"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 435 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 781 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:04:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 392: Là Duy Nhất Gốc
ô tiểu thư, lão gia kêu người cùng Bùi thiếu gia về nhà ăn cơm." Tô Thi Thi vừa kết nối cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại rất nhanh liền truyền đến giọng nói của Đoàn Hòa Dự.
Tô Thi Thi ánh mắt hung ác, trực tiếp hỏi: "Bà nội tôi có phải bị các người đón đi hay không?"
"Tô tiểu thư người đừng hiểu lầm, lão gia chỉ là mời lão phu nhân trở về đoàn tụ, tuyệt đối không có ý khác." Đoàn Hòa Dự lập tức giải thích nói.
"Đoàn tụ?" Tô Thi Thi thiếu chút nữa muốn nở nụ cười. Cô chưa từng có nghĩ tới sẽ nghe được cái từ miệng người của Đoàn gia nói ra
Cô và bà nội với Đoàn gia có cái gì tốt mà đoàn tụ, quả thực là nói đùa.
"Đoàn tụ thì không cần, trong vòng nửa giờ tôi muốn nhìn thấy bà nội, nếu không các người biết hậu quả." Tô Thi Thi lạnh giọng nói.
Đoàn gia chào cũng không chào một tiếng liền đem bà nội cô đưa về Bắc Kinh, thật sự cho rằng cô là đứa ngốc không biết mục đích của bọn họ sao?
Bà nội cô bị đón đến nơi đây đã qua nhiều tiếng đồng hồ như vậy, vậy mà đến điện thoại cũng không thể gọi được một cuộc cho cô. Tô Thi Thi không cần nghĩ cũng đã biết, nhất định là hành động bị hạn chế tự do.
Suy nghĩ đến chuyện bà nội cô có khả năng sẽ phải chịu ủy khuất, Tô Thi Thi trong lòng liền giống như bị dao đâm, vô cùng đau lòng
"Tô tiểu thư, người thật sự hiểu lầm, lão gia đem lão phu nhân tiếp trở về, thật sự chỉ là muốn cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Người cũng biết, lão phu nhân dù sao cũng đãng từng ở Đoàn gia sinh sống nhiều năm như vậy, nơi này cũng là nhà của bà ấy, liền tính bà cùng lão gia ly hôn, đối với Đoàn gia chung qui vẫn lại là có nhớ nhung. Mà còn Bắc Kinh lớn như vậy, lão phu nhân nhưng không có một ngôi nhà riêng, Đoàn gia là nhà duy nhất của bà rồi."
Đoàn Hòa Dự nói những lời này cực kỳ trầm trọng, Tô Thi Thi đột nhiên liền trầm mặc tiếp xuống, lời muốn phản bác mà nói đến bên miệng, nhưng mà như thế nào đều đã nói không nên lời.
Cô không thể không thừa nhận, những lời này của Đoàn Hòa Dự đã chạm đến chỗ đau của cô.
Cho dù bà nội cô cũng không nói gì, nhưng mà Tô Thi Thi biết, bà nội kỳ thật vẫn đều là nghĩ muốn trở về Đoàn gia.
Giống như Đoàn Hòa Dự nói, cô cùng bà nội cô trước vẫn là ở ngoài thuê phòng. Bà nội ở Bắc Kinh duy nhất từng có nhà đó là Đoàn gia, liền tính bà vẫn còn hận đoạn Kế Hùng, nơi đó cũng là nơi bà đã từng cắm rễ qua.
"Tiểu thư, dù sao lão phu nhân đã ở Đoàn gia, lão gia cũng không có ý muốn thương tổn lão phu nhân. Chỉ là đến ăn một bữa cơm. Tôi nghĩ lão phu nhân cũng là nguyện ý nhìn thấy người cùng Đoàn gia quan hệ dịu đi." Đoàn Hòa Dự tiếp tục khuyên.
Tô Thi Thi có chút bị thuyết phục, nếu bà nội cô nhất định không chịu đi, cho dù làm bị thương chính mình cũng sẽ không để cho những người đó mang bà đi. Mà bà hiện tại đến Đoàn gia, như thế đã nói lên bà nội cô là muốn làm dịu đi quan hệ của cô cùng Đoàn gia một phen.
"Tôi sẽ đến. Đoàn quản gia, bà nội thích thanh tĩnh, vẫn còn phiền toái ông chiếu cố bà nhiều một chút." Tô Thi Thi nghĩ nghĩ nói.
