Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 393: Nước Sôi Lửa Bỏng Ở Dương Gia
Nguồn: metruyen
Lý Tĩnh mừng rỡ. Ông ta biết dựa theo lệ thông thường trên quan trường, tổng quản tân nhậm có thể đề cử ngoài ba tá quan Trưởng sử ra, như Tư mã, Lục Sự Tham Quân, v.v …. U Châu là đại tổng quản, phẩm bậc của tá quan đều không thấp, chí ít tốt hơn nhiều so với cái chức Giá bộ Viên Ngoại Lang của mình, hơn nữa có thực quyền.
Lý Tĩnh đương nhiên hiểu được, Dương Nguyên Khánh là nhìn thấu tâm tư của mình, biết mình là tới cầu chức, mới giữ thể diện cho mình. Trong lòng ông ta vừa cảm kích vừa có chút cảm động, con trai Dương Tố không nhớ ân tình cũ, người cháu này lại rất trọng tình.
Ông ta cũng không dè dặt nữa, bèn đứng dậy, sâu sắc thi lễ:
- Lý Tĩnh xin đa tạ.
…
Dương Nguyên Khánh tiễn Lý Tĩnh ra đến tận cổng, cười nói:
- Xin thế thúc yên tâm, ngày mai Lại bộ tất có kết quả.
Lý Tĩnh bị cách xưng hô “thế thúc” này làm cho thực sự rất khó nghĩ, bèn ái ngại cười nói:
- Vai vế thì vai vế, về sau Nguyên Khánh có thể gọi tên chữ Dược Sư của ta.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười,
- Không sao ạ, năm đó ông nội còn dự tính để cháu bái thế thúc làm sư phụ. Trên quan trường xưng hô khác, hiện tại thế thúc cứ thoải mái đi ạ.
Lý Tĩnh thấy Dương Nguyên Khánh nhất định kiên trì, liền không nói thêm nữa. Lúc này, quản gia ôm ra hai vại rượu, Dương Nguyên Khánh đem hai vại rượu đưa cho Lý Tĩnh, tít mắt cười nói:
- Đây là rượu nho ngon nhất thiên hạ, tặng thế thúc nếm thử.
Lý Tĩnh biết đây là hầm rượu Đại Lợi có tiếng, trong lòng vui mừng vô hạn, không ngớt nói lời cảm tạ. Ông cất rượu cẩn thận vào túi gia, xoay người lên ngựa, chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, sự việc hôm nay, ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Dương Nguyên Khánh chắp tay vái ông ta. Lý Tĩnh thúc ngựa, ngựa liền lao nhanh đi.
…
Dương Nguyên Khánh tiễn bước Lý Tĩnh xong, lại thấy trước cổng có một chiếc xe bò đang dừng lại ở đó, giống như lặn lội đường xa đến. Hắn sửng sốt, lẽ nào họ đến rồi sao?
Dương Nguyên Khánh chỉ vào xe bò vội hỏi người gác cổng:
- Xe bò của ai vậy?
- Hồi bẩm lão gia, là mẫu thân và tổ mẫu của nhị phu nhân tới ạ.
Dương Nguyên Khánh xoay người liền chạy nhanh vào trong nhà, khiến người gác cổng ngẩn người kinh ngạc, bọn họ chưa từng nhìn thấy qua lão gia chạy băng băng như vậy. Trong lòng Dương Nguyên Khánh kích động đến mức khó có thể tự kiềm chế, mười ba năm rồi, hắn và thím đã xa cách mười ba năm rồi, cuối cùng bà cũng đã quay trở lại.
Chạy ra sau tòa nhà, hắn từ xa đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc của thím, vẫn gần gũi thân quen như trước. Mũi của Dương Nguyên Khánh bỗng chốc cay cay, hắn cảm giác mình dường như đã quay về với thời thơ ấu.
Chạy tới cửa, hắn dừng bước, chậm rãi đẩy cửa ra. Một nha hoàn đanh định thông báo, hắn vội vàng “xuỵt!” một tiếng. Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện của thím:
- Ài! Không biết Dương Nguyên Khánh bộ dạng lớn thế nào, làm quan lớn, liệu có ra vẻ nhà quan không?
Dương Nguyên Khánh vén rèm da lên, vừa khéo nhìn đối diện với ánh mắt của thím. Thẩm Thu Nương sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết mà kêu lên:
- Nguyên Khánh!
Dương Nguyên Khánh rốt cuộc không kìm nổi nữa, ánh mắt đỏ lên, tầm mắt hơi mơ hồ. Hắn bước nhanh đi vào nhà, quỳ xuống trước mặt thím:
- Thím!
Nước mắt của hắn tuôn trào.
Trong Dương phủ hiện tại đang tràn ngập trong không khí vui mừng, náo nhiệt. Ngày hôm qua Dương Nguyên Khánh được phong làm U Châu tổng quản, mà Nguyên Khánh lại được gặp lại người thân sau bao năm cách biệt, Dương phủ trên dưới hớn hở như ăn tết vậy. Để chúc mừng, Dương Nguyên Khánh đặc biệt hạ lệnh, tôi tớ thân vệ trong Dương phủ, mỗi người được thưởng trăm xâu tiền, khiến hào khí trong phủ càng thêm nhiệt liệt.
Trong phòng càng hòa thuận vui vẻ, Dương Nguyên Khánh và thím đang ôn lại tình cảm. Tuy rằng đã xa cách mười ba năm, nhưng dung mạo của thím trên cơ bản không thay đổi, chỉ có điều khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng vẫn dáng vẻ thanh tú, với nụ cười dịu dàng. Thím ăn nói nhẹ nhàng khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy như được mẫu thân quan tâm vậy.
- Thím bây giờ còn ở Hành Sơn sao?
- Giờ không còn ở đấy nữa rồi, bọn thím một bộ phận còn đang ở Hành Sơn, còn lại đều đi đến quận Đan Dương, ít nhiều ở đấy còn cấp cho bọn thím trang viên, giúp nhóm cô nhi ở cung Nam Hoa có chỗ an thân, cũng có lương thực để dùng.
Trong giọng nói của Thẩm Thu Nương chứa chan tình cảm, bà cười nói:
- Năm nay thu hoạch không tồi, mọi người đều thương lượng vào kinh thăm các con, đưa một ít rau dưa trái cây tự trồng được, thím nghĩ nhiều năm không được thấy con trai Nguyên Khánh của ta, nên mới tự mình đi. Lão thái thái muốn gặp chắt gái, kiên quyết muốn cùng thím đi.
Thẩm Vụ Hoa đứng bên cạnh đã chính thức xuất gia làm ni cô, pháp danh Quan Âm. Bà mặc một bộ tăng y rộng rãi, trong tay nắm một chuỗi tràng hạt. Dung mạo của bà trang nghiêm hiền lành, trong ngực đang ôm hai đứa con gái của Dương Nguyên Khánh.
Nghe Thẩm Thu Nương nói đến mình, Thẩm Vụ Hoa cũng cười nói:
- Ta mặc dù tuổi già, dọc theo đường đi cũng không có phiền toái, cánh tay có hơi đau chút nhưng mà chịu được.
Dương Nguyên Khánh lập tức nhớ tới thím đã từng bị thương, vội vàng quan tâm hỏi han:
- Tay thím còn sao không?
- Hồi đó bị thương, mùa đông sẽ cảm thấy nhức nhối. Tuy nhiên cháu đưa ta vòng tay này rất tốt, đeo nó, ta cảm thấy trên cổ tay rất thoải mái.
Trên cổ tay của Thẩm Thu Nương có đeo một đôi vòng ngọc rất ấm áp, cái vòng này là lúc trước Dương Nguyên Khánh mua được từ Triều Tiên liền đưa cho thím. Đây là báu vật thím quý nhất, cho dù thiếu tiền cũng không nỡ bán nó.
Bà thấy trên mặt Dương Nguyên Khánh đầy vẻ quan tâm, vội vàng cười nói:
- Không cần lo lắng, bình thường ta rất chú ý giữ ấm. Đã nhiều năm không còn đau. Chỉ có điều lần này chúng ta là đi thuyền đến Kinh Châu. Trên mặt sông gió thổi quá lớn, cho nên bệnh cũ hơi tái phát, lên bờ thì đã đỡ hơn nhiều rồi.
Trong ngực Thẩm Thu Nương đang ôm đứa con trai chưa đầy một tuổi của Dương Nguyên Khánh, bà nhìn đám người Mẫn Thu ở trong phòng, ân cần nói với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, con sống tốt, thím cũng cảm thấy rất vui, nhưng có một lời thím nhất định phải nói.
- Thím cứ nói, con xin lắng nghe.
Thẩm Thu Nương thở dài, nói với Bùi Mẫn Thu:
- Kỳ thật lời này ta là muốn nói với Mẫn Thu. Nguyên Khánh tuy rằng là người của Dương gia, nhưng trên thực tế lại có xích mích với họ. Ngay cả phụ thân của nó cũng không nhận nó. Hy vọng lớn nhất của ta chính là Nguyên Khánh có một gia tộc của chính mình, con cháu đầy đàn. Mà hiện tại chỉ có một đứa con trai là quá ít, Mẫn Thu, con hiểu ý ta chứ?
Bùi Mẫn Thu yên lặng gật đầu:
- Thím, cháu hiểu được ý thím, cháu sẽ làm hết sức.
Thẩm Thu Nương cười nói:
- Tốt lắm, ta chỉ muốn nói như vậy thôi.
Lúc này, bà quản gia đứng ở cửa nói:
- Lão gia, phu nhân, tiệc tối đã chuẩn bị xong.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy cười nói:
- Tiệc tối đã làm xong, chúng ta đi ăn cơm.
- Ăn cơm, ăn cơm.
Hai cô nương tranh nhau chạy ra ngoài.
Dương Nguyên Khánh đỡ lấy cô tổ mẫu, mọi người cười cười, cùng nhau đi đến phòng ăn.
Nếu như trong phủ của Dương Nguyên Khánh tràn ngập không khí vui mừng thì ngược lại, ở phường Thượng Thiên, Dương phủ lại bị bao phủ bởi một đám mây đen. Dương Huyền Cảm bị miễn đi chức Thượng thư và Thái úy, biếm truất làm Thái Thú quận Đông Bình. Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang. Nó so với năm Đại Nghiệp thứ ba, Dương Ước bị miễn chức còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Cái này có ý nghĩa rằng Dương gia mất đi vị trí quý tộc hạng nhất trong mắt vương triều Đại Tùy. Ngoại trừ bị hạ xuống quý tộc hạng hai, Dương gia còn mất đi danh vọng, vốn là thứ họ thường dùng để khoe khoang.
Suốt một ngày, Dương Huyền Cảm đều nhốt mình ở trong phòng. Tinh thần của ông ta cực kỳ chán nản. Hiện tại trong lòng của ông ta chỉ là sự căm hận với Trịnh gia. Trịnh gia không ngừng đả kích Dương gia chắc chắn có sự đồng ý ngầm của thê tử, điều này khiến một chút áy náy với thê tử đã hoàn toàn bị bóp nát.
Dương Huyền Cảm đang suy nghĩ đến đại sự của mình. Đã không có quầng sáng danh hiệu Thượng thư, Thái úy, liệu còn có bao nhiêu người theo ông ta làm việc? Kế hoạch hùng tâm hừng hực của ông ta đã bị giội một gáo nước lạnh. Nếu bây giờ khởi sự, chỉ sợ đến người trong tộc của ông ta cũng không đồng ý.
Dương Huyền Cảm chắp tay sau lưng, đi đi đi lại trong phòng với đầy vẻ lo lắng. Thật sự phải buông tha sao? Buông tha đại nghiệp mà phụ thân ông ta để lại, buông tha cho giấc mộng đã nhiều năm của mình. Cứ như vậy sống tạm bợ hết quãng đời còn lại? Ông ta không cam lòng! Nhưng nếu khởi sự, ông ta sẽ lại hai bàn tay trắng.
Dương Huyền Cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, khiến nội tâm của ông ta càng phẫn uất như muốn phát điên.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người quản gia bẩm báo:
- Lão gia, có Bồ Sơn Quận Công cầu kiến!
Tinh thần Dương Huyền Cảm rung lên, ông ta xoay người nói:
- Mau, mau mời vào thư phòng của ta!
Từ buổi sáng đến bây giờ, đã có vài tốp người khách đến chơi, nhưng Dương Huyền Cảm không muốn gặp mặt một ai. Duy chỉ có Lý Mật đến, khiến cho lòng ông ta như hạn hán đã lâu gặp trời mưa, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại.
Một lúc sau, Lý Mật tiến vào, vừa vào cửa liền chắp tay cười nói:
- Chúc mừng, xin chúc mừng!
Dương Huyền Cảm ngẩn người, Lý Mật chúc mừng cái gì, niềm vui từ đâu có? Ông ta không hiểu ra sao, cũng không tiện trực tiếp hỏi, liền cười khổ mời Lý Mật ngồi xuống, lại ra lệnh thị nữ dâng trà.
