Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Q.3 - Chương 30: Kẻ Thế Tội
B
ất luận thế nào, hắn cũng biết hắn đã mất đi cơ hội cuối cùng. Khi cảm nhận được ba tên Chiến Hoàng phía sau nổi giận đồng thời nhằm về phía hắn phát ra một đòn, khóe miệng hắn cong lên, ánh mắt lộ ra một tia cay đắng, biết rõ mình hẳn phải chết. Sau đó huyền khí hóa giáp, lại chuẩn bị miễn cưỡng đỡ lấy công kích của ba tên Chiến Hoàng.
Ầm!
Không có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra. Chỉ một tên Chiến Hoàng công kích, đã khiến chiến giáp huyền khí của hắn bị nghiền nát. Phần lưng hắn nổ tung đến mức máu me đầm đìa, thân thể giống như bao tải rách bay về phía trước. Mà phía sau còn có hai đạo chiến kỹ Thần Hồn gào thét lao đến.
- Tiêu Lãng nhận lấy cái chết!
Tên thích khách này biết rõ mình hẳn phải chết, nhưng hoàn toàn không sợ hãi, trái lại trong con mắt của hắn vẫn lộ vẻ hưng phấn điên cuồng. Vừa rồi hắn không tránh né, chính là muốn có được cơ hội này, trước khi chết, phát ra một lần công kích cuối cùng, kéo Tiêu Lãng đồng thời tuẫn táng theo hắn.
Con ngươi của ba tên Chiến Hoàng co lại. Bọn họ không nghĩ tới tên thích khách này tàn nhẫn đến như vậy. Dưới tình huống như vậy, hắn vẫn không quên giết Tiêu Lãng. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy một đao quang huyền khí dài hơn mười mét bao trùm lấy Tiêu Lãng.
- Hả?
Thương thế trên thân thể Tiêu Lãng thật ra không bị nặng cho lắm. Bản năng chiến đấu của hắn biến thái, kỳ thực có thể làm cho hắn kịp phản ứng lại trong nháy mắt, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, năng lực phản ứng của thân thể lại càng siêu cường, hoàn toàn có thể tránh thoát.
Chỉ có điều trong khoảnh khắc đó, hắn vẫn lựa chọn mạnh mẽ chống đỡ.
Ầm!
Cho dù vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, phòng ngự của Tiêu Lãng đạt được mức độ khủng bố. Nhưng năng lượng mạnh mẽ như vậy cũng khiến phần lưng của hắn nổ tới mức không còn một chỗ nào có thịt lành lặn, máu thịt be bét, xem ra thê thảm không nỡ nhìn. Vẫn đang vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma, thân thể hắn cực kỳ cường hãn, phần lớn cũng chỉ vết thương phía ngoài, không có vết thương nào trí mạng. Nhưng rất quỷ dị chính là... Tiêu Lãng lại giả vờ ngất đi, cũng không vận dụng Thảo Đằng trị liệu, ngã vào trong vũng máu, xem ra giống như đã chết.
Ầm!
Giờ phút này, hai đạo chiến kỹ Thần Hồn không chút bất ngờ trực tiếp xé rách thân thể tên thích khách kia, khiến một mảnh máu thịt bắn ra bốn phía. Ba tên Chiến Hoàng cũng nhanh như tia chớp phóng về phía Tiêu Lãng. Cuối cùng khi phát hiện Tiêu Lãng chỉ bị trọng thương hôn mê, lúc này bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngàn đại quân rất nhanh đã đến, bao vây xung quanh đoàn xe. Tống đại gia cũng ra khỏi xe ngựa, nổi trận lôi đình, mắng mấy tên tướng quân mạ tới mức máu chó đầy đầu, không ngừng nhấn mạnh nhất định phải bảo vệ tính mạng cho Tiêu Lãng, điều tra rõ ràng rốt cuộc tên thích khách này làm sao có thể trà trộn vào trong quân được. Mặc kệ điều tra ra bất kỳ người nào tra, trực tiếp bắt lại nói sau.
Tiêu Lãng bị người thận trọng nâng lên đưa vào một trang viên xa hoa. Trong ngoài có hơn hai ngàn binh sĩ đóng quân bảo vệ. Tống đại gia sai hai tên Chiến Hoàng ngày đêm bảo vệ hắn, bản thân mình lại suốt đêm tiến về phía hoàng cung.
Phi Vũ nhận được mật báo nghe nói Tiêu Lãng bị trọng thương, đã cực kỳ tức giận, sai người lập tức bí mật đưa đan dược đỉnh cấp tới, căn dặn cần phải chữa khỏi cho Tiêu Lãng trong vòng ba ngày. Ít nhất phải hồi phục lại năng lực hoạt động. Chỉ có điều trong nửa đêm, nàng lại nhận được một mật báo, một mật báo đến từ Tiêu Lãng - chỉ cần cho hắn bảo thạch bảy màu, hắn có thể hồi phục được khả năng chiến đấu trong một ngày. Kế hoạch có thể tiến hành như thường lệ!
Tin tức là thủ hạ trung thành nhất của nàng truyền đến. Thật sự đúng là do chính miệng Tiêu Lãng nói. Ý tứ của Tiêu Lãng là cần huyền thạch trị liệu. Phi Vũ xoắn xuýt nửa canh giờ, cuối cùng sai người ta bí mật đưa một huyền thạch cho Tiêu Lãng.
Trong đêm khuya khoắt, một tên hộ vệ bí mật lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của Tiêu Lãng, để lại một hộp ngọc sau đó rời đi. Tiêu Lãng giả vờ ngủ say, chờ sau khi tên hộ vệ bí mật rời đi, hắn lập tức mở mắt. Hai đạo tinh quang bắn ra, sáng như sao.
Tiêu Lãng nhe răng nhếch miệng ngồi dậy. Tuy rằng toàn thân đều đau đến mức bốc khói, nhưng sau khi mở hộp ngọc ra nhìn lướt qua, hắn nhếch miệng nở nụ cười. Cơ thịt trên mặt thoáng động, tác động tới vết thương, hắn đau tới mức lập tức hít một hơi khí lạnh.
Vèo!
Thảo Đằng nhanh chóng từ dưới đất chui ra. Ánh sáng xanh lục lóe lên, bao trùm lấy thân thể Tiêu Lãng vào bên trong, rất nhanh sẽ trị liệu tốt thương thế trên thân thể hắn. Chờ sau khi hoàn toàn khôi phục, hắn lập tức nhảy lên, lại mở hộp ngọc ra, nhìn huyền thạch bên trong lớn hơn so với lần trước một chút, hắn vô cùng hưng phấn.
Diễn một hồi khổ nhục kế, đau cả đêm, vẫn đáng giá. Ít nhất lại có một viên huyền thạch tới tay. Hơn nữa buổi chiều gây ra động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng đã truyền khắp toàn bộ Thiên Vũ Thành chứ? Mình bị thương nặng, nói vậy hoàng đế Vũ Vương Triều sẽ cảnh giác thấp hơn chứ? Đến thời điểm đó sẽ càng dễ dàng động thủ hơn.
Chỉ đáng tiếc bây giờ hắn không có thời gian luyện hóa huyền thạch. Bằng không thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều. Luyện hóa huyền thạch đơn giả. Muốn hấp thu hoàn toàn năng lượng trong huyền thạch lại rất phiền phức. Lần trước, để luyện hóa cần hai ngày ba đêm. Lần này tuyệt đối phải là bốn, năm ngày. Mà theo kế hoạch của Phi Vũ, trong vòng ba ngày nữa sẽ phải động thủ.
Buổi chiều sau khi bị thương, Tiêu Lãng dùng một viên đan dược cực phẩm. Buổi tối hắn lại sử dụng đan dược đỉnh cấp của Đế hậu Phi Vũ.
Chỉ tới ngày hôm sau, hai tên Chiến Hoàng có nhiệm vụ bảo vệ Tiêu Lãng, nhìn lại thương thế trên thân thể hắn đã hoàn toàn khôi phục, còn hoàn toàn không có vết tích gì, hai người bị doạ đến mức sửng sốt ngây người. Cho dù sử dụng đan dược cực phẩm cũng không thể khôi phục nhanh như vậy chứ?.
Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười, thuận miệng nói:
- Bỉ nhân có mấy viên nhan đan tuyệt phẩm, có thể nhanh chóng khôi phục thương thế bên ngoài, cho nên sử dụng để chữa trị ngoại thương rất tốt, nhanh. Tuy nhiên, về nội thương phải cần tới mấy ngày. Ai... Không có cách nào. Hai vị đại ca, tiểu đệ dựa vào mặt kiếm cơm. Đã khiến hai vị chê cười!
Hai tên Chiến Hoàng liếc mắt nhìn nhau cảm thấy rất kinh dị. Bọn họ có lẽ còn chưa từng nghe nói qua về loại đan dược như vậy. Hơn nữa khuôn mặt Tiêu Lãng bình thường không có gì lạ. Vậy tại sao hắn lại nói mình dựa vào mặt kiếm cơm?
Tiêu Lãng không giải thích, vẫn nằm ở trên giường, bộ dạng xem ra nội thương rất nặng uể oải nửa chết nửa sống. Hai tên Chiến Hoàng rõ ràng là người của Phi Vũ. Trên mặt có chút háo sắc. Nhưng bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.
Đến buổi chiều, Tống đại gia dẫn theo một nhóm người đến thăm viếng Tiêu Lãng, bộ dạng thở dài thở ngắn, lắc đầu giậm chân, luôn miệng nói bảo đảm nhất định sẽ cho Tiêu Lãng một công đạo. Trong lòng Tiêu Lãng liên tục cười lạnh. Sợ là sau khi mình hết giá trị lợi dụng, đám người kia thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nói gì thăm hắn chứ?
Đến nửa đêm, mật thám của Đế hậu Phi Vũ lại tới, bí mật nói chuyện với Tiêu Lãng một hồi, xác định sau hai ngày nữa, sẽ chính thức động thủ bên trong hoàng cung. Hắn còn nói sơ qua kế hoạch cho Tiêu Lãng nghe.
Kế hoạch rất mơ hồ. Phi Vũ chỉ xác định ngày đó tuyệt đối sẽ không có Chiến Đế trình diện, cũng tuyệt đối tạo cơ hội cho Tiêu Lãng một lần giết chết hoàng đế Vũ Vương Triều, đồng thời biểu thị nếu như hắn cảm thấy thời cơ không thích hợp, có thể không cần động thủ.
Điều kiện rất hậu đãi. Tuy nhiên, càng ngày Tiêu Lãng lại càng cảm giác đây dường như là một cái bẫy. Chỉ có điều chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể liều mạng vì cùng một viên huyền thạch cuối.
Ngày thứ ba sau khi đi tới Thiên Vũ Thành, Tiêu Lãng xem ra cũng khôi phục gần hết. Chí ít có thể bước đi bình thường, quả nhiên thánh chỉ đúng hẹn mà tới. Hoàng đế Vũ Vương Triều triệu kiến Tiêu Lãng.
Ngồi trên xe ngựa xa hoa, trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy căng thẳng. Thảo Đằng vẫn ở dưới mặt đất, hóa thành hư ảnh bị ý niệm của Tiêu Lãng khống chế luôn đi theo hắn. Cũng may Thảo Đằng không một tiếng động, hoàn toàn không có khí thế, người ngoài căn bản không phát hiện được.
Xe ngựa tiến nhanh vào, mãi tới khi đi tới cửa một toà Thiên điện mới dừng lại. Tiêu Lãng thở ra một hơi, con mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi đi xuống xe ngựa, theo hai tên Chiến Hoàng tiến vào cung điện.
Ngoài cung điện rất nhiều cấm vệ quân. Cường giả Chiến Hoàng có tới hơn mười tên, Tiêu Lãng cũng cảm giác có ít nhất ba tên Chiến Hoàng đỉnh phong. Mà trong cung điện rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Người bên trong không nhiều, chỉ có năm người. Đế hậu Phi Vũ vui vẻ ngồi ở một bên. Ba tên cường giả Chiến Hoàng đỉnh phong đứng yên phía sau nàng. Một phía khác lại chính là hoàng đế Vũ Vương Triều toàn thân mặc áo choàng màu đen. Nhưng phía sau hắn lại không có bất kỳ hộ vệ nào.
Khi Tiêu Lãng nhìn thấy hoàng đế Vũ Vương Triều, con ngươi nhất thời co lại, sắc mặt cũng thay đổi. Hắn rốt cuộc đã biết vì sao Phi Vũ bảo người ta đưa tin nói, thời cơ không thích hợp, hắn có thể không cần động thủ!
Thời cơ rất thích hợp. Bởi vì... Hắn cảm ứng được rõ ràng, giờ phút này hoàng đế Vũ Vương Triều đã sớm chết từ lâu!
Phi Vũ căn bản không phải muốn hắn đến giết người, mà muốn hắn tới làm kẻ thế tội!