Số lần đọc/download: 620 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:00:29 +0700
Chương 390: Cho Ta Tiểu Hài Tử (7)
“G
ia, thuộc hạ sẽ trả lời như thế nào?” Tuy rằng trên danh nghĩa Cửu Đĩnh cùng Nhan Sóc liên lạc mật thiết, nhưng trên thực tế, trong lòng đã biết rõ ràng, Cửu Đĩnh bất quá là ngụy trang nhỏ không đáng kể, đứng phía sau mới thật sự là người không thích kết giao với bất cứ hoàng thất nào – Duệ Vương gia Nhan Hi.
Trước đây, Nhan Sóc cứ mỗi ngày lễ, đều gửi tới thư tín để hàn huyên tâm sự, Nhan Hi đều không nhìn tới, hoặc hủy hoặc thiêu, nửa điểm tình cảm cũng không lưu. Không biết vì sao, trước đó vài ngày, Nhan Hi lệnh Cửu Đĩnh dùng ngôn từ của hắn viết cho tam hoàng tử một phong thư, ngôn từ rất ít, lộ ra sự thân cận như có như không. Quả nhiên như hắn sở liệu, Nhan Sóc thu được tin tốt như vậy, lập tức suốt đêm viết thư trả lời, trong thư tuy rằng ra vẻ cùng Cửu Đĩnh thân cận kết giao, trên thực tế, từng câu từng chữ hắn viết, đều là nhằm vào người phía sau là Nhan Hi.
Cho nên, mỗi khi nhận được mật hàm của Nhan Sóc, Cửu Đĩnh cũng không mở ra, trực tiếp đưa đến cho Nhan Hi, đợi hắn quyết đoán, sau đó mới dựa theo ý tứ của Nhan Hi mà hồi âm, hắn đứng giữa, nghiễm nhiên là vai của một sứ giả.
“Cửu Đĩnh, nói cho Nhan Sóc, để hắn hiến lương thực cho phụ hoàng.”
Gật đầu, nhưng Cửu Đĩnh cũng còn một tia lo lắng, “Gia, lúc trước số lương thực thái tử đưa đến, đã bị người của chúng ta đánh tráo với số lượng quá lớn, đột nhiên tam hoàng tử lại gom góp được nhiều như vậy, thái tử sẽ không thể không nghi ngờ đi?”
Dù sao nơi nào có thể thu lương thực đều được thái tử truy hết, chỉ có những vùng đất cằn sỏi đá là không để ý đến, trừ khi tam hoàng tử biến được ra lương thực từ những nơi đó, thái tử tám phần mười lập tức sẽ nghi ngờ, chuyện lúc trước bị cướp lương cùng một số lượng lớn bị hỏng khi đến được biên cương, từ tam hoàng tử mà tìm hiểu, không khó sẽ tra ra được Nhan Hi.
Cửu Đĩnh tuy rằng tự tin thái tử nhất định bắt không được nhược điểm nào, thế nhưng, để hắn chú ý đến, đối với Nhan Hi mà nói là có hại chứ không lợi.
“Vô phương, ta chính là muốn cho hắn biết là ta làm.” Nhan Hi xem như không có việc gì, xuất ra một câu nói mà có thể làm người nào đó phun ra cả một chén huyết, “Nhan Sóc bất ngờ trên triều đình khoe tài, mọi chú ý của thái tử hiện tại đều đặt trên người hắn, cho dù là đang giải quyết việc quân lương, nhưng hắn chỉ biết và cho rằng là ta ở sau lưng, hợp lực cùng Nhan Sóc tranh hoàng sủng với hắn, đoạt ngôi vị thái tử, mà bên này còn có chuyện của ngũ quốc cần ta giải quyết, thái tử sẽ không quyết tâm đối phó ta.”
Cửu Đĩnh không hề hỏi nhiều, từ nhỏ theo chủ tử, hắn đối với Nhan Hi là vô cùng tín nhiệm và sùng bái, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, vô luận là Nhan Hi làm cái gì đều đúng, vô luận Nhan Hi muốn làm cái gì đều nhất định có thể làm được, tất cả địch nhân ở trước mặt chủ tử, chắc chắn sẽ bị hủy diệt đến hồn phi phách tán.
Cửu Đỉnh rất nhanh viết ra mật hàm, sau đó đem cho Nhan Hi nhìn một lần, chờ chủ tử sửa xong, lúc này Cửu Đĩnh mới một lần nữa viết gửi đi, cuối thư là đích danh của mình, niêm phong cẩn thận, sau đó giao cho người truyền tin của Nhan Sóc, chuyển trở về.
Xong xuôi, chuẩn bị trở về thì bị Đào Tiểu Vi gọi lại, không hiểu vì sao, gần đây Cửu Đĩnh thấy Vương phi luôn luôn cười rất quỷ dị, mỹ đến kỳ cục, giống như loài hoa yêu mị quyến rũ.
Vội vã cuối mắt xuống, hắn không dám nhìn thẳng, “Vương phi, người gọi thuộc hạ có gì phân phó sao?”
“Cửu Đĩnh a, chúng ta có phải là bằng hữu không?” Có việc muốn nhờ, Đào Tiểu Vi tung ra bài ôn nhu, lôi kéo.
“Thuộc hạ không dám, người là chủ tử, Cửu Đĩnh là nô tài, không xứng làm bằng hữu của Vương phi.” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong tâm Cửu Đĩnh âm thầm vui vẻ, tuy rằng hắn tự là không sai, một người trên một người dưới rất khác biệt, bất quá được trở thành bằng hữu của Vương phi nhà mình, trong lòng cũng không khỏi phấn khởi.
“Ngươi đừng nói vậy với ta, ta ghét nhất bị ngươi nói như vậy.” Mím môi, Đào Tiểu Vi mở to mắt nhìn hắn.
“Vậy, thuộc hạ không nói.” Cửu Đĩnh bất đắc dĩ nói, “Vương phi nếu có việc, cứ phân phó cho Cửu Đĩnh, vô luận là cái gì, nhất định thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực, dốc sức hoàn thành.”
Xua xua tay, nói cũng quá nghiêm trọng rồi, nàng cũng không bắt hắn lên núi đao xuống chảo dầu, nhìn vẻ mặt hắn thấy chết không sờn, Đào Tiểu Vi cố gắng nín cười nhưng không được, Tiếu Vương phi cười ra tiếng nhìn thật vô cùng khả ái, “Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không khách khí.” Từng bước chậm đi đến trước mặt hắn, đứng đối diện, nàng chớp chớp đôi mắt mang theo một tia lấy lòng, “Ngươi bình thường đi theo bên cạnh Vương gia, chuyện của hắn chắc sẽ rõ như lòng bàn tay?”
Cửu Đĩnh có dự cảm không tốt, Vương phi có dáng dấp này, sao càng nhìn càng giống bọn buôn người đang dụ dỗ tiểu hài nhi, cười thật là giả dối nha. Bất quá, hắn cũng không dám không trả lời vấn đề của nàng, “Bẩm Vương phi, biết là biết, bất quá chỉ là bên ngoài, tâm tư của Gia, không phải những người như thuộc hạ có thể suy đoán được.”
“Vậy, gần đây thân thể vương gia như thế nào?” Đào Tiểu Vi chân thành hỏi.
Thân thể? Rất tốt, còn chưa thấy qua Gia của hắn từng sinh bệnh đi, nhiều năm tập võ nên thân thể rất khỏe, ngay cả Cửu Đĩnh cũng vậy, Nhan Hi tự nhiên so với hắn tốt hơn rất nhiều.”Vương gia luôn luôn kiện khang, Vương phi không cần lo lắng.”
“Ngươi không có gặp vương gia lén uống dược gì chứ?”
Chưa từng thấy qua, Cửu Đĩnh thành thực lắc đầu.
“Vậy dược để ở đâu nhỉ? Vương gia có lén đi tìm ngự y không?” Kiên nhẫn truy hỏi, Đào Tiểu Vi nghĩ tới một khả năng.
Cửu Đĩnh vẫn lắc đầu, gần đây Vương gia vội vàng tuần tra quân vụ, xem sách chiến nhằm ứng phó cục diện đang rối rắm, buổi tối còn phải đúng giờ trở lại doanh trướng dụ hống Vương phi hài lòng, làm sao có thời giờ đi tìm ngự y.
Đào Tiểu Vi nét mặt tươi cười như hoa, lần này dáng tươi cười đã khác, chân thành hơn, hiển nhiên nàng là thật sự hài lòng, hai con ngươi lóe sáng, làm người không thể dời đi ánh nhìn, “Ngươi cũng hằng ngày nhìn ta lớn lên, trong lòng ta, cho tới bây giờ chưa từng xem ngươi là nô tài hay hạ nhân, điểm ấy ngươi có thấy được không?” Thoả mãn thấy Cửu Đĩnh gật đầu, nữ chủ tử cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự, “Hiện tại, ta gặp vấn đề rất nghiêm trọng, tuy rằng vô pháp kể lại cho ngươi, bất quá, trong quân doanh cũng chỉ có ngươi có khả năng giúp ta.”
“Người cứ nói, Cửu Đĩnh không dám chậm trễ.” Hắn còn có lựa chọn khác sao? Nếu không đáp ứng, Vương phi sợ rằng sẽ không cho hắn đi khỏi đây.
Không nên chống cự, thống khoái mà đáp ứng cho xong. Ngay cả Vương gia cũng dung túng tiểu nữ nhân này, hắn chỉ là hộ vệ nho nhỏ nên cũng không có nửa điểm ủy khuất nào.
“Từ hôm nay trở đi ngươi giúp ta giám thị Vương gia.”
Cửu Đĩnh nuốt xuống một ngụm nước bọt, hầu kết vì khẩn trương mà trượt lên trượt xuống, giám thị... giám thị... Vương gia? Vương phi cũng không muốn cho hắn sống có đúng hay không? Ô ô, hắn chắc chắn sẽ chết rồi.
Cười đến nhíu mắt nên Đào Tiểu Vi căn bản không chú ý tới vẻ mặt kinh khủng của Cửu Đĩnh, nàng cười hề hề nói, “Ngươi giám sát chặt chẽ một chút nha, nếu như Vương gia lén uống dược, hay dùng cái gì có vẻ thần bí, ngươi đều phải đến nói cho ta biết, được rồi, còn có nếu như hắn đi tìm ngự y, ngươi cũng phải tìm cơ hội tới cho ta hay nga! ~ “