Số lần đọc/download: 881 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:00 +0700
Chương 357: Di Hoa Tiếp Mộc
T
ừ Hữu Công chậm rãi nói:
- Ngươi không hiểu sao? Cái gọi là trước lấy tình, rồi tính tới lý, kiểm tra khảo sát lại. Nếu còn chưa thể quyết, phải hỏi, lập án, xin ý kiến của trưởng quan, sau đó kiểm tra thông tin. Những chuyện này có ý gì chứ?
Từ Hữu Công ngồi trên ghế, vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
- Cái này nhằm giải thích nên ngươi muốn khảo tin thì được thôi, nhưng ngươi phải kể lại tỉ mỉ tội chứng. Nếu phạm nhân không chịu nhận tội, trong tình hình như vậy, viết ra một hành văn chính thức, chờ phúc đáp do bên quan đường, sau đó mời có thể dùng hình. Mục đích của nó là gì chứ?
Từ Hữu Công giống như một thầy đồ kiên nhẫn, giải thích từng câu một. Hầu Ân Chỉ đứng ở đó chợt phát hiện màn cảnh này giống hệt như khi bị Ngụy Nguyên Trung đùa giỡn mấy ngày trước. Y liền vội vàng ngồi xuống, không chịu đứng ở đó thụ huấn.
Từ Hữu Công nói:
- Mục đích của việc dùng hình không phải để có được manh mối phá án, mà là khi phạm nhân đối mặt với chứng cứ đầy đủ vẫn không nhận tội, mới phải dùng hình bức cung.
- Mẹ nó.
Cuối cùng Hầu Ân Chỉ không chịu nổi mà văng tục, tự lúc hắn vào ngự sử đài này, mắt thấy, nghe thấy nhưng đã thấy có người nào là phá án như vậy? Đúng là, Từ Vô Trượng thẩm án như vậy, nhưng người bên cạnh dùng hình bức cung, cũng không thấy hắn nói gì. Nhưng hôm nay hỏi án, không ngờ y lại sinh ra nhiều chuyện như thế, chẳng phải là cố ý làm khó gã sao?
Sắc mặt Từ Hữu Công trầm xuống, phẫn nộ nói:
- Hầu Ân Chỉ, ngươi dám nói năng lỗ mãng?
Hầu Ân Chỉ nói:
- Ăn nói lỗ mãng thì đã làm sao? Ta còn muốn đánh ngươi.
Nói còn chưa hết, Hầu Ân Chỉ đã đã đấm một cái vào cằm của Từ Hữu Công.
Từ Hữu Công có xuất thân thế nào? Tuy lão đã năm mươi. Nhưng từ khi lão bắt đầu làm việc ở Tư Pháp sau thăng lên làm Tuần Bộ, Ban Đầu, Tuần kiểm rồi lên tới huyện ủy, thông phán. Năm đó cũng từng xách xiềng xích, từng đi bắt tội phạm nên thân thủ rất nhanh nhạy.
Hầu Ân Chỉ vung quyền lao tới, Từ Hữu Công nhún người xuống rồi vọt lên đánh vào cằm Hầu Ân Chỉ, khiến cho đối phương ngã xuống. Đám công sai thấy hai vị Ngự Sử cũng không nể mặt, động thủ ngay tại đại sảnh của đại đường.
Dương Phàm đứng đó. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn cảm thấy nực cười.
Từ Hữu Công này có lòng bảo vệ với mình, hắn có thể cảm nhận được. Khi nghe Hầu Ân Chỉ gọị Từ Hữu Công là Từ Vô Trượng, hắn liền biết người này là ai. Từ Vô Trượng cũng có chút danh tiếng trong kinh thành. Chỉ là Dương Phàm cũng không rõ, Từ Hữu Công có lòng bảo vệ hắn là do tính tình luôn chấp pháp công bằng hay là còn có người nhờ vả.
Tuy nhiên, hắn là tội phạm, không thể lên giúp đỡ. Hơn nữa Từ Hữu Công cũng không chịu thiệt. Tuy lão nhiều hơn Hầu Ân Chỉ hơn chục tuổi, hai người động thủ với nhau, nhưng Hầu Ân Chỉ lại rơi vào thế hạ phong, liên tục bị đánh. Tình huống này cũng không cần hắn phải giúp đỡ.
Hai vị quan chủ thẩm đại chiến trên đường, đã có người đã đi thông bao cho Lai Tuần Thần. Lai Tuần Thần nghe vậy chỉ tức tới lỗ mũi bốc khói, liền vội vàng tới xem, quả nhiên nhìn thấy Dương Phàm vô sự đứng một bên còn hai vị chủ thẩm đánh nhau trên công đường. Lúc này quần áo cả hai xộc xệch, mũ quan cũng lệch đi. Bốn loại thẻ “chấp”, “pháp”, “nghiêm”, “minh” rơi khắp nơi. Gã liền hét lớn:
- Dừng tay.
Từ Hữu Công cầm kinh đường mộc đang định ném, còn trong tay Hầu Ân Chỉ thì đang cầm lấy cuốn sách che mặt. Vừa thấy Lai Tuần Thần tới, Hầu Ân Chỉ vội vàng bỏ sách xuống, chạy lên trước, mở miệng cáo trạng:
- Trung Thừa xem, Từ Hữu Công đánh người, ngay cả răng của bỉ chức cũng bị mất hai cái rồi.
Từ Hữu Công đặt Kinh đường mộc xuống bàn, chỉnh lại y phục, đứng ở đó mà nói hết sức hợp tình hợp lý:
- Dưới trọng hình xuất oan quỷ! Hạ quan lại cũng là chủ thẩm, Hầu Ân Chỉ lạm dụng hình phạt, hạ quan không thể làm ngơ. Hầu Ân Chỉ bị hạ quan ngăn cản, thẹn quá thành giận, mới đánh hạ quan. Mọi người trên đường ai cũng nhìn rõ, có thể là nhân chứng cho hạ quan. Xin Trung Thừa làm chủ cho hạ quan.
Lai Tuấn Thần nhìn Từ Vô Trượng mà cảm thấy đau đầu. Tới bây giờ Lai Tuấn Thần quả thật là một tay che trời trong triều đình, tại sao không có biện pháp nào với Từ Hữu Công? Bởi vì Từ Hữu Công đã rất nổi danh trong triều.
Lúc trước khi Từ Hữu Công được Võ Tắc Thiên điều từ địa phương tới kinh thành làm quan, đầu tiên là làm Tư Hình thừa ở Đại Lý tự. Lúc đó, y và Lai Tuấn Thần từng giao thủ rồi.
Lúc đó Lai Tuấn Thần phán quyết một viên huyện úy của một huyện là đồng mưu làm phản vớiLang gia Vương Lý Trung. Trước đây Ngự sử đài chuyển hồ sơ qua Đại Lý Tự chỉ để, không ngờ, Từ Hữu Công mới thăng quan nhậm chức, từ trong hồ sơ vụ án phát hiện một dấu vết, tuy không thể hoàn toàn cởi tội cho huyện úy nhưng cũng giảm được hình phạt cho ông ta. Cuối cùng chỉ phán quyết lưu đầy ba ngàn dặm, mà không bị tử hình.
Lai Tuấn Thần không phục, bẩm báo lên Ngự tiền. Từ Hữu Công lý luận với Võ Tắc Thiên trên triều đường, quân thần biện luận nửa ngày. Nhưng bởi vì lời nói của Từ Hữu Công có lý, chứng cứ đầy đủ nên Võ Tắc Thiên liền nhượng bộ, cho phép hắn đưa ra phán quyết. Trước đây Võ Tắc Thiên chỉ nghe nói tới hiền danh của Từ Hữu Công, liền hạ chỉ điều hắn tới kinh thành. Nhưng mới gặp lão một lần, để lại ấn tượng rất sâu đậm.
Từ Hữu Công nhậm chức ở Đại Lý Tự ba năm, đã xử án lại được hàng trăm vụ án oan ở bộ Hình và Ngự Sử đài. Sau ba năm, điều tới Hình bộ đảm nhiệm chức Thu quan viên ngoại lang, sau khi Thu quan lang trung Dương Minh Sang bị Dương Phàm giết chết, lão được thăng lên làm Thu quan lang trung, kết quả vị Thu quan lang trung này lại đối đầu với quan trên trực tiếp của mình là Chu Hưng.
Lúc đó Chu Hưng vừa xử lý người lãnh đạo trực tiếp của mình là Thượng Thư Trương Sở Kim của Hình Bộ. Đối với y chính là lúc đường làm quan rộng mở. Có một lần y giao vụ án hai huynh đệ con cháu của Tôn Thất bị nghi ngờ mưu phản cho Từ Hữu Công làm. Thực ra ý của y chỉ là để Từ Hữu Công đi đúng quy trình thôi. Từ Hữu Công phá án phát hiện sự tình không đúng, không chịu kết án như vậy, thế là lại cãi nhau với vị Thượng thư mới Nhậm chức Chu Hưng này.
Chu Hưng tức giận, buộc tội Từ Hữu Công, nói hắn che chở cho huynh đệ Lý Nhân Bao, có lòng phản, phải tiêu diệt. Võ Tắc Thiên đã biết người này xử án luôn căn cứ theo sự việc chứ không theo người nên không muốn giết hắn. Nhưng Chu Hưng diệt trừ hoàng tộc Lý Đường, căn bản làm hợp với tâm ý của bà ta. Đối với bà ta y rất cần thiết, cho nên cách chức của Từ Hữu Công, làm dân thường, trở về quê nhà.
Sau khi Khâu Thần Tích và Chu Hưng suy sụp vì tội “mưu phản”, Từ Hữu Công liền được phục chức.Nhưng lần này lão lại được điều động đến Ngự Sử đài, trở thành thủ hạ của Lai Tuấn Thần. Thiết nghĩ, một người ở trước mặt Hoàng thượng còn như vậy, Lai Tuấn Thần có thể làm gì được lão?
có nhiều việc Lai Tuấn Thần không nhìn thấy người. Tuy Từ Hữu Công luôn bị xếp bên ngoài cái vòng nhỏ hẹp của y, cũng không phải là không biết một chút gì cho nên Lai Tuấn Thần cũng có sự e ngại.
Không phải vụ án nằm trong tay Từ Hữu Công, Từ Hữu Công sẽ không hỏi tới. Dù sao nếu tiếp tục cãi nhau với quan chủ quản, có lẽ không có chủ quản của nha môn nào dám dùng tới lão. Nhưng nếu ép lão quá đáng, lão sẽ chạy tới trước ngai vàng nói hết tất cả những bí mật mà mình biết, vậy chẳng phải là phá hỏng việc lớn của gã sao.
Lai Tuấn Thần tức giận nhìn hai người họ, phân bua nói:
- Giải phạm nhân đi! Hai người các ngươi, đi theo ta.
Lai Tuấn Thần dứt lời liền phủi tay áo bỏ đi. Từ Hữu Công và Hầu Ân Chỉ nhìn nhau, đều vung tay áo, hừ lạnh một tiếng, đi theo Lai Tuấn Thần…Giám thừa Long Xuyên của Đại Lý Tự cưỡi ngựa đi tới. Trên yên ngựa của y chất đầy một cái túi bằng da ngựa căng phồng, bên trong đựng một vì tài liệu, cần quay về Ngự Sử đài để bổ sung hồ sơ vụ án.
Năm nay Long Xuyên hai mươi tám tuổi, vừa thăng lên làm quan cửu phẩm Giam thừa của Đại Lý tự, được coi là một nhân vật tuổi trẻ tài cao. Đàn ông hai mươi tám tuổi bắt đầu có râu. Từ đầu năm Long Xuyên đã bắt đầu để râu, tới nay chòm râu trở nên rất rậm, xem ra thành thục và uy phong hơn nhiều.
- Ai dà.
Hôm nay lâu lắm mới có nắng, người đi trên đường trở nên đông dần. Tuy Long Xuyên cưỡi ngựa rất chậm, vẫn đụng phải một người đi đường. Người đó kêu lên một tiếng, lảo đảo một chút gần như sắp ngã. Nhìn kỹ thì ra đó là một tiểu ni cô mặc áo màu bã trầu, tay còn cầm một làn rau.
Long Xuyên vội vàng nhảy xuống ngựa, cáo lỗi với nàng, nói:
- A, tiểu sư thái, thứ tội, thứ tội, tại hạ đi có vội vàng một chút, thực sự rất xin lỗi.
- Không sao đâu.
Tiểu ni cô đỡ lại cái mũ trên đầu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hơi ửng đỏ vì thẹn thùng.
Long Xuyên nhìn gương mặt mỹ lệ đó, không chớp mắt. Phụ nữ đều thích trang điểm, mà sau khi trang điểm, vẻ đẹp của phụ nữ có một chút là dựa vào son phấn, rất khó để phán đoán. Nhưng không hề trang điểm mà nhan sắc vẫn tuyệt vời thì đó mới là một mỹ nhân thực sự số một.
Tiểu ni cô trước mắt đây rõ ràng là một mỹ nữ như vậy. Tuy nàng mặc y phục màu xanh sẫm, trên đầu đội chiếc mũ ni cô mộc mạc, nhưng gò má của nàng đỏ hồng hào, giống như đang e thẹn, lại giống đóa hoa đào đang nở rộ. Chẳng biết phải dùng từ nào mới có thể tả hết được sự xinh đẹp kiều diễm của nàng.
Long Xuyên thầm tiếc:
- Một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại xuất gia làm ni cô chứ, thật là phí của trời.
Tiểu ni cô thẹn thùng liếc mắt nhìn một cái, giống như vô cùng thấy hứng thú với sự uy vũ anh tuấn của y. Nàng hơi thu càu mày, lại rồi lên tiếng hết sức dịu dàng:
- Không trách quân gia được. Do tiểu ni e sợ, nên phản ứng hơi chậm.
Nàng khẽ cắn môi. Hàm răng trắng đều đặn cắn vào chiếc môi hồng chúm chím, trắng ra trắng, đỏ ra đỏ, lại thêm đôi mắt lóng lánh như nước, đen nháy thoáng nhìn về phía Long Xuyên, mang theo chút xấu hổ, nói:
- Quân gia có thể mang giúp tiểu ni cô cái làn rau này về không?
Nàng hướng ánh mắt xinh đẹp về phía Long xuyên khiến cho hồn vía của y như bay đi phương nào. Một tiểu ni cô vốn dĩ xinh đẹp đáng yêu, lúc này lại lộ ra một vẻ quyến rũ xinh đẹp khác thường, lại càng thêm sự hấp dẫn thần bí.
Long Xuyên vội vàng nói:
- Được, được, được, không biết tiểu sư thái tu hành ở chùa nào?
Tiểu ni cô bĩu miệng về phía cái ngõ nhỏ bên cạnh, nói nhỏ:
- Tiểu ni ngụ ở trong ngõ nhỏ này.
Long Xuyên nhìn về phía ngõ nhỏ, ở đó đâu có cái am tự nào. Quả nhiên không ngoài dự liệu của y, Long Xuyên lập tức hớn hở nói:
- Được, được, tiểu sư thái xin dẫn đường, Long mỗ sẽ mang rau về thay sư thái.