Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 373: Nằm Cũng Trúng Đạn
ôm nay ở “Kim sai túy” đã được Võ Tam Tư bao hết rồi.
Lại nói tiếp, yến hội hôm nay vẫn là gia yến Võ thị, hoàn toàn có thể thiết lập tại quý phủ của nhân vật nào đó đại diện cho gia tộc Võ thị. Tuy nhiên bởi vì Võ Thừa Tự bị bãi tướng, tình thế nhị Võ tranh đấu đã trở nên hết sức tế nhị. Loại tranh đấu này phản ánh đến phương diện gia yến Võ thị, cũng liền nảy sinh sự biến hóa.
Nguyên nhân là Võ Thừa Tự tuy rằng bị bãi tướng, nhưng vẫn chưa thất bại thảm hại như Võ Tam Tư đã dự đoán trước. Con cháu Võ thị cũng không bởi vậy mà hoàn toàn vứt bỏ Võ Thừa Tự, chuyển sang làm môn hạ của Võ Tam Tư y. Truy cứu nguyên nhân, không ngờ cũng là bởi vì nảy sinh “Tể tướng mưu phản án" này.
Sau khi các Tể tướng bị bắt giam, rất nhiều quan viên đương nhiên đều cho là vụ án này do Võ Thừa Tự bị bãi tướng mà phẫn nộ phản kích, trên thực tế vụ án này cũng quả thật là do Võ Thừa Tự nhúng tay. Đến lúc này, bọn họ đã thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Võ Thừa Tự, không thể không kính sợ ba phần đối với Võ Thừa Tự.
Mà sau khi vụ án Tể tướng mưu phản phát sinh, nữ hoàng liên tiếp điều động quân đội để phòng ngừa phát sinh bất trắc. Vào thời khắc mấu chốt này, bà lại thủy chung không có ý tứ trọng dụng Võ Tam Tư. Điều này cũng làm cho một bộ phận quan viên cho rằng, nữ hoàng vẫn ưu ái Võ Thừa Tự một chút. Tuy rằng hôm nay Võ Thừa Tự bị bãi tướng, nhưng ngày sau chưa chắc không thể không trở thành Thái Tử.
Cũng như vậy, địa vị của Võ Thừa Tự ở trong dòng họ Võ thị cũng không có biến hóa lớn gì, gã còn bảo lưu vị trí Tông Chính Khanh. Võ Tắc Thiên cũng vẫn chưa hề tỏ ra sẽ bãi miễn chức vụ này của gã, điều này cũng là căn cứ làm cho những người khác phán đoán gã vẫn có thể trở thành Thái Tử.
Kể từ đó, mặc dù gã đã xử lý được hai viên Đại tướng là Chu Hưng, Khâu Thần Tích, lại mất đi chức vị tể tướng, nhưng vẫn kêu gọi được lực lượng to lớn như trước.
Mà Võ Tam Tư vốn thực lực hơn Võ Thừa Tự, qua sự biến đổi này, y chỉ có thể là có được lực lượng ngang nhau với lực lượng Võ Thừa Tự mà thôi.
Trước kia, hai người đối chọi gay gắt, tổ chức gia yến cũng không muốn chọn quý phủ của đối phương, cho nên toàn phải do Võ Du Nghi thực lực kém nhất ra mặt hai người họ làm chủ nhân tổ chức. Nhưng gần đây Võ Du Nghi quá mức bận rộn, ngay cả về nhà cũng chỉ được vài lần, còn lại vẫn ở trong cung, người khác thì tư cách không đủ để làm người chủ trì gia yến, cho nên đành phải chiết trung một chút, đành phải lựa chọn một địa điểm bên ngoài để tổ chức yến tiệc.
Dương Phàm đã không chỉ một lần tới “Kim sai túy”, nên vô cùng quen thuộc đi tới “Kim sai túy”. Khi tới nơi, chỉ thấy tấm biển ba mặt đỏ chữ màu đen lớn ở phía trước, trái, phải, ba mặt đặt ở cửa, mặt trên viết "thiết kế vẽ mẫu". Dương Phàm cũng không để tới, buộc ngựa lại, rồi đi vào trong cửa.
Dương Phàm hôm nay mặc y phục hàng ngày, đỉnh đầu vấn khăn màu đen, áo cổ tròn tay áo hẹp, vừa mới rảo bước tiến lên cửa chính, có bác sĩ tửu của “Kim sai túy” tiến lên cản lại, nói:
- Vị khách quan kia, bổn điếm hôm nay vẽ mẫu thiết kế, không mở cửa.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, chỉ chỉ nơi ồn ào cười đùa, tiếng sáo trúc ca hát vọng ra, nói:
- Mỗ là khách của chủ nhân ở lầu hai kia.
Bác sĩ tửu nghe vậy liền thay bằng vẻ tươi cười nói:
- Thì ra là thế, xin hỏi khách quan là con cháu nhất chi hay nhất phòng của Võ gia?
Dương Phàm nói:
- Ta không phải họ Võ!
Vẻ mặt Bác sĩ tửu càng tỏ ra tôn kính, vội hỏi:
- Vậy thì chắc chắn là quý khách Võ gia mời rồi, không biết tôn tính đại danh, có thể có thiệp mời không ạ?
Dương Phàm không nhịn được, nói:
- Mỗ trước giờ luôn tên tuổi rõ ràng. Ngươi vào công đường hồi đáp Lương Vương điện hạ, nói Dương Phàm cầu kiến!
Bác sĩ tửu thấy ngữ khí hắn đầy ẩn ý thì không dám chậm trễ, vội nói:
- Vậy thì, làm phiền túc hạ chờ một chút, tiểu nhân đi lên lầu thông báo ngay!
Lên lầu hai, yến hội bề ngoài náo nhiệt, nhưng thật ra người tham dự yến hội không hề thoải mái.
Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư trước kia là mặt và lòng bất hòa, hiện tại đã trực tiếp lật ra mặt rồi, mỗi lần hẹn gặp mặt đều hiệp thương mang bổng, ngấm ngầm hại người. Gia yến này không giống như là vì liên kết tình cảm gia tộc họ Võ, ngược lại là vì lên vũ đài mà hai người vẫn tranh đấu nhau.
Nhắc tới đôi oan gia sống này, mọi người sao muốn nhìn thấy mặt nhau chứ? Mà nếu buộc phải gặp, Võ Thừa Tự khi tổ chức gia yến, Võ Tam Tư sẽ lo lắng, ép buộc mình không được sao, vậy là mình đã không có cấp bậc lễ nghĩa. Đây là gia yến Võ thị, là Tông Chính Khanh bộ tộc Võ Thị mở, các ngươi trốn tránh không dự, sao có thể xưng là người của Võ gia được?
Hơn nữa, Võ Tam Tư sợ mình không tham dự, một số người vốn có khuynh hướng theo y, nhưng sẽ nhân cơ hội này mà nghiêng về Võ Thừa Tự, cho nên y nhất định phải đến. Cùng như vậy, Võ Tam Tư khi mời dự gia yến, cũng có lo lắng như vậy, hơn nữa nếu gã một mực không tham dự, chắc chắn sẽ ảnh hưởng uy vọng vị trí Tông Chính Khanh của gã ra ngoài. Bởi vậy, quan hệ hai người mặc dù là kịch liệt nhưng vẫn chắc chắn phải có mặt.
Hôm nay bọn họ mời khách đến bao gồm cả tay chân bọn họ, người ngoài thì chỉ có một Tiết Hoài Nghĩa.
Bọn họ tranh giành chính là vị trí Thái Tử. Vị trí này có thể là người thân tín bên Hoàng đế nên tuyệt đối không thể xem nhẹ. Từ xưa đến nay khom lưng uốn gối nơi nào ở đâu cũng có, cũng là một cái lệ, cho nên hai người mặc kệ ai mở gia yến thì cũng sẽ không thể bỏ qua vị khách Tiết Hoài Nghĩa này.
Vị khách nhân này giờ phút này đang thoải mái chè chén, mặc kệ là ai kính rượu y đều uống cạn, không ai kính rượu thì cũng tự cạn hết. Vốn loại người như Tiết Hoài Nghĩa hoàn toàn không có lập trường chính là điều tối kỵ trong quan trường, không đắc tội với bất kỳ bên nào cả, thì tức là đã đắc tội với cả hai bên. Không ai có thể được song hùng Võ thị cùng nịnh bợ lâu như vậy mà vẫn không chịu tỏ rõ lập trường, nhưng vẫn được song phương đãi ngộ như thế đấy. Nhưng Tiết Hoài Nghĩa thì có thể, trong thiên hạ, hiện giờ cũng chỉ có một Tiết Hoài Nghĩa là có thể, bởi vì y là nam nhân của Nữ Hoàng.
Trong cung Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đều có tai mắt của mình, bọn họ đều biết Võ Tắc Thiên còn có một trai lơ họ Thẩm, nhưng tên họ Thẩm kia thứ nhất, là không được sủng ái như Tiết Hoài Nghĩa; thứ hai, là Thẩm thái y dù sao cũng là người có thân phận, có gia có nghiệp, có vợ có con, bởi vậ dù bản thân mình là trai lơ của Nữ hoàng thì cũng không dám công khai, nên lực ảnh hưởng còn xa mới bằng Tiết Hoài Nghĩa.
Bên trong bữa tiệc hội đường còn có một người ăn uống sảng khoái không hề kém, người này chính là Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa.
Võ Du Kỵ vẫn cảm thấy mình sảng khoái đối với đòn trả thù của mình đối với Công chúa Đại Đương, Kiêu nữ thiên chi kia (con gái cưng của trời)! Không sai, đêm tân hôn gã bị vị Công chúa điện hạ được nuông chiều ném vào chuồng heo, nhưng gã lại dùng một đòn phản kích để cứu vãn lại thể diện của mình, hung hãn làm nhục vị Công chúa cao ngạo cao quý này.
Bắt đầu từ ngày đó, gã không bao giờ bước chân vào khuê phòng của Thái Bình công chúa, để mặc nàng hàng đêm cô đơn ở trên giường của mình; gã còn dẫn thị thiếp của mình tới phủ công chúa, uống rượu mua vui ngay trước mắt vị công chúa đó; thậm chí gã còn chuộc thân cho kỹ nữ, nạp làm cơ thiếp, còn đàng hoàng đưa tới phủ công chúa, cô ta làm gì được nào?
Nhưng không ngờ..không ngờ cô ta nuôi dưỡng đàn ông bên ngoài!
Náo loạn nửa ngày, người thật sự bị nhục không phải là cô ta, mà là mình.
Cô ta thậm chí còn lấy tiền đi bao cấp cho gã công tử bột kia, còn không tiếc vì gã công tử bột đó mà đến Ngự tiền cầu chỉ, đại náo cả Thẩm phán viện!
Chuyện này từ lúc Thái Bình công chúa rời khỏi Thẩm Phán viện chưa tới một canh giờ thì đã như gió thổi truyền ra khắp thành Lạc Dương.
Bất kể là người buôn bán nhỏ hay là quan lại quyền quý, hay là nhã sĩ phong lưu...người nào cũng đặc biệt thấy hứng thú đối với chuyện này, hơn nữa nữ nhân vật chính còn là vị Thái Bình công chúa thanh danh đẹp đẽ tại Lạc Dương. Những người đó tựa như gà bị cắt tiết, một đám hai mắt sáng rực, mặt đỏ bừng, nước miếng văng tung tóe đi truyền bá lung tung.
Rất nhiều người cứ như là mình tận mắt thấy hình ảnh hương diễm đó, mà không ngừng thêm mắm thêm muối mà truyền bá khắp nơi.
Có người nói lúc trước Thái Bình công chúa mới là quả phụ, ngẫu nhiên thấy Dương Phàm đá cầu, tư thế hiên ngang, lập tức động lòng, lén lút bao rất nhiều tiền tài cho Dương Phàm. Rồi để trấn an tân Phò mã, nên mới hào phòng để gã mang cơ thiếp vào phủ công chúa, còn giúp gã chuộc thân cho kỹ nữ. Mà Võ Du Kỵ đầu rùa kia thì bởi có qua có lại mới toại lòng nhau, nên ban ngày Công chúa và Dương Phàm tuyên dâm, ân ái trong đình, gã còn vui sướng đứng ngoài canh gác cho hai người họ...
Có người nói, Phò mã ham tửu sắc nên “thân thể yếu kém không thỏa mãn được Công chúa, cho nên công chúa mới ái mộ Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm. Nghe nói Dương Phàm thiên phú dị bẩm, dưới háng treo một “đại thạch tỏa” nặng hơn mười cân mà vẫn có thể khiêu khích như thường, mỗi khi gần gũi phụ nhân, thường khiến người đó đạt khoái cảm đến cực điểm.
Võ Du Kỵ tức thì giận lồng lộn, đây rõ ràng là ghi chép về cù bạc trong "Sử Ký", chỉ là đã đổi bánh xe thành khóa đá mà thôi. Nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại có nhiều kẻ ngu ngốc tin những lời vô căn cứ đó là thật chứ? Lẽ nào những tên ngu xuẩn đó không đọc sách sao? Rõ ràng bản thân hoàn toàn không biết gì cả, nhưng vẫn cứ khăng khăng tự cho là đúng.
Hai ngày rồi, những tin đồn này che trời phủ đất, mà chuyện này gã vốn được mọi người che đậy không cho biết, nhưng dù là như thế, tin đồn cũng truyền tới tai gã, có thể thấy được tin tức này lan truyền rộng đến mức nào.
Võ Du Kỵ rất phẫn nộ, gã không ngờ mình lại bị Thái Bình công chúa làm cho nhục nhã như thế. Mặc dù gã không muốn động vào người Thái Bình công chúa, đương nhiên là gã có muốn cũng không được. Nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của gã, gã cũng không cho phép kẻ khác động vào, đây chính là một sự sỉ nhục lớn.
Hiện tại Võ Du Kỵ đi ra bên ngoài luôn cảm giác trên đầu mình mọc ra một cái sừng to sống động, ánh mắt người nào nhìn gã cũng khác biệt. Gã ở phủ công chúa, cảm thấy đám hạ nhân tôi tớ dường như người nào cũng dùng ánh mắt chế giễu nhìn gã; đi gặp đồng liêu bạn hữu thì người nào cũng hết sức khách khí với gã, chỉ còn thiếu nước cầm tay gã mà nói “Bớt đau buồn đi” mà thôi.
Hôm nay tới đây dự gia yến, cũng không phải là gã muốn xuất đầu lộ diện, mà là vì liên quan đến lời đồn đại Thái Bình công chúa nuôi dưỡng trai lơ đang xôn xao, không ai không biết, gã đã không có chỗ nào để đi rồi. Vốn tưởng rằng đến một chỗ mà đều là huynh đệ nhà mình, mọi người cùng chung mối thù, trong lòng sẽ khá hơn một chút, nhưng gã lại thấy những tia khác thường từ trong mắt đường huynh đệ nhà mình.
- Ôi! Uống rượu đi!
- Dùng cái gì để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang thôi!
- Đúng rồi, hôm nay rượu uống đúng là rượu Đỗ Khang.
Danh tửu Đại Đường có rất nhiều như Phú Thủy, Nhược Hạ, Thổ Quật Xuân, Thạch Đống Xuân, Kiếm Nam Thiêu Xuân, Càn Hòa Bồ Đào, Tam Lặc Tương, Trúc Diệp Tử...Nhiều rượu ngon như vậy, Đỗ Khang tuyệt đối không thể không nằm trong top 10! Vì sao hôm nay lại cứ phải uống Đỗ Khang?
Võ Du Kỵ hiện giờ có chút tâm tính “Trịnh nhân thất phủ” rồi. Cảm thấy hôm nay uống rượu Đỗ Khang cũng là một sự chế giễu đối với gã.
Đương lúc Võ Du Kỵ đang uống say bảy tám phần, thì bác sĩ tửu kia “lạch bạch” chạy tới, chắp tay về phía ba người Tiết Hoài Nghĩa, Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư đang ngồi ở vị trí cao nhất, cung kính:
- Đã quấy rầy quý nhân, dưới lầu có vị khách nhân tự xưng Dương Phàm, bảo là muốn cầu kiến Lương Vương điện hạ, không biết quý nhân gặp hay không gặp!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan