Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Huynh Mai Le
Số chương: 625 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 409: Tiểu Ngải Tiên Sinh
ịch giả: Tiểu Băng
"Trước đây máy móc để dệt đều do sư bá làm, rất là tốt, lúc ta đi ta mang nó theo. Không biết nó hư ở chỗ nào nữa, lúc đầu chạy rất ổn, nhưng được một lúc là kẹt. Ta đã đi tìm thợ khác để sửa, nhưng không ai sửa được. Ta cũng từng dùng thử máy do họ làm, nhưng dùng rất khó khăn."
Minh Tú kể.
Ngải Huy kinh ngạc: "Cái này là lão sư làm? Lão sư còn biết làm máy dệt? Chưa bao giờ nghe người nói."
"Ừm." Minh Tú gật đầu: "Đồ ở phường thêu của sư phụ đều do sư bá làm ra hết. Sư phụ ra yêu cầu, sư bá chế tạo. Ngươi là đệ tử của sư bá, thời điểm thử thách ngươi tới đó, nhóc con, cố gắng lên."
Ngải Huy đi tới, cẩn thận xem xét cái máy dệt.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên Ngải Huy quan sát máy dệt gần như vậy.
Hồi ở phường thêu, hắn chỉ biết kéo tơ, lúc tới Ninh Thành, hắn cũng vẫn chỉ làm công việc ấy, để chế tạo Điểm Dạ Kiến. Hắn chả biết gì về thêu.
May mà nguyên lý hoạt động của cái máy dệt cũng không phức tạp lắm.
Hồi hắn vào phường thêu, thử thách sư nương dành cho hắn là canh cửi, đại khái sau khi nghiên cứu nửa canh giờ, Ngải Huy đã hiểu cách làm. Lúc đó hắn đã sử dụng một cách dệt rất căn bản gọi là Song Lưu chức pháp, nghĩa là cách dệt vừa dệt ngang vừa dệt dọc. Song Lưu chức pháp là căn bản cơ sở của mọi cách dệt khác, những cách dệt phức tạp đều là cải tiến từ Song Lưu chức pháp.
Máy dệt giống một cái bàn, ngay giữa bàn có một vòng tròn hơi lõm xuống, vành quanh bốn phía là bốn cái cọc hình vuông, bên trong là những hàng kim to nhỏ như thuyền đậu ở cảng.
Ở một phía của máy dệt có hai chỗ để ấn tay vào, Nguyên tu chỉ cần áp tay vào đó, rót nguyên lực vào là máy hoạt động được.
Ngải Huy thử áp tay, rót Nguyên lực vào.
Khu vực lõm tròn ở giữa máy dệt sáng lên, loang loáng như cái ao được đổ đầy nước, tạo nên một tấm màn chắn sáng. Những cái kim cũng sáng lên, cái máy bắt đầu chạy, những cái kim từ trong cọc bắn ra, ở trong màn sáng linh hoạt chạy qua chạy lại, trông rất là phức tạp.
Sợi tơ móc ở từng mũi kim được kéo qua kéo lại, dệt thành vải.
So với vụ canh cửi năm xưa, cái này cao cấp hơn nhiều.
Ngải Huy nhìn chằm chằm không chớp mắt, tốc độ di chuyển của những cây kim rất nhanh. Với tốc độ này, thợ dệt mà muốn đua theo, thì phải tu luyện rất lâu.
Số lượng kim trong máy rất nhiều, cho thấy phương pháp dệt rất phức tạp, đòi hỏi người thợ dệt phải có hiểu biết rất cao.
Thú vị!
Những tia sáng do mũi kim di chuyển và những sợi tơ đan xen vào nhau, nguyên lực và những sợi tơ đạt tới một loại cân bằng thần kỳ.
Ngải Huy thấy khâm phục, vì món đồ trước mắt này quá là tinh xảo. Hắn nhớ tới cái đống đồ nát chồng chất như núi trong tiểu viện của sư phụ, người quả thực là thích mày mò mấy thứ ly kỳ cổ quái. Nhìn thấy những tác phẩm của người, cảm nhận con đường năm xưa người đã đi, rõ ràng là một niềm đam mê có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Chỗ khó nhất trong canh cửi chính là sự điều tiết, khống chế những cái kim, còn kim trong máy dệt tuy chạy quá nhanh quá phức tạp làm hoa cả mắt, nhưng chúng luôn chạy theo một quỹ tích có sẵn.
Nhìn thấy sư đệ đã hoàn toàn chìm đắm vào cái máy, chẳng còn biết tới sự tồn tại của mình, Minh Tú khẽ cười, lặng lẽ rời đi.
Ngải Huy nửa ngồi nửa quỳ, nhìn chằm chằm đám kim chạy tới chạy lui trong màn ánh sáng, không chút nhúc nhích.
Cạch!
Bỗng những chiếc kim trong màn ánh sáng bị mất đi khống chế, chạy loạn xị, khiến đám tơ rối nùi vào nhau.
Ngải Huy cau mày, hắn dừng việc rót Nguyên lực, màn ánh sáng biến mất, kim thêu rơi lộp độp xuống bàn.
Bị hư chỗ nào?
Ngải Huy không biết mệt mỏi bắt đầu kiểm tra từng tí một.
Minh Tú không tới quấy rầy hắn, cô biết sư đệ một khi đã tập trung, thì sẽ không còn biết tới gì khác. Năm xưa lúc cô học thêu cũng là như thế. Thực là làm nghề này chẳng qua chỉ là theo thói quen mà thôi. Cô đã đi theo sư phụ từ rất lâu, giúp sư phụ quản lý việc làm ăn ở phường thêu. Mọi việc ở phường thêu, dù lớn hay nhỏ, cũng đều có thể giúp cô bình tĩnh lại.
Một người mệt mỏi đi vào, nhìn thấy Minh Tú thì thở phào: "Tiểu thư!"
Minh Tú bất ngờ: "Dư thúc, sao người lại tới?"
Dư thúc là quản sự trong nhà, đã phục vụ Lục gia mấy chục năm, nhìn cô lớn lên, rất được gia chủ tín nhiệm.
Dư thúc vội nói: "Dạo gần đây có khá nhiều người đến phủ. Nghe nói Lôi Đình Kiếm Huy đến thăm tiểu thư. Họ đều muốn kết giao với tiểu Ngải tiên sinh, đã đưa thiệp mời tới phủ. Gia chủ nói, ai thì còn mặc kệ, nhưng quý khách như tiểu Ngải tiên sinh đến Phỉ Thúy Sâm, thì người phải tự đi mời. Tiểu Ngải tiên sinh với tiểu thư là đồng môn, cũng coi như người trong nhà, giao tình người ngoài không thể nào so bì được, tuyệt đối không thể thất lễ."
Minh Tú nhíu mày: "Bọn họ làm sao biết sư đệ đến? Lại còn cách gọi tiểu Ngải tiên sinh gì đó là thế nào?"
Dư thúc cười: "Tiếng tăm của Tiểu Ngải tiên sinh rất lớn, chỉ vì tuổi người còn quá trẻ, mọi người cảm thấy nếu gọi Ngải Huy tiên sinh thì có vẻ người lớn quá, nên mới gọi là tiểu Ngải tiên sinh. Chuyện Tiểu Ngải tiên sinh đại phá thảo tặc, đã sớm truyền ra khắp Phỉ Thúy, mọi người đều từng bị thiệt thòi trong tay thảo tặc, nên nghe chuyện tiểu Ngải tiên sinh đều vô cùng khoái chí. Ai cũng nói, tiểu Ngải tiên sinh bước vào đại sư là điều chắc chắn, nói không chừng còn có thể xung kích Tông Sư. Ấy là chưa kể tiểu Ngải tiên sinh còn là lãnh tụ Tùng Gian phái, tương lai không thể đo lường. Bọn họ muốn kiếm một chút duyên phận, sau này tiếp xúc cũng dễ."
Minh Tú bừng tỉnh, ồ, thì ra, sư đệ đã tạo nên được tên tuổi.
Dù cô không để ý chuyện trong tộc, nhưng cũng đoán ra đại khái ý đồ của những người kia.
Quan hệ giữa Phỉ Thúy Sâm với Trưởng Lão Hội hiện giờ rất vi diệu, Đại Tông tự lập, tuy hai bên bề ngoài ra vẻ đối lập với nhau, nhưng quan hệ ngầm bên trong lại không sóng gió như vậy.
Dù sao Đại Tông còn đang tuổi xuân mạnh mẽ, An Mộc Đạt lại đã đến cuối cuộc đời, tương lai Trưởng Lão Hội và Phỉ Thúy Sâm có sáp nhập lại nữa hay không, là chuyện rất khó nói.
Ngải Huy tạo ra nhiều sự tích, lại còn là lão đại Tùng Gian phái. Trước đây người ta còn nghi ngờ thực lực của hắn, nhưng sau vụ đấu với thảo tặc, giờ chẳng còn ai nghi ngờ điều đó nữa.
Làm thủ lĩnh một thế lực, nếu thực lực quá kém, sẽ làm người ta khó có lòng tin. Thế giới này là thế giới dựa vào nắm đấm nói chuyện, một sức mạnh của cá nhân cũng có thể thay đổi thế giới, thế giới này vĩnh viễn là thuộc về những đại nhân vật như Đại Tông.
Ưu thế về mặt số lượng người trước mặt cường giả như Đại Tông là vô nghĩa.
