Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 390
Đ
ám thiếu gia kia cũng hiểu lời Phương Tuấn nói không phải đe doạ bọn chúng mà là sự thật. Cộng với việc Trịnh Thanh Hưng bị sỉ nhục, nhục nhã, mất hết mặt mũi thì chắc chắn trong lòng vô cùng tức giận, hắn kiểu gì cũng sẽ tìm cách trút giận. Mà đương nhiên bọn hắn sẽ là mục tiêu để Trịnh Thanh Hưng trút giận. Bất quá, thận phận của cái tên tình địch kia cũng không nhỏ, bọn hắn mà xuống thì sau này kiểu gì tên này cũng tìm bọn hắn tính sổ từng người từng người một thế nên lúc này cả lũ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, một tên bạo gan nhất trong cả đám tiến về phía Phương Tuấn, lấy hết can đảm nói thật:
“Anh Tuấn, bọn em cũng sợ Trịnh thiếu gia trách tội lắm nhưng nếu bọn em xuống thì sau này bọn em sẽ rất khó tiếp tục lăn lộn ở Đông Doanh”
Phương Tuấn hơi bất ngờ vì lời nói của tên công tử này. Theo như lời tên này nói hình như mấy tên này đều biết cái tên tình địch kia với lại qua thái độ của cả đám người này thì có thể thấy tên kia bối cảnh cũng không nhỏ. Thậm chí Phương Tuấn còn dự đoán rằng tên này thế lực không kém gì Trịnh Thanh Hưng. Phải biết rằng đám công tử này kẻ thân phận kém nhất cũng là con của tỷ phú tập đoàn lớn đồng thời không thiếu cha mẹ làm trong các ban ngành quan trọng có thực quyền tại Đảng uỷ và Uỷ ban nhân dân hay quân đội tại Đông Doanh thế nên Đông Doanh có thể coi như địa bàn của đám người này, bọn chúng muốn hô mưa có mưa, muốn gió có gió, không ai mà không kiêng kỵ dám đắc tội bọn chúng cả. Vậy mà lúc này, cái tên trông bình bình thường thường ở dưới kia lại khiến cho đám người này khiếp sợ, thậm chí còn dám không nể mặt của Trịnh Thanh Hưng.
Phương Tuấn từng nghĩ đến khả năng đám người này vì thấy cái tên tình địch kia ra tay hung ác, không nể mặt mũi ai thì trong lòng sợ hãi nên tự tạo ra một lý do để thoái thác không phải ra mặt. Nhưng hắn lập tức phủ nhận giả thuyết này bởi thứ nhất, cái lý do bọn này tạo ra quá mức dở tệ, sở hở cả đống, nếu bọn chúng thật sự nói dối thì chẳng khác này tự rước hoạ vào thân bởi để kiếm chứng quá mức dễ dàng, sau này Trịnh Thanh Hưng chỉ cần cho người đều tra là có thể tra ra rõ ràng, tường tận. Thứ hai, Phương Tuấn ngay từ khi nhìn thấy khuôn mặt của tên kia thì cảm thấy quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Phải biết rằng đối với Phương Tuấn, trừ phi là kẻ khiến hắn phải kiêng kỵ bằng không hắn sẽ không ghi nhớ trong đầu. Vì vậy hắn lúc này cũng tin là cái tên kia chắc chắn thân phận không nhỏ, chỉ là hắn vắt óc suy nghĩ nhưng không nhớ ra được tại giới thượng lưu có nhân vật nào có hình dạng giống với tên kia.
“Tên kia có thận phận gì? Chẳng lẽ rất trâu bò sao?”
Phương Tuấn cẩn thận hỏi.
Tên công tử kia trả lời:
“Cái tên kia tên là Vương Minh, con rể tương lại của Nguyễn Sinh.”
“Con rể của Nguyễn Sinh?”
Phương Tuấn giật mình. Thực ra với thế lực của Nguyễn Sinh thì đối với Phương Tuấn chỉ đáng ở mức liếc nhìn chứ chưa đến mức phải khiến hắn e sợ bất quá ai bảo Nguyễn Sinh có một ông cha vợ khủng bố, không tầm thường, đủ để cái vị ông nội luôn ghét cay ghét đắng cũng phải nhường nhịn ba phần.
Hắn hiện tại cũng nhớ ra lần trước hắn gặp Vương Minh là tại tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh vào năm ngoái, cũng tại trong bữa tiệc đó, chính vì Vương Minh mà hắn mất hết mặt mũi. Sau đó hắn có ý định đi tìm người chỉnh Vương Minh một trận cho hả dạ nhưng trước khi hắn kịp thức hiện thì đã bị Trần Thanh Thanh chính mặt đe doạ một lần vì vậy hắn không thể không bỏ đi ý định điều tra Vương Minh. Với lại sau đó không lâu, hắn theo lệnh chay hắn, phải rời đi Đông Doanh, chạy đến thủ đô để móc nối quan hệ với đám con cháu của tứ đại gia tộc tại thủ đô. Suốt ngày bị rượu và gái gú vậy quanh nên dần dần hắn cũng quên mất việc Vương Minh sỉ nhục hắn vì vậy cũng quên luôn việc trả thù Vương Minh.
Bất quá lúc này nhìn thấy Vương Minh, mối thù lần đó hắn tưởng rằng đã quên mất thì đột nhiên lại trỗi dậy. Hắn rất muốn trả thù Vương Minh nhưng lại nghĩ đến Nguyễn Sinh thì hắn hơi do dự. Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn về phía Trịnh Thanh Hưng ở phía dưới cùng với đám công tử bên cạnh, khoé miệng nở nụ cười âm hiểu.
“Mày việc đ** gì phải sợ cái tên kia chứ. Cho dù Nguyễn Sinh cường thế thì thế nào, chẳng lẽ hắn lại vì một tên con rể mà đắc tội với gia đình chúng mày sao? Trừ phi hắn ảo tưởng rằng Đông Doanh này đất của hắn, tuỳ hắn muốn làm gì thì làm.”
Lời nói này của Phương Tuấn đã phát huy tác dụng vô cùng. Đúng a, Nguyễn Sinh dù rằng là nhân vật hắc đạo số một Đông Doanh, có ông cha vợ khủng bố thì sao nào? Đông Doanh cũng phải là nơi Nguyễn Sinh có thể thoải mái là mưa làm gió với lại gia đình bọn hắn mặc dù thế lực không lớn nhưng nếu bọn chúng liên hợp lại thì thực lực cũng không tầm thường, đủ sức chèn ép Nguyễn Sinh tại Đông Doanh
Thực sự mà nói cái ý nghĩ của đám thiếu gia này có chút hoang tưởng bởi muốn đánh bật Nguyễn Sinh ra khỏi Đông Doanh cũng không dễ dàng bằng không Nguyễn Sinh suốt bao năm qua, làm sao có thể vẫn đứng vững và phát triển ở Đông Doanh trước sự xâm chiếm trong bóng tối của Nguyễn gia Nam Hải được chứ. Bất quá đám công tử này cũng không có suy nghĩ mà cũng chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về vấn đền này, lúc này tâm trí bọn chúng vẫn còn đang bị những lời nói của Phương Tuấn dụ dỗ.
Trong đám người này, không ít kẻ từng theo đuổi Nguyễn Giai Giai nhưng cuối cùng Vương Minh lại là kẻ có được người đẹp.Đám công tử này là loại chuyện sợ kẻ mạnh, ức hiếp kẻ yếu, bọn chúng thấy Vương Minh chỉ là một tên bình thường, không bối cảnh không thực lực, so về mọi mặt đều kém bọn hắn vậy mà có thể lấy được “công chúa Đông Doanh” Nguyễn Giai Giai vào tay thì trong lòng cực độ không phục, từng có vài kẻ gan lớn tìm đến dạy dỗ Vương Minh một trận, để Vương Minh biết điều một chút mà tự rút lui. Bất quá kết quả đều ngược lại, người bị dạy dỗ chính là mấy cái tên tìm Vương Minh phiền phức, đã vậy Vương Minh ra tay rất hung ác, kẻ nhẹ thì bị gãy hai tay hai chân còn nặng hơn thì xương cốt nhiều chỗ vỡ vụn, không nằm viện nửa năm, một năm thì đừng hòng xướng giường. Có vài tấm gương đi trước thế nên đám thiếu gia này cũng không tên nào dám ho he, cho dù có bất mãn không phục thì chỉ có giấu giếm ở trong lòng mà thôi.
Nhưng mà lúc này lời nói của Phương Tuấn cũng khai sáng cho bọn chúng, chỉ ra được sai lầm cực kỳ nghiêm trọng của bọn chúng từ trước đến nay. Đúng vậy, ông cha chả có câu: kiến nhiều cắn chết voi sai. Những lần trước bọn chúng không làm gì được Vương Minh bởi bọn chúng hành động đơn lẻ nhưng nếu như bọn chúng liên hợp lại với nhau, sử dụng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, liên miên không dứt thì Vương Minh dù có bá đạo đến như thế nào thì cũng chỉ có nước bị hàng phục mà thôi. Cứ nghĩ đến việc khi Vương Minh bị bọn hắn đuổi đi, cái ghế con rể Nguyễn Sinh lập tức bị bỏ trống chờ bọn hắn thì cả lũ dường như được bơm thêm thuốc kích thích, cũng quên mất luôn cả Nguyễn Sinh cùng với sự hung ác của Vương Minh.
Trong lòng cái đám thiếu gia này lập tức bớt vài phần kiêng kỵ, tăng thêm một chút khí thế cùng lòng dũng cảm cho cái đám công tử chỉ biết suốt ngày tiêu tiền như rác này. Mà lá gan đã to hơn thì đám người này cũng mạnh miệng hơn rất nhiều:
“Đúng vậy a, chúng ta là ai a. Chúng ta là những người quyền lực nhất tại Đông Doanh này. Nguyễn Sinh thì đã sao chứ, chẳng lẽ ông ta lại dám một người chống đối với cả nhóm người chúng ta”
“Phải a, hừ, tao không tin tên đó có gan đụng đến một sợi tóc của chúng ta”
“Nào, anh em, chúng ta cùng xuống dạy cho cái tên Vương Minh kia một trận, để xem sau này hắn còn dám kiêu ngạo nữa không”
…
Phương Tuấn nhìn thấy vậy thì trong lòng cười lớn, hắn tưởng rằng phải tốn thêm nhiều nước bọt để lừa bọn này nhưng thật không ngờ sự việc lại dễ dàng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều lần mà hiệu quả đạt được cũng cao ngoài sức tưởng tượng. Nhưng mà Phương Tuấn cảm thấy hiệu quả như vậy vẫn chưa đủ, chưa thể khiến đám người vô dụng, suốt ngày chỉ biết ăn với chơi gái này dốc sức cùng Vương Minh liều mạng. Hắn thấy lúc này nên cấp cho đám người này một chút hứa hẹn thực tế, hắn nói:
“Các anh em yên tâm, chỉ cần chúng ta giúp Trịnh thiếu gia đêm nay có thể rước mỹ nhân về giường thì Trịnh thiếu đã hứa sẽ không quên ơn nghĩa này đâu”
Đám công tử kia nghe xong thì đôi mắt lập lòe tinh quang, lại càng hưng phấn hơn. Không ai trong đám công tử này nghi ngờ Phương Tuấn nói xạo cả bởi bọn hắn biết Phương Tuấn là thân tín của Trịnh Thanh Hưng, lời của hắn nói thì chín phần chính là lời của Trịnh Thanh Hưng. Nghĩ đến việc này, tinh thần của đám thiếu gia kia hưng phấn đến kịch trần, sự sợ hãi cùng kiêng kỵ lúc trước trong lòng triệt để bị đám người này xoá sạch sẽ.
Phương Tuấn rất hài lòng, hắn ra lệnh cho đám người kia xuống trước. Hắn cố tình đi cuối cùng, đi sóng vai với một tên công tử béo mũm mĩm như quả cầu thịt, lẻn từ trong túi lấy ra một đồ vật nhét vài trong túi áo vét của tên công tử béo kia.
Tên công tử béo kia theo bản năng thò tay vào túi, vừa chạm vào vật kia, không đến ba giây hắn biết vật kia là vật gì, sắc mặt lập tức tái nhợt, miệng lắp ba lắp bắp nhưng lời chưa nói kịp ra thì hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng tuy vậy chân hắn vẫn bước đi một cách bình thường, thậm chí còn nhanh nhẹn, nhẹ nhàng hơn bình thường.