Số lần đọc/download: 5869 / 40
Cập nhật: 2015-11-18 09:49:50 +0700
Chương 418: Thà Làm Ngụy Quân Tử, Không Làm Chân Tiểu Nhân
Ông già bị y chọc cười, nhưng vẫn rụt rè không dám mở miệng, chưởng quầy ở bên cạnh không nhịn được:
- Cái lão già đánh ba gậy không dám phì ra một tiếng rắm này, ông không nói thì để ta nói.
Thẩm Mặc mời:
- Vậy mời chưởng quầy cũng ngồi xuống, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Vị chưởng quầy kia không hề khách khí ngồi xuống, rót cho mình một chén Thập Nguyệt Bạch, rồi bắt đầu mở máy...
Thì ra ông già này là người huyện Côn Sơn, tên là Ngụy Hữu Điền, đã có con có cái, trong nhà còn có điền sản, vốn thuộc vào tầng lớp trung lưu. Thế nhưng đời biến ảo khó lường, chỉ hận kẻ xấu nhắm vào, có tên vô lại Tôn Ngũ cùng huyện, tuyên bố điền sản của Ngụy gia là sản nghiệp của mình, đem dâng cho hào môn quý quan. Ngụy gia tất nhiên không phục, kiện lên quan phủ. Ai ngờ huyện lệnh cũng muốn nịnh nọt đại hộ, phán điền sản của ông ta thuộc về quý quan gia kia.
Hiến tặng chia hai loại, một loại là tự dâng lên, một loại khác kiểu làm càn này. Cái trước là mang ý tự giữ mình, cái sau là pháp bảo cho kẻ gian móc nối với kẻ quền thế. Bọn chúng tuyên bố những điền sản có chủ là ruộng đồng bị bỏ hoang, hoặc là tài sản vô chủ, đem nó hiến cho người của nhà quan để làm nô bộc, sau đó ỷ vào quyền thế chủ, câu kết quan phủ, hãm hại bách tích, cực kỳ đáng hận.
Ngụy gia gặp phải chuyện vô vọng đó, ba người con trai không phục, thế chết bảo vệ gia nghiệp, mấy lần đánh lui kẻ tới tiếp nhận gia sản, cuối cùng gây ra họa tày trời, mấy chục tên quan sai tới, đánh chết tại chỗ một người, hai người còn lại bị tống vào đại lao. Thê tử của Ngụy lão gia thương con nhắm mắt bỏ đi, còn lại hai cha con, cũng bị đuổi ra khỏi địa phận côn sơn, mặc cho tự sinh tự diệt.
Nghe chưởng quầy nói tới đây, lão hán mặt đã đầm đìa nước mắt, ông ta nức nở tiếp lấy câu chuyện:
- Ngay hôm kia lão hán lưu lạc tới đây, may nhờ chưởng quầy có lòng tốt thu nhận, còn cho phép cha con lão bán nghệ tại nơi này.
Chiêu bài "ăn mày Côn Sơn" không phải chỉ toàn mang nghĩa xấu, còn nói lên người Côn Sơn ai ai cũng biết ca hát, đi tới đâu cũng có thể kiếm được miếng cơm:
- Nhưng trong lòng khổ sở, không bạt mình ra được, quấy nhiễu nhã hứng của công tử...
Thẩm Mặc chầm chậm gật đầu, hỏi:
- Tiếp theo lão trượng định làm thế nào?
- Nói ra không sợ công tử cười, cha con lão hán định trước tiên ở đây biểu diễn kỹ nghệ, sau đó bắc thượng bán nghệ, tới kinh sư cao ngự trạng.
Lão giả hiển nhiên rất thuần phác, không biết rằng có một số lời không thể nói.
Thẩm Mặc nghe vậy hơi nhíu mày lại:
- Trên huyển có phủ, trên phủ có tỉnh, trên tỉnh có tổng đốc đông nam, vì sao lại bỏ gần tìm xa, tới Bắc Kinh ngoài nghìn dặm cáo trạng?
- Không tới Bắc Kinh không được.
Lão giả vẻ mặt sầu não:
- Thế lực người ta quá lớn, ngay cả tổng đốc cũng không dám đụng vào.
- Nhà nào thế?
Thẩm Mặc động lòng, hỏi:
- Từ gia Tùng Giang.
Chưởng quầy xen miệng vào:
- Tên Tôn Ngũ kia đã tổi tên làm Từ Ngũ, quy thuận Từ gia làm nô bộc rồi, Từ phủ cho hắn số tiền lớn, lệnh hắn khải trương hiệu cẩm đồ ở đương địa, tiếp tục làm tàn làm ác, để mưu lợi.
- Quá ngang ngược.
Thẩm Mặc nghe thế liền trầm giọng xuống, vỗ bàn nói:
- Hắn ở Tùng Giang làm càn làm quấy cũng đành đi, lại còn dám vươn tay tới Tô Châu ta à?
Hai người chỉ cho rằng y đang phát tiết căm phẫn vì nghĩa, không nghĩ nhiều. Ngụy Hữu Điền nói tiếp:
- Ai cũng nói Từ các lão là phó tướng quan cư nhất phẩm, chỉ e tổng đốc cũng không quản được ông ta. Cho nên lão hán suy nghĩ mãi, muốn làm cho hai năm rõ mười, thì phải tới Bắc Kinh, tìm hoàng thượng cáo trạng.
*** Người dân không hiểu đại học sĩ hay các lão gì, thói quen gọi là thừa tướng, tế tưởng, nên Từ Giai hay được gọi là phó tướng.
Thẩm Mặc thầm nghĩ:" Chết mất, ông đừng có gây thêm loạn cho ta, chẳng may có kẻ mang mưu đồ biết được, thế nào cũng gây ra đại loạn." Hiện giờ thế cục chính trị cân bằng, đó là y muốn thấy, vừa có lợi cho Hồ Tôn Hiến kháng Oa, cũng có lợi cho bản thân làm nên sự nghiệp lớn.
Nhưng dù sao y cũng không phải tên quan khốn kiếp, không làm được cái chuyện âm thầm ngăn cản người dân tiến kinh tố cáo, nghĩ một lúc liền nói:
- Lão Ngụy, kỳ thực ông không cần chạy xa như vậy đâu, huyện Côn Sơn thuộc phủ Tô Châu, ông không phải là tố cáo Từ các lão, mà chỉ là tên lưu manh lợi dụng uy danh chủ mà thôi, tin rằng phủ tôn đại nhân sẽ chủ trì công đạo cho ông, ông cứ tới phủ thành cáo trạng đi.
- Phủ tôn đại nhân ư?
Ai ngờ hai người kia lắc đầu quầy quậy:
- Ai chẳng biết phủ tôn đại nhân là học sinh của Từ các lão, làm sao ăn cây táo rào cây me được.
Ngụy Hữu Điền còn phẫn nộ nói:
- Nếu như chẳng phải có mối quan hệ đó, tên Tôn Ngũ cũng đã không quy thuận Từ gia, huyện thái gia cũng chưa chắc thiên vị như vậy.
Thẩm Mặc tót mồ hôi, té ra mình thành đồng lõa rồi.
Vị chưởng quầy kia đột nhiên nói:
- Tri chuyện Trường Châu chúng ta có một vị Hải Thanh Thiên, không ngại cường quyền, hay là tìm ông ta cáo trạng...
Lời còn chưa nói hết, nhưng bị Thẩm Mặc cắt ngang:
- Hải Thanh Thiên đúng là có thể minh oan cho dân, nhưng bị phủ tôn đại nhân đình chức cấm túc rồi, lo cho bản thân còn chưa xong nữa kìa.
Thẩm nghĩ:" Nếu kiện tới chỗ tên Hải Diêm Vương đó thì chuyện nhỏ hóa lớn, chuyện lớn thành thủng trời!" Cho nên y phải đánh tan suy nghĩ này:
- Huống hồ ông ta là huyện lệnh huyện Trường Châu các vị, cũng chẳng xen được vào chuyện huyện Côn Sơn bọn họ.
Nghe nửa câu đầu của y, trên mặt hai người lộ ra vẻ phấn nộ không che giấu, hậm hực nói:
- Cái thời buổi này, người tốt chẳng được báo đáp, khó khăn lắm mới xuất hiện vị quan tốt, lại bị cấp trên hồ đồ bắt mất.
Thẩm Mặc vẻ mặt nhăn lại, thầm nghĩ:" Mặc dù thường ngày ta thoát ly quần chúng, nhưng cũng có làm chuyện gì xấu đâu? Sao lại thành cấp trên hồ đồ mất rồi?"
Xem ra không thể tùy tiện đối đầu với Thanh Thiên, nếu không người dân mặc kệ ngươi có oan hay không, coi ngươi thành Hắc Thiên rồi. Liền cười nói:
- Tin tức của các vị sai rồi, phủ tôn đại nhân anh minh trí tuệ nhường nào, sao có thể oan uổng cho Hải Thanh Thiên được, một khi tra rõ chuyện, không bao lâu có thể quay lại làm quan rồi.
Nói xong làm bộ suy nghĩ một lúc:
- Tô Châu thôi quan Quy Hữu Quang là người lão thành lắm kế, khá có uy vọng, hai ông đi hỏi ý kiến ông ta xem sao?
- Thật sao?
Hai người mừng rỡ:
- Hải đại nhân thật sự sẽ không bị mất chức luôn chứ?
Vừa nghe thấy Hải Thanh Thiên còn có ngày trở lại, chưởng quầy và Ngụy Hữu Điền liền cao hứng vỗ tay reo hò, căn bản không nghe thấy câu sau.
- Đương nhiên là không rồi.
Thẩm Mặc cười gượng:
- Các ngươi hiểu lầm phủ tôn đại nhân rồi, ông ấy cũng là Thanh Thiên đại lão gia...
Lời này y nói bản thân chẳng nhiệt tình lắm, vì người ta chắc chắn là không tin.
- Đúng thế, đúng thế.
Hai người kia gật đầu qua loa cho có lệ, rồi cao hứng thương lượng với nhau, chỉ cần Hải Thanh Thiên phục chức là sẽ tới phủ thành gõ trống kêu oan, Hải Thanh Thiên nhất định sẽ chủ trì chính nghĩa v..v..v.. Làm Thẩm Mặc ấm ức vô cùng.
May là hai người cũng nhìn ra y mất hứng rồi, vội vàng dừng câu chuyện, chưởng quầy đứng dậy nói:
- Không làm phiền công tử gia nữa, tôi làm cho ngài bánh Vạn Tam nóng và canh cá tỉnh rượu.
Ngụy Hữu Điền cũng nói:
- Vừa rồi quấy nhiễu nhã hứng của công tử gia, hiện giờ lão hủ đã ổn định được tâm tình, xin hát lại bồi tội cho công tử.
Nữ nhi của Ngụy Hữu Điền ngồi bên cạnh cũng vội đi tới, cùng phụ thân cầm lấy nhạc khí.
Nhược Hạm đi tới ngồi xuống, Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Xin rửa tai lắng nghe.
Hai cha con liền thổi sáo gõ phách.
Qua một đoạn nhạc dạo đầu du dương, cô con gái khẽ hé môi thắm, cất giọng trong trẻo:
- Thi thoảng tản bộ, xem thử trò đời, bước vào hầu môn, dạo chơi trần cảnh. Ta nghiền ngẫm, nghèo khó tuy là cây cỏ, phú quý cuối cùng chỉ là phù vân. Kẻ gặp họa chắc gì không phải là phúc, kẻ được phúc chắc gì không phải họa. Thời thế biến đổi, tất cả cũng chỉ là giấc mộng mà thôi...
Quả nhiên là quét đi ưu tư nặng nề, giọng ca không uổng danh tiếng Côn Sơn.
Phu thê Thẩm Mặc dù nhiều lần nghe ca khúc Công Sơn lắm rồi, nhưng đều là trong khung cảnh trống lớn chiêng to, giọng ca bình thường mất vận vị. Chưa từng được nghe khúc tử uyển chuyển, thanh lệ, âm luật ưu mỹ, làm người ta cảm thấy mới mẻ như thế, bất giác chìm đắm vào trong đó.
o O o
Đêm hôm đó phu thê họ Thẩm ở lại trong tiểu trấn, trọ tại một lữ xá bên dòng sông trong xanh.
Nhìn ngọn đền lưa thưa sót lại, Thẩm Mặc khoác áo ngồi trước cửa sổ, tay khẽ gõ lên cửa, miệng khẽ ngâm nga:
- Cười ngươi theo đuổi vinh hoa, ngươi là bọn chúng. Cười ta bôn ba bụi đất, rốt cuộc ta là ta. Hồi tưởng kim cổ đều là lời ngư tiều cả...
Dường như y vẫn chìm đắm trong khúc ca đẹp hàm ý xâu xa kia.
Du ngoạn suốt một ngày, Nhược Hạm có chút mệt rồi, dựa vào đầu giường cười khẽ:
- Nếu như tướng công thích, hay là chúng ta đưa cha con họ Ngụy từ Thái Thương tới Tô Châu, mời bọn họ mỗi ngày hát cho chàng nghe.
Qua hỏi thăm mới biết cha cọn bọn họ đang hát khúc Thủy Ma Xướng Khang cải biên thời Ngụy Lương, hiện giờ đang lưu truyền rộng rãi ở vùng Thái Thương, Côn Sơn.
- Ngụy Lương Phụ không phải là người hát rong bình thương đâu.
Thẩm Mặc bật cười:
- Ta sớm nghe Quy Hữu Quang nói rồi, ông ta là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ năm, làm quan tới Sơn Đông tả bố chính sứ, sau khi nghỉ hưu, quyến quyến vườn lê, lập chí cải cách kh Côn Sơn. Ta thấy ông ấy còn phải gọi một tiếng lão đại nhân đấy, sao dám mới ông ấy lên sân khấu?
*** Vườn lê: Đường Huyền Tông từng dạy cung nữ ca múa hát hò ở vườn lê.
Nhược Hạm cả kinh:
- Không ngờ lại có người như thế à? Thiếp còn cho rằng...
Cảm thấy lời phía sau có chút đường đột, liền dừng lại không nói nữa.
Nhưng phu thê tâm ý tương thông, Thẩm Mặc nghe nửa câu đầu là biết nàng định nói gì sau đó, tiếp lời:
- Còn cho rằng làm quan đều nắm quyền ra sức kiếm tiền, nghỉ hưu thì sửa vườn tược chứ gì?
#482
hôm nay, 08:00 AM
Master Thief
Đội Xung Kích
Trùm Chôm Chỉa
Tham gia: Mar 2010
Đến từ: Australia
Bài gởi: 1,540
Xu: 0
Tài sản của Master Thief
Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 418: Thà làm Ngụy quân tử, không làm Chân tiểu nhân (2).
Sưu Tầm: Soái Ca
Nhược Hạm thè lưỡi xinh ra:
- Thiếp không nói thế đâu đấy nhé.
Rồi như biện bạch với phu quân:
- Cũng không thể nói tuyệt đối như vậy được, ví như Hải Thụy nắm quyền không kiếm bạc, Ngụy Lương Phụ nghỉ hưu không sửa vườn.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Cũng không thể nhìn phiến diện như thế, kỳ thực đại bộ phận quan lại đều có cái tính kia.
Nói tới đó y đứng dậy:
- Ài, trong kịch hát rất hay " nhà có ngàn vạn gian, ngủ cần rộng ba thước, nhà có vạn khoảnh ruộng tốt, một ngày chỉ ăn được ba bữa", nàng nói xem những kẻ kia tại sao không biết đủ là dừng?
Nhược Hạm khẽ hỏi:
- Tướng công đang nghĩ chuyện Từ gia phải không?
Thẩm Mặc gãi đầu cười khổ rồi nằm phịch xuống giường:
- Cái chuyện này, ta trái phải đều thấy khó xử.
Nhược Hạm xích tới gần, dịu dàng xoa huyệt thái dương cho y:
- Thiếp biết, trong lòng tướng công có hoài bão hùng vĩ, lòng chứa cả bách tính lẫn xã tắc, không chịu hòa mình cùng với những viên quan kia.
- Bất tri ngã giả vị ngã hà cầu, tri ngã giả vị ngã tâm ưu.
Thẩm Mặc thư thái cảm thụ bàn tay mềm của thê tử, nhưng mặt thoáng vẻ ưu tư:
- Kẻ đại nghĩa ngay cả người thân cũng diệt, nhưng ta lại phải bao che cho Từ gia lòng tham không đáy, thật làm người ta cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruổi, còn nàn chí.
***Người hiểu ta thì cho rằng trong lòng ta có muộn phiền, người không hiểu ta thì cho rằng ta đứng ở vị trí này còn mong ước gì nữa
- Vì sao chứ?
Nhược Hạm nhẹ nhàng hỏi:
- Chẳng lẽ phu quân vĩnh viễn không thể đối địch với Từ các lão sao?
Thẩm Mặc chầm chậm gật đầu, nhắm mắt lại nói:
- Thiên địa quân thân sư, đó là cương thường, ta có thể làm được gì chứ? Ai cũng có thể phản lại Từ các lão, Thẩm Mặc ta thì không thể.
Nói rồi thở dài:
- Đây là quan trường, ta có thể làm ngụy quân tử, nhưng không thể làm chân tiểu nhân.
Nhìn thấy vẻ rối rắm của phu quân, Nhược Hạm thương vô cùng, ôm chặt lấy y, muốn cố gắng san sẻ thống khổ của phu quân, thẻ thọt nói:
- Ngày nào đó học Trương Hàn về quê quy ẩn, phu thê chúng ta nam cầy cấy nữ dệt vải, sinh con đẻ cái, thật tốt biết bao.....
Thẩm Mặc chỉ sa sút tinh thần trong chốc lát, vả lại y cũng không muốn làm vợ yêu thêm buồn, quay đầu sang thấy ngắm khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng từ phía bên cạnh, ánh mắt từ từ dịch chuyển xuống bầu ngực mềm, đầy đặn, căng chật áo, chết người nhất là dây lưng buộc quanh hông phác họa nên một thân hình quyến rũ, hương thơm đặc trưng trên cơ thể nàng luồn vào cánh mũi, khuôn mặt Thẩm Mặc trở nên hết sức gian manh:
- Nói tới sinh con đẻ cái, ta thấy chúng ta nên tranh thủ mới được.
Nói là làm hai tay bắt đầu chia đường tiến quân, một khống chế cao điểm, một thăm dò khe sâu.
"Ôi nam nhân này..." Nhược Hạm ngực thở phập phồng thầm than:" Vừa rồi còn như đưa bé mất đồ chơi, sao chớp mắt cái đã thế này?" Nàng cười duyên:
- Sao vậy, nghĩ thông rồi à?
- Nghĩ thông rồi.
Thẩm Mặc đã vạch vạt áo ngoài ngoài nàng ra, vừa thấy nụ hoa nhỏ gồ gồ lên sau lớp áo lót màu xanh nhạt đã cúi xuống, há miệng tham lam mút lấy, còn vừa lắc đầu day day vừa nói:
- Xin tuân theo giáo huấn của phu nhân, danh lợi với ta như phù vân. Không phải cá, sao biết niềm vui của cá? Không phải ta sao biết niềm vui cá nước.
- Đáng ghét...
Nàng chỉ kịp nói đến thế vì bị y vồ vập lấy bờ môi hồng, bầu ngực mềm mại nhường chỗ cho một bàn tay lớn vầy vò, lúc này nàng bị ba mặt giáp công.
Nhược Hạm từ từ nhắm mắt, mũi phát ra tiếng ư hử như lên cơn sốt, hàm răng nàng bị công phá, lưỡi nàng bị tóm gọn, toàn thân run rẩy mềm nhũn đi, phía dưới bụng âm ỉ truyền lại từng đợt sóng nóng bỏng.
Nhược Hạm trong lúc mơ mơ hồ hồ đã bị y lột sạch thành con dê non trắng trẻo, xấu hổ không sao tả siết, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, mặt tựa hoa đào, đột nhiên thấy Thẩm Mặc dừng tay, nàng hé mắt ra, thấy y đang ngây ngất nhìn cơ thể mình, đôi mắt ngùn ngụt lửa như muốn làm nàng tan chảy. Nhược Hạm liếc nhìn ánh nến đỏ nói:
- Tắt đèn trước đi.
- Không chịu nổi nữa rồi.
Thẩm Mặc không kiềm chế nổi trước dáng vẻ đáng yêu đó, cảm nhận được sự ướt át bên dưới, y không còn kìm nén nổi nữa, hạ người xuống, Nhược Hạm phát ra tiếng rên dài say người, chăn đệm dập dềnh, Tương Vương gặp Thần Nữ.
o O o
Sáng sớm hôm sau, lên đường rời khỏi tiểu trấn sông nước ôn nhu kia, trên đường trở về Tô Châu, Thẩm Mặc lệnh cho Thiết Trụ, cầm lấy thủ dụ của mình, lệnh cho huyện lệnh Côn Sơn Chúc Càn Thọ tức tốc tới phủ nha gặp mặt.
Vừa mới về tới thành Tô Châu, còn chưa kịp ngồi xuống bàn trong Thiêm áp phòng, Vương Dụng Cấp đã hớt ha hớt hải chạy tới nói:
- Đại nhân, lương thực hết rồi.
- Cái gì?
Thẩm Mặc tức thì kinh hãi hồn siêu phách lạc:
- Làm sao lại hết được?
Do mấy tháng trước dày vò, y sợ nghe nhất là hai chữ "hết lương."
Vương Dụng Cấp nói:
- Ăn hết rồi, nạn dân quá nhiều, hai vạn thạch gạo ngài cấp bị ăn hết rồi.
- Mẹ nó, làm ta sợ chết khiếp.
Thẩm Mặc đặt mông xuống ghế, mắng một tiếng:
- Sau này nói chính xác một chút, không biết gan của bản quan nhỏ lắm à?
Vương Dụng Cấp cười khan, thầm nghĩ:" Gan nhỏ mà dám chọi cứng với Cửu đại gia tộc?" Liền nói:
- Đại nhân phải phê duyệt thêm một chút lương thực nữa.
- Đã ăn hết bao nhiêu lương thực rồi?
Thẩm Mặc gãi hàm, người làm quan sẵn lòng làm nhất là cứu tế nạn dân bản địa, ghét nhất là phải cứu tế nạn dân bên ngoài. Vì cái trước còn có thể danh chính ngôn thuận bảo các thân sĩ bản địa quyên hiến, còn có thể yêu cầu cấp trên miễn giảm phú thuế, phát phóng tai lương, khoản nào cũng kiếm béo mẫm.
Nhưng nạn dân bên ngoài thì không như thế, không phải là bách tính của mình gặp tai họa, các thân sĩ không quyên góp ngươi cũng chẳng thế làm gì, cấp trên không miễn thuế cho ngươi, lương thảo chẩn tai thì càng khỏi phải nghĩ. Nếu lấy kho lương ra cứu tế, người dân sẽ không cao hứng, nói "đó là lương thảo cứu mạng của chúng tôi" Đúng là tốn công mà chẳng lợi gì.
Mà nạn dân ngoài thành bắc Tô Châu đã quanh quẩn ở đó ba tháng rồi, có nghĩa là Thẩm Mặc đã nuôi bọn họ một trăm ngày rồi. Lật xem sổ sách cứu tế, trước sau đã ăn mất của y mười vạn thạch lương, may mà đây còn là Tô Châu, đổi lại là phủ tầm trung trở xuống thì đã bị họ ăn sập phủ.
Nhưng gạo trắng phau phau cũng là bạc trắng phau phau, điều này Thẩm Mặc vừa trải qua nguy cơ lương thực mùa xuân mà nói, nhận thức cực kỳ sâu sắc, y đau lòng nhìn từng khoản tiền tan thành bong bóng, mặt mày nhăn nhó nói:
- Nhà địa chủ cũng chẳng còn lương thực dư, cái lỗ thủng này chẳng lẽ ta phải lấp mãi sao?
- Tình hình trước mắt mà nói, hình như chỉ còn cách này.
Vương Dụng Cấp nói:
- Năm ngoái khi Vương Sùng Cố đại nhân tại vị, ông ấy đã nuôi bọn họ đúng một năm, cuối cùng tới mùa đông không chịu nổi nữa, lấy lương thực mùa thu cấp cho bọn họ, để bọn họ trở về ăn năm mới.
- Kết quả thế nào?
Thẩm Mặc liếc nhìn hắn.
- Kết quả về ăn năm mới xong, năm nay lại tới.
Vương Dụng Cấp cười khổ nói.
- Hừ, thiếu suy nghĩ.
Thẩm Mặc chửi:
- Làm mất mặt người Sơn Tây.
Vương Dụng Cấp nghĩ:” Ngài có phải là người Sơn Tây đâu cơ chứ?” ngoài mặt cười giả lả:
- Rốt cuộc đại nhân có phê không?
Thẩm Mặc thở dài, cầm bút lên rồi dùng lại:
- Ta không thể nuôi kẻ ăn không ngồi rồi được, trước đó vì không có cách nào nên mới phải nuôi không công, hiện giờ ổn định lại, phải nghĩ biện pháp, kiếm cho những người đó chút việc mà làm.
- Công trường trong thành đa phần là không hoạt động hết công suất, người bạn địa còn không có việc mà làm. Hơn nữa công nhân dệt là việc cần tay nghề, người phương bắc tay chân lóng ngóng căn bản không làm nổi.
Vương Dụng Cấp tỏ vẻ khó xử.
- Đừng có kỳ thị.
Thẩm Mặc từ lâu đã phát hiện ra cái khuynh hướng này, vào thời đại đó người Giang Nam ai cũng có cảm gác ưu việt vô cùng, coi thường người phương bắc, coi thường người Ba Thục, coi thường người Mân Việt, càng coi thường người Tây Bắc, Tây Nam. Có thể nói trừ người Giang Tây Hồ Quảng ra thì coi thường hết.