Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Quyển Iii – Vụ Án 13 – Chương 4
Bạch Ngọc Đường nghe Trần Du nói xong liền lập tức đuổi theo, Triển Chiêu tuy rằng lo lắng nhưng vết thương của Trần Khả Phong tương đối nặng phải chạy đi kiếm bác sĩ đành kêu cặp song sinh đuổi theo anh, trong tay người kia còn có mang nỗ tiễn nữa.
Triển Chiêu một mặt ở bên cầm máu cho Trần Khả Phong, một mặt lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, rối quá mãi mới nhớ ra nơi này là tòa nhà đào tạo những người làm nghệ thuật thì lấy đâu ra bác sĩ!
Trần Du cùng Tề Nhạc cũng hỗ trợ, Kaibin ở một bên ôm đầu, dường như là bị choáng.
Triển Chiêu nhìn cậu ta rồi hỏi, “Cậu say máu sao?”
Kaibin chỉ cảm thấy đầu óc hiện tại quay cuồng, ngồi bệt dưới đất không thể thốt lên lời, cố gắng tránh cho ánh mắt mình không chạm phải vết thương ứa máu trên ngực Trần Khả Phong.
Rất nhanh, xe cứu thương đã tới.
Các y sĩ nâng Trần Khả Phong lên xe, Tề Nhạc, Trần Du và người quản lý cũng theo cùng. Kaibin loạng choạng đứng thở một chỗ, Triển Chiêu gấp rút chạy đi tìm Bạch Ngọc Đường.
Chính là, cái tòa nhà lớn như vậy, biết tìm ở chỗ nào đây?
Triển Chiêu không dám gọi điện thoại sợ nếu đang mai phục hắn hoặc là đang giao đấu thì sẽ khiến anh bị phân tâm.
Đang bồn chồn lo lắng thì cửa thang máy chậm rãi hé mở, Bạch Ngọc Đường ủ rũ trở về, Đại Đinh, Tiểu Đinh theo phía sau.
“Thế nào?” Triển Chiêu chạy tới.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Mất dấu rồi.”
“Nơi này lấy đâu ra bác sĩ?” Triển Chiêu nghi hoặc.
“Tầng bảy là nơi tổ điện ảnh – truyền hình đang dàn dựng bối cảnh để quay phim về đề tài bệnh viện.” Tiểu Đinh bất đắc dĩ nói, “Có rất nhiều người mặc áo blouse, diễn viên phụ không thôi cũng đã có cả trăm cái, đạo cụ diễn xuất đầy đủ, căn bản là kiếm không ra!”
Triển Chiêu nhíu mày………..Vì sao nhất định khi đó phải mặc blouse trắng?
“Cậu nhóc kia sao rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc đầu, “Đã đưa đi bệnh viện, tôi cũng gọi cho Triệu Hổ tới đó rồi.”
“Ai muốn giết cậu ta vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi cặp sinh đôi.
Cặp sinh đôi nhìn trời, “Biết làm sao được chứ?”
“Cậu ta thoạt nhìn cũng có bộ dáng công tử đào hoa, người bắn lén lại là nữ giới, có thể là thù hận vì tình hay không?” Triển Chiêu hỏi.
“Cậu ta có mà đào hoa với không khí.” Tiểu Đinh sát lại, nhỏ giọng nói, “Gia đình Trần Khả Phong rất có điều kiện nhé, cậu nhóc gia nhập ban nhạc cũng chỉ là vui chơi thôi, mãi không chịu đi chủ yếu cũng bởi muốn theo đuổi Tiểu Du thôi ấy.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mắt nheo nheo – Ra là thế!
“Cô nhóc Trần Du kia thật được nhiều người mến mộ.” Tiểu Đinh tủm tỉm cười, “Mỗi ngày đều đúng giờ gọi điện nhắc ông nội nhớ uống thuốc, loại hình cháu ngoan có hiếu rất được yêu thích nha.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều công nhận, lại hỏi tiếp, “Trần Khả Phong có kẻ thù hay không?”
Tiểu Đinh nhíu mày, “Tình địch kể ra cũng có, nhưng là người với người, Tiểu Du lại chẳng tỏ ra có hứng thú đặc biệt với ai, sẽ không đến nỗi làm ra hành động giết hại lẫn nhau nghiêm trọng như thế chứ!”
“Tần Thiên bị Tề Nhạc đánh, ngày hôm sau thì chết, Trần Khả Phong cùng band với Tề Nhạc…..” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có mối liên hệ gì hay không?”
“Nhắc mới nhớ, Nhạc Nhạc mấy hôm trước cũng tẩn cho Trần Khả Phong kia một trận.”
Kaibin bị choáng vì nhìn thấy máu, lúc này mới rời sô pha bước qua. Tiếng Trung của cậu ta không tốt lắm nhưng vẫn đủ để người nghe hiểu được.
“Ai, cô bé Tề Nhạc này có khuynh hướng bạo lực hay không thế?” Bạch Ngọc Đường nhăn mặt, “Sao lại đánh người?”
“Không trách Nhạc Nhạc được” Kaibin có chút khinh thường bĩu môi, “Tên Khả Phong ấy đi tới đâu cũng nói những lời bóng gió ám chỉ hắn với Trần Du quan hệ thân mật lắm khiến tất cả đều hiểu lầm. Nhạc Nhạc với Trần Du là quan hệ chị em còn thân hơn ruột thịt, thường vì bênh vực lẫn nhau mà đối chọi với người ngoài.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc, Lẽ nào là fan của Tề Nhạc? Mọi chuyện quá trùng hợp……Dù sao, việc Trần Khả Phong bị tập kích, Tần Thiên bị phanh thây, mức độ có sự khác biệt khó hiểu. Mấu chốt vụ tấn công lần này còn có một thứ, chính là kẻ đó sử dụng nỗ tiễn!
“Thành phố S chỗ nào có bán cung tên chữ thập vậy?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Loại vũ khí này không phải đã bị quản chế rồi sao? Nơi này cũng không phải khu vực săn bắn, nếu muốn tìm một cái thì không hề dễ dàng!”
(Quản chế: quản lí giám sát nghiêm ngặt)
“Tôi gọi Tương Bình điều tra một chút.” Bạch Ngọc Đường mở điện thoại.
Triển Chiêu quay sang hỏi Kaibin, “Trần Khả Phong theo đuổi Trần Du như vậy, cô bé không có phản ứng sao?”
Kaibin lắc đầu, “Không thích! Vẫn không đáp ứng.”
Lúc này, cửa thang máy lại mở một lần nữa, Công Tôn thẳng một đường chạy tới trước mặt cả hai, nhìn ngó xung quanh, “Thi thể đâu?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thở dài nói, “Thi thể nào chứ? Có chết người đâu, đã đưa đi cấp cứu rồi.”
“Không phải chết người…….” Công Tôn cau mày, nháy mắt liền sáng tỏ – Bạch Cẩm Đường đùa giỡn anh! Cũng phải, nếu như có án tử, hẳn là Bạch Ngọc Đường sẽ trực tiếp gọi cho anh mới đúng, sao lại để cho Bạch Cẩm Đường phải gọi qua!
Công Tôn ôm lửa giận phừng phừng đang muốn quay về cảnh cục thì cửa thang máy mở ra vừa lúc Bạch Cẩm Đường từ trong bước tới, ôm lấy anh rồi mang đi mất.
Triển Chiêu ôm cánh tay lắc đầu, “Hai người bọn họ cũng đã là lão phu phu, loại chuyện trêu ghẹo nhau này vẫn còn chưa chơi chán hả?”
(Lão phu phu: ‘vợ’-chồng già ^0^)
“Người ta lãng mạn thế đó.” Bạch Ngọc Đường buồn thiu đứng ở bên, “Nào giống như chúng ta, một chút tình thú cũng không.”
Triển Chiêu cười hì hì nhìn anh, “Cậu muốn tình thú như thế nào đây Bạch đội trưởng?”
Bạch Ngọc Đường sáp lại, hai tay ôm người kia, ở bên tai thì thầm nói, “Tầng bảy nhiều trang phục hộ sĩ lắm…….”
“Bệnh rồi sao, hứ, học tập mấy lão già biến thái!” Triển Chiêu đưa tay nhéo anh một cái rồi túm áo lôi ra ngoài.
Ra tới nơi thì bọn Ngải Hổ cũng vừa đến, dù sao cũng là án tập kích thông thường, giao cho bên hình sự là ổn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại như trước thật ~ là ~ nhàn.
“A, Bạch đội trưởng, tiến sĩ Triển.” Hai người đang định rời đi thì nghe thấy có người gọi mình, liền xoay đầu lại …………. Là Trần Giai Di, trên người cô còn mặc trang phục của bác sĩ, có áo blouse trắng, trên cổ đeo cả ống nghe, thướt tha đi tới.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, “Cô cũng có vai diễn trong bộ phim bác sĩ gì đó sao?”
“Đúng vậy, phần hai rồi, phần một đạt vị trí quán quân trên bảng xếp hạng đấy nhé.” Trần Giai Di có chút không biết nói gì với cái đôi này, “Vừa nhìn đã biết hai anh không có xem TV, cẩn thận không khéo cách ly với xã hội đó!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười cười, Triển Chiêu nhanh trí hỏi, “Có biết người tên Trần Khả Phong không?”
“Cái tên tiểu tử theo đuổi Tiểu Du chứ gì, có biết.” Trần Giai Di gật gật đầu.
“Cậu ta bị người khác tập kích, cô có …… manh mối gì cho chúng tôi tham khảo không?” Triển Chiêu cảm thấy bộ tứ Mã Hân – Trần Giai Di – Tề Nhạc – Trần Du có thể chia làm hai cực tính cách, hai người phía trước so với hai người phía sau có phần nội tâm sâu sắc hơn, nhất là Giai Di, sự nghiệp của cô ấy được như ngày hôm nay quả thực không phải chuyện dễ dàng gì.
“Ân, tôi vừa nghe nói rồi, có phải cậu ta bị tập kích bằng cung tên chữ thập đúng không?” Trần Giai Di đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cảm thấy dường như sẽ có gợi ý.
“Tôi cùng Tiểu Du không lâu trước có một cuộc gặp gỡ đầy duyên phận nha.” Trần Giai Di cười hì hì chỉ vào quán cà phê phía trước, “Mời người ta ăn bánh ngọt thì người ta sẽ nói cho các anh!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cấp tốc mang cô nàng đi đãi bánh, may mắn là những quán hàng xung quanh Bạch thị vốn đã quen có ngôi sao nọ minh tinh kia xuất hiện thường xuyên nên cũng không ai để ý vây xem.
Yên vị trong quán cà phê, Trần Giai Di gọi một phần bánh ngọt sau đó kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ đó cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
“Mấy ngày nữa thôi là đến sinh nhật của Tiểu Mã câu thân yêu nhà tôi rồi không phải sao!” Trần Giai Di mở miệng khiến cho cà phê vừa chạm tới môi cả hai liền dừng lại, mất nửa ngày sau mới tiêu hóa xong câu nói kia – À nha, ‘Tiểu Mã câu thân yêu’ không phải là ám chỉ Mã Hán sao!
(Tiểu mã câu: chú ngựa nhỏ)
“Rồi sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng xua đuổi hình ảnh Tiểu Mã câu kia ra khỏi đầu để hỏi vào trọng điểm.
“Tôi muốn mua cho anh ấy một món quà thực đặc biệt, súng ngắm đảm bảo mua không nổi! Mua là phạm pháp liền, nếu chỉ là mô hình không thì anh ấy đâu có thiếu. Vừa vặn lúc ấy, tôi xem được một đoạn video, thấy người ta dùng cung chữ thập săn bắn thú vô cùng dũng mãnh, cho nên tôi nghĩ muốn tìm mua một cái làm quà sinh nhật cho ai kia!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Trần Giai Di đối với Mã Hán thật hiểu rõ nha, theo như tính cách cũng như sở thích của cậu ấy, món quà này chắc chắn sẽ yêu thích vô cùng.
“Có điều, thành phố S tìm chỗ nào bán mới khó! Hơn nữa, tôi cũng không hiểu rõ về những thứ này, lỡ như mua đồ không tốt sẽ bứt rứt lắm ấy!” Giai Di nói xong, xoay người mở túi xách mang theo. Từ trong đống đồ trang điểm tìm được một tấm danh thiếp, “Cuối cùng thì tìm được nơi này!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhận lấy tấm card, trên đó có ghi – Cửa hàng chuyên bán dụng cụ săn bắn. Mặt sau có địa chỉ cùng điện thoại.
“Có cửa hàng như vậy a……..” Triển Chiêu cảm thấy rất thích thú, “Thành phố S có khu vực săn thú nữa sao?”
“Không có, nhưng cửa hàng ấy buôn bán rất được nha! Phần lớn là những người nước ngoài yêu thích săn bắn, đến mua vật dụng này nọ! Dụng cụ thì được làm thủ công, nghe nói cung chữ thập nơi này làm là tốt nhất thế giới!” Giai Di cười tủm tỉm, “Tôi đã tham khảo ba bốn vị sư phụ về mấy món đồ này, họ đều chỉ cho tôi tới nơi đó mà chọn mua.”
“Mấy cô có cuộc gặp gỡ đầy duyên phận là ở cửa hàng đó hả?” Triển Chiêu gấp gáp hỏi.
“Hân Hân cùng Tề Nhạc hai đứa không có lương tâm đó đều đi thăm thú với Anata hết, có mỗi Tiểu Du là còn rảnh thôi, cho nên ngày đó chúng tôi bịt khẩu trang, đeo kính râm bước ra phố, theo địa chỉ mà tìm cho được cửa hàng này…… Có điều, nó nằm ở khu ngã chín ấy!”
“Ngã chín?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Là ngã chín ở phía nam khu Tây?”
“Đúng vậy.” Trần Du gật đầu.
“Các cô điên rồi sao!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Cái nơi đó tập trung toàn lưu manh không thì cũng móc túi, toàn những kẻ lấy việc ăn trộm làm nghề, hai thân gái các cô làm sao lại chui vào đó!”
“Cũng có chuyện gì đâu!” Giai Di bưng cà phê, “Hai đứa tôi chỉ mải đề phòng bị người khác nhận mặt, lén lút tới khi vào được cửa hàng, ban đầu có gặp một anh chàng cũng chỉ hơn hai mươi thôi, đang bận bịu làm cung tên chữ thập, hỏi ông chủ có trong cửa hàng không thì anh ta nhận mình chính là chủ ở đó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày – Hơn hai mươi tuổi mà tay nghề đã tốt như vậy sao?
“Hai đứa tôi nói tới mua cung tên chữ thập, các anh đoán xem người đó nói thế nào!” Giai Di mất hứng nói, “Anh ta nói, cung chữ thập không bán cho phụ nữ, đó không phải đồ cho phụ nữ dùng. Tôi cùng anh ta tranh luận mãi, đã nói là cung tên mua tặng cho bạn trai người ta, là một tay súng bắn tỉa rồi, vậy mà còn làm người khác tức chết, nói gì mà cung chọn phải hợp tay người, đã muốn thì tự mình tới mua. Tôi nói không cần lo, anh ta lại nhất định không chịu bán, còn đuổi khách nữa chứ.”
“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút nóng vội.
“Cuối cùng thì tôi và Tiểu Du bất đắc dĩ phải quay về, có điều lúc đi ra thì gặp ngay mấy tên lưu manh.” Giai Di bĩu môi, “Tính tình Tiểu Du thì hai người biết rồi đó, cô ấy giống Tề Nhạc đều rất có nghĩa khí nha, sợ bọn người kia nhận ra tôi sẽ làm loạn hơn nữa nên cô ấy tự nhận trách nhiệm chống đỡ, kêu tôi chạy nhanh đi, nói rồi cùng chúng động thủ, còn bị thương. May mắn khăn quàng cổ của tôi để quên trong cửa hàng ấy, nên anh chàng kia chạy theo trả lại, vừa vặn hỗ trợ. Anh ta giỏi võ ghê a! Thật đó! Cứ như vận động viên đấu vật chuyên nghiệp vậy, lợi hại vô cùng.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ – Này tính là khả nghi hay đơn giản chỉ là anh hùng ẩn mình nơi trần thế?
“Tôi cùng Tiểu Du được cứu, cảm ơn xong muốn rời đi thì anh ta nói Tiểu Du bị thương rồi, quay về cửa hàng băng bó tạm trước đã, sau đó sẽ chở hai chúng tôi về!” Trần Giai Di nói tới đây thì cười toe toét.
Triển Chiêu không đợi cô mở miệng đã gật gù, “Ây nha……..anh ta có cảm tình với Trần Du sao?”
“Anh làm thế nào biết a?” Giai Di mất hứng, Không có cách nào thừa nước đục thả câu hết!
“Nói tiếp đi.” Bạch Ngọc Đường thúc giục.
“Sau thì anh ta đồng ý bán cho tôi một cái cung tên chữ thập, còn tận tình lái xe chở chúng tôi về tận nhà!” Giai Di cười hì hì, “Tiếp nữa là Tiểu Du đều đặn cùng người ta nhắn tin liên lạc, anh chàng đó tên là Lam Tây a.”
“Lam Tây?” Triển Chiêu cảm thấy cái tên này thực lạ, liền hỏi, “Anh ta không phải người Hán?”
“Ai nha, tiến sĩ Triển kiến thức thật rộng rãi!” Trần Giai Di gật đầu, “Tiểu Du nói anh ta là người Lật Túc, quê quán ở vùng sông nước Vân Nam.”
(Dân tộc Lật Túc: một trong những dân tộc thiểu số ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc)
“Rất hợp lý.” Bạch Ngọc Đường khẽ gật gật đầu, “Dân tộc Lật Túc nhiều thế hệ đều dựa vào săn bắn mà kiếm ăn, hàng năm còn có những giải thi đấu săn bắn, đàn ông trong tộc ai cũng có cung tên, ngoài ra còn có cả những mũi tên độc nữa.”
“Có điều, chuyện này Tiểu Du vô cùng kín đáo, cô ấy sợ Trần Khả Phong biết được sẽ rất phiền, chỉ cần ai đó có ý với Tiểu Du là cái tên kia lập tức phá hư, tính cách điên điên thích làm loạn.” Giai Di nhỏ giọng nói, “Nhưng mà tôi cũng thấy anh chàng Lam Tây đó có chút thần bí, lại có sự hấp dẫn của một người đàn ông mang hơi thở dã thú đầy nguy hiểm. Tiểu Du còn trẻ, dễ bị lừa, các anh chi bằng nhân tiện điều tra người đó một chút giùm đi.”
Triển Chiêu gật đầu.
“Anh chàng Lam Tây kia tuy có dùng cung chữ thập nhưng người tập kích Trần Khả Phong lại là nữ giới.” Bạch Ngọc Đường nói xong quay sang nhìn Triển Chiêu, cả hai quyết định khoan về SCI đã, đi tới ngõ chín tiếng xấu lan xa kia xem xét một chút, nếu được tiện tay chọn một cái cung chữ thập đem về chơi a.