Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 374: Lại Thắng Một Ván
Kim Nhất Giai vừa mở miệng tất cả mọi người đều kinh sợ.
Tài năng kinh doanh của Kim Nhất Giai, Hô Diên Ngạo Bác có thể không rõ lắm nhưng những người ở đây ai mà không biết chứ? Nếu nói về khả năng kinh doanh, Kim Nhất Giai tự xưng số hai thì ngay cả người đang học đại học đã gây dựng được sự nghiệp như Tề Ngang Dương cũng không dám tự nhận số một, huống chi người như Lãnh Tử Thiên ngoài xuất thân tốt, con nhà giàu mới nổi, càng cách biệt một trời.
Trong hoạt động kinh doanh, mười năm liền đầu tư 1 tỷ nhân dân tệ, thời kỳ đầu nhiều nhất cũng chỉ 100 triệu nhân dân tệ, lúc tuyên truyền cũng sẽ tuyên bố là đầu tư 1 tỷ. Vậy thì 1 tỷ của Kim Nhất Giai cộng với 100 triệu của Lý Mộng Hàm, Tô Mặc Ngu, Tề Ngang Dương, tất cả là 1 tỷ 300 triệu nhân dân tệ, là số tiền đầu tư lớn nhất trong lịch sử Hoàng Lương!
Hô Diên Ngạo Bác sợ ngây người, Lãnh Tử Phong sợ ngây người, Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành cũng ngơ ngác nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm, một khoản tiền lớn, vô cùng lớn!
Bĩnh tĩnh mà xem xét, chuyện đến Hoàng Lương đầu tư chỉ có Lãnh Tử Thiên khá nhiệt tình còn Hoàng Vũ Nhật và Dung Thiên Hành không hề có ý định đầu tư vào Hoàng Lương, dù sao cũng không biết rõ về Hoàng Lương, không thể tuỳ tiện xuất ra món tiền khổng lồ để đặt cược. Hoàng Vũ Nhật đến là vì cơ hội báo thù, Dung Thiên Hành đến là vì gặp mặt Dung Tiểu Muội, hai người mỗi người mỗi tâm tư, đều không nghĩ đến việc toàn lực ủng hộ Lãnh Tử Thiên chuyện đầu tư.
Không ngờ chuyện đầu tư lại dẫn đến tình trạng hai bên giằng co. Dung Thiên Hành và Hoàng Vũ Nhật trong lòng biết rõ, nếu nói Tề Ngang Dương đầu tư 100 triệu không phải chuyện đùa thì Lý Mộng Hàm và Tô Mặc Ngu mỗi người 100 triệu liền có khả năng là phô trương thanh thế, thậm chí có phần tranh hơn thua. Nhưng… Kim Nhất Giai đưa ra đầu tư 1 tỷ, tuyệt đối không phải nhất thời tâm huyết dâng trào mà là kết quả sau khi suy nghĩ cặn kẽ!
Trong vòng luẩn quẩn của nhà làm quan Bắc Kinh, không ai không biết Kim Nhất Giai có danh hiệu thiên tài kinh doanh, là tài nữ tài chính hiếm thấy trong số con cháu quý tộc. Cô từ khi học đại học đã bắt đầu đầu tư tài chính ngoại thương, gần như không lần nào không có lợi. Rất nhiều ví dụ thành công thậm chí có thể trở thành sách giáo khoa truyền lại cho thế hệ sau. Mà Kim Nhất Giai sau khi tốt nghiệp đại học lại chuyển hướng đầu tư mạo hiểm, cũng là lần nào thắng lần ấy, trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng của giới đầu tư Bắc Kinh.
Người trong chốn quan trường ước tính từ lúc Kim Nhất Giai học đại học bắt đầu kinh doanh đến bây giờ cô đã kiếm cho nhà họ Kim không dưới mấy tỷ của cải. Tất nhiên tài sản hữu hình thì dễ tính, còn tài sản vô hình và lực ảnh hưởng nâng cao không thể tính toán. Nhà họ Kim trước đây về mặt kinh doanh không có ưu thế lắm, nhưng từ sau khi Kim Nhất Giai chính thức đặt chân vào thương trường, thế lực kinh tế của nhà họ Kim nhanh chóng tăng lên, thực lực toàn thể cũng tăng nhanh trên diện rộng, tốc độ tăng cực nhanh làm người khác trố mắt đứng nhìn.
Cũng chính bởi vậy nên mọi người đều hâm mộ thiên kim nhà họ Kim đúng là thiên kim thực sự, số của cải làm ra cho nhà họ Kim đâu chỉ là thiên kim, ngàn vạn kim cũng có.
Nguyên nhân quan trọng khiến con cháu quý tộc Bắc Kinh đều chạy theo Kim Nhất Giai như vịt là vì Kim Nhất Gia xinh đẹp như hoa, lại thông minh hơn người, đều nói người con gái xinh đẹp thì không thông minh, cô thì vừa xinh đẹp vừa thông minh tuyệt đỉnh. Lại thêm việc nhà họ Kim gia giáo nghiêm khắc, Kim Nhất Giai dịu dàng hiền lành, đúng là điển hình của người phụ nữ giỏi việc nước đảm việc nhà. Lấy Kim Nhất Giai không chỉ đồng nghĩa với việc cưới một người vợ hiền, người mẹ tốt mà còn giống như lấy về một cây hái ra tiền. Một người con gái hội tụ cả vẻ đẹp bên ngoài và trí tuệ đi ngàn dặm mới có một, ai muốn bỏ qua chứ?
Chỉ là ai cũng không ngờ --- trong giới con cháu quý tộc Bắc Kinh có một nhận thức chung chính là cho dù Kim Nhất Giai cuối cùng gả cho ai, cô cũng không thể ra khỏi Bắc Kinh, nếu không, thể diện của con cháu quý tộc Bắc Kinh liền mất hết --- Kim Nhất Giai cuối cùng lựa chọn một tên nghèo kiết xác đến từ huyện Khổng là Quan Doãn, không những chọn hắn mà còn quyết một lòng mong chồng thành rồng.
Dựa vào kinh nghiệm từ lúc Kim Nhất Giai tham gia đầu tư đến nay chưa từng bỏ lỡ thời cơ đầu tư, dựa vào đầu óc buôn bán tuyệt vời của cô, chuyện cô tuyên bố trước mặt mọi người sẽ đầu tư Hoàng Lương 1 tỷ, cho dù Hô Diên Ngạo Bác có suy nghĩ gì, Dung Thiên Hành và Hoàng Vũ Nhật sau khi khiếp sợ, không hẹn mà cùng nghĩ cái tên tiểu tử thối Quan Doãn này thật là chó ngáp phải ruồi, sao lại chiếm được trái tim Kim Nhất Giai chứ?
Được Kim Nhất Giai giúp đỡ, Quan Doãn liền như hổ thêm cánh, như có thần trợ giúp. Dung Thiên Hành cảm xúc lên xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Kim Nhất Giai, trong chốc lát bị vẻ mặt kiên nghị, quyết đoán của cô làm say đắm, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ tà ác. Tại sao Kim Nhất Giai không phải là người con gái của y? Nếu y lấy Kim Nhất Giai, địa vị nhà họ Dung sẽ càng ổn định, nếu như để Kim Nhất Giai quản lý tài chính nhà họ Dung, nhà họ Dung liền có thể bù lại khiếm khuyết về mặt kinh tế, từ đó vượt lên hẳn nhà họ Lãnh về thực lực kinh tế, trở thành đệ nhất thế gia đứng hàng đầu về mặt chính trị và thực lực kinh tế.
Trước đây, mặc dù Dung Thiên Hành từng có tâm tư với Kim Nhất Giai nhưng không mãnh liệt, y không nghĩ y thích hợp với Kim Nhất Giai, nhưng bây giờ lại đột nhiên có suy nghĩ mãnh liệt chưa từng có, y muốn lấy Kim Nhất Giai làm vợ!
Mặc dù Quan Doãn cầu hôn thành công nhưng cầu hôn không có nghĩa là đính hôn, hơn nữa điều kiện của nhà họ Kim rất hà khắc, Quan Doãn chưa chắc có thể ôm mỹ nhân về. Dung Thiên Hành bỗng nhiên hạ quyết tâm, bắt đầu từ bây giờ, y phải theo đuổi mãnh liệt Kim Nhất Giai, phải vung đao cướp người yêu, phải làm Kim Nhất Giai trở thành người phụ nữ của y, phải làm Quan Doãn người của đều không còn!
Quan Doãn vẫn chưa biết sau khi Kim Nhất Giai lạnh lùng mà ngạo nghễ nói ra con số đầu tư 1 tỷ, không chỉ chấn kinh Hô Diên Ngạo Bác, chấn động Lãnh Tử Thiên và Hoàng Vũ Nhật, cũng làm Dung Thiên Hành say mê và đưa ra quyết định không có lợi cho hắn. Một người con gái đẹp như hoa mai, giơ tay liền quyết định đầu tư với con số 1 tỷ, là vẻ tự nhiên mà đẹp không sao tả xiết.
Hô Diên Ngạo Bác thật lâu không nói gì, không biết qua bao lâu, ông ta mới thở dài, lắc đầu nói:
- Rốt cuộc là xây thành phố lịch sử văn hoá hay là cao ốc số 1 còn phải mời chuyên gia khắp nơi luận chứng, cuối cùng sau khi do Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố nghiên cứu mới đưa ra quyết định…
Không thể không nói giọng điệu có chút buông lỏng của Hô Diên Ngạo Bác đã chứng minh một điểm, ông ta cũng bị khí thế của Kim Nhất Giai làm kinh hãi. Đương nhiên, điều ông ta nói cũng là sự thật, cuối cùng khởi công hạng mục gì ở khu kinh tế mới, ông ta không có quyền quyết định ngay tại chỗ, cuối cùng phải thông qua Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố thảo luận quyết định, nói cách khác, giữa ông ta và Tưởng Tuyết Tùng vẫn có trận chiến mấu chốt chưa kết thúc.
Quan Doãn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Là trận chiến đầu tiên va chạm thẳng mặt với Hô Diên Ngạo Bác, một phen đọ sức vừa rồi coi như là thắng một ván nhỏ, thái độ sau cùng của Hô Diên Ngạo Bác tương đương với việc nỗ lực lúc trước của ông ta đã phó mặc sự đời rồi.
Có điều Quan Doãn không hề đắc chí, Hô Diên Ngạo Bác bày ra trận thế, tự mình đi cùng mấy người bọn Lãnh Tử Thiên chẳng khác gì tay không ra trận, có quyết tâm được ăn cả ngã về không, đem so sánh thì Tưởng Tuyết Tùng Lã Vọng buông cần, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Cũng đúng, Hô Diên Ngạo Bác bây giờ chủ yếu là loạn trong giặc ngoài, trong lúc chuyện Trịnh Thiên Tắc và học viện Tiến Thủ sắp nổ toàn diện, ông ta có tai hoạ ngầm có thể dẫn lửa thiêu thân, Tưởng Tuyết Tùng lại không có, có thể thấy ít làm chuyện trái với lương tâm trong thời khắc mấu chốt mới không hoảng hốt.
Hô Diên Ngạo Bác vẫn chưa thoả mãn, dường như vẫn muốn nói tiếp, vừa mở miệng, điện thoại của Lưu Dương liền kêu. Lưu Dương vừa nhìn số gọi đến, sắc mặt liền hơi đổi, vội nghe điện thoại, chỉ nói vài câu liền khẩn trương đưa điện thoại cho Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác nhận lấy điện thoại, quay người đi sang một bên. Sau khi nghe được vài câu sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, ngắt điện thoại, cũng không nói nhiều, quay người liền đi, đi được vài bước lại quay đầu nói với mấy người bọn Lãnh Tử Thiên:
- Tổng giám đốc Lãnh, tổng giám đốc Hoàng, tổng giám đốc Dung, tôi đi trước một bước, có chút chuyện gấp, các anh cứ tự nhiên.
Nói xong, nhìn Quan Doãn rất sâu, cũng không cáo biệt Quan Doãn, quay người lên xe, nhanh chóng rời đi.
Xảy ra chuyện gì vậy? Quan Doãn nhìn chiếc xe ô tô cuốn bụi mà đi của Hô Diên Ngạo Bác, khoé miệng hiện lên một ý cười nghiền ngẫm. Nếu hắn đoán không nhầm thì vấn đề Trần Vũ Tường ở huyện Khổng đã có kết quả cuối cùng rồi.
Vừa quay đầu lại thấy Dung Thiên Hành vẻ mặt cười yếu ớt, đang nói nhỏ với Kim Nhất Giai gì đó, Kim Nhất Giai lễ phép mà khách khí đáp lại bằng nụ cười, trong nụ cười ấy có chút xa cách. Quan Doãn không hiểu, nghe nói nhà họ Dung và nhà họ Kim bề ngoài quan hệ không tồi nhưng lại có lời đồn nói nhà họ Dung và nhà họ Kim mâu thuẫn tai hoạ ngầm cũng có không ít, mà trong số con cháu quý tộc đang theo đuổi Kim Nhất Giai không có hình bóng của con cháu nhà họ Dung, cũng gián tiếp chứng minh rất nhiều vấn đề.
Dung Thiên Hành muốn gì vậy?
Quan Doãn không tiến lên trước hỏi rõ, Lý Mộng Hàm một phen kéo Kim Nhất Giai đi, còn cười nhạt với Dung Thiên Hành:
- Dung Thiên Hành, anh cách xa Kim Nhất Giai một chút. Tôi biết tâm tư của anh, đừng hòng chiếm được trái tim Nhất Giai, Nhất Giai sẽ không thích anh đâu.
Dung Thiên Hành nhất thời tức giận:
- Lý Mộng Hàm, cô lắm lời quá đấy.
- Dung Thiên Hành, dám nói Lý Mộng Hàm lắm lời, sao thế muốn đánh nhau à?
Có người nói Lý Mộng Hàm không đúng, Tề Ngang Dương lập tức nhảy ra bảo vệ Lý Mộng Hàm:
- Trên địa bàn của tỉnh Yến, tôi dám bảo đảm anh không thể nào uy phong được.
- …
Dung Thiên Hành đáp lại Tề Ngang Dương bằng một ánh mắt hung ác, muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, không phải y sợ Tề Ngang Dương mà y và Lãnh Tử Thiên dù sao cũng có chút không giống nhau, y không thèm khoe võ mồm.
Điện thoại của Quan Doãn cũng kịp thời kêu, hắn khoát tay, xoay người qua một bên nghe điện thoại.
- Quan Doãn, chủ nhiệm Bạch lên đường trở về Hoàng Lương rồi.
Âm thanh lạnh lùng mà thuần hậu của Lãnh Phong truyền đến:
- Thái độ của chủ nhiệm Bạch rất rõ ràng, vụ Trần Vũ Tường sự thật không rõ, chứng cứ không đủ, Uỷ ban Kỷ luật Thành phố quyết định không lập án điều tra.
Quan Doãn lập tức mừng rỡ, quả nhiên Lãnh Phong vừa ra tay, vụ Hoa Tửu Tường liền giải quyết dễ dàng, quả thực thủ đoạn cao siêu, ít nhất Lãnh Phong làm thế nào để thuyết phục Bạch Sa --- đương nhiên không phải thuyết phục, chắc chắn là có chứng cứ rõ ràng trong tay --- Lãnh Phong không nói, Quan Doãn cũng không tiện mở miệng hỏi trực tiếp liền nói:
- Đây là tin tức tốt đối với huyện Khổng, có lợi cho sự phát triển ổn định của huyện Khổng, tin chắc rằng huyện Khổng dưới sự lãnh đạo của Bí thư và Chủ tịch huyện Trần, huyện Khổng sẽ tiếp tục phát triển nhanh.
- Huyện Khổng có tôi ở đây sẽ không loạn.
Lãnh Phong nhấn mạnh thêm một câu:
- Chuyện của Chủ tịch huyện Trần đã kết thúc rồi. Quan Doãn, cậu có thể nói với Bí thư Tưởng, mong ông ta yên tâm, huyện Khổng sẽ không gây rắc rối thêm cho Thành uỷ nữa.
Một câu khiến Quan Doãn vô cùng yên tâm, tác dụng điểm tựa của huyện Khổng hoặc là âm mưu muốn lợi dụng sự kiện Hoa Tửu Tường lập án của Hô Diên Ngạo Bác hoàn toàn phá sản rồi, cũng gián tiếp chứng minh một điểm, Bạch Sa cuối cùng vẫn kiên định đứng về phía Tưởng Tuyết Tùng.
Lại thắng một ván nữa, Quan Doãn trong lòng đại định.
Vừa mới ngắt điện thoại của Lãnh Phong, điện thoại lại kêu, vừa nhìn thấy số gọi đến là của Bạch Sa, Quan Doãn vội nghe điện thoại:
- Chào chủ nhiệm Bạch.
- Thư ký Quan…
Giọng Bạch Sa thoải mái vui vẻ:
- Tối nay ở Đỉnh Đỉnh Hương, không gặp khôngg về.
Thế cục... sắp được mở rồi.