Số lần đọc/download: 1296 / 2
Cập nhật: 2017-11-25 04:45:12 +0700
Chương 380: Tôi Sẽ Không Bao Giờ Cho Cô Cơ Hội! 【30】
Đ
ến lúc đó tất cả tin tức, tất nhiên đều là "Nguy hiểm! Thời khắc chỉ mảnh treo chuông, Tiểu công chúa Bạc Gia liều mình cứu diễn viên!"
Xem ai thiếu ai nhân tình!
Trong lúc bất chợt, một tiếng vang thật lớn, đèn thủy tinh rơi xuống.
Bạc Sủng Nhi chẳng qua là cảm thấy sau lưng truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó liền đại ngất đi.
Mọi người của Studio nhanh chóng vây tới, mấy người đem đèn treo lấy ra, lại phát hiện phía dưới nện vào đều là Tiểu công chúa Bạc Gia.
Tất cả mọi người theo đó sợ ngây người!
Cô là lúc nào, chạy đến trên người Triệu Tố Nhã rồi?
Hơn nữa thủy tinh đều là đã bị cắt, góc cạnh rõ ràng, sức nặng rất nặng không nói, chỉ là những miếng thủy tinh bén nhọn kia, cũng đã cắm vào phía sau lưng Bạc Sủng Nhi.
Thậm chí máu tươi từ một cái lỗ hổng lớn vẫn hướng phía ngoài không ngừng phun.
Nếu như... Tiểu công chúa Bạc Gia ở giờ khắc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết thật, sợ là mọi người bọn họ tại chỗ, mấy cái mạng cũng bồi không đủ!
"Bạc tiểu thư, Bạc tiểu thư..."
Rất nhiều người vây quanh Bạc Sủng Nhi hô hai tiếng, nhưng căn bản không có nghe được bất kỳ hồi âm, có người lấy ra điện thoại di động bấm gọi xe cấp cứu.
Ký giả một bên thấy một màn như vậy, cũng không dám tin mở trừng hai mắt, trong đó có một hai người hoàn hồn trong giây lát, vội vàng phụp một màn này.
Bạc Sủng Nhi bị nâng lên, đặt lên vải trắng sạch ở một bên sẽ, tấm vải màu trắng nhanh chóng bị nhiễm màu đỏ máu, sắc mặt của cô tái nhợt, nghiễm nhiên giống như là cô gái xinh đẹp đã chết!
Triệu Tố Nhã đã bị người đại diện đở lên, cô ta một chút vết thương cũng không có chịu, chẳng qua là nhìn thấy máu trước mặt mà giật mình, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt.
Chân của cô thật ra thì không có đau gì, được đỡ đứng lên, bởi vì sợ, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không được.
Không đơn thuần là cô đứng không được, ngay cả mọi người một bên cũng theo đó sợ hãi.
Hết thảy, phát sinh đều là trong khoảnh khắc, căn bản không có để cho người ta bất kỳ đường sống nào, cho tới bây giờ, cũng là bất khả tư nghị như vậy.
Bọn họ cũng ngây ngốc đứng ở nơi đó, giống như là đánh mất suy nghĩ.
Chỉ thấy cách đó không xa cửa một chiếc xe con xe đột nhiên bị mở ra, một người, mặc một thân quân trang, thẳng tắp và chững chạc, nhưng toàn thân bao phủ một loại khẩn trương.