Thị nữ dâng trà rồi lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Mật và Dương Huyền Cảm, Dương Huyền Cảm lúc này mới hỏi:
- Hiền đệ hướng ta báo tin vui, nhưng tin vui từ đâu đến?
Lý Mật khẽ mỉm cười
- Có phải Minh công vì bị biếm quan mà cảm thấy rất uể oải?
Dương Huyền Cảm thở dài nói:
- Hiền đệ vào phủ còn không cảm thấy áp lực trong Dương Phủ sao? Nhìn Dương gia có gặp ai sắc mặt vui mừng không?
- Đó là do Minh công chỉ biết một mà không biết hai. Theo suy nghĩ của đệ, Minh công bị cách chức làm Thái Thú, ngoại trừ danh vọng có giảm sút, mặt khác cũng không có tổn thất gì. Trái ngược, Minh công được làm Thái thú thì sự lớn dễ thành, cho nên đệ mới đến chúc mừng.
Ánh mắt Dương Huyền Cảm dần dần sáng lên, ông ta bỗng nhiên hiểu ra ý của Lý Mật. Ông ta đã quyết định phản Tùy, còn muốn quan tâm thăng quan xuống chức sao? Đối với việc khởi sự, chức Thái thú so với Thượng Thư còn có ích lợi hơn nhiều.
Dù sao Dương Huyền Cảm đã làm quan được hai mươi mấy năm, kinh nghiệm phong phú. Chỉ vì đột nhiên bị biếm chức khiến tâm lý mất mát, cho nên không thể tỉnh táo mà nhìn nhận sự việc. Mà một buổi nói chuyện với Lý Mật giống như cuồng phong quét sạch sương mù, khiến suy nghĩ của ông ta lập tức trấn tĩnh lại.
Dương Huyền Cảm trầm tư một lát lại hỏi:
- Ta đang lo lắng nếu như mất đi chức Thượng Thư thì khi ta khởi sự, sẽ có nhiều người ủng hộ chứ!
Lý Mật ha hả mỉm cười:
- Dựa vào địa vị phụ thân huynh, huynh nghĩ sẽ có bao nhiêu người ủng hộ?
Một lời làm bừng tỉnh Dương Huyền Cảm. Nếu như ông ta khởi sự, người khác nhìn chính là phụ thân Dương Tố, mà không phải ông ta. Dương Huyền Cảm Cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình đã rơi xuống, Dương Huyền Cảm liền vui mừng chắp tay nói:
- Bây giờ ta nên làm thế nào, xin hiền đệ chỉ giáo.
Lý Mật giống như đã đoán trước được, cười nói:
- Đệ có ba kế sách có thể giúp Minh công thành đại sự.
- Mời nói!
- Cách thứ nhất gọi là “Vờ ngu giả dại”, Minh công có thể giả vờ đắm chìm trong tửu sắc, mê hoặc người khác khiến họ không nhìn ra dã tâm. Cách thứ hai kêu là “Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương”. Minh công nếu làm Thái Thú quận Đông Bình, thì có thể lấy cớ bình ổn nạn trộm cướp ở trong quận, mở rộng quận binh. Đồng thời âm thầm tuyển quân mua ngựa, chọn những nơi vắng vẻ nuôi quân, tích tụ lực lượng. Thậm chí có thể sai con cháu giả làm cướp tạo phản, tích tụ lực lượng. Hiện tại trộm cướp khắp nơi đều có, quận Đông Bình có xuất hiện cũng không có gì lạ.
Lý Mật mới nói đến đây, Dương Huyền Cảm vỗ bàn tán dương:
- Cao minh.
Do con cháu giả mạo trộm cướp tạo phản, thứ nhất có thể nhờ thân phận Thái Thú của ông ta để che giấu. Thứ hai ông ta có thể âm thầm tích tụ lực lượng, kế này phải nói là cao minh cực kỳ. Dương Huyền Cảm cười nói:
- Giờ ta mới hiểu được làm Thái Thú so với Thượng Thư tiện lợi hơn rất nhiều, hiền đệ quả nhiên có kiến thức, vậy còn cách thứ ba?
- Cách thứ ba là liên kết với Nguyên Khánh. Nguyên Khánh là tổng quản U Châu, nếu được sự giúp đỡ của một lực lượng trọng yếu như vậy, lấy thiên hạ dễ như trở bàn tay.
Cách thứ ba lại khiến Dương Huyền Cảm lâm vào trầm tư. Thật lâu sau, ông ta thở dài một tiếng
- Nguyên Khánh sẽ không trợ giúp ta!
Lý Mật lắc đầu cười nói:
- Vấn đề không phải hắn có trợ giúp hay không. Minh công nếu như khởi sự, hắn sẽ không đường để đi. Chẳng lẽ Hoàng đế còn có thể khiến hắn lại nắm quân quyền? Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, hắn cũng chỉ có thể đi theo khởi sự. Cho nên Minh công khởi sự không thể chỉ xem xét điều kiện của chính mình, cũng muốn thay Nguyên Khánh suy xét. Điều kiện nhất định là song phương phải ăn ý thì mới khởi sự, quyết không thể gấp gáp.
- Ta hiểu rồi!
Dương Huyền Cảm chậm rãi gật đầu, hắn lại hỏi:
- Ta đi quận Đông Bình, hiền đệ còn lưu lại kinh thành sao?
- Đệ đương nhiên cũng sẽ đi theo, không những thế, đệ cũng đã âm thầm chuẩn bị một nhánh nghĩa quân trợ giúp Minh công.
Ngay tại lúc Lý Mật đi thăm hỏi Dương Huyền Cảm, một chiếc xe ngựa đã dừng ở trước cửa phủ Nguyên Thọ. Nguyên Hoằng Tự từ trên xe ngựa đi xuống, vội vàng đi lên bậc thềm, Nguyên Mẫn đợi ở trước cửa đã lâu.
- Mọi người đều tới hết rồi à?
- Đều tới hết cả rồi, đang đợi Tứ thúc, mời đi theo cháu.
Nguyên Mẫn dẫn theo Nguyên Hoằng Tự đi về phía thư phòng của phụ thân. Nguyên Hoằng Tự khoảng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo đường đường, thân cao sáu thước hai, khôi ngô cao lớn. Ông ta đang đảm nhiệm Môn hạ tỉnh nạp ngôn, chức Thái tử Thiếu sư, là trọng thần của triều đình, cũng là nhân vật đại biểu của Nguyên gia trong triều đình.
Nguyên Hoằng Tự là tiền nhiệm tổng quản U Châu, ông ta vẫn luôn làm quan tại U Châu. Ở U Châu làm chức tổng quản đã được bảy năm, nên đã bồi dưỡng được rất nhiều tâm phúc. Lần này Dương Quảng đột nhiên đổi biên tướng, khiến cho ông ta trở tay không kịp, cũng quấy nhiễu sự bố trí của Nguyên gia.
Hôm nay Thánh Thượng chính thức hạ chỉ, phong Dương Nguyên Khánh làm tổng quản U Châu. Điều này khiến Nguyên Hoằng Tự lo lắng nên mới tìm đến Nguyên Thọ thảo luận.
Trong thư phòng của Nguyên Thọ, đứa con cả Nguyên Thượng Võ, con thứ Nguyên Thượng Tuấn, em trai Nguyên Thọ là Nguyên Tắc, cùng với tộc đệ Nguyên Văn Đô, mọi người đều đang chờ Nguyên Hoằng Tự dến.
Nguyên Văn Đô cũng được Dương Quảng trọng dụng. Từ lúc Dương Nguyên Khánh từ chức Ngự Sử Đại Phu, thì chức vụ đó do Nguyên Văn Đô đảm nhiệm. Chỉ có điều Nguyên Văn Đô đối nhân xử thế khá khiêm tốn, nói không nhiều lắm, hội nghị hôm nay cực kỳ trọng yếu, cho nên ông ta cũng tới tham gia.
- Thật có lỗi, ta đến hơi muộn!
Nguyên Hoằng Tự bước nhanh vào phòng, mang theo một trận gió, Nguyên Thọ cười khoát tay:
- Không sao, chú mau ngồi xuống! Mẫn nhi cũng ngồi xuống.
Gia tộc họ Nguyên chia mấy chụ chi, có khoảng hơn nghìn người. Hôm nay đến dự họp ở thư phòng Nguyên Thọ, đều là người đáng tin trong gia tộc.
Sắc mặt Nguyên Thọ nghiêm nghị, hướng mọi người nói:
- Hôm nay mở hội nghị này, chính là thảo luận vấn đề làm sao gia tộc họ Nguyên chúng ta mới có thể đoạt lại giang sơn vốn có của gia tộc Thác Bạt thị.
Trong ngự thư phòng, Nạp Ngôn Dương Đạt đang cẩn thận khuyên bảo Hoàng đế Dương Quảng. Nạp Ngôn là Môn hạ tỉnh chủ quan, bao gồm hai người, đang đảm nhiệm Nạp Ngôn là Dương Đạt và Nguyên Hoằng Tự, nhưng lúc này, Dương Đạt dựa vào thân phận hoàng tộc khuyên bảo Dương Quảng.
Cho dù vài chục năm qua, Dương Kiên luôn không ngừng tuyên bố Dương gia là một chi của tộc Hoằng Nông Dương thị. Tổ tiên của họ là Dương Chấn – Thái Úy Tây Hán. Lúc nhà Tùy còn chưa được thành lập, Dương Kiên còn đi qua Hoằng Nông để tế tổ. Nhưng trên thực tế, vua và dân ai cũng hiểu được, hoàng tộc Dương thị và Hoằng Nông Dương thị không có một chút liên quan nào. Nếu không, Dương Tố như thế nào lại không phải hoàng tộc?
Hoàng tộc Dương thị có một vấn đề rất nghiêm trọng là địa vị cao nhưng lại ít người. Gia tộc không vượng, năm đứa con của Dương Kiên chỉ còn có mình Dương Quảng. Đứa con cả Dương Dũng đã chết không để lại hậu bối, mà Tần vương Dương Tuấn, Thục vương Dương Tú và Hán Vương Dương Lượng mặc dù có con cháu, nhưng đều bị biếm truất, không được trọng dụng. Mà hai con lớn nhất của Dương Quảng một người thì chết một người thì trong tù, chỉ còn lại đứa con nhỏ tuổi Triệu Vương và vài đứa cháu.
Hiện tại, đảm nhiệm chức quan lớn trong hoàng tộc Đại Tùy chỉ còn lại có huynh đệ Dương Hùng và Dương Đạt. Cùng với Dương Trí Tích vừa mới bị cách chức làm Thái Thú Hoằng Nông.
- Bệ hạ, sao chổi xuất hiện, đây là dấu hiệu quốc gia lâm nạn. Đê Hoàng Hà bị vỡ, nước sông tràn vào. Hà Nam đại hạn, Hà Bắc đại lụt, đã liên tục hai năm đại tai, dân tình kêu ca, đạo tặc chung quanh nổi lên như ong, xã tắc có nguy! Bệ hạ.
Nói hết lời, Dương Đạt đã than thở khóc lóc, ông ta quỳ xuống, vừa khóc vừa dập đầu nói:
- Bệ hạ, ngừng lại việc đánh Triều Tiên! Tiểu quốc Đông Di, không cần lo lắng, không cần đem giang sơn xã tắc Đại Tùy ra đánh cuộc.
Anh của Dương Đạt là Dương Hùng là hạng người chỉ biết bo bo giữ mình. Dương Đạt cũng đồng dạng là người cẩn thận thăm dò ý vua vì ông ta biết rằng hoàng tộc so với các đại thần bình thường càng dễ bị biếm truất.
Nhưng lúc này, thế cục của Đại Tùy cực kỳ ác liệt. Khiến Dương Đạt đứng ngồi không yên. Hiện tượng sao chổi bay qua, khiến cho ông ta rốt cuộc không kìm nổi, mạo hiểm tới khuyên Dương Quảng, ông ta cảm thấy lửa giận của Hoàng Đế sắp bùng cháy. Ông ta đành phải tìm lời nói nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Bệ hạ, chúng ta có thể chậm lại một hai năm rồi mới đánh Triều Tiên. Trước mắt đem tình hình trong nước trấn an xuống. Năm nay Hà Nam liên tục hạn hán. Nếu kéo sang mùa xuân, chắc chắn dân đói khắp nơi, bệ hạ, cần ứng đối cẩn thận ạ!
- Ngươi biết cái đếch gì!
Dương Quảng rốt cục không thể nhịn được mà mắng ra lời thô tục. Ông ta xanh mặt, hung hăng trừng mắt Dương Đạt nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm là kẻ ngu ngốc sao? Không biết thế cục hiện tại, ngươi cho là trẫm sẽ vì một nước nhỏ như Triều Tiên mà không quan tâm xã tắc Đại Tùy sao? Ngươi không biết gì cả, chỉ biết ở đây nói hươu nói vượn.
tinhlinh2
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 11: Thiết Mã Băng Hà Nhập Mộng Lai