Số lần đọc/download: 714 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:55 +0700
Chương 394: Người Tôi Thích Là Cậu Ấy (3)
H
ai người nhìn nhau, không ai nói trước.
Vẫn là Đường Dư nói trước, khẽ hỏi Tô Niên Niên: “ Có muốn đi chào hỏi một câu không?”
Tô Niên Niên phản ứng lại, lạnh lùng nói, “ Mình là kiểu người tùy tiện đi chào hỏi người lạ sao? anh ta là ai, mình không quen anh ta.”
Đường Dư trong lòng cười đau khổ, người khác cảm thấy Tô Niên Niên vô tình, nhưng cậu hiểu, Tô Niên Niên vẫn còn chưa buông được.
Nếu như cô thật sự buông bỏ được, không để ý nữa, thì sẽ không nói những lời ấm ức trẻ con như thế này.
Cô sẽ quên, quên toàn bộ, tất cả những người trong kí ức của cô đều là khách qua đường mà thôi.
Chỉ có Cố Tử Thần là ngoại lệ.
(/)
Cố Tử Thần ở phía xa không biết có nghe thấy giọng nói của cô hay không, nhưng lại quay người rời đi, nhân tiện ném cốc trà sữa còn ấm vào thùng rác.
Không hiểu sao cậu ý thức đi mua.
Giả dụ như cậu còn chưa chia tay Tô Niên Niên, thì cậu sẽ quang minh chính đại mà ôm cô vào lòng, mua cốc trà sữa cô thích nhất cho cô uống, nhìn bộ dạng tươi cười của cô mà bổ nhào vào lòng.
Nhìn cậu rời đi, Tô Niên Niên có chút buồn bực, giật giật tay áo Đường Dư, “ Sao cậu đi chậm thế, nhanh lên chút.”
Đường Dư đột nhiên kéo lấy tay áo cô, Tô Niên Niên không phòng bị nên ngã nhào vào lòng cậu, vốn dĩ muốn lẩm bẩm nói Đường Dư, nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy khuôn mặt của Đường Dư chăm chú nhìn mình.
Cậu nói: “ Tô Niên Niên, hay là bọn mình chơi giả làm thật nhé?”
Cách chiếc kính màu đen, Tô Niên Niên vẫn có thể nhìn thấy đôi lông mi dài dày rậm của cậu, nhìn chăm chú vào mắt cô.
Tô Niên Niên đỡ đẫn, lắp bắp nói: “ Cậu bị bệnh thần kinh à, cái gì mà chơi giả làm thật chứ, cậu ám chỉ cái gì thế?”
Cô lờ mờ hiểu ra, cảm thấy Đường Dư dường như đang nói gì đó, trong lòng cố chấp không dám tin.
Phải hồi lâu, cô mới nhìn thấy Đường Dư nở nụ cười, sau đó buông cô ra, vỗ vỗ vào vai cô. “ Đùa với cậu thôi, cậu mới là đồ thần kinh ấy.”
Đời người như trò chơi, tất cả dựa vào kỹ thuật diễn.
Cậu sâu xa hiểu được nỗi đau của câu nói này.
Không thể tỏ tình, không thể tỏ tình, trong lòng cậu thầm bảo mình.
Nếu như tỏ tình, ngoài kết cục giống như Tả Tư Hàn, cũng sẽ chẳng còn gì nữa.
Càng quan trọng hơn, cậu có lẽ đến cơ hội làm bạn với Tô Niên Niên cũng không còn nữa.
Như vậy đi, như vậy đi, để cậu dựa gần hơi ấm của cô, dù cho là bạn cũng được, dù cho là lá chắn cũng được.
Tô Niên Niên làu bàu một tiếng, chẳng để ý mà đi phía trước, “ Thế thì cậu đi nhanh chút, chúng ta đi ăn thịt nướng, la la la?”
---- ---
Cố Tử Thần đi không có mục đích, hồi lâu, vào cửa hàng tạp hóa bên đường mua bao thuốc, châm thuốc, mặt dửng dưng hút thuốc.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cậu ấn nút nghe, trong điện thoại chuyển đến giọng đàn ông trầm trầm: “ Cố thiếu gia, lần trước việc cậu bảo tôi điều tra có manh mối rồi, tìm thấy nhà của sếp tổng công ty năm đó có quan hệ cạnh tranh với bất động sản Tràng An, ông ta hình như có liên quan đến vụ án tai nạn xe năm đó, tài liệu cụ thể tôi đã gửi vào hòm thư của cậu rồi.”
Cố Tử Thần tắt máy, mở hòm thư ra, quả nhiên có tin tức tỉ mỉ của sếp tổng liên quan đến vụ án tai nạn năm đó.
Chỉ là còn chưa kịp tìm hiểu phân tích kỹ, cậu lại nhận được một cuộc điện thoại, là ông Cố gọi đến, giọng nói bực tức: “Bây giờ, ngay lập tức, cháu về ngay cho ta!”
Cậu cười cười. “ Vâng, ông nội.”
Hôm nay cũng không đến nỗi quá xấu, mặc dù nhìn thấy điều không muốn nhìn thấy, nhưng chí ít, khiến lão hồ li cuống lên rồi? đây có tính là một loại thu hoạch khác biệt không?