A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 427: Sinh Ra Tai Họa
hông sai, chủ nhân của giọng nói uể oải ấy không là ai khác mà chính là Tề Ngang Dương.
So với sự chậm rãi khoan thai của cảnh sát, sự xuất hiện của Tề Ngang Dương, có thể nói là còn chậm chạp hơn nhiều, nhưng cũng không xem như là quá muộn. Ít nhất mấy người Quan Doãn cũng không bị cảnh sát xem là kẻ bắt cóc có vũ khí chống lại cảnh sát mà bắn loạn đến chết.
Bây giờ là thời kỳ khác thường, vị lão nhân ở Bắc Kinh kia vừa mới tạ thế, trong lúc quốc tang, bất luận việc lớn nhỏ gì cũng có thể quy ra thành sự kiện chính trị. Nếu lấy lý do mấy người Quan Doãn tụ tập ẩu đả bị cảnh sát bắn chết tại chỗ, hơn nữa, trên mặt đất lại đầy xác bọn xã hội đen, thì Quan Doãn chết đi cũng không thể giải thích được.
Thậm chí có thể trở thành mối oan thù mà cuối cùng cũng không thể nào giải quyết được gì.
Quan Doãn trong tình thế khẩn cấp vừa rồi đã hiểu được rất rõ ràng, nghĩ rõ được chuyện tiền căn hậu quả, liền phỏng đoán được mọi chuyện đã được người ta tỉ mỉ sắp xếp sau lưng, ngoại trừ không biết đối thủ hùng mạnh, tính toán không chút sơ hở kia là ai, trong lòng của hắn suy nghĩ được rất nhiều. So với thủ pháp chuyên chính kèm theo quả đấm mà Trịnh Thiên Tắc xưng bá ở Hoàng Lương, thủ pháp của đối thủ ở tỉnh thành hiển nhiên cao minh hơn, âm độc hơn, cũng khiến người ta khó đối phó hơn.
Vào giờ phút này, Quan Doãn từ phản ứng và những tiếng kêu sợ hãi của đám người xung quanh cũng có thể đoán được bọn bao vây và tấn công hắn đều là xã hội đen thành phố Yến. Dù lúc này hắn vẫn chưa rõ danh tiếng của ba bang lớn cùng xuất động kia, nhưng khi cùng đối thủ giằng co, ra tay vô cùng độc ác, không chết thì không ngừng tay, cũng hiểu được một chút, đối phương bất kể là băng đảng xã hội đen nào, tuyệt đối là xã hội đen có chỗ dựa vững chắc.
Khác hẳn với Trịnh Thiên Tắc luôn đích thân xuất trận, cao nhân ở tỉnh thành này – cứ tạm cho là cao nhân đi – rốt cuộc không ngờ lại muốn nhúng chàm Hồng Nhan Hinh, thèm muốn tài sản mà Trịnh Thiên Tắc để lại, Quan Doãn vẫn chưa biết được - cũng không tự mình đích thân động thủ, mà lại khiến cho bọn xã hội đen ra tay, quả thật cao minh. Cho dù thành công hay không, cũng có thể kết luận một câu là xã hội đen gây rối hay báo thù gì gì đó, qua loa tắc trách là xong việc, còn ý đồ muốn chiếm lấy Hồng Nhan Hinh và tài sản của Trịnh Thiên Tắc để lại thì được che giấu rất gọn gàng.
Lợi hại, quả nhiên lợi hại. Cao minh, thật sự cao minh! Cao nhân đứng phía sau chẳng những tránh phía sau màn biết sâu bao nhiêu, mà còn nghĩ được cách che giấu đến sâu không thấy đáy như thế, là đối thủ chính trị bí hiểm mà cả đời này Quan Doãn ít thấy được.
Cũng vì một Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn vừa bước ra đường cao tốc, hai chân vẫn chưa đứng vững trên lãnh thổ thành phố Yến thì chút nữa đã bước chân vào Quỷ Môn Quan. Hồng Nhan Hinh, không, phải nói chính xác là khối tài sản hơn năm trăm triệu của Trịnh Thiên Tắc mà cô đang nắm trong tay, chẳng những là một điểm nút của thế cục Hoàng Lương, mà còn là một khối thịt béo ngậy tươi ngon khiến người khác ở tỉnh thành phải chảy nước bọt.
Quả nhiên tiền tài là nguyên nhân của tội ác. Khoản tiền lớn năm trăm triệu này như cơn gió xoáy, thổi từ Hoàng Lương, một đường về phương bắc quét thẳng đến thành phố Yến, cũng không biết có thể khiến người ở Bắc Kinh vừa nghe tin đã lập tức hành động không nữa?
Trước hết cứ mặc kệ Bắc Kinh đi, qua được ải này rồi hãy nói. Quan Doãn xem như cũng đã thật sự cảm nhận được thủ đoạn của cao nhân ở tỉnh thành. Không thể không thừa nhận, nếu hiện tại để hắn giao tranh trực diện với cao nhân giấu mặt phía sau này, hắn không có niềm tin tất thắng. Cũng tốt, hắn giờ vì chuyện của Hồng Nhan Hinh mà cùng xuất hiện với đối phương. Hơn nữa, hắn còn có thể ở Hoàng Lương rèn luyện thêm vài năm, mấy năm sau, tin rằng hắn có đối diện với cao nhân hôm nay cũng sẽ đủ lực để đánh một trận.
Vừa nghĩ thế, ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy Tề Ngang Dương thản nhiên bước vào vòng cảnh sát, vô cùng khí thế đẩy vài tên cảnh sát muốn cản đường anh, đi thẳng tới kẻ dẫn đầu, lấy bộ dạng cao cao tại thượng nhìn xuống nói:
- Anh là người của phân cục nào?
Kẻ cầm đầu chừng khoảng ba lăm ba sáu tuổi, mặt gầy, hơi dài, đeo kính, trên cằm còn có một nốt ruồi, trên nốt ruồi còn có một dúm lông ngoan cường sinh trưởng. Phải nói, gã này tướng tá hào hoa phong nhã cũng không tệ, nhưng một nốt ruồi tròn trên mặt lại làm hỏng cả. Dường như tạo hóa đùa một trận ác liệt với gã, khiến mặt gã chia làm hai phần, dưới cái mũi đã đột ngột chuyển biến, từ non xanh nước biếc chuyển thành vùng khỉ ho cò gáy.
- Tôi tên là Cung Gia Động, là phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự phân cục Kiều Đông. Anh là ai?
Cung Gia Động cũng không thu súng về, nhưng không còn chĩa vào Quan Doãn nữa, mà chĩa vào Tề Ngang Dương.
Có lẽ bình thường đã quen kiêu ngạo, hơn nữa lại bị thúc đẩy, Đại đội trưởng Cung hiển nhiên không may mắn không biết được người đứng trước mặt mình là đệ nhất công tử tỉnh Yến Tề Ngang Dương. Gã lấy súng làm ngón tay, chỉ trỏ vào Tề Ngang Dương, hơn nữa súng của gã cũng đã lên nòng… Nếu chuyện này để Tề Toàn biết được, không biết Cục trưởng Cục Công an thành phố có phải đến nhà tạ tội không.
Tề Ngang Dương là con trai độc nhất của Tề Toàn!
Tề Ngang Dương hiện tại đang bày ra phong cách của đệ nhất công tử tỉnh Yến, nhưng dù anh có cao cao tại thượng, cũng sợ nòng súng đen ngòm lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh, bèn dùng tay gạt khẩu súng của Cung Gia Động, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Thu súng của anh lại đi. Đại đội trưởng Cung, nếu chẳng may cướp cò sát thương, ngộ thương đến tôi, mạng cả nhà anh cũng không đền nổi đâu…
Quan Doãn cười thầm, đây mới chính là khuôn mặt khoa trương của Tề Ngang Dương trước mặt người ngoài. Danh hiệu đệ nhất công tử tỉnh Yến chẳng phải nói suông, quả thật có vẻ khí thế bức người.
Cung Gia Động tức giận, đẩy Tề Ngang Dương ra, dùng súng chĩa vào đầu Tề Ngang Dương:
- Mày là cái thá gì? Dám uy hiếp bố mày? Bố mày năm xưa, lúc một thân một mình lên rừng núi sâu thẳm bắt tội phạm giết người, mày còn mặc tã. Cút ra xa một chút. Mày có tin tao cho mày chết cùng một chỗ không?
Quan Doãn vui vẻ, Tề Ngang Dương làm hỏng chuyện, rõ ràng cố ý muốn bôi nhọ Cung Gia Động. Nhưng vui thì vui, hắn vẫn có ý kiến với việc Tề Ngang Dương cứ đến thong dong như thế. Lẽ ra Tề Ngang Dương nên đến sớm hơn mười phút, sao lại đến giờ mới đến, suýt chút nữa hại hắn mất cả mạng.
Quay về phải nói chuyện rõ ràng với Tề Ngang Dương mới được, Quan Doãn không phục, nghĩ thầm trong lòng, dù hắn biết, Tề Ngang Dương tuyệt đối không vô cớ đến muộn.
- Tôi thật không tin anh dám đụng đến một ngón tay của tôi.
Tề Ngang Dương đưa tay kẹp lấy nòng súng, nhẹ nhàng hướng nòng súng sang một bên, lại quay đầu, chỉ chiếc xe hơi phía sau đó:
- Tôi, anh không đắc tội nổi đâu. Hơn nữa, anh có tin không, một người ngồi trong hai chiếc xe đậu kia… không, là hai người mà anh có giỏi lắm mới dám đắc tội. Đại đội trưởng Cung, anh chỉ là một phó đội trưởng đại đội hình sự nho nhỏ, dám làm càn trên đường thành phố Yến. Anh đúng là sống lâu đến chó cũng thành người. Đừng nói là tôi, mấy người mà anh vừa chĩa súng vào, anh cũng không đắc tội nổi nữa. Ở thành phố Yến này, anh bất quá chỉ là một con kiến rẻ mạt, tôi không động ngón chân, chỉ cần thả một cái rắm cũng có thể khiến anh chết rồi.
Những lời này thật quá kiêu ngạo, ngông cuồng, vừa lúc đánh trúng vào điểm yếu của Cung Gia Động. Cung Gia Động như thế, nhìn lên thì không bằng ai, nhìn xuống thì thấy mình vẫn còn hơn cả khối cán bộ trung tầng phía dưới, cố giữ mặt mũi nên càng làm ra vẻ, chuyện gã sợ nhất trên đời là bị người khác xem thường, chức vụ không cao, quyền lực không lớn nên chỉ có thể tác oai tác quái trước mặt dân chúng. Gã bị Tề Ngang Dương kẹp lấy nòng súng, dùng lời mắng nhiếc, lập tức không khống chế được cảm xúc, đưa tay lên, bắn một phát chỉ thiên.
“Đoàng” một tiếng súng vang lên, cả đám người vây quanh cả kinh như chim thấy cung bị cong mà sợ, phát ra tiếng kêu hốt hoảng.
Sau đó, Cung Gia Động lại hướng mũi súng về phía Tề Ngang Dương:
- Tao cóc cần biết mày là ai. Giờ tao chính thức thông báo cho mày biết, mày cản trở cảnh sát thi hành công vụ, cố tình gây rối. Người đâu, còng lại!
- Mọi người đều nhìn thấy đó…
Tề Ngang Dương không hề đổi sắc, còn tươi cười hỏi mọi người xung quanh:
- Cảnh sát nhân dân thi hành công vụ như thế, sao có thể giữ gìn trị an ở đây được? Mọi người nói đi, họ có phải là cảnh sát nhân dân không?
- Không phải!
Trong đám người có người cao giọng đáp lại.
Cung Gia Động thẹn quá hóa giận, đưa tay lên, dùng súng gõ mạnh xuống vai Tề Ngang Dương. Tề Ngang Dương dường như chẳng hề phòng bị, sau khi bị đánh trúng, đau đến khẽ cong người, ngồi xổm xuống mặt đất, hô to:
- Cảnh sát đánh người rồi…
Còn chưa dứt lời, có một cảnh sát tiến đến, bắt được Tề Ngang Dương, không nói hai lời đã còng tay anh lại, sau đó dùng sức lôi đi, muốn mang Tề Ngang Dương lên xe.
Tề Ngang Dương cũng rất phối hợp, đã bị còng còn khiêu khích đưa hai tay lên với Cung Gia Động, lại quay về khẽ mỉm cười với chiếc ô tô đậu phía xa kia.
Lúc Tề Ngang Dương tới, tổng cộng có ba chiếc xe. Chiếc xe của anh đến trước, hai chiếc xe kia cứ đậu nguyên tại chỗ, không ai bước xuống. Tuy xe mang biển số bình thường, nhưng lại che màn rất kỹ, không thấy người ngồi bên trong là ai.
Tề Ngang Dương trêu Cung Gia Động một phen, khi anh bị mang còng và còn bị bắt lên xe cảnh sát, hai chiếc ô tô phía sau đó rốt cuộc cũng triển khai. Chiếc xe đầu tiên có một người dáng vẻ như thư ký bước xuống, chạy đến cửa sau, cung kính mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra, một người từ trên xe bước xuống, khoảng trên dưới năm mươi tuổi, gầy nhưng chắc chắn, khuôn mặt lạnh lùng mà uy nghiêm.
Chiếc xe sau cũng mở cửa, không có thư ký mở cửa, người trên xe tự mình bước xuống, khí vũ hiên ngang, tuấn tú lịch sự, mặt dài mày rậm, ngoại trừ đôi mắt một mí xem như không hoàn hảo, có thể xem là một người ưa nhìn.
Quan Doãn đứng cách khá xa, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể dễ dàng nhận ra hai người lần lượt bước khỏi xe là ai. Nếu như người bước từ chiếc xe đầu xuống là Vu Phồn Nhiên còn chưa đủ khiến hắn giật mình, dù sao Vu Phồn Nhiên cũng có quan hệ không tồi với Tề Ngang Dương, nhưng người bước từ xe sau xuống lại là Trần Thiên Vũ, quả là khiến hắn chấn động!
Trần Thiên Vũ, sao lại là Trần Thiên Vũ? Chẳng phải Trần Thiên Vũ luôn bất hòa với Tề Ngang Dương sao?
Nguyên nhân trong đó, Quan Doãn nhất thời không đoán ra, nhưng dù sao hắn cũng rõ ràng ít nhiều vì sao Tề Ngang Dương lại khoan thai đến chậm, hóa ra là đưa cứu binh đến - Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Vu Phồn Nhiên!
Vu Phồn Nhiên vừa lộ mặt, đám người vây xem xung quanh lập tức có người nhận ra, cũng không biết là ai, hô to một tiếng:
- Xin chào Bí thư Vu!
- Xin chào Bí thư Vu!
Nhiều câu chào liên tiếp, có thể thấy được, uy vọng của Vu Phồn Nhiên trong lòng người dân thành phố Yến cũng khá cao.
Mười gã cảnh sát đang giơ súng vừa thấy Bí thư Thành ủy xuất hiện, lập tức kinh hãi đến há hốc cả mồm, súng trong tay không tự chủ được đều đặt cả xuống. Cung Gia Động sợ đến mức nghẹn họng trân trối. Bình thường đừng nói gã có thể nhìn thấy Bí thư Thành ủy, cho dù là quan lớn như Cục trưởng Cục Công an thành phố cũng không phải một Đại đội phó đại đội cảnh sát hình sự ở phân cục như gã có thể với tới. Không ngờ Bí thư Thành ủy chỉ một lời đã có thể quyết định được vận mệnh của Cục trưởng Cục Công an thành phố lại đích thân tới hiện trường. Trong nháy mắt não gã như co lại, hóa đá ngay tại chỗ.
Vu Phồn Nhiên kiên định nện bước khoan thai đi tới trước mặt Cung Gia Động. Cung Gia Động đang vô cùng bối rối, nhất thời kinh hoàng thất thố cúi chào Vu Phồn Nhiên. Cúi chào thì thôi, gã lại quên bỏ súng trong tay xuống, khiến khi bàn tay gã đưa ngang chân mày, thì họng súng trong tay gã lại nhắm ngay Vu Phồn Nhiên…
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận