Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 650 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 398+399: Duy Trì Ý Kiến Của Mình
ối với giáo viên Trương Oánh của trường trung học thị trấn Vân Thủy tranh luận là khá lớn.
Bởi vì lần trước Trương Oánh đi đầu bãi khóa, khiếu oan. Tuy rằng sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng cô trong mắt lãnh đạo nội thành đã để lại ấn tượng tương đối xấu. Lại nói tiếp, điều này cũng rất bình thường, gần như là không có một lãnh đạo nào lại thích cái gai trong mắt mình làm thủ trưởng. Chẳng sợ năng lực làm việc của cô ta mạnh, chỉ sợ là không làm nên chuyện gì.
Bởi vậy, Quý Kiến Quốc với kết quả cạnh tranh này cảm thấy khó giải quyết và nhức đầu. Tối thiểu trong mắt y, lãnh đạo thị trấn cũng không hy vọng Trương Oánh làm hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.
Quý Kiến Quốc xem ra, cô mặc kệ Hiệu trưởng mà dẫn đầu gây rối. Một khi làm được Hiệu trưởng rồi thì trường trung học Vân Thủy chẳng phải là không khống chế được sao?
Quý Kiến Quốc và Chử Lượng đã bàn bạc với nhau. Chử Lượng cũng cảm thấy không thỏa đáng. Hai người lén thương lượng, thậm chí không tiếc đẩy ngã. Thà rằng làm tiếp một lần cạnh tranh biện hộ cũng không thể để cho Trương Oánh lên đài.
Nhưng hai người chung quy vẫn không làm chủ được, chỉ có thể hướng Bành Viễn Chinh báo cáo.
Nói thật, Bành Viễn Chinh cũng không thích Trương Oánh. Nhưng không phải vì Trương Oánh bãi khóa khiếu oan mà là vì việc tối hôm đó cô ta đến tặng lễ không được liền không tiếc nhào vào ôm lấy, khiến hắn có hơi chút chán ghét.
Đàn bà như vậy, một khi lên chức hiệu trưởng thì ngay cả bản thân mình cũng có thể bán luôn.
Nhưng Bành Viễn Chinh là một người có lý tính rất mạnh. Hắn tôn sùng chế độ cao hơn quyền lực. Cạnh tranh vị trí hiệu trưởng là do hắn thúc đẩy. Nếu Trương Oánh thắng cuộc, hắn lại không muốn vì yêu ghét cá nhân mà gạt bỏ trình tự kết quả.
- Lão Quý, trình tự có vấn đề gì hay không?
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Quý Kiến Quốc.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng thở dài:
- Bí thư Bành, trình tự không có vấn đề gì. Trương Oánh điều kiện cá nhân, bất kể là tuổi tác, nghiệp vụ, bằng cấp, năng lực, chức danh và các phương diện khác đều rất nổi bật. Bảo đảm công bình, chúng tôi không thể không đem cô ấy vào danh sách ba người trúng cử.
- Vốn nghĩ đến, chỉ cần hai vị kia thành tích không kém lắm thì chúng tôi có thể cân bằng kết quả một chút. Nhưng không ngờ cô ấy trong phần biện luận lại đạt được số điểm rất cao. Còn trong phần quần chúng bình chọn thì đạt điểm tối đa.
Quý Kiến Quốc có mấy lời còn chưa nói. Trong tổ chấm thi biện luận, y đại diện cho Đảng ủy chính quyền thị trấn tham dự vào. Đồng thời còn có một trưởng phòng của phòng Giáo dục quận. Những giám khảo còn lại theo thứ tự là đại diện học sinh, đại diện giáo viên và đại diện phụ huynh cùng với đại diện của các xí nghiệp trong thị trấn.
Mặc dù y và Trưởng phòng phòng Giáo dục quận đều cho điểm Trương Oánh hơi thấp, nhưng những giám khảo còn lại đều cho điểm rất cao nên cân bằng lại.
Quý Kiến Quốc có chút hối hận không ngừng, cảm thấy tổ chấm thi biện luận và phòng giáo dục quyền chấm điểm và lên tiếng quá ít. Nếu không thì không đến mức tạo thành cục diện như thế này.
