Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 405: Giết Chóc
Ánh mắt lo lắng của Trần Tiểu Cửu quét qua từng người trong năm thích khách tràn đầy sát khí, cuối cùng dừng lại ngay trên người vị nữ tử tràn ngập sát khí kia.
Nhìn dáng người yêu kiều trong mưa to, hắn không khỏi tim đập thình thịch. Hắn chưa từng nghĩ tới Đan Nhi lại có thân thủ cao minh thế này, thì ra lúc trước cùng nàng tóc tai dính vào nhau, sờ sờ soạng soạng, người ta cũng có chút bảo lưu, cố ý nhường mình thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút tức giận, võ công của người vợ thân thiết cao cường thế này, nếu ta sau này muốn cùng nàng thân cận một chút, chẳng lẽ còn phải nhìn sắc mặt của nàng sao?
Tào công công đứng ngay trung tâm của đám Tử Cấm vệ, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Các ngươi bây giờ muốn chạy, cũng còn kịp, ta cho các ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách ta thủ hạ vô tình!
Cánh tay lão bị thương, trong lòng có chút hoảng loạn, đặc biệt là thân pháp tuyệt vời và kiếm thuật hoa lệ của nữ tử kia, càng khiến lão tim đập chân run, dù có hai trăm Tử Cấm vệ bảo vệ, nhưng vẫn có cảm giác khủng hoảng đứng ngồi không yên.
Mưa to không hề có dấu hiệu dừng lại, nặng nề u ám, chung quanh tràn ngập mùi tanh của máu tươi, các tài tử thư sinh kia trong lúc hoảng loạn, đều trốn sang một bên, đang lúc hoang mang kinh hãi, đồng lòng muốn giữ mạng, nhưng lại thăm dò trong đầu, muốn xem rốt cuộc thế nào!
Nữ tử áo đen dáng người xinh đẹp, trường kiếm chói lọi vẫn chỉ vào bóng dáng thất vọng của Tào công công, thanh bảo kiếm đã được máu tươi thấm qua đang lóe ánh sáng xanh, một giọt máu đỏ tươi từ mũi kiếm chậm rãi nhỏ xuống, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là lấy từ người Tào công công.
- Giết…
Âm thanh lạnh lẽo gào rít ra từ trong miệng nữ tử che mặt, lại giống như tiếng hò hét quyến rũ, thân hình yêu kiều uyển chuyển giống như hải yến vui mừng múa may trong mưa, giống như nước chảy hướng về phía Tào công công tuổi già sức yếu.
Bốn đại hán sau lưng không cam lòng kém hơn, đại kiếm trong tay vung lên, hóa thành khí khái dâng cao.
- Muốn chết!
Tào công công vung tay một cái, hai trăm Tử Cấm Vệ với sức chiến đấu cực mạnh, nghênh mặt bước lên, vây quanh thành một vòng tròn, vây chặt lấy năm người ở bên trong.
- Giết…
Trường kiếm trong tay nữ tử áo đen vung lên, tạo thành một ánh kiếm, hàn quang chợt lóe, một cái đầu người đã rơi xuống đất, liếc mắt lại thấy một Tử Cấm vệ định đánh lén đồng đội, vặn người phi thân, linh hoạt vung cánh tay ngọc lên một phát, bên Tây Hồ lại tăng thêm một lũ vong hồn.
- Đổi trận!
Tào công công trong mắt toát ra tinh quang, không hề chớp mắt nhìn trừng trừng vào nhất cử nhất động trong trận, lão một tiếng truyền lệnh, hai trăm Tử Cấm vệ phân thành năm vòng tròn, vây lấy từng người trong mỗi vòng tròn nhỏ, để họ không thể tương trợ cho nhau nữa.
Như vậy, năm người không thể hỗ trợ nhau phòng thủ, lực công kích cũng bị giảm đi nhiều, hơn nữa, Tử Cấm vệ kỉ luật nghiêm minh, quan trọng nhất là đồng tâm tác chiến, mỗi lần công kích, đều là mấy chục người từ các vị trí khác nhau cùng lúc tấn công, phong kín tất cả các góc chết, nếu muốn tránh né, cũng muôn vàn khó khăn mới thành công.
- A…
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào thét, một người áo đen trong lúc hoảng loạn, đã bị hơn mười cây thương đâm vào thân người, Tử Cấm vệ giơ trường thương dính đầy máu tươi trong tay lên cao, thi thể của đại hán áo đen bị ném lên cao, giống như một bao cát, ngã sấp thật mạnh xuống mặt đất lầy lội, máu tươi ồ ạt chảy ra từ những chỗ vừa bị đâm xuyên trên người, hiển nhiên là đã không thể sống được nữa. Đám Tử Cấm vệ kia vẻ mặt đắc ý, hô lên một cái rồi toàn bộ vây lấy nữ tử che mặt.
Trong nháy mắt, năm người đã thành bốn người, Trần Tiểu Cửu nhìn thân hình mềm mại di chuyển qua lại của Đan Nhi, trong lòng sốt ruột không chịu nổi, rốt cuộc thế nào mới có thể cứu nàng ra không vòng vây chặt chẽ này đây? Tiểu cô nương này, đã gây ra đại họa rồi!
Nữ tử che mặt phát ra một tiếng hừ lạnh từ mũi, dường như không hề để tâm đến cảnh tưởng máu me trước mắt, mười mấy cây thương bén nhọn, mang theo sự phẫn nộ vô biên, từ bốn phương tám hướng rít gió mà đâm tới.
Nàng không còn đường có thể chạy, cao giọng quát một tiếng, thân hình quyến rũ của nàng lay động nhẹ nhàng, thật không thể tin nổi, giống như một bông vụ xoay thẳng lên cao, các giáp sĩ đâm thương vào không khí, trong lúc tìm kiếm xem người đang ở đâu thì tay nàng vung lên một cái, trường kiếm sắc bén tạo ra năm ánh hào quang xanh, hơn mười Tử Cấm vệ đã bị cắt đứt cổ họng, máu tươi phun trào ra từ cổ họng, nhuộm đỏ cả đêm tối mưa to gió lớn này!
Cảnh tưởng này, các tài tử nhìn đến trong lòng hoảng sợ, tim đập thình thịch, mười mấy mạng người đang sống, sau một lần vung kiếm chỉ diễn ra trong nháy mắt, đã quyết định cái chết của bọn họ.
Chung Bân đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, vỗ lên vai hắn, thúc giục nói:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Cơ hội thế này, sao còn không chạy?
Trần Tiểu Cửu lắc lắc đầu, trong lòng kiên quyết nghĩ, nếu là Đan Nhi gặp nguy hiểm, bất luận thế nào, mình cũng phải liều mình bước ra, không tiếc sinh mệnh của mình mà cứu nàng.
Sau một lúc đánh giết, ba đại hán còn lại đã không cam tâm mà mất mạng dưới trường thương của Tử Cấm vệ, từng vong hồn đã dần theo gió mà đi. Tất cả cácTử Cấm vệ đều hướng trường thương trong tay nhắm chuẩn vào thân hình yêu kiều hoàn mỹ của nữ tử che mặt.
- Ngươi còn không đầu hàng sao? Ngươi xem đồng bọn của ngươi từng người, từng người chết rất thảm! Niệm tình ngươi là nữ, chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, bổn công công biết đâu sẽ tha cho ngươi một con đường sống!
Tào công công lựa lúc này nói lời dụ dỗ, ánh sáng trong mắt trở nên thâm thúy hơn nhiều:
- Đạo tặc nhà ngươi lợi hại thế này, rốt cuộc là người gì?
Nữ tử áo đen dù là nguy cơ bốn phía, nhưng lại không hề có dấu hiệu bại trận, mỗi một nhát kiếm vung ra, luôn có mấy Tử Cấm vệ bị tàn sát, trong nháy mắt, đã bị nàng giết mất hơn năm mươi người.
Tào công công hừ lạnh một tiếng, lấy trường cung ra, nhắm chuẩn vào thân hình của nàng, tay vừa buông ra, mũi tên nhọn bắn ra trong mưa to, không hề phát ra tiếng động mà hướng thẳng về phía nữ tử áo đen toàn thân đầy máu.
Nữ tử áo đen giết đến hứng khởi, đối với nguy hiểm đang đến gần hoàn toàn không để ý, trường kiếm vung một phát, mấy sinh mạng lại biến mất trong bóng đêm.
- Cẩn thận!
Trần Tiểu Cửu không lo nghĩ nhiều, một câu nhắc nhở đúng lúc, buột miệng mà phát ra.
Nữ tử áo đen kia nghe tiếng, đột nhiên cảnh giác hẳn lên, ngay lúc nguy cơ, vặn thân hình mềm mại một cái.
Mũi tên rời cung như một con rắn độc, hung hăng cắm ngay vào xương quai xanh của nàng, đau đớn dữ dội, thân hình nàng run lên, suýt nữa ngã xuống, Tử Cấm vệ đồng thanh hét lớn, mười mấy cây thương nhọn bắt lấy cơ hội, nhanh như chớp hướng thẳng về phía nàng mà đâm tới.
Nàng không kịp lo đến việc rút kiếm, thân hình lăn ngang một vòng, miễn cưỡng né tránh được tập kích trí mạng.
- Trần công tử, ngươi lúc nãy nói gì "cẩn thận chút"? Chẳng lẽ là cảnh báo cho phản tặc sao?
Tào công công vẻ mặt lạnh lùng chất vấn Trần Tiểu Cửu.
Thằng nhóc Trần Tiểu Cửu này đâu phải người bình thường có thể hù dọa được, vẻ mặt vui cười nhìn lão thái giám, nhẹ nhàng nói:
- Tào công công nói gì? Ta là có lòng tốt nhắc nhở ngài cẩn thận tránh gặp đánh lén của phản tặc, một lòng tốt bụng, sao mà ngược lại còn bị ngài cho là lòng lang dạ sói, thật là không thể hiểu nổi, Tào công công không hoan nghênh ta đến vậy, ta liền cáo biệt vậy, hừ…
Hắn làm bộ hừng hực tức giận, phủi tay áo bỏ đi, kì thực là thấy Đan Nhi nguy ngập, muốn mượn hùng tráng của Ô Nhã, có lẽ có thể thoát được kiếp nạn này. Hắn và Nhị Cẩu Tử vội vàng thay quần áo trong mưa, dặn dò họ rời khỏi nơi thị phi, đám người Nhị Cẩu Tử không đi, Trần Tiểu Cửu không thể nói rõ với gã lợi hại trong đó, mà trừng mắt răn dạy, Nhị Cẩu Tử và Lô Sài Bổng bất đắc dĩ, vội vàng chạy xa.
Trần Tiểu Cửu cưỡi trên Ô Nhã, tư thế chuẩn bị tiến lên, đôi mắt dường như sắp toát ra lửa, nhìn chằm chằm vào thân hình yêu kiều của Đan Nhi.
Một người một ngựa, trong mưa rền gió dữ, trông dáng vẻ vô cùng kiên nghị