Nhưng dưới Tông Sư thì không có lớn như vậy. Đại sư đương nhiên cường đại hơn nguyên tu bình thường, nhưng ra chiến trường vẫn ngã xuống như thường.
Chỉ có Tông Sư mới hạ được Tông Sư.
Đại Cương lấy mình làm mẫu, Tông Sư là đại biểu cho quyền lực, của cải và sức mạnh.
Từ lúc đó, mọi người mới hiểu ra, Tông Sư tương lai mới là đối tượng đáng giá đầu tư nhất. Trở thành Tông Sư tất nhiên xác suất cực nhỏ, nhưng nếu thành công, lợi ích nó mang tới không gì sánh bằng.
Nói cách khác, Ngải Huy đã được xem là một trong những mục tiêu có khả năng xung kích Tông Sư. Những thiên tài có tư cách xung kích Tông Sư đều là đối tượng các gia tộc khát vọng kết giao.
Người như thế nào mới có thể trở thành Tông Sư? Đây là vấn đề thế gia nào cũng chưa hiểu. Thực lực, thiên phú, có danh sư, cũng vẫn chưa đủ, còn có một yếu tố nữa ai cũng để tâm, chính là tuổi tác. Tuổi càng nhỏ, thời gian để xung kích Tông Sư càng nhiều.
Thiên tài tuổi càng trẻ, thì càng được ưu ái.
Tuổi của Ngải Huy thực ra không được coi là trẻ lắm, nhưng hắn lại có một ưu thế là có danh vọng cao, và có nhiều thiên tài khác hỗ trợ.
Con đường lên Tông Sư khó khăn gồ ghề, chút bất cẩn là sẽ thất bại, đã có rất nhiều thiên tài thất bại.
Có danh vọng, có người hỗ trợ, tính cách tàn nhẫn, quyết đoán, lại thể hiện thiên phú cao, khiến Ngải Huy trở nên nóng bỏng tay, hấp dẫn người ta.
Tính tình Minh Tú điềm đạm, không quan tâm mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi, nếu không đã chẳng tới Thiển Thảo Thành sống một mình, dành hết tâm trí cho phường thêu.
Cô lắc đầu: "Sư đệ không thích những chuyện xã giao."
Dư thúc cung kính nói: "Gia chủ nói, nếu tiểu Ngải tiên sinh không có thời gian, thì không được tới làm phiền. Gia chủ ra sức chuẩn bị một chút tâm ý, bảo tiểu nhân đưa tới."
Minh Tú nói: "Ta sẽ giao cho hắn."
Trong nhà coi trọng sư đệ, cô đương nhiên rất vui. Nhưng cô cũng không hy vọng sư đệ bị cuốn vào những việc vặt này quá nhiều, thực lực sư đệ dù đã có tiến bộ rất lớn, nhưng vẫn phải lấy tu luyện làm trọng.
"Có một việc, gia chủ không biết có nên đồng ý hay không, nên bảo tiểu nhân chuyển lời, để tiểu Ngải tiên sinh tự quyết định." Dư thúc dừng lại một chút: "Người của Đoan Mộc gia muốn được gặp mặt tiểu Ngải tiên sinh."
Minh Tú sửng sốt, giờ mới nhớ ra, Đoan Mộc Hoàng Hôn bị Sư Tuyết Mạn "Bắt cóc" đến Ninh Thành.
"Bắt cóc" cái gì, người tinh tường đều biết chuyện gì đã xảy ra, chuyện Đoan Mộc Hoàng Hôn ở Ninh Thành tiêu dao đã sớm lan khắp thành Phỉ Thúy, ai mà không biết.
Lục gia rất thân quen với Đoan Mộc gia, những chuyện của Đoan Mộc Hoàng Hôn, cô cũng biết một, hai. Năm xưa nhờ có Ngải Huy, nên cô cũng biết tới "Bạn học Hoàng Hôn", về tình cảm cũng cảm thấy thân cận, cảm thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn ở Ninh Thành xa kia còn tốt hơn là ở lại thành Phỉ Thúy.
Cô nói: "Để ta hỏi nó, Dư thúc tạm nghỉ lại ở đây đi."
Dư thúc cười: "Quấy rối tiểu thư thanh tĩnh."
Lão thức thời xin cáo lui.
Minh Tú đi tới nhà kho, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, không biết sư đệ sửa máy xong chưa? Nếu trên đời này có người sửa được nó, vậy chắc chắn chỉ có sư đệ, vì sư đệ là đệ tử của sư bá mà!
Cô đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngải Huy đang nằm dài dưới đất sửa máy, mặt mày rất tươi tỉnh.
Lướt nhìn cái máy dệt, cô ngẩn ngơ.
Ngũ Hành Thiên Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng Ngũ Hành Thiên