Mà ngay sau đó, trong phần quần chúng bình chọn, Trương Oánh lại được ủng hộ rất đông, ngoài dự liệu của Quý Kiến Quốc.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói. Nếu trình tự không có vấn đề, Trương Oánh sau lưng khả năng làm giả phiếu là gần như không có. Như vậy có thể thuyết minh người phụ nữ này trong quần chúng ấn tượng tương đối tốt. Hơn nữa năng lực còn rất mạnh. Có uy tín nhất định trong trường học.
- Bí thư Bành, tôi và Phó chủ tịch Chử có ý muốn đẩy ngã. Dù sao bất kể như thế nào cũng không thể khiến một người như vậy trở thành Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng đề nghị.
Bành Viễn Chinh khẽ cười khổ:
- Lão Quý, nếu trình tự không có vấn đề, làm sao mà đẩy ngã đây. Báo danh, tư cách xét duyệt, biện luận, chấm điểm, bàn bạc đều là công khai tiến hành. Nếu thị trấn tự tiện đẩy ngã, ảnh hưởng sẽ rất xấu.
Quý Kiến Quốc không nói gì, lúc này thở dài nói:
- Bí thư Bành, lúc trước nên thêm vào trong tiêu chuẩn chọn lựa là người không có tố chất chính trị thì miễn tham dự biện luận.
- Cái gì là không có tố chất chính trị? Anh cũng không thể nói cô ấy bãi khóa khiếu oan là chính trị. Lý do này rất gượng ép, chỉ sợ là không thể phục chúng.
Bành Viễn Chinh có chút mệt mỏi phất tay:
- Lão Quý, anh được phân công quản lý mảng giáo dục, nên quen thuộc tình huống ở trường. Anh nói xem, Trương Oánh này rốt cuộc là người thế nào?
Quý Kiến Quốc im lặng một lát, về sau nhẹ nhàng nói:
- Đây là một phụ nữ rất có dã tâm, nhưng nghiệp vụ và năng lực tổ chức đều không tệ. Chỉ có điều, lúc này cô ấy đi đầu bãi khóa khiếu oan, gây nên ảnh hưởng khá lớn. Nếu để cho cô ấy trở thành Hiệu trưởng trường Vân Thủy, Bí thư Bành, chỉ sợ là lãnh đạo quận và phòng giáo dục sẽ không đồng ý.
- Hơn nữa, điều này sẽ tạo thành một loại ảo giác…
Quý Kiến Quốc lời còn chưa nói hết thì đã bị Bành Viễn Chinh nhíu mày cắt ngang:
- Không cần suy xét đến quận và phòng giáo dục quận. Chúng ta muốn chọn hiệu trưởng cho trường trung học Vân Thủy. Ai thích hợp với cương vị này nhất thì đề bạt người đó.
- Như vậy đi, ngày mai mở cuộc họp Đảng ủy, vừa lúc có mấy hạng mục cần nghiên cứu một chút.
Bành Viễn Chinh phất tay.
Thấy Bành Viễn Chinh đã tỏ thái độ như vậy, Quý Kiến Quốc không dám nói gì, mặc dù trong lòng không cho là đúng.
Trung học Vân Thủy.
Rất nhiều giáo viên và học sinh đều xúm lại trước bảng thông báo, chỉ trỏ vào ba cái tên ứng cử viên được chọn cho chức Hiệu trưởng. Đương nhiên, đa số là nghị luận xem Trương Oánh khi nào thì được làm Hiệu trưởng.
Biện luận và quần chúng bình chọn đã có kết quả. Nhưng thị trấn lại không có lập tức công bố. Tuy nhiên, kết quả đã sớm cao thấp truyền ra trong trường. Trương Oánh một đường thẳng đứng đầu bảng. Dường như nhậm chức Hiệu trưởng không còn gì đáng ngại nữa.
Trương Oánh ở trường trung học Vân Thủy quả thật có lực ảnh hưởng tương đối cao. Cô mạnh mẽ, giỏi về tổ chức, lúc này đây lại vì quyền lợi của các giáo viên mà tranh giành nên uy tín tự nhiên tăng lên rất cao. So với hai người khác đến từ bên ngoài thì các giáo viên tất nhiên là theo bản năng mà lựa chọn Trương Oánh.
Về phần học sinh và cha mẹ học sinh, tiêu chuẩn đánh giá lại càng đơn giản. Trương Oánh có năng lực dạy học, năng lực quản lý, làm chủ nhiệm lớp trong hai năm đã làm cho lớp của mình luôn đạt thành tích cao trong các cuộc thi tốt nghiệp. Hai năm qua, những học sinh đậu vào các trường trung học chuyên đa số đều ở lớp của cô.
Chuyên ở thập niên 90 và đời sau không cùng chung khái niệm. Thi đậu vào trường trung học chuyên thì có thể trở thành dân thành phố. Học sinh đậu vào trường trung học chuyên thay đổi vận mạng đếm không hết. Có thể nói, trong một thời kỳ ở quốc nội, thi vào trường trung học chuyên nhiệt độ cũng không thua gì thi vào trường cao đẳng. Ngoài ra, bởi vì cạnh tranh kịch liệt nên thi vào trường trung học chuyên là rất khó.
Nguyên nhân như thế nên Trương Oánh trong mắt của học sinh và cha mẹ học sinh địa vị rất cao. Có không ít cha mẹ, thậm chí thông qua quan hệ gửi con mình vào lớp của Trương Oánh.
Trương Oánh từ lầu dạy học bước xuống, sắc mặt khó coi. Cô là một người phụ nữ khôn khéo và mẫn cảm, tự nhiên biết thị trấn không công khai và công bố kết quả cạnh tranh là vì sao. Điều này có ý nghĩa thị trấn cảm thấy phản cảm nếu cô làm Hiệu trưởng.
Cô lại từ từ bước đến cổng trường trung học.
Tối hôm đó, từ trong nhà Bành Viễn Chinh đi ra, cô xấu hổ và giận dữ vô cùng. Cô không trở về nhà, mà trực tiếp về nhà mẹ đẻ. Ngày hôm sau cũng bởi vì một chút chuyện vặt mà làm ầm ĩ với chồng, thậm chí muốn ly hôn.
Nhưng mặc dù như thế, cô cũng không buông tha cho việc tranh đoạt chức Hiệu trưởng. Bởi vậy có thể thấy được, người phụ nữ này ham muốn quyền lực không như bình thường. Cô giống như là đã chọn sai nghề, không nên làm giáo viên mà hẳn là tiến vào quan trường.
Bước ra khỏi trường, Trương Oánh chuẩn bị đến cửa hàng mua đồ dùng hàng ngày thì liền gặp phải phụ huynh của một học sinh. Là một trường phụ nữ trung niên.
- Cô Trương!
- A, xin chào, Vương đại tỷ.
Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng Trương Oánh vẫn nhiệt tình bắt tay nói chuyện với người phụ nữ.
Người phụ nữ kia nói chuyện tào lao một hồi với Trương Oánh, lúc chia tay còn thì thầm vào lỗ tai của cô, thần bí nói:
- Cô Trương, tôi nghe nói thị trấn sáng nay mở cuộc họp Đảng ủy nghiên cứu vấn đề bổ nhiệm cô làm hiệu trưởng.
Trương Oánh tuy rằng mặt không mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại đánh bộp một tiếng. Nhìn người phụ nữ vội vàng rời khỏi, cô do dự thật lâu, không ngờ lại hướng cơ quan trị trấn bước tới.
Cuộc họp Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Đề tài thảo luận thứ nhất của hội nghị chính là việc phối trí thành viên của công ty quản lý tài sản Vân Thủy, điều chỉnh công tác lãnh đạo thị trấn, không có gì tranh luận, rất nhanh liền thống nhất ý kiến, giơ tay thông qua.
Đảng ủy quyết định thành lập ban Quản lý tài sản thị trấn Vân Thủy. Lý Tuyết Yến làm Chủ nhiệm. Cổ Lượng đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm. Văn phòng quản lý tài sản sẽ thành lập tại Ủy ban, do Lý Tân Hoa đảm nhiệm chức Chánh văn phòng.
Lý Tân Hoa chịu sự ủy thác của thị trấn, đảm nhiệm chức Giám đốc công ty quản lý tài sản Vân Thủy. Tôn Bình đảm nhận chức Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng Tài chính. Cung Siêu đảm nhận chức Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng hành chính. Đồng thời mời một người bên ngoài vào đảm nhận chức Phó giám đốc kiêm Trưởng phòng Kinh doanh.
Phó chủ tịch thị trấn Thi Bình kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng chính đảng.
Nhưng đối với sự kiện bổ nhiệm chức Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy thì liền nổ ra tranh luận. Nói tranh luận thì thật không chuẩn xác. Chính xác là phản đối.
Bắt đầu từ Lý Tuyết Yến, gần như tất cả các Đảng ủy thị trấn đều phản đối việc Trương Oánh đảm nhận chức Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy. Đề xuất muốn đẩy ngã, phủ định kết quả lúc này. Hoặc muốn chính quyền thị trấn trực tiếp bổ nhiệm.
Bành Viễn Chinh trầm mặc không nói.
Hắn trên thực tế cũng luôn đấu tranh tư tưởng. Nhưng trên căn bản, hắn cũng không muốn đẩy ngã, lấy quyền lực để phủ quyết kết quả cạnh tranh.
Trong lòng hắn rất rõ, đây chỉ là một mở đầu. Nếu thị trấn trực tiếp bổ nhiệm một Hiệu trưởng, thì chẳng khác nào hung hăng đánh một gậy vào Trương Oánh. Tương lai hắn ở thị trấn Vân Thủy thi hành bất luận cái gì gọi là chế độ dân chủ, công bình thì chỉ là vô ích. Không có bất cứ một lực đáng tin cậy nào.
Đám người Lý Tuyết Yến lần lượt biểu đạt thái độ của mình, lặng yên chờ Bành Viễn Chinh tỏ thái độ, giải quyết dứt khoát.
Bành Viễn Chinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên nhẹ nhàng nói:
- Lão Quý, tôi nhấn mạnh một chức. Trình tự cạnh tranh có vấn đề gì hay không? Ứng cử viên cạnh tranh có hay không thao tác xấu trong việc bỏ phiếu? Xin anh hãy trả lời.
Kỳ thật thì các thành viên và Quý Kiến Quốc đã mơ hồ đoán được thái độ của Bành Viễn Chinh.
Nhưng y không tin, Bành Viễn Chinh sẽ không tiếp thu ý kiến của tất cả các thành viên Đảng ủy mà duy trì ý kiến của mình.
Quý Kiến Quốc nhẹ nhàng thở dài, cao giọng nói:
- Bí thư Bành, trình tự không có vấn đề, thậm chí có thể nói, tổ chấm thi của chúng tôi đúng là có chút nghiêm khắc với Trương Oánh, nhưng cô ấy vẫn cứ dẫn đầu.
Quý Kiến Quốc nói xong, rồi nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nâng tách trà lên uống một ngụm, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Các đồng chí, ý kiến của tôi là tôn trọng kết quả cạnh tranh.
Hắn tiếng nói vừa dứt thì các thành viên Đảng ủy gần như muốn nổ tung. Mà ngay cả Lý Tuyết Yến cũng có chút khiếp sợ nhìn Bành Viễn Chinh, thầm nghĩ anh hôm nay uống lộn thuốc rồi sao? Trương Oánh này rõ ràng là một người phụ nữ rắc rối. Để cho một người phụ nữ rắc rối như vậy lên làm hiệu trưởng thì quyền uy của thị trấn còn để ở chỗ nào?
Hơn nữa, còn mặt mũi của lãnh đạo quận và phòng giáo dục quận.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói:
- Cạnh tranh chức vụ hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy là công tác mà thị trấn đẩy mạnh. Trình tự không có vấn đề, không có thao tác xấu, kết quả công bằng thì chúng ta nên tôn trọng kết quả này. Nhất là đây là kết quả do quần chúng bình chọn, phản ánh ý kiến của quần chúng. Nếu thị trấn quyết định phủ quyết thì sẽ làm tổn hại dân tâm, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của đảng ủy chính quyền thị trấn.
- Trương Oánh sở dĩ trúng cử, nguyên nhân cũng chẳng phức tạp. Điều này chứng tỏ năng lực làm việc của cô và quần chúng cơ sở đủ để đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường trung học thị trấn Vân Thủy.
- Mọi người sở dĩ phản đối là vì Trương Oánh là một người phụ nữ rắc rối, có bãi khóa, có khiếu oan. Nói thật, tôi cũng không thích người phụ nữ này, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét.
- Nhưng vấn đề yêu ghét cá nhân không phải là nhân tốt quyết định mấu chốt của vấn đề. Chúng ta không thể vì nó mà phủ định chính nghĩa của trình tự. Có lẽ cô ấy sẽ làm tốt vị trí hiệu trưởng của mình.
- Tôi cho rằng, chúng ta hẳn là nên cho cô ấy một cơ hội, tôn trọng kết quả của trình tự chính là tôn trọng tiếng nói của quần chúng.
Bành Viễn Chinh thái độ tuy rằng rất dịu dàng, nhưng kiên định rõ ràng. Hoàng Hà và Mẫn Diễm nhìn nhau bằng một ánh mắt hồ nghi. Bí thư Bành vừa thể hiện sự chán ghét Trương Oánh nhưng lại ra sức giúp đỡ Trương Oánh. Chẳng lẽ Trương Oánh đã đi ngõ sau? Hay là ở trên thực hiện áp lực với Bành Viễn Chinh?
Cùng suy nghĩ như vậy còn có Hoàng Hà và Cổ Lượng. Chỉ có Lý Tuyết Yến là không nghĩ như vậy. Lý Tuyết Yến rất hiểu cá tính và phong cách của Bành Viễn Chinh. Nếu thật ở trên có áp lực, hắn nhất định sẽ chống lại.
Lý Tuyết Yến thì bởi vì cho rằng, để cho Trương Oánh trở thành hiệu trưởng trường Vân Thủy, ngày sau tồn tại tai họa ngầm quá lớn. Một khi xảy ra vấn đề, sự tình liên quan đến giáo dục và trường học, chịu thương tổn chính là học sinh. Hơn nữa, cô vốn cho rằng Bành Viễn Chinh làm ra cái gì gọi là cạnh tranh vị trí không cho là đúng.
- Bí thư Bành, tôi kiên quyết phản đối. Hiệu trưởng không phải cần đến năng lực nghiệp vụ. hiệu trưởng cũng không cần phải biết quản lý, hiểu và dạy học là có để đảm nhận cương vị. Cương vị hiệu trưởng cần một người có tổ chất tổng hợp, chú ý đến đại cục tổng thể. Và tố chất chính trị chính là một trong những bộ phận quan trọng.
- Về phần quần chúng cơ sở. Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh trong chuyện này có thao tác vi phạm quy định, nhưng khách quan công chính mà nói, kết quả này là từ tập thể mà có. Không tin, thị trấn có thể một lần nữa xác định và đánh giá lại, xem kết quả có nhất trí hay không.
Lý Tuyết Yến rất ít khi trong hội nghị công khai phản đối Bành Viễn Chinh. Chẳng sợ cô có ý kiến bất đồng. Nhưng lúc này đây, cô lại đứng dậy, đủ để chứng tỏ cô trong lòng cũng không đồng ý.
Quý Kiến Quốc hai mắt sáng lên, vỗ tay tán dương nói:
- Bí thư Bành, chính là như vậy. Nên xác định và đánh giá lại. Nói không chừng kết quả có thay đổi.
Đám người Chử Lượng đều phụ họa.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Các đồng chí, cạnh tranh chọn lựa cán bộ, đây là sự việc rất nghiêm túc. Sao có thể giống như mua thức ăn ngoài chợ, cò kè mặc cả? Nếu xác định và đánh giá dân chủ một lần nữa. Kết quả đương nhiên là sẽ thay đổi. Nhưng đồng thời cũng ám chỉ bản thân mình đang nói dối.
- Hiệu trưởng trường trung học là một vị trí rất quan trọng. Vì vậy, tôi đề nghị vẫn để cho Hậu Dẫn Sơ ở lại làm Hiệu trưởng. Chuyện này có thể tạm hoãn lại.
Lý Tuyết Yến kiên trì nói.
Bành Viễn Chinh âm thầm nhíu mày. Hắn tuy rằng có thể vận dụng quyền uy của Bí thư để trực tiếp thông qua quyết định. Nhưng tất cả thành viên đảng ủy đều phản đối. Nhất là Lý Tuyết Yến cũng phản đối khiến hắn nhiều ít cũng có chút khó xử.
Bành Viễn Chinh cười khổ nhìn Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến ngồi nghiêm chỉnh, không thấy ánh mắt phức tạp của Bành Viễn Chinh.
Cô cho rằng ở một số việc, Bành Viễn Chinh thực hiện vẫn rất lý tưởng hóa. Cô hôm nay làm trái ý hắn, không phải là muốn vượt mặt hắn, mà là tránh sau này hắn có quyết sách sai lầm. Tương lai bởi vậy mà chịu liên lụy.
Vừa lúc đó, Mẫn Diễm đột nhiên mở miệng, phá vỡ cục diện nặng nề bế tắc:
- Bí thư Bành, Chủ tịch thị trấn Lý, các đồng chí, thật ra tôi cảm thấy Bí thư Bành nói rất đúng.
- Nếu thị trấn đã tiến hành công khai chọn lựa. Như vậy, kết quả có được chúng ta phải tôn trọng nó. Có thể cho Trương Oánh làm trong thời gian ngắn. Nếu không xứng chức thì có thể rút lui. Chuyện này không có gì cả.
- Ngoài ra, thân phận khi làm giáo viên và khi làm hiệu trưởng là hoàn toàn khác nhau. Tự nhiên tâm tính cũng thay đổi. Tôi không thể tin, cô trên cương vị hiệu trưởng lại còn dám kích động giáo sư bãi khóa khiếu oan. Trừ phi cô ta không muốn làm nữa.
- Đương nhiên, vì để bảo đảm cho mục đích đạt được, trước tiên có thể trên văn kiện ghi rõ ràng là cho cô ta thử việc. Nếu trong thời gian thử việc xảy ra vấn đề thì lập tức ngay tại chỗ cách chức. Đồng thời có thể cho lão Quý kiêm nhiệm chức Bí thư chi bộ Đảng trường trung học thị trấn Vân Thủy, tạm thời khống chế cục diện trường học trong tay.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên:
- Được, chị Mẫn đề nghị này rất hay. Lão Quý, anh được phân công quản lý giáo dục. Trong thời điểm đặc biệt như vầy, tự mình quản lý trường trung học Vân Thủy cũng khả thi đấy chứ.
Quý Kiến Quốc khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Y chậm rãi gật đầu:
- Được, tôi đồng ý.
Lý Tuyết Yến cau mày:
- Tôi bảo lưu ý kiến.
Chử Lượng cũng theo sau tỏ thái độ:
- Tôi cũng bảo lưu ý kiến.
Hoàng Hà thấy không khí có chút khẩn trương, không khỏi giảng hòa nói:
- Có thể cho cô ấy thử một chút cũng không sao. Dù sao có lão Quý ở đó, cô ta không dám làm gì đâu.
Sáng ngày thứ hai, đến cơ quan, Bành Viễn Chinh bước vội lên lầu. Thấy sắc mặt của hắn khó coi, cao thấp cán bộ bình thường trong thị trấn đều có chút không yên.
Bành Viễn Chinh không đến văn phòng của mình, mà thẳng đến văn phòng của Lý Tuyết Yến.
Lý Tuyết Yến cũng là mới đến, đang pha trà, thấy Bành Viễn Chinh bước vào, vừa muốn mỉm cười thì thấy sắc mặt của hắn âm trầm, liền không khỏi trong lòng trầm xuống.
- Tuyết Yến, ngày hôm qua, những chuyện thảo luận trong hội nghị còn chưa có văn kiện truyền đạt chính thức, làm sao lại truyền ra ngoài?
Bành Viễn Chinh có chút phẫn nội đặt mông ngồi xuống ghế sofa trong phòng Lý Tuyết Yến:
- Thật sự là bậy bạ. Tôi đã nhấn mạnh, công tác thảo luận của hội nghị đảng ủy, bất cứ người nào cũng không được tự tiện tiết lộ ra bên ngoài. Nhưng vẫn có người ở dưới nói lung tung. Thật sự là buồn cười.
Lý Tuyết Yến cả kinh, hạ giọng nói:
- Rốt cuộc sao lại như vậy? Anh trước đừng nóng giận, nói từ từ lại nghe xem.
Bành Viễn Chinh nhìn Lý Tuyết Yến, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn chiều hôm qua vừa về đến nhà, Trương Oánh lại mang theo túi lớn túi nhỏ đến nhà hắn, bị hắn vứt ra ngoài. Trương Oánh bị đuổi ra ngoài cũng không coi vào đâu và Bành Viễn Chinh cũng không để trong lòng. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ….
Trương Oánh kia lại nịnh nọt nói lời cảm ơn. Ý tứ của cô trong lời nói đã rất rõ ràng. Các lãnh đạo khác đều phản đối, chỉ có Bành Viễn Chinh là duy trì ý kiến của mình, ủng hộ cô nhậm chức hiệu trưởng trường trung học khiến cô cảm động đến rơi nước mắt.
Mà trên thực tế, những gì Trương Oánh nói là thật. Cô vốn cho rằng, Bành Viễn Chinh sẽ phản đối việc cô nhậm chức. Nhưng không nghĩ tới Bành Viễn Chinh chẳng những không có gây trở ngại mà còn là người duy nhất ủng hộ cô. Điều này khiến cho Trương Oánh làm sao mà không mừng như điên được.
Cuộc họp Đảng ủy vừa kết thúc thì tin tức liền rơi vào tai của Trương Oánh. Hơn nữa, tranh luận của hội nghị cũng truyền ra ngoài khiến cho Bành Viễn Chinh cảm thấy rất tức giận. Điều này nói rõ trong bộ máy Đảng ủy có người không chịu trách nhiệm, ở sau lưng làm điều không hay.
Chuyện trong hội nghị Đảng ủy không nên công khai. Kết quả có thể công khai nhưng quá trình lại không thể công khai. Đây là nguyên tắc của tổ chức, cũng là uy tắc trong quan trường. Đây cũng là chuyện mà Bành Viễn Chinh luôn mãi nhấn mạnh khi nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy.
Nghe xong lời nói của Bành Viễn Chinh, Lý Tuyết Yến cười nhẹ:
- Viễn Chinh, kỳ thật thì loại chuyện này cũng khó mà tránh được. Cái gọi là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Không có thể đảm bảo mỗi người đều có thể giữ bí mật. Cũng may không phải là chuyện trọng đại gì. Nói thì cũng đã nói rồi, anh cũng đừng tức giận nữa.
- Loại chuyện này đương nhiên là cũng không giữ bí mật gì. Nhưng đây là một nguyên tắc. Hội nghị Đảng ủy thảo luận, không chỉ có liên quan đến thái độ của từng thành viên và còn đại diện cho sự kết nối của Đảng ủy và quá trình quyết sách.
- Giống như chúng ta đề bạt cán bộ. Nếu như không có ý kiến nhất trí hình thành, tin tức truyền ra ngoài thì công tác làm sao mà triển khai?
- Tuyết Yến, cô hãy triệu tập những thành viên của Đảng ủy nói chuyện này. Cô hãy chuyển đạt lời nói của tôi. Tôi không hy vọng ngày sau lại xuất hiện tình trạng tương tự.
Bành Viễn Chinh phất tay, bỗng nhiên đứng dậy bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, Lý Tuyết Yến không kìm nổi thở dài. Trong quan trường, Bành Viễn Chinh cá tính cùng phong cách là như thế.
Hiện tại, cô hiểu rất rõ trong lòng, Bành Viễn Chinh ngay cả lúc thịnh nộ cũng vẫn để cho các phó chức một con đường sống. Muốn Lý Tuyết Yến ra mặt nói lý với các thành viên Đảng ủy khác mà không cần tự mình ra mặt phê bình bọn họ.
Nóng lạnh hai mặt. Rốt cuộc mặt nào mới chính là Bành Viễn Chinh?
Lý Tuyết Yến trong lòng lại nhộn nhạo và mờ mịt. Ánh mắt trở nên có chút thất thần.
Cao Quan Cao Quan - Cách Ngư