It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyệt Quan
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 1328 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 361: Nội Cung Ngoại Cung
hủ Lạc Dương, trong phòng ký tên của Tư hộ Tham quân Lý Kính, cái lão Lại láu cá kia vừa nhìn thấy phán tư và khách đến thăm hình như có việc phải bàn, tuy hai người là ở trong phòng trong, có lẽ là tị hiềm mà tránh đi. Hai phòng công vụ trước sau liền trống, trong phòng, Lý Tham Quân và ngoại quản sự Lý Dịch của Thái Bình công chúa ngồi đối diện nhau.
Tư hộ Tham quân Lý Kính có vài phần giống với đường huynh của y là Lý Dịch, tuổi tác cũng tương đương, chỉ là khóe mắt không có nếp nhăn giống như Lý Dịch, nét mặtcũng nghiêm túc hơn. Lý Kính gắt gao nhíu mày nói:
- Đường huynh, đây là công văn giả, hơi có chút khó xử.
Khuôn mặt vô cùng phúc hậu kia của Lý Dịch vẫn luôn tươi cười, không có vẻ khó xử:
- Khó? Có gì khó, ngươi à, muốn giở giọng để đánh người khác, theo ta thì không cần, ca ca nhờ đệ làm, còn có thể để đệ chịu thiệt sao?
Lý gia năm đó bần hàn, bức bách tới bất đắc dĩ, Lý Dịch mới vào cung làm thái giám, sau đó y trở thành thái giám quản sự của Thái Bình công chúa, trong kinh thành cũng có một số quan hệ.
Em họ Lý Kính này của Lý Dịch y không những năm đó đi học nhận được nhiều sự giúp đỡ của y, sau đó có thể làm quan ở phủ Lạc Dương này, hơn nữa, được làm đến Tư hộ tham quân, cũng là được đường huynh Lý Dịch là y giúp đỡ nhiều, nên nói chuyện với Lý Kính đương nhiên không cần khách khí.
Lý Dịch lấy một thứ từ trong ống tay áo ra ném về trước mặt Lý Kính, Lý Kính mở ra, không khỏi ngỡ ngàng. Lý Dịch híp mắt, cười mỉm nói:
- Thế nào? Đệ ở đây năm năm, ngay cả bổng lộc để tang, có thể có nhiều vậy không?
Lý Kính định thần lại, căng thẳng nói:
- Đường huynh, người này là ai, tiêu nhiều tiền như vậy, làm giả một công văn, điều này…không phải là muốn cả người lẫn của sao?
Lý Dịch nhếch môi nói:
- Mưu cái rắm! Mưu cả người cả tài sản, có thể sửa được trên “Giấy sang tay” sao?
Y giơ ngón tay ngắn mập chỉ vào mấy cái án, nói:
- Đệ không nên hỏi nhiều, cũng không cần hỏi! Vi huynh còn có thể lừa đệ được hay sao? Việc này thành công rồi, đệ không chỉ vơ vét được một khoản đâu.
Y nhíu hai mắt lại, chậm rãi nói:
- Đệ còn có một năm là nhiệm kỳ ở phủ Lạc Dương đã hết? Cho dù tất cả đều tốt đẹp, cũng phải nghĩ định cư ở đâu chứ? Đệ cũng không quyết định được. Việc này nếu đệ làm tốt, vị quý nhân kia có thể bảo đảm đầy đủ cho đệ, cho dù đệ muốn đi Dương châu, cũng không phải không thể.
Lý Kinh hai mắt sáng lên, vội vàng nói:
- Thật sao?
Lý Dịch lại nhếch miệng, khẽ khép hai mắt lại không nói.
Lý Kính không kìm nén được, đứng dậy đi lại quanh phòng mấy vòng, cắn răng nói:
- Đường huynh, việc này cứ giao cho đệ! Đệ bảo đảm làm thỏa đáng, không có chút sơ hở nào.
Lý Dịch mở hai mắt, cười hai tiếng, nói:
- Thế mới đúng, Lý Kính à, ca ca ta giúp được đệ nhất thời, sao cũng không thể bảo vệ đệ cả đời, phàm những chuyện đệ tự mình làm được, gan phải lớn thì lại càng lớn, ta về đợi tin đệ, nhớ một câu nói của ca ca: Phú quý chỉ có từ trong gian khó.
***
Trong sứ quán, vài tên quan binh ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám châu đầu ghé tai bàn luận.
Kim Ngô Vệ vốn dĩ cũng là một trong những quân đội dòng chính của Hoàng đế, Khâu Thần Tích tuy mưu phản bị truy sát, nhưng Võ Tắc Thiên hiểu rõ nhất về tội danh đích thực của Khâu Thần Tích, cho nên không vì vậy mà mất đi sự tín nhiệm với Kim Ngô Vệ, chỉ là trong quân thanh tẩy bốn phía, những tướng lĩnh có quan hệ mật thiết với Khâu Thần Tích đều bị giáng chức hoặc miễn chức, rời khỏi Kim Ngô Vệ.
Kim Ngô Vệ thiết lập Dẫn giá Trượng ở trong cung, trong cuộc phong ba này không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng sau đó Dẫn giá Đô Úy Chu Bân bị bắt vì mưu phản, nên việc loại bỏ quan binh Dẫn giá trượng còn nghiêm khắc hơn đối với Kim Ngô Vệ. Làm cho quan binh Dẫn giá trượng tưa như đám chuột chạy qua đường,.mỗi khi giao ca, bọn họ đều cảm thấy binh sĩ Tả Vệ và Võ Lâm Vệ đều đề phòng họ như kẻ trộm, nhưng hết cách thôi, ai bảo Đô úy bọn họ là phản nghịch chứ.
Theo lý mà nói, Thượng Quan Uyển Nhi đều không phải là thượng quan lệ thuộc trực tiếp của bọn họ, bọn họ thuộc hệ thống quân đội, Thượng Quan Uyển Nhi không thể điều họ tới để hỏi việc gì, đương nhiên, theo lý là nói như vậy, nhưng lúc đầu Tạ Tiểu Man đều lấy thân phận là Mai Hoa Nội Vệ Quả Nghị Đô Úy tìm Chu Bân giúp đỡ, Chu Bân còn không vui vẻ tòng mệnh sao? Nếu Thượng Quan Uyển Nhi có việc gì lại không đi hỏi bọn họ, mà trực tiếp nói với Hoàng đế, bọn họ càng không chịu nổi.
Hơn nữa là thời khắc như vậy, bọn họ càng phải cụp đuôi ngựa làm người, ngoan ngoãn tới sử quán báo. Bọn họ đợi rất lâu, còn không được Thượng Quan tiếp đón triệu kiến, lúc này cửa phòng vừa mở, một nữ quan thanh tú mang theo một tiểu cung nữ khoan thai đi ra.
Dẫn giá trượng Vân Kỵ úy Đỗ Nhuận Sinh nhận ra người này. Cô gái này vẫn làm một cung nữ trong cung, tên là Phù Thanh Thanh, Đỗ Nhuận Sinh vội vàng nghiêm người, cung kính nói:
- Phù tỷ tỷ.
Phù Thanh Thanh còn chưa tới đôi mươi, nhỏ hơn Đỗ Nhuận Sinh sáu bảy tuổi, chẳng qua chỉ là một cung nữ đứng đầu trong cung, nữ quan đều gọi là tỷ tỷ, giống như là cách gọi cung kính với thái giám đều là công công, Đỗ Nhuận Sinh gọi như vậy, chỉ là biểu đạt ý cung kính. Hai tay Phù Thanh Thanh vỗ nhẹ sau váy, rồi rất phong tình ngồi xuống nói:
- Hôm nay tìm mấy người tới, là có hai việc muốn hỏi.
Đỗ Nhuận Sinh vội vàng cười nói:
- Tỷ tỷ cứ hỏi, tại hạ lắng nghe.
Phải nói tiếp, phẩm bậc nữ quan của Phù Thanh Thanh này không cao bằng quan thất phẩm Đỗ Nhuận Sinh, hơn nữa nội quan và ngoại quan đâu sợ là cùng cấp phải thấp hơn chút, nhưng tình thế so với người mạnh, Dẫn giá trượng bây giờ chính là ai cũng có thể mềm như trái hồng, muốn cứng cũng không được.
Phù Thanh Thanh cười nhạt nói:
- Cũng không có gì, vốn dĩ rồi, việc của Dẫn giá trượng của các người, không tới một cung nữ như ta phải quản. Nhưng, vài cung nữ thuộc hạ của bổn cô nương tụ tập lại loạn tước đầu lưỡi, khéo bị ta nghe được, cho nên gọi các người tới hỏi, nếu không có việc đó, ta cũng trừng phạt họ, để tránh sau này còn nói hươu nói vượn.
Đỗ Nhuận Sinh và Giáo Úy Thang Thiên Lý nhìn nhau. Đỗ Nhuận Sinh cẩn thận nói:
- Không biết tỷ tỷ nói tới việc gì?
Phù Thanh Thanh nói:
- Các người là Dẫn giá trượng, phụ trách các việc điều khiển dụng cu trong cung, phàm là màn, chăn, cờ trống, tạp súc, công việc chăn nuôi đều các ngươi quản, Có người nói, mấy người các ngươi mang chăn màn cờ trống đi bán lấy làm của riêng, còn có người cố tình làm hỏng tù và kèn trống, bán cho thương nhân, không biết có việc này không?
Đám người Đỗ Nhuận Sinh nghe vậy sắc mặt chợt thay đổi, bọn họ làm những việc này, đương nhiên không có khả năng che dấu được người trong cung, thực sự là có vài thái giám cung nữ biết việc, nhưng những người này cũng đã được chút lợi ích, sao còn có thể nói xấu sau lưng như thế?
Phù Thanh Thanh liếc mắt nhìn họ, cười nhẹ, nói:
- Các ngươi không ngại thương lượng xong rồi trả lời ta, ta không vội.
Bỗng nhiên, lại tựa như nhớ ra điều gì, nàng “Ba” một cái vỗ tay, cười nói:
- Đúng rồi, vị này là Thang Thiên Lý Thang giáo úy à?
Thang Thiên Lý cẩn thận nói:
- Chính là hạ quan.
Phù Thanh Thanh nói:
- Nghe nói Thang giáo úy và Chu Bân có quan hệ vô cùng mật thiết, ồ! Ta nói sai rồi, không phải một mình ông, mà là...
Nàng vươn ngón tay trỏ ra chỉ, khẽ vẽ một đường, mọi người, cười nói:
- Một đám các ngươi.
Sắc mặt vài quan binh lập tức biến đổi, Chu Bân đã bị định tội mưu phản rồi, Phù Thanh Thanh nói vậy là có ý gì.
Thang Thiên Lý vội vàng nói:
- Phù tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta và Chu Bân chưa nói tới quan hệ mật thiết, chỉ là…, ông ta là cấp trên của ta, hàng ngày đương nhiên phải tiếp xúc nhiều.
Phù Thanh Thanh cạo ngón tay, hời hợt nói:
- Thật sao? sao ta nghe nói, có một lần, Thang giáo uy trong áp nha Dẫn giá trượng, nói với Chu Bân: “ Thang mỗ ta trong mắt chỉ có Chu đô úy, không biết ai khác. Phàm là việc gì cũng cùng tiến thoái với Chu đô úy! Chỉ cần Chu đô úy nói một câu, lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ.”
Thang Thiên Lý nhếch miệng, đều như sắp khóc, nếu sớm biết câu nói tỏ sự trung thành này cũng có thể gây họa, đánh chết y cũng không nói. Tiểu cung nữ đứng sau Phù Thanh Thanh liếc mắt, khờ dại nói:
- Phù tỷ tỷ, Thang giáo úy nói như vậy có thể làm sao? Chu đô úy tuy bị bắt vì tội mưu phản, cũng không vì câu nói đó mà định tội Thang giáo úy chứ?
Phù Thanh Thanh nói:
- Cái này cũng khó nói, Thúy nhi, ngươi biết theo luật Đại Chu ta, việc thế nào coi là mưu phản không?
Tiểu cung nữ lắc đầu:
- Thúy nhi không biết.
Phù Thanh Thanh nói:
- Theo luật Đại Chu ta, mưu phản căn cứ có ba điều. Một, chỉ mưu tức tội, tức là không cần ngươi thật sự có hành động mưu phản, chỉ cần ngươi mưu hoạch rồi, cho dù có thực hiện không, giết người không. Hai, chính là đã có tội. Chỉ cần ngươi có hành động mưu phản, cho dù là thương hại tạo thành là lớn hay nhỏ, giết hay không! Ba, xuất lời mưu phản, cho dù ngươi có phải thực sự muốn mưu phản không, có kế hoạch không, có hành động không, chỉ cần ngươi nói, giết không tha.
Hai người kẻ xướng người họa, nói khiến Thang Thiên Lý sầm mặt, sắc mặt trắng bệch, không thấy giọt máu nào.
Tiểu cung nữ kai “giật mình” nói:
- Hóa ra là như vậy, như vậy Thang giáo úy có lời trung thành với phản tặc như vậy, đủ để kết tội chết rồi! mấy vị quân sĩ này là đồng mưu, nói không chừng cũng là người cùng đường với nhau, chỉ cần giao Thang giáo úy cho Lai Tuấn Thần thẩm án, nhất định sẽ rõ ràng chân tướng.
Lời vừa nói ra, mấy quân sĩ đó toàn bộ đều thay đổi sắc mặt, Vân Kỵ úy Đỗ Nhuận Sinh thở dài nói với Phù Thanh Thanh:
- Mấy tên thuộc hạ này của ta, kiến thức thiển cận, có thể không chịu nổi câu dọa của tỷ tỷ. Tỷ tỷ có chủ trương gì, xin cứ phân phó, mấy huynh đệ chúng ta, nhất định phục mệnh.
Phù Thanh Thanh mở miệng cười, răng trắng môi hồng, tuấn tú, cười khanh khách nói:
- Đỗ Vân Kỵ, ta thấy ngươi là người thông minh, ha ha, quả nhiên là người thông minh!
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan