Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 387: Cớ Sao Không Làm
- N
ói cầu xin là khách khí rồi. Anh Lưu có chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ cố hết sức.
Quan Doãn thay đổi gọi Lưu Dương là anh Lưu, nhìn có vẻ là chi tiết không đáng kể, nhưng vô hình chung liền kéo gần quan hệ giữa hai người lại.
Quan Doãn biết rằng Lưu Dương hướng hắn mở miệng, hẳn là kết quả của việc suy nghĩ cặn kẽ, hơn nữa trong tình hình hiện tại, Lưu Dương mạo hiểm bị Hô Diên Ngạo Bác trách mắng và lanh nhạt mà nói chuyện với hắn, đồng thời cũng hướng hắn mở miệng, hiển nhiên là biện pháp khi không còn cách nào khác.
Tuy nói chốn quan trường chuyện phản bội lãnh đạo không nhiều, trừ phi lãnh đạo bị bắt giam, phải tìm manh mối từ Thư ký. Trong tình huống như vậy, Thư ký tự biết chỉ có đường chết, so với cái chết, không bằng tranh thủ lập công, cầu lấy cuộc sống cho bản thân, mới bán đứng lãnh đạo. Trong tình huống bình thường, Thư ký phản bội lãnh đạo, không những sẽ bị lãnh đạo khinh thường, cũng bị người ngoài không coi ra gì, cuối cùng sẽ có kết cục không ai tin tưởng không ai dám dùng.
Hành động lần này của Lưu Dương cũng không tính là phản bội Hô Diên Ngạo Bác, chỉ có thể nói là muốn tìm đường thoát cho mình mà thôi, Quan Doãn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư của Lưu Dương. Khó khăn lắm cơ hội mới đến, từ một Thư ký cho Phó chủ tịch Thành phố tạm thời một bước lên chức Thư ký Chủ tịch Thành phố, cứ tưởng tiền đồ rộng lớn, nhưng mấy năm nay không được ra ngoài, hơn nữa cấp bậc Thư ký này của y, nếu như tính trên cương vị Thư ký cũng coi như đứng đầu rồi, nếu muốn tiến thêm một bước, bây giờ đang điều chỉnh nhân sự trong phạm vi toàn thành phố, nếu làm khéo, sắp xếp một nhân vật số một của Đảng chính phủ ở huyện cũng không phải không có khả năng.
Đối diện với cơ hội trọng đại như vậy, Lưu Dương nếu ngồi đợi cơ hội đi mất mới là ngu ngốc.
Đương nhiên, có lẽ có người sẽ nghĩ Lưu Dương hoàn toàn có thể tiếp tục đi theo Hô Diên Ngạo Bác vài năm, đợi Hô Diên Ngạo Bác nhậm chức Bí thư Thành uỷ Hoàng Lương, y thân là Thư ký cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Cũng đúng, cách này cũng không phải sách lược tồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị trí thư ký cũng chỉ là chức vụ có tính quá độ, lúc có cơ hội thoát ra, thông thường đều không tiếp tục đảm nhiệm vai trò nhân viên bưng trà rót nước.
Hơn nữa, trận quyết chiến giữa Hô Diên Ngao Bác và Tưởng Tuyết Tùng, ai thắng ai thua còn chưa biết. Mặc dù nói Thư ký phải đồng cam cộng khổ với lãnh đạo, nhưng nếu bây giờ có cơ hội ra ngoài, sau này nếu Hô Diên Ngạo Bác thắng, cố nhiên đối với Lưu Dương cũng là chuyện tốt. Vạn nhất Hô Diên Ngạo Bác bại thảm hại, y cũng không bị chịu quá nhiều đả kích.
Bởi vậy, lúc này thoát ra ngoài chính là lựa chọn sáng suốt nhất trong giai đoạn này của Lưu Dương.
Bất cứ việc gì có lợi cũng sẽ có mạo hiểm, chắc là Lưu Dương cũng đã suy nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu tin tức y muốn ra ngoài truyền đến tai Tưởng Tuyết Tùng, chỉ có qua tay một người --- chính là Quan Doãn.
Kết quả sự việc có ba khả năng, một khả năng là Quan Doãn kiên quyết từ chối đề nghị của y, xoay người đi luôn, y rơi vào kết cục tự mình làm bẽ mặt mình. Một khả năng khác là Quan Doãn đồng ý chuyển lời cho y, nhưng y cũng phải có thành ý một chút, và phải trả giá tương đương. Thành ý chính là phải phối hợp với đại kế của Tưởng Tuyết Tùng, bán lợi ích của Hô Diên Ngạo Bác một cách thích hợp, cuối cùng thoát ra ngoài thành công.
Một loại khả năng xấu nhất là Tưởng Tuyết Tùng không giúp y ra ngoài, mà Hô Diên Ngạo Bác cũng phát giác ra y có tâm tư muốn ra ngoài, lạnh nhạt thậm chí đưa y vào lãnh cung. Cuối cùng y mất cả chì lẫn chài, một đầu ngã quỵ, thất vọng thu dọn tàn cuộc.
Lưu Dương đã nghĩ từ lâu rồi, hậu quả xấu nhất chính là lộ nguyên hình. Y vốn không thích trận quyết chiến giữa Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng, trên người Hô Diên Ngạo Bác toàn chuyện lộn xộn. Y rõ hơn ai hết, một khi Hô Diên Ngạo Bác rơi đài, lúc đó y cũng bị liên luỵ, nếu đã thế không bằng bây giờ bị Hô Diên Ngạo Bác lạnh nhạt còn tốt hơn.
Thư ký phải theo đúng người, theo sai người là chuyện của cả đời. Kết hôn rồi, phát hiện vợ không thoả mãn còn có thể đổi lại. Nhưng đi theo nhầm lãnh đạo, xin lỗi, trừ khi lãnh đạo thay anh, nếu không đừng mong thoát thân. Lưu Dương cũng biết cách làm của y không đúng, nhưng vì tiền đồ của mình, cho dù chỉ có một tia hy vọng y cũng phải đấu tranh.
Xã hội bây giờ, có chức là có quyền, có quyền là có lợi ích thực tế, là sẽ có vô số lợi ích dùng không hết, có nhiều tài nguyên mạng lưới quan hệ, sẽ có nhiều quyết định, nhiều cơ hội lựa chọn. Tài nguyên mạng lưới quan hệ là của cải giàu có nhất, không có quan hệ sẽ không có tương lai. Lưu Dương quyết định buông tay đánh cuộc mạo hiểm thử một lần, cũng là do y nhìn trúng cách làm người của Quan Doãn, biết Quan Doãn cho dù không đồng ý lời thỉnh cầu của y cũng sẽ không xoay người liền bán đứng y.
Bởi vậy, Lưu Dương lấy hết dũng khí nói:
- Thư ký Quan, dựa vào tuổi tác và cấp bậc của tôi, ở vị trí thư ký cũng coi như làm đến cùng rồi, nếu làm tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ đang có cơ hội điều chỉnh nhân sự với quy mô lớn, mặc dù Hô Diên Ngạo Bác không thể hiện rõ cái gì nhưng tôi lại có suy nghĩ điều đi… Anh có thể giúp tôi được không?
Quan Doãn không nói gì, trong lòng bốn bề sóng dậy.
Chức thư ký quả thực bề ngoài nở mày nở mặt, thực ra mỗi bước đều rất nguy hiểm. Cổ nhân nói gần vua như gần hổ, Thư ký làm bạn với lãnh đạo cũng như làm bạn với hổ, lãnh đạo hỉ nộ ái ố đều sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của lãnh đạo. Lúc vui vẻ có lẽ sẽ không chia sẻ cùng Thư ký, lúc không vui, Thư ký tuyệt đối là nhân vật đứng mũi chịu sào cho lãnh đạo phát tiết.
Thời gian Quan Doãn đảm nhiệm chức Thư ký còn ngắn, nhưng từ lúc nhận chức Thư ký số một Thành uỷ, hắn liền biết thân là Thư ký của Bí thư Thành uỷ, ưu thế lớn nhất không phải ở chỗ lúc thân là Thư ký tác yêu tác quái như thế nào, cáo mượn oai hùm ra sao, mà là có bảo đảm sau này có thể lên chức, dựa vào cây to như nhân vật số một Thành uỷ, hắn một khi nhảy ra ngoài, quản lý một phương cũng không thành vấn đề, chỉ cần cơ hội thích hợp.
Bất kỳ một Thư ký nào từ lúc mới bắt đầu bước chân lên vị trí Thư ký trở đi liền tính toán sẽ có một ngày chủ quản một phương hô mưa gọi gió, chẳng ai muốn làm Thư ký cả đời cả. Quan viên cùng cấp bậc, ở vị trí Thư ký là thần, trước huyện là vua, chủ quản một phương là phượng hoàng, thân là Thư ký thì chỉ là một con gà, bởi vậy mỗi Thư ký trong lòng đều có suy nghĩ sớm rời khỏi vị trí Thư ký.
Hành động muốn nhảy ra ngoài của Lưu Dương, nhất định là không có sự đồng ý của Hô Diên Ngạo Bác. Nếu Quan Doãn giúp y chuyển lời chẳng khác gì là đào góc tường của Hô Diên Ngạo Bác. Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối không dám, nhưng dựa vào quan hệ căng thẳng giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, hành động này của Lưu Dương, ngược lại là một lần thử có ích cho việc làm tan rã thế lực của Hô Diên Ngạo Bác.
Nếu thành thì Hô Diên Ngạo Bác mất uy tín lớn, uy vọng giảm nhiều. Nếu thất bại thì Lưu Dương bị Hô Diên Ngạo Bác lạnh nhạt, Hô Diên Ngạo Bác nội bộ lục đục. Cho dù thắng hay bại, bên mình đều không tổn thất gì, sao lại không làm chứ?
Nhưng Quan Doãn biết vấn đề nan giải nhất là ở Tưởng Tuyết Tùng. Dựa vào tính cách của Tưởng Tuyết Tùng, chuyện đào góc tường của Hô Diên Ngạo Bác có lẽ sẽ không thèm làm.
Nếu đột nhiên Ban tổ chức Thành uỷ đề danh Lưu Dương ra ngoài đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, không hỏi ý kiến Hô Diên Ngạo Bác trước, thì là sự kiện chính trị nghiêm trọng rồi, Hô Diên Ngạo Bác nhất định giận tím mặt, hơn nữa chắc chắn sẽ đổ mọi nghi ngờ lên đầu Tưởng Tuyết Tùng.
Phải thuyết phục Tưởng Tuyết Tùng như thế nào mới là mấu chốt của chuyện sự việc thành hay bại, Quan Doãn trầm ngâm một lát nói:
- Tôi hiểu tâm tình của anh Lưu, nhưng chuyện này không dễ giải quyết.
- Tôi biết không dễ xử lý, nếu dễ xử lý thì tôi cũng không cầu đến Thư ký Quan.
Lưu Dương ngượng ngùng cười:
- Tôi cũng không nói lời thừa nữa, chỉ một câu tôi là người có ân tất báo.
Quan Doãn cúi đầu hơi trầm tư:
- Để tôi thử xem.
Lưu Dương lập tức đứng lên, giơ tay bắt tay Quan Doãn:
- Cảm ơn Thư ký Quan, chuyện này mong Thư ký Quan giữ bí mật cho.
Quan Doãn cười ha hả, bắt tay với Lưu Dương:
- Tôi có chuyện không hiểu, anh Lưu cứ thế mà rời khỏi văn phòng Uỷ ban nhân dân sao?
Quan hệ của Thư ký Chủ tịch Thành phố và chức vụ ở văn phòng Uỷ ban nhân dân giống như quan hệ của Thư ký Bí thư Thành uỷ và chức vụ ở văn phòng Uỷ ban nhân dân. Quan Doãn nói Lưu Dương muốn rời khỏi văn phòng Uỷ ban nhân dân là kín đáo nói, thực ra vẫn là ám chỉ rời khỏi Hô Diên Ngạo Bác.
- Có một bài thơ, nguyện cùng cố gắng với Thư ký Quan --- Thịnh niên bất trọng lai, nhất nhật nan tái thần. Cập thi đương miễn lệ, tuế nguyệt bất đãi nhân (được mùa chẳng được mãi, ngày mai có thể sẽ không còn, cố gắng cho đúng lúc, năm tháng không đợi ai).
Lưu Dương vô cùng cảm khái nói:
- Cơ hội đến rồi thì phải giữ lấy. May mắn đến thì mau giơ tay ra, ba phần may mắn, bắt buộc phải thêm bảy phần năng lực. Thư ký Quan, anh trẻ tuổi hơn tôi, nhưng anh còn hiểu rõ đạo lý đó hơn tôi, năm tháng không đợi người.
Người trong quan trường, tuổi tác là vật bảo, dựa vào tuổi hiện nay của Lưu Dương, làm thêm bốn, năm năm thư ký liền gần 40, làm tiếp cũng chỉ là Chủ tịch huyện hoặc Bí thư Huyện uỷ, chẳng khác nào làm lỡ một nhiệm kỳ, muốn thăng chức lên thêm liền khó rồi. Người trong quan trường giống như minh tinh điện ảnh vậy, lúc nào cũng cảm nhận sâu sắc được năm tháng không đợi người.
- Duy thảo mộc chi linh lạc hề, khủng mỹ nhân chi trì mộ…
Quan Doãn đáp lại một câu:
- Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước.
Lưu Dương cũng không tiễn Quan Doãn ra, sợ có người phát hiện nói xấu. Y đứng ở trong phòng nhìn bóng lưng Quan Doãn rời đi, rất lâu không nhúc nhích, trong lòng có một tia bi tráng và bất đắc dĩ. Tình thế mạnh hơn người, ai biết người làm y ghen tỵ cũng làm y căm hận như Quan Doãn, bây giờ lại thành cây cỏ cứu mạng y chứ? Quan Doãn có thể giúp y thực hiện nguyện vọng tốt đẹp trong lòng không?
Đời người chính là một trò cờ bạc, đánh thắng rồi thì có thể lập tức thành danh. Đánh thua rồi thì có lẽ sẽ không còn khả năng xoay người nữa. Y muốn đánh cuộc một lần, không thể để Hô Diên Ngạo Bác kéo y chôn cùng, y muốn nhanh chóng thoát khỏi cái bóng của Hô Diên Ngạo Bác, đi đến nơi có thể thực hiện được lý tưởng trong lòng y, cho dù… Cho dù vì mục đích của mình mà bán đứng Hô Diên Ngạo Bác y cũng không tiếc!
Quan Doãn từ văn phòng Lưu Dương ra, đi thẳng xuống lầu, không dừng lại một khắc nào. Đi ra khỏi sân của Thành uỷ liền đi thẳng đến khách sạn Sơn Hải Thiên. Tiểu Muội và Nhất Giai đến huyện Khổng, Tề Ngang Dương, Lý Mộng Hàm và Tô Mặc Ngu vẫn ở đây, hơn nữa hắn có hẹn với Ôn Lâm, cũng hẹn ở khách sạn Sơn Hải Thiên.
Bản nhạc đệm bất ngờ của Lưu Dương cũng làm hắn càng thêm tin tưởng vào triển vọng của thế cục Hoàng Lương, Hô Diên Ngạo Bác bị bạn bè người thân xa lánh, ông ta còn có thể thi triển đòn sát thủ gì? Ngay cả thư ký bên người cũng muốn phản bội ông ta, Hô Diên Ngạo Bác làm người thất bại đến mức này, cũng coi như hiếm thấy.
Không lâu sau thì đến khách sạn Sơn Hải Thiên, Quan Doãn nhìn thấy Ôn Lâm đứng ở cửa nghển cổ đợi mà tươi cười, đang muốn tiến nhanh về phía trước, bỗng nhiên bên cạnh có một người xông ra, người này rất cao to, mặt râu quai nón, mặt tròn mắt to, nhìn rất giống Trương Phi, trong tay gã là một thứ màu sáng chói lọi, không nói hai lời, hàn quang chợt loé, liền hướng vào ngực Quan Doãn mà đâm