Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 974 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2866 / 38
Cập nhật: 2016-08-05 00:25:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 407 : Tạm Biệt Tuổi Thanh Xuân, Tạm Biệt Người Em Yêu(17)
ditor: xiu xiu
Kiều An Hảo cúi đầu, nhìn thái độ thật sự của anh, đáy mắt hơi nóng lên.
Mãi cho đến khi Lục Cẩn Niên kéo lại băng cá nhân, đứng lên, Kiều An Hảo liền hít vào một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc trong đáy lòng xuống, quay đầu, cong môi nhìn anh, cười yếu ớt: “Ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.”
“Ừhm.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều An Hảo, cầm bông băng trong tay ném vào thùng rác, rút một tấm khăn ướt ra lau tay, ngồi trở lại vị trí, cầm đũa lên, còn chưa đến đĩa rau, Kiều An Hảo đã nhanh chân hơn, gắp một cây rau muống, đặt trong bát của anh, Lục Cẩn Niên sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn Kiều An Hảo đang cười chói sáng, nói khẽ: “Lần đầu nấu ăn, bản thân tôi cũng không đủ dũng khí nếm thử một lần, cho nên anh là chuột bạch, thí nghiệm trước đi.”
Khóe miệng của Lục Cẩn Niên cong lên, có một chút sủng ái, không nói lời nào liền gắp rau muống lên, đưa vào trong miệng, ăn.
“Thế nào?” Đáy mắt của Kiều An Hảo lóe lên một chút chờ mong.
Lục Cẩn Niên nuốt xong, vẻ mặt rất thật: “Cũng không tệ lắm.”
“Thật sao?” Kiều An Hảo bán tín bán nghi cầm đũa lên gắp đồ ăn, chỉ ăn hai lần, cảm xúc đã trở nên buồn rầu, lông mày nhăn vào rất nhiều, hao tổn sức lực rất lớn mới không để bản thân mình nhổ ra ngoài, nuốt vào trong bụng, sau đó lấy chén nước trên bàn, uống vào đến nửa chén, mới thè lưỡi nói: “Mặn muốn chết!”
Lục Cẩn Niên nở nụ cười, không giống như những người đàn ông khác vì người phụ nữ mình thích, mà lời ngon ý ngọt khen đồ ăn của cô ngon, chỉ yên lặng dùng hành động thức tế ăn hết chỗ thức ăn cô làm.
Lần đầu tiên nấu cơm, miễn bàn ăn ngon, chỉ có thể nói là miễn cưỡng có thể nuốt xuống, nhưng Lục Cẩn Niên lại ăn rất nhiều, giống như ở trước mặt anh, là một bàn đồ ăn ngon.
Kiều An Hảo nhìn hình ảnh như vậy, đáy mắt có chút cảm động.
Anh đối với cô rất tốt, cho dù tốt như vậy, cũng không có nghĩa đó là tình yêu, đúng không?
Lục Cẩn Niên lưng dạ, mới phát hiện Kiều An Hảo ngồi trước mắt không hề động đũa, vẫn chỉ nhìn anh ăn, động tác trong miệng anh liền chậm lại, không lên tiếng quấy rầy cô, mà là lẳng lặng nhìn lại, theo đáy mắt của cô thấy được hình ảnh ngược của chính mình, lần đầu tiên trong đời từ lúc sinh ra đến giờ anh mới phát hiện ra, bản thân mình cũng có lúc đẹp đến vậy.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất sáng, trong đầu Lục Cẩn Niên bất chợt hiên ra câu nói hôm qua trợ lý nói với anh: Cho dù trước kia cô Kiều từng thích anh Hứa, nhưng không có nghĩa bây giờ cô ấy không thích anh, tôi thấy rất nhiều lúc, rõ ràng là cô Kiều cực kỳ quan tâm đến anh…
Trong ngực anh quay cuồng vài luồng cảm xúc không rõ, tối hôm qua, sở dĩ anh về trễ như vậy vì vẫn nghĩ mãi rốt cuộc có nên hỏi cô nghĩ như thế nào về anh không.
Anh do dự như vậy, thế nhưng là vì, sợ rằng chính mình mở miệng nói ra, lại không nghe được đáp án mà mình chờ mong, cuối cùng hai chữ bạn bè cũng không còn.
Cùng lúc đó, âm thanh của Kiều An Hảo cũng vang lên: “Lục Cẩn Niên.”
Hôn Trộm 55 Lần Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ Hôn Trộm 55 Lần