"Tô tiểu thư, người yên tâm, tuyệt đối sẽ không để cho lão phu nhân có chút không được tự nhiên." Đoàn Hòa Dự tại đầu bên kia ra sức đảm bảo, trong lòng cũng là nhẹ nhàng thở ra.
Đoàn Kế Hùng không biết tại sao lại thế này, chợt đột nhiên cho người đi đem Phương Ngọc Hoa đưa về trang viên. Nhưng thái độ lại khác thường cho người hầu hạ chu đáo, Đoàn Hòa Dự đương nhiên sẽ không thất lễ.
Tô Thi Thi vừa rồi lúc nhận điện thoại Đoàn gia, cũng không có kết thúc cuộc gọi với Bùi Dịch. Cho nên cô vừa kết thúc cuộc gọi với Đoàn Hòa Dự, trong di động lập tức truyền đến giọng nói của Bùi Dịch: "Để cho chúng ta đi qua đó ăn cơm?"
"Anh đến chuyện này cũng đều đã đoán được?" Tô Thi Thi có chút kinh ngạc, người này cũng quá thông minh đi.
"Cũng không khó đoán, lúc này Hỗ gia không hề tự tìm phiền toái, như thế còn lại cũng chỉ có Đoàn gia dám làm như thế rồi." Bùi Dịch giải thích nói.
"Bất quá có một chút anh đã đoán sai, là mời em đi ăn cơm, cũng không có mời anh." Tô Thi Thi cười như không cười nói
"Mời em cùng mời anh có khác nhau sao?" Bùi Dịch vừa hảo khí lại là buồn cười, chẳng lẽ anh có thể để cho Tô Thi Thi một mình đi sao?
Tô Thi Thi cũng không có cùng anh tiếp tục nói những thứ dưa thừa này, cùng anh hẹn xong thời gian, liền cúp điện thoại.
Nếu bà nội cô đã không có việc gì, công việc vẫn lại là phải làm, cô chuẩn bị một phen liền đi gặp khách hàng rồi.
Mới vừa vội vàng cho tới khi nào xong thôi, vừa lúc tan tầm, Tô Thi Thi trực tiếp đi đến xây dựng Tiệp Khắc.
Tô Thi Thi vừa mới đi đến trước Cao ốc xây dựng Tiệp Khắc, Bùi Dịch đã ra đến đây.
"Anh lúc trước nói Hỗ gia vì cái gì sẽ không ở phía sau chúng ta gây phiền toái?" Ngồi xuống trong xe, Tô Thi Thi nhịn không được hỏi.
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái: "Em có vẻ cực kỳ quan tâm hắn?"
"này! Loại dấm khô này anh cũng ăn sao?" Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi, "Em như vậy không phải sợ là người điên kia chợt đột nhiên đùa giỡn tung ra trò quỷ gì sao? Lần trước em nghe nói lúc chúng ta đi dân chính cục, hắn cũng đuổi đi theo?"
"Tô tiểu thư, nghe được có người đến cản chúng ta kết hôn, em hình như là rất đắc ý." Bùi Dịch lành lạnh nói.
Tô Thi Thi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, loại chuyện đụng đến vấn đề nguyên tắc này cũng không thể nói lung tung, khẩn trương lắc đầu nói: "Nói bậy, em đây là đang phiền não! Đừng đổ oan cho em!"
Bùi Dịch bị dáng vẻ nghiêm trang của cô làm cho buồn cười, trên mặt lại phụng phịu nói: "Hỗ gia tổ chức tiệc mời em không cần tham dự, đến hỏi cũng không nên hỏi đến, miễn để cho anh hiểu lầm."
"Anh!" Tô Thi Thi triệt để không nói gì.
Người này rõ ràng là sợ cô bị liên lụy, sao lại nói thành như vậy! Nhưng mà Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, quay đầu âm thầm trợn mắt nhìn anh: "Anh đây là sợ em đi gây chuyện sao?"
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, ánh mắt hướng ngoài xe, làm như không có nghe đến.
Anh quả thật thay Tô tiểu thư dọn dẹp cục diện rối rắm dẹp đến có chút tay run. Ở phương diện này anh cũng quả thật rất bội phục Tô Thi Thi, mỗi một lần đều có thể đem mọi chuyện làm lớn thành như vậy. Tuy rất nhiều khi đều đã giúp anh, nhưng quả thật đầy đủ làm cho người ta kinh tâm táng đởm đau đầu.
Vì thế Tần Phong cũng không biết oán giận bao nhiêu lần, trước đây rất nhiều khi, đều là Tần Phong ở sau lưng bọn họ dọn dẹp những chuyện phiền toái này.
Nhưng vào lúc này, di động Bùi Dịch đột nhiên vang lên. Vừa thấy là thư ký Vương điện thoại, cũng không có kiêng dè, trực tiếp liền nhận.
"Bùi tổng, thật sự thật có lỗi, nhưng mà có một số việc tôi không thể làm chủ, cho nên đành phải gọi điện thoại cho ngài rồi." Thư ký Vương nơm nớp lo sợ nói.
Bùi Dịch sắc mặt trầm xuống, phun ra một chữ: "Nói."
Thư ký Vương không biết ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Bùi Dịch sắc mặt chậm rãi trầm xuống.
Tô Thi Thi ở bên cạnh nhìn đến, đối với anh nói: "Anh có việc trước hết đi xử lý đi, em tự mình trở về là được."
Bùi Dịch nhíu mày nghĩ một chút, cúp điện thoại, đối với chú Lý nói: "Quay đầu về công ty."
Tô Thi Thi sửng sốt: "Anh thả em xuống, bản thân em tìm xe đi là được."
Bùi Dịch sắc mặt bỗng nhiên có chút cổ quái, quay đầu nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, nửa ngày phun ra một câu: "Là Trạm Dẫn Lan tới tìm anh, em xác định để cho bản thân anh đi gặp cô ấy?"
Tô Thi Thi vốn dĩ muốn xuống xe động tác ngừng một trận, mặt bá một phen quay đầu, đem Bùi Dịch trên dưới đánh giá một phen. Đột nhiên cắn răng một cái, hung tợn nói: "Chú Lý quay đầu, đi Đoàn gia!"
Bà nội cô đang bị Đoàn Kế Hùng cái lão hồ ly kia âm hiểm kia bắt giữ, chồng cô vậy mà lại vẫn có tâm tình đi gặp mối tình đầu!
Coi cô như người chết à?
Bùi Dịch không nghĩ tới Tô Thi Thi vậy mà lại trực tiếp để cho chú Lý quay đầu, liền sửng sốt một phen. Phản ứng kịp, mặt bá lại nghiêm nghị, nghiêm trang nói: "Đây là công việc, chú Lý, quay đầu đi công ty."
"Không được đi!" Tô Thi Thi hùng hổ nghiêm mặt, thở phì phì trừng mắt Bùi Dịch.
Bùi Dịch có chút bất đắc dĩ, sớm biết rằng như vậy liền không nói cho cô, anh dằn lại tính tình nói: "Cô ấy bây giờ là đến với danh nghĩ công ty Phi Tầm bàn việc."
"Nếu đây là đại diện công ty tới gặp anh, vậy thì hẹn vào thời gian làm việc mà tới. Hiện tại đã tan tầm thời gian này là riêng tư, cô ấy tới tìm anh là có ý gì? Chú Lý quay đầu đi Đoàn gia!"
Bùi Dịch nhức đầu rồi.
Anh là nghĩ muốn cùng Tô Thi Thi phân rõ phải trái, nhưng mà hiển nhiên, lúc này phân rõ phải trái là nói không thông, cô gái nhỏ của anh giờ ăn toàn dấm chua, đâu nào lại vẫn có lý trí?
Tô Thi Thi vừa thấy ánh mắt Bùi Dịch, liền biết anh suy nghĩ cái gì. Thở phì phì nói: "Anh có phải hay không cảm thấy được em không phân rõ phải trái? Chú Lý, người tới phân xử, tôi tới cùng có làm sai hay không? Nếu là công việc, tại sao lại chọn thời gian lúc tan tầm?"
Bùi Dịch bị cô nói như vậy cũng có chút phát hỏa, nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Thi Thi, nói nhưng là đối với chú Lý nói: "Quay đầu về công ty!"
"Ai nha! Chiếc xe này đều nhanh xoay chuyển thành con quay rồi, hai vị tổ tông các người không choáng váng sao, tôi muốn hôn mê rồi! Hai người thương lượng cho tốt trước đi, rồi nói cho tôi biết tới cùng muốn đi đâu." Chú Lý trực tiếp thắng xe lại, dừng xe ở ven đường.
Ông thật khổ quá mà.
Hai vợ chồng son cải nhau quả nhiên không còn chỉ số thông minh, ông cho tới bây giờ chưa thấy qua Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi ấu trĩ như vậy!
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh