Số lần đọc/download: 1522 / 6
Cập nhật: 2018-09-21 16:46:26 +0700
Quyển 1 - Chương 253-2: Yết Kiến Thiên Tử (1) (2)
L
ưu Hiệp và Phục Thọ nghe xong, không khỏi liên tục gật đầu. Đúng thế, Lưu Sấm một mình phấn đấu ở bên ngoài, thực quá vất vả.
- Bệ hạ đem hy vọng đều ký thác cho mình Lưu hoàng thúc, nhưng người có nghĩ tới, nếu Lưu hoàng thúc thất bại, ai có thể ủng hộ, giúp đỡ bệ hạ?
Phục Thọ đột nhiên nói:
- Muội muội, nhưng Đổng Xa Kỵ có trù tính gì?
- Hôm qua thần thiếp nghe nói mẹ bệnh nặng nên có về nhà thăm. Phụ thân nhân cơ hội nói với thần thiếp: Lực lượng tông thất quá yếu. Kinh Châu Lưu Biểu, Ích Châu Lưu Chương đều có tên trong tôn thất nhưng không nghĩ đến báo hiếu quốc gia. Lưu hoàng thúc dù trung với bệ hạ, nhưng lại quật khởi quá muộn, thực lực không đủ, tuy có mạnh nhất thời nhưng khó duy trì. Trong thiên hạ có thêm nhiều người trong tôn thất như Lưu hoàng thúc không phải có thể thịnh vượng sao?
Hán Đế và Phục Thọ nghe xong, liên tục gật đầu.
- Đổng quốc trượng nói quá đúng.
- Muội muội cũng biết hiện nay trong tôn thất, có thể phó thác trọng trách cho ai không?
Ánh mắt hoàng đế sáng lên, nhìn về Đổng quý nhân. Đổng quý nhân lắp bắp, do dự một hồi mới thấp giọng nói:
- Phụ thân có nhắc tới một người nhưng người này…Bệ hạ có còn nhớ, Lưu Bị Lưu Huyền Đức ngày trước từng vu cáo hãm hại Lưu hoàng thúc là “Bối chủ gia nô” không? Người này là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, lần trước bị bệ hạ đá ra khỏi tôn thất. Nhưng người này…Phụ thân nói Lưu Bị tuy sứt mẻ tình cảm với Lưu hoàng thúc nhưng vẫn là tôn thất, tâm vẫn thủy chung hướng về Hán thất.
Một thân tài cán, xuất chúng, đến Tào Tháo cũng rất ngưỡng mộ hắn. Nếu lại được nhập vào tôn thất, hắn nhất định sẽ mang ơn bệ hạ, mang sự trung thành dốc sực phục vụ…Đến lúc đó, kể cả hắn và Lưu hoàng thúc vẫn bất hòa, nhưng vẫn có thể dựa vào. Dầu gì, khi Lưu hoàng thúc đắc thế, cũng có thể hãm chân, tránh tình thế hôm nay: Tào Tháo độc đại.
Lưu Bị Lưu Huyền Đức?
Hán Đế ngẩn ra khi nghe tên này, rồi chợt hiểu ra, nhẹ gật đầu.
- Nếu ái khanh không nhắc tới, trẫm suýt quên người này. Ừ, nếu theo ở Đổng quốc trượng, Lưu Bị này đúng là một nhân tài. Dầu gì, hắn cũng có thể chia sẽ chút áp lực với Lưu Mạnh Ngạn, khiến Lưu Mạnh Ngạn có thể kiếm cơ hội. Tuy nhiên, phẩm tính người này…trẫm không thích lắm, nếu đem hắn và Lưu Mạnh Ngạn đặt ngang nhau, vạn nhất Lưu Mạnh Ngạn tức giận, phải làm sao?
Đúng vậy, giữa Lưu Sấm và Lưu Bị có thù sâu như biển. Lôi kéo Lưu Bị, có thể tăng lực lượng tôn thất, nhưng nếu thế mà đắc tội Lưu Sấm, thật là mất nhiều hơn được. Mặc kệ thế nào, Lưu Sấm ở Bắc Hải và Đông lai, căn cơ đã định. Chớ đừng nói ở sau Lưu Sấm mơ hồ còn có thế tộc Dĩnh Xuyên ủng hộ…Lưu Bị chẳng qua chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, làm việc theo sắc mặt Tào Tháo. Giữa hai người, nên chọn ai? Vừa nhìn đã biết, Lưu Hiệp cũng lo lắng, chỉ vì Lưu Bị mà chọc giận Lưu Sấm thật không có lợi.
Đổng quý nhân nghe xong im lặng.
Nàng chỉ truyền lại lời cho Lưu Hiệp, nói xong rồi, liền không có chủ ý. Nhưng thật ra Phục Thọ nghe xong lại nhanh đưa ra chủ ý.
- Bệ hạ, lời của muội muội không phải không có đạo lý, nếu có thể thêm tôn thất nguyện trung thành với bệ hạ, lực lượng của bệ hạ cũng tăng thêm một phần. Nhưng mấu chốt là trên người Lưu hoàng thúc, thần thiếp có thể nghĩ biện pháp. Trước tiên cứ để phụ thân đi tìm hiểu ý của Lưu hoàng thúc. Tuy nhiên, dù lôi kéo được Lưu Bị, cũng không cần cho hắn đãi ngộ cao. Không thể cho hắn đãi ngộ giống Lưu hoàng thúc. Chỉ cần xếp hắn vào tôn thất là được, rồi phong thưởng cho chút, như thế có thể thỏa mãn hắn rồi.
Phục Thọ không hiểu lắm tình hình của Lưu Bị. Tuy nhiên theo nàng, một người hãm hại người khác sau lưng, dù năng lực mạnh hơn nữa thì phẩm tính này cũng không có sự đảm bảo.
Người như vậy có thể lôi kéo, nhưng không thể đãi ngộ quá tốt…Bằng không, tương lai có thể là Tào Tháo thứ hai. Đem đãi ngộ phân tách ra, thứ bậc Lưu Sấm cao hơn Lưu Bị, thì Lưu Sấm cũng không tức giận. Như vậy, vừa trấn an Lưu Sấm, vừa lôi kéo Lưu Bị, đẹp cả đôi đường.
Lưu Hiệp liên tục gật đầu, gương mặt hơi có vẻ khắt khe hiện ra chút ý cười ấm áp
- Lời của ái khanh thật đúng, đã vậy, liền làm theo lời ái khanh. Tuy nhiên việc này cần cẩn thận chút. Lưu hoàng thúc giờ thân ở Hứa Đô, nguy cơ tứ phía, làm thế nào để không bị Tào Tháo phát giác mới được.
Phục Thọ khẽ mỉm cười, vội cúi người nhận lệnh. Chỉ là trong lòng nàng có ít nhiều cảm nhận được tia bất mãn hà khắc của Lưu Hiệp.
Khi cần dùng đến, thì là “ái khanh”, “hoàng thúc”, khi không dùng đến thì gọi thẳng tên. Nếu bệ hạ không sửa thói quen này, sớm muộn cũng sẽ bị hại. Nhưng vấn đề tính cách này, Phục Thọ cũng không biết khuyên Lưu Hiệp thay đổi thế nào.
Tin tưởng bệ hạ tự có quyết đoán.
Trong thành Hứa Đô là cảnh phồn hoa náo nhiệt. Tào Tháo chiến thắng trở về, càng khiến dân chúng Hứa Đô thấy phấn chấn lên. Đồng thời Lưu Sấm đến cũng khiến mọi người vui mừng nhảy nhót, tăng thêm vài phần cảm tình.
Nhớ ngày đó, Huyện Hứa cũng là nơi thuộc về quận Dĩnh Xuyên. Tuy Huyện Hứa giờ đã là Hứa Đô, nhưng đại đa số người dân vẫn coi mình là người Dĩnh Xuyên.
Lưu Sấm lại chính là người Dĩnh Xuyên. Dĩnh Xuyên từ xưa đã nổi tiếng danh sĩ, nhưng nói về mãnh tướng, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ khi quần hùng đứng lên vào cuối triều Hán, chư hầu tranh chấp, lòng hiếu kì của mọi người với những dũng sĩ hào kiệt, dũng cảm, dường như mãnh liệt hơn trước. Lưu Sấm là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, thủa nhỏ lưu lạc dân gian, sau đó nổi dậy trong giang hồ, lấy hùng vũ mà xưng vu thế, hiệu là Phi Hùng, nổi danh cùng Lã Bố.
Nhân vật như vậy thật sự là tài giỏi. Thậm chí nhiều người Dĩnh Xuyên còn tò mò về Lưu Sấm, còn thấy rất thân thiết.
Chỉ có điều, Lưu Sấm sau khi đến Hứa Đô liền ít lộ diện.
Tào Tháo thì sao? Dường như muốn loại bỏ sự hiếu kỳ của mọi người cũng như sức ảnh hưởng của Lưu Sấm, sau khi Lưu Sấm vào trạm nghỉ chân, mọi người không gặp được Lưu Sấm thêm lần nào nữa. Về phần diện thánh? Lại càng cần sự chấp thuận của Tào Tháo, cũng không phải thiên tử muốn gặp Lưu Sấm mà có thể gặp được.
Lưu Sấm cũng không để ý những thứ này. Vô tình, hắn đã ở Hứa Đô ba ngày. Ba ngày này, đại đa số thời gian hắn đều ở dịch quán, không bước chân ra ngoài. Tâm ý của Tào Tháo, hắn rất rõ. Nhưng hắn cũng biết, sự việc diện thánh này không phải Hán Đế có thể quyết định được, hắn cũng vậy, đó hoàn toàn phải xem ý Tào Tháo. Tuy nhiên tin rằng, Tào Tháo cũng không để quá lâu, chế chiếu đã phát ra, Lưu Sấm sớm muộn cũng gặp Hán Đế…Điểm này, Tào Tháo không thể ngăn cản, nên trong lòng Lưu Sấm không có chút bối rối nào.
Thời gian, cứ ngày qua ngày. Lưu Sấm ở bên trong dịch quán, hoặc là đọc sách, hoặc luyện võ, ngày trôi qua cũng không quá tĩnh mịch.
Từ sau khi đột phá Long Xà Biến, Lưu Sấm phát hiện, khí lực của hắn đã nâng cao, khí huyết cũng mạnh hơn trước kia. Hắn cũng không rõ lắm, hiện hắn đã ở cảnh giới nào, cũng không có người cùng tỉ thí với hắn. Cho nên, hắn đành phải ở trong đình viện chịu đựng khí lực, Cây Bàn Long Bát Âm chuy cũng ngày càng phát ra thuận tay hơn. Lúc rảnh rỗi, Lưu Sấm lôi kéo Hạ Hầu Lan cùng luyện võ, thậm chí còn đem Thương Viên Biến, Mãng Ngưu Biến trong Long Xà Cửu Bến truyền cho Hạ Hầu Lan.
Theo như lời Hạ Hầu Lan nói, y mơ hồ cảm thấy có dấu hiệu đột phá. Phải hiểu rằng, Hạ Hầu Lan vốn đã ở cảnh giới đỉnh cao của tầng Dưỡng Khí. Nếu Hạ Hầu Lan có thể đột phá cảnh giới Dưỡng khí, đạt tới cảnh giới Luyện Thần, như vậy võ tướng thủ hạ của Lưu Sấm lại thêm một người mãnh tướng.
Nghĩ đến đó, Lưu Sấm liền thấy thoải mái.
Thân là người xuyên qua, tự nhiên sẽ có thú vui sưu tập, thu giữ danh tướng. Tên của Hạ Hầu Lan ở hậu thế có lẽ không quá vang dội nhưng theo Lưu Sấm, tài cán của y cũng không kém đám người Từ Thịnh. Mấu chốt nhất chính là Hạ Hầu Lan rất trung thành. Đó là sự thật, không có khả năng nay Tần mai Sở…
Biến số duy nhất chính là Triệu Vân. Lưu Sấm hy vọng có thể thông qua Hạ Hầu Lan để mời chào được Triệu Vân về dưới trướng, không muốn tương lai khi gặp Triệu Vân thì sẽ câu mất Hạ Hầu Lan. Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn rất thân thiết với Hạ Hầu Lan, không tiếc vốn gốc, truyền Long Xà Cửu Biến cho y.
Mà nay, Lưu Sấm không phải lo chuyện Hạ Hầu Lan bị câu đi, nhưng trong lòng hắn lại vẫn ghi nhớ Tử Long. Đáng tiếc, Hạ Hầu Lan cũng không biết lắm tình hình của Triệu Vân, nếu không có thể để y bắt liên lạc với Triệu Vân…cho dù Triệu Vân không thể lập tức quy thuận nhưng bồi dưỡng tình cảm cũng là một chuyện tốt. Chớ đợi khi để Triệu Vân tìm đến Lưu Bị nương tựa, hối hận cũng không kịp.
- Hành Nhược, xung quanh không có việc gì, không bằng chúng ta ra ngoài chút?
Lưu Sấm thấy thời tiết tốt, liền có hứng thú đi chơi. Hôm nay, hắn ở trong dịch quán xem sách một lúc, liền gọi Hạ Hầu Lan, mang theo hơn mười người vệ sĩ thiết giáp Phi Hùng vệ đi ra cửa chính dịch quán.