Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 7 - Chương 27: Hầu Gia Leo Tường
V
ân Tranh thở phào, hôm nay xem như kết thúc mỹ mãn rồi, tranh thủ được một khoảng thời gian bình yên cho tới khi … mình gây ra họa khác, ha ha ha.
Nói thực là lúc gặp Lỗ Thanh Nguyên, Vân Tranh hết hồn, nếu ông già bảo thủ đó kéo mình rời đi thì đã không có chuyện tiếp theo nữa rồi, nhưng năm xưa Lỗ gia cả nhà gặp nạn, phần nào tước đi dũng khí của Lỗ Thanh Nguyên, nên tiềm thức luôn né tránh rắc rối.
Vân Tranh quyết định về phe hoàng đế, nhưng y không muốn khúm núm nịnh bợ Triệu Trinh, nên lấy củ cải ra treo trước mặt để Triệu Trinh chạy theo.
Lúc tới thì vắng tanh, lúc về thì người qua người lại đông đúc, tự động né tránh Vân Tranh, tức tin y bị điên đã truyền đi rồi, chẳng may bị y đánh cho thì chỉ còn cách tự nhận xui xẻo, y điên mà.
- Lão gia, làm sao trên người lại có máu? Hầu Tử thấy Vân Tranh từ cổng Tuyên Vũ đi ra liền dẫn ngựa tới, thấy lão gia bước chân khỏe khoắn, hẳn là máu người khác, nên không lo:
Vân Tranh cười ha hả: - Vừa đánh nhau với người ta, sáu đánh một mà ta vẫn toàn thắng.
Hầu Tử nhìn về phía cửa cung, thấy mấy tên thái giám lấm la lấm lét đi lại, bĩu môi, lão gia đánh thắng sáu tên không bi thì có hay ho gì?
- Hàm Ngưu đâu, nó chạy đâu rồi? Vân Tranh nhìn quanh không thấy Hàm Ngưu, hỏi:
- Lỗ lão gia bảo hôm nay lão gia khả năng về muộn, nên Hàm Ngưu về nhà báo rồi, phu nhân có dặn, cứ một canh giờ về báo một lần, lão gia thật sự không sao chứ?
- Đánh vài tên thôi mà, trước kia còn giết người cũng có sao đâu.
Lục Khinh Doanh đích thân ra phòng gác cổng, cùng Cát Thu Yên, Tịch Nhục thi thoảng chạy ra ngoài nhìn, Lão Liêu thì đứng hẳn ngoài cổng nghển cổ thật cao, xa xa thấy lão gia cưỡi ngựa về, đá đít tiểu tư vào báo tin, mình thì vội vàng chạy tới, thấy lão gia toàn thân máu me thì hết hồn vía.
Vân Tranh ném roi ngựa cho Lão Liêu, nhảy xuống ngựa, đi nhanh vào cổng nói trước khi hai bà nương kịp khóc lóc: - Không sao đâu, hôm nay ta đánh mấy tái ngự sử, máu của chúng đấy. Có điều nhà ta bị phạt mấy trăm cân đồng với một năm bổng lộc, từ hôm nay ăn uống tiệt kiệm chút.
Lục Khinh Doanh nghe thế vừa lo vừa buồn cười, khẽ đánh y một cái: - Chàng đánh ngự sử sao, nếu chỉ phạt tiền thì không hề gì, dù ăn rau ăn cháo cũng không sao, nhưng phu quân của thiếp ơi, đó là ngự sử, chàng đánh họ có nặng không?
- Không rõ, gãy mất mấy cái răng, hình như là còn bẻ chân tay mấy tên, đám đó mồm thối, đánh cho một trận, sau này lỗ tai đỡ phiền. Vân Tranh cười khì khì, ôm eo Lục Khinh Doanh: - À phải, bệ hạ còn cấm túc ta một năm, không được rời kinh, giờ ta chỉ quanh quẩn ở nhà được thôi, nàng tha hồ mà mừng thầm nhé.
Lục Khinh Doanh đỏ mặt nhéo hông y né tránh, nàng phải giữ uy nghiêm trước mặt hạ nhân.
Thay quần áo xong, Vân Tranh đói mềm ruột, Triệu Trinh keo kiệt trưa nay không cho cái gì lót dạ hết, sáng chỉ húp bát cháo, ăn vài cái bánh bao, lại vận động mạnh như thế, sao chịu nổi.
Cả nhà ngồi quây tròn quanh bàn nhìn Vân Tranh ăn ngấu ăn nghiến, cứ như thể không trông coi cẩn thận là y chạy đi gây họa vậy, không khí quỷ dị làm Vân Lạc Lạc khóc toáng lên, Vân Tranh vội bế khuê nữ đặt lên đùi, cho khuê nữ cái xương gà hết thịt, khuê nữ ngậm vào mồm mới chịu ngừng khóc: - Nên làm gì thì làm nấy đi, ta bảo không sao là không sao.
Cát Thu Yên bấy giờ mới kéo Tịch Nhục đi, Lão Liêu lảng vảng ngoải sân cũng nói phải ra trang tử ngoài thành, đá đít Hầu Tử và Hàm Ngưu.
Trong phòng chỉ còn ba người, Lục Khinh Doanh rót rượu gắp thức ăn cho trượng phu, Vân Tranh ăn rất khoan khoái, chuyện hôm nay y đã lên kế hoạch cả tháng trời rồi, làm sao có chuyện nổi.
Vân Tranh thì ăn uống thoải mái, Địch Thanh ở sát vách thì mặt đúng là biến thành màu xanh mét rồi, ông ta tuy đóng cửa ở nhà, nhưng chuyện triều đường vẫn biết rõ ràng.
Bóp nát cả chén sứ mỏng trong tay, lông ngực vẫn phập phồng liên hồi, lão thê ở bên xoa lưng an ủi: - Lão gia đừng lo, Văn Tín hầu bình an vô sự, chỉ bị phạt tiền thôi, lão gia cũng chỉ bị phạt cấm túc, thế là may mắn.
Thê tử Địch Thanh xuất thân thấp, thường ngày vì thế ngại giao du với huân quý, không hiểu Vân Tranh làm thế với mục đích gì, còn nghĩ trượng phu tức giận.
Địch Thanh thở một lúc trấn tĩnh lại, cười với lão thê: - Hà hà, đúng thế, cấm túc thôi mà, bà đi bảo cái thằng con bất hiếu kia, thời gian tới đừng có ra ngoài, cấm túc thì phải cho ra cấm túc, còn dám trèo tường đi lêu lổng, lão phu đánh gãy chân nó.
Lão thê rối rít xua tay: - Thái nhi gần đây raag nghe lời, chuyên tâm đọc sách không đi đâu hết.
Địch Thanh buông một tiếng thở dài, khoác thêm chiếc áo dài đi về phía hoa viên, bất tri bất giác nhìn về phía Vân gia, hôm nay Vân Tranh vì giải vây cho mình mới làm chuyện động trời ấy, không biết bây giờ bên đó ra sao.
Lần này mình làm đúng là hơi quá, đại quân ban sư mà lại chẳng có chút chiến lợi phẩm nào, đâu phải là thua trận, mà còn là đại thắng, không bị người ta chỉ trích mới là lạ.
Nhưng mà nghĩ tới Tây quân cùng khốn, đối diện với ánh mắt đầy hi vọng của quân tốt, Địch Thanh chẳng thể nói chiến lợi phẩm phải mang về Đông Kinh, chia ít chẳng đáng, mang về ít càng phiền, thôi thì làm cho rốt ráo, nên ông mới chia hết. Triều đình đúng là ưu đãi Tây quân, nhưng loại ưu đãi ấy là đem so với sương quân thôi, một đội quân đâu phải chỉ cần ăn no là đủ.
May mà mình và Vân Tranh liên thủ, tiêu diệt hết ẩn họa phương nam, nếu không Đại Tống thực sự tứ bề thọ địch.
Nếu mà đám quan văn chịu tự giảm đãi ngộ của mình, sẽ có khoản quân phí khổng lồ, Địch Thanh chua xót nghĩ.
Đang nghĩ miên man, bỗng đâu một quả lê ở đâu bay tới, rơi gần chân Địch Thanh, quả lê vàng ruộm, nhìn ngon mắt lắm, nếu không vỡ thành hai nửa thì là hàng thượng phẩm.
- Ha ha ha, tiểu tử ném không chuẩn lắm, Địch công ăn tạm cho hạ hỏa. Vân Tranh một chân ngồi vắt qua tường, tay cầm quả lê khác gặm ăn nói:
Địch Thanh là người dễ tính, nhặt quả lê lên cắn một miếng: - Lê ngon, có điều ngươi leo tường nhà ta làm gì, hậu hoa viên là nơi ở của thị thiếp nhà ta, nếu ngươi nhìn trúng ai cứ nói, ta đưa sang nhà ngay, không cần làm chuyện mất mặt ấy.
Vân Tranh cười ngặt ngoẽo, mắt thì kín đáo lia trái lia phải xem tiểu thiếp của ông ta ở đâu: - Địch công, hạ quan cũng bị cấm túc rồi, hết cách, muốn gặp ngài, đành trèo tường thôi.
Địch Thanh tìm một chỗ nắng chiếu tới, dựa vào cây thoải mái ăn lê: - Đại tướng lập công trở về, liền bị cấm túc, đúng là chỉ có Đại Tống ta mới làm ra được. Già tham lam vô độ, trẻ ngông nghênh vô lễ, ha ha ha, làm thành câu đối cũng chỉnh lắm. Ta già rồi, chẳng còn sức mà giận, còn ngươi, tính đại náo một tràng?
- Tĩnh lại một hồi trước, tên nào thò đầu ra mới đập tên đó. Vân Tranh lấy từ cái giỏ bên cạnh ra nải chuối tiêu, bẻ mấy quả ném cho Địch Thanh: - Địch công nếm thử đi, hạ quan mang từ Quảng Nam về đấy, dân địa phương ở đó có biện pháp giữ tươi được năm mươi ngày, ăn nhanh, hết là không còn nữa đâu.
Lần này Địch Thanh bắt chuối rất chuẩn xác.
- Nghe bảo ngươi đánh hết sáu tên tuần sát ngự sử hả?
- Đâu, chúng chạy nhanh quá, thoát được một tên, hai tên thương nhẹ, chỉ xin răng được ba tên là bị Hàn Kỳ giữ lấy. Vân Tranh tiếc nuối nói:
- Tiếc thật, này rượu đâu, đừng có nhỏ nhen, lấy rượu ra uống đi.
- Không được, giờ là buổi chiều, buổi chiều uống trà, lão bà gần đây hạn chế hạ quan uống rượu, nên mới phải đem hoa quả sang tẩy trần cho Địch công.
Địch Thanh chép miệng: - Ngươi khôn đấy, ở nhà thì lời lão bà vẫn hơn. Mà nói đi, đang có âm mưu quỷ kế gì, tính một mình thì sơ hở, lão phu nói không chừng giúp ngươi bịt được.
- Quả nhiên nói chuyện với Địch công sảng khoái hơn một chút, tiểu tử gần đây soạn ra kế hoạch cải cách, ngài xem giúp có chỗ nào cần sửa không?
Địch Thanh vươn tay chụp lấy quyển trục Vân Tranh ném cho, mở ra xem phần mở đầu đã ngạc nhiên: - Lão phu đang lo Liêu quốc, Tây Hạ, không ngờ ngươi cũng tính tới, không phải cải cách à, sao lại kế hoạch tác chiến.
- Cường quân xưa nay do đánh mà ra, không phải luyện ra!
Địch Thanh giơ ngón cái: - Câu này có lý lắm!