Số lần đọc/download: 727 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:37:40 +0700
Chương 412: Dụ Dỗ.
N
gôi Sao May Mắn cũng không có năng lực khuếch trương về mặt này, nhưng đối với OMG mà nói, bộ phận tài chính này, đối với Thần Gió nghiên cứu hậu kỳ cùng mở rộng lại quan trọng vô cùng.
Tiếu Phỉ nhìn Diệp Bỉnh Văn, lão Nghiêm cũng không có ý tưởng gì rõ ràng, ở mặt cái nhìn đại cục, Diệp Bỉnh Văn là tốt nhất.
- Tiếu Phỉ, ngươi tính thế nào?
Diệp Bỉnh Văn vẫn là muốn biết khuynh hướng của Tiếu Phỉ.
- Không bán, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, Diệp tiên sinh có phương pháp khác hay không?
Tiếu Phỉ chắc như đinh đóng cột, trước không nói là không muốn bị người khác cướp đoạt thành quả nghiên cứu, một khi kỹ thuật này đến trong tay đám người này, ý nghĩa dân dụng đã không lớn. Bán cho quân đội, thậm chí dùng để thu hoạch lợi ích lớn hơn nữa, đây là điều Tiếu Phỉ tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Nghiên cứu cái này vì muốn tăng lên độ an toàn khi du hành trong vũ trụ càng nhanh và tiện hơn, đây cũng là phương hướng nghiên cứu trong tương lai của nàng.
Diệp Bỉnh Văn gật gật đầu:
- Ta hiểu biết, từ tình huống trước mắt nhìn xem, rất khó, nhưng ít nhất cần cố gắng một chút, trước kéo dài, mới vừa rồi bọn họ cũng chẳng qua là phô trương thanh thế, nếu thật sự đối phó chúng ta, cũng không cần nói với chúng ta nhiều như vậy, thủ pháp quen dùng trên thương trường, lão Nghiêm hẳn là rất tâm đắc.
- Ha ha, phô trương thanh thế không đến mức, đại khái là muốn cưỡng bức thêm lợi dụ, lão Diệp, nghĩ biện pháp đi, thằng nhóc con nhà ta chết sống nói, hết thảy lấy ý kiến cô giáo Tiếu Phỉ làm chủ.
Lão Nghiêm cười nói, đối mặt loại sự tình này, hắn cũng rất bình tĩnh, thẳng thắn nói, trước kia Ngôi Sao May Mắn, tám đời cũng bon chen không đến đấu tranh thuộc cấp bậc này.
- Đi, chúng ta ý tưởng thống nhất, còn lại để ta đi thao tác một chút, nắm trong tay núi vàng không sợ không có thợ mỏ.
Bên ngoài Nghiêm Tiểu Tô cùng Diệp Tử Tô cũng không có vì loại sự tình này mà phát sầu, Nghiêm Tiểu Tô ca ngợi không chút keo kiệt nào Thần Gió, nói đến Diệp Tử Tô đều có chút ngượng ngùng.
- Không nên khoa trương như vậy, kỳ thật kiểu robot này còn có rất nhiều chỗ không đủ, cần tiến thêm một bước hoàn thiện, trong CT bày ra là các năng lực tương đối thành thục, ở trong thực dụng, bởi vì hoàn cảnh khác biệt cùng thao tác mài mòn, vẫn sẽ xuất hiện biến hóa nhất định.
Diệp Tử Tô nói.
- Ha ha, khiêm tốn, đúng rồi, ta cũng dùng qua, vì sao chất chồng không ra khiên năng lượng lâm thời, dường như rất nhiều người cũng đều đang nói vấn đề này
Nghiêm Tiểu Tô hiếu kỳ hỏi, hắn cũng là người mê robot khẳng định là toàn lực ủng hộ, thiết kế của Diệp Tử Tô một chút.
- Cái đó trong thiết kế là không có.
Diệp Tử Tô bất đắc dĩ khoát tay, vẻ mặt cười khổ, đối với Nghiêm Tiểu Tô hiển nhiên không cần phải giấu diếm cái gì.
Nghiêm Tiểu Tô há to miệng, như thế này đai ca đây là muốn nghịch thiên sao???
……
Vương Tranh quả thật muốn nghịch thiên, Liệt Tâm đứng ở trước mặt Vương Tranh, đang nói chuyện riêng!
Lần này tập huấn có hai cô gái đẹp cực phẩm, Liệt Tâm cùng Mông Điềm, hiển nhiên quầng sáng trên người Liệt Tâm càng sáng hơn một ít, truyền nhân nhà họ Liệt, hơn nữa gợi cảm hào phóng, Mông Điềm tương đối nội liễm, hơn nữa đối với ai đều lạnh như băng.
- Vương Tranh, đã sớm muốn nói chuyện với ngươi.
Liệt Tâm đánh giá Vương Tranh, bị Lear chơi sỏ một lần, Liệt Tâm ở trong phẫn nộ cũng tỉnh táo lại rất nhiều.
Người khác xem ra là Liệt Tâm không khống chế được, mà trên thực tế, bọn họ đều bị mập mạp đáng khinh lừa, thoạt nhìn tên mập này chính là loại cỏ mọc đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy. Nhưng Lear là loại người nào, nếu thật sự loại cỏ mọc đầu tường, tại sao Lear lại cần, rất tự tin sẽ phán đoán sai lầm, trong khoảng thời gian này cũng chưa coi Lear là chuyện gì, mới thu lưu mập mạp, không thể không nói, bên trong có ý muốn khoe ra.
Tên mập này tự nhiên là cần giáo huấn thật tốt, chỉ chờ một cơ hội thích hợp.
Hiện tại, nàng phải xoay cục diện, Achilles Ortiz nghĩ như thế nào, nàng không biết, nhưng mà nàng tuyệt đối không cho phép thất bại.
Lần này thắng bại mấu chốt là ở Trái Đất, ai nắm được danh ngạch của Trái Đất, trở lại sân nhà Sao Hỏa, sẽ không có người nào là đối thủ của nàng.
Đương nhiên hiện tại tranh dành đội trưởng tuy rằng không có cơ hội, lại không có nghĩa là không có cách nào tăng lên lực lãnh đạo của mình.
- Vương Tranh, vài người các ngươi đều là đấu không lại Lear, người này chẳng những âm hiểm, thực lực cũng tương xứng với ta cùng Achilles Ortiz. Nếu muốn thắng được hắn, chúng ta sẽ phải liên hợp, ngươi cùng Trương Như Nam gia nhập đội ngũ của ta, chúng ta cùng đi Aslan, đội hình này tuyệt đối có lực cạnh tranh!
Liệt Tâm nói, trước kia nàng quả thật không nghĩ lấy Vương Tranh cùng Trương Sơn, Mông Điềm. Nguyên nhân về một số mặt cũng không rất thích, dù sao cũng là con gái Mông Ngao, hơn nữa tính tình lại lạnh lùng, năng lực của hai người tương khắc, Trương Sơn hoàn toàn là một kẻ phế vật, về điểm có thể phân biệt không gian cũng không có tác dụng gì.
Vương Tranh mỉm cười, lắc đầu:
- Chúng ta hiện tại rất tốt, không thử qua, ai biết kết quả.
- Thật sao, ngươi còn rất tin tưởng nha.
Liệt Tâm thản nhiên nói:
- Tuy rằng không biết ngươi từ chỗ nào lấy tự tin, nhưng cơ hội ta chỉ đưa ra một lần, nghĩ lại thật tốt, muốn đi Aslan, chỉ có ta mới có thể mang ngươi đi!
Theo thói quen, Liệt Tâm đối với ai đều là cao cao tại thượng, cho dù tán thành một người, cũng dùng loại ta để mắt đến ngươi, chính là vinh hạnh của ngươi vậy.
Vương Tranh vẫn tươi cười:
- Nếu là có cơ hội cùng nhau chiến đấu hẳn là trải nghiệm không sai.
Nhìn bóng dáng Vương Tranh rời đi, Liệt Tâm hừ lạnh một tiếng, tên nhóc này rất cuồng vọng nha, kiếm được chỗ liền cho rằng chính mình là chuyện quan trọng, hắn muốn đấu cùng Lear, còn kém xa lắm, chờ té đau, sẽ phải lại đây cầu nàng.
Có nàng hỗ trợ, Vương Tranh có thể chiến thắng Lear, đạt được một tư cách trực tiếp trúng cử, đương nhiên một danh ngạch tự chọn là từ nàng phân phối.
Đây là chuyện hai bên đều có lợi.
Chỉ bằng ngươi, từ chỗ nào lấy đến tự tin!
Liệt Tâm tiêu sái xoay người, đối với nàng mà nói, một nhỏ thất lợi nho cũng không ảnh hưởng đại cục, Lear, người Trái Đất a!
- Vương Tranh, Liệt Tâm tìm ngươi làm cái gì, không phải là coi trọng ngươi đó chứ?
Trương Sơn hỏi, thời gian ăn cơm, nói chuyện riêng, đây chính là có tình huống a.
- Ha ha, không có gì, muốn mượn sức chúng ta mà thôi.
Vương Tranh vừa ăn vừa nói.
- Nha, ngươi nói như thế nào?
Mông Điềm cùng Trương Như Nam cũng nhìn Vương Tranh, nhất là Mông Điềm, nàng cùng Liệt Tâm mặc dù không phải nước lửa không thể dung, lại thật sự không quá để ý.
Vương Tranh bất đắc dĩ nhún nhún vai:
- Haizz, trời sinh không phải mạng làm nô tài, vẫn là quên đi, vị đại tiểu thư này khí tràng nữ vương quá nặng, có chút chịu không nổi.
- Chậc, ta hiểu được, nàng chính là nhìn trúng cơ hội lần này của chúng ta, lợi dụng chúng ta nha, nghĩ đến còn rất tốt đẹp, muốn nhập bọn, liền gia nhập chúng ta, nhiệm vụ chân chạy liền giao cho nàng.
Trương Sơn cười nói.