Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Quyển Iii – Vụ Án 13 – Chương 2
C
hương 2: Kết cục không rõ ràng
Công Tôn cùng Mã Hân khám xét khối thi thể kia vô cùng cẩn thận, sau đó nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển chiêu, “Vụ này không thể quy vào án mưu sát được đâu bởi vì đây không được tính là một thi thể! Chỉ có phần da bên ngoài là thực. Hơn nữa chúng đều được xử lý chống phân hủy rồi, tất cả nội tạng cơ quan khác đều được làm bằng vật liệu inox, kể cả đầu lâu. Riêng mắt thì có đôi con ngươi cũng là thật, được đắp vào, và giữ lỏng bằng thủy ngân, bởi vậy mới có hiện tượng con mắt di động.”
“Chúng ta phải tra tương ứng mẫu DNA của da và nhãn cầu đó thì mới xác định được nạn nhân thực sự.” Mã Hân thở dài bắt đầu mở sổ lấy mẫu da, “Xem ra lại là cả một kì công lớn rồi đây, nhưng mà em thích!”
Công Tôn rất phối hợp gật gật đầu, “Đúng vậy, thú vị lắm!”
“Tên này thích làm búp bê biến thái sao?” Triển Chiêu lầm bẩm, “Hàng tốt như thế còn mang vứt bỏ?”
“Ây da. Có thể là do nó không hoàn mĩ thực sự nên hắn mới bỏ đi chăng?” Công Tôn tỉ mỉ đo đạc ghi chép số liệu cấu tạo từng bộ phận khí quan, còn phân chia rõ cả tỉ lệ xương cốt, “Chậc chậc, quả nhiên vô cùng tinh tế, có điều một số chỗ vẫn cần phải chỉnh lại, cái thứ này khẳng định là do một tay ngoại khoa nào đó tạo nên chứ tuyệt đối không phải bên pháp y làm!”
Trong đầu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đột nhiên nảy sinh cùng một suy nghĩ, nếu mà cái tên biến thái ấy có ngỏ lời muốn hợp tác sản xuất cùng Công Tôn, nhất định là anh sẽ trăm phần trăm hào hứng mà gia nhập.
“Lão Dương có nghi ngờ đây là án sát hại liên hoàn, phải chăng là có lý do nào đó?” Triển Chiêu điều Mã Hân xuống tìm người.
Một lúc sau, Mã Hân mang theo Dương pháp y lên tới nơi.
Lão Dương tuổi cũng đã gần sáu chục, là cái tuổi sắp được về nghỉ hưu ấy. Ban đầu lão nhìn thấy khối thi thể chắp vá này liền cảm thấy hẳn là phải chết rất nhiều mạng người rồi, lão còn liên tưởng tới cả cuốn tiểu thuyết [Thuật chiêm tinh giết người] của Soji Shimada nữa kia. Nhưng lúc này đây nhìn tới thứ trên bàn giải phẫu thì mắt cũng đã mở lớn.
“Ai nha, kiệt tác a!” Lão Dương híp cả mắt lại nhìn chăm chú.
“Đúng chứ đúng chứ?” Công Tôn tủm tỉm cười còn mang cả kính lúp ra soi cho rõ, “Xương cốt còn có xi lanh thủy lực, co duỗi được nữa nha!”
“Để ta coi để ta coi.” Lão Dương xí lấy cái kính tự mình nghiên cứu, “Chà! Tương đối chính xác a! Thiên tài!”
Mã Hân cũng hưng phấn ghi ghi chép chép thủ làm tư liệu riêng, “Mắt còn có thể động nữa đó thầy, lúc nãy làm con giật cả mình!”
“Thật hả? Ha ha ha …….” Tiếng cười già nua của pháp y Dương góp phần làm cho phòng sâu nhất tầng cao nhất của cảnh cục càng thêm quỷ dị.
Ở cửa, Triệu Hổ kéo kéo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Đội trưởng, chúng ta rút lui nha, em chịu không nổi!”
Triển Chiêu cùng những người khác cũng cảm thấy có chút gai gai người, liền lập tức rời đi.
Sau khi ra ngoài, ai nấy trong SCI đều không khỏi rùng mình một cái, bỏ lại căn phòng kia với ba vị pháp y hứng trí bừng bừng cùng thưởng thức khối thi thể “Đầy tính nghệ thuật”.
Mọi người vừa về tới văn phòng SCI thì thấy cửa thang máy mở ra, một cô gái dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh, mặc áo da kẻ sọc, đi bốt lớn, hai tay đút túi bước tới, còn phụng phịu.
“A….Nhạc Nhạc?” Triệu Hổ vừa thấy trên mặt Tề Nhạc có chút buồn bực liền bước tới hỏi, “Làm sao vậy? Mặt xị hết cả ra.”
Tề Nhạc mếu máo, “Em bị kiện.”
Mọi ngời liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng Triệu Hổ giật giật, “Kiện cái gì?”
“Hôm qua em đánh người.” Tề Nhạc than thở.
“Đánh ai?” Tất cả mọi người đều tò mò, Tề Nhạc tính tình bộc trực xem ra lại tái phát rồi.
“Một tên nam diễn viên đê tiện!” Tề Nhạc mất hứng nói.
“Hai bên không phải đều có công ty đại diện sao, giải quyết riêng được rồi, làm gì kéo nhau tới tận tòa án chứ?” Bạch Trì ở bên Triệu Trinh lâu như vậy, đối với loại sự tình này cũng có chút hiểu biết.
“Không phải.” Tề Nhạc bị kéo vào trong văn phòng hỏi chuyện, “Nha, em nói ra các anh không được bảo em là sao chổi này nọ, chuyên sinh chuyện!”
Tất cả mí mắt bắt đầu động đậy, Tề Nhạc với Bạch Đại ca số mạng giống nhau, đều nổi tiếng là thần gieo họa, không biết lại có chuyện gì nữa đây.
“Em cứ nói đi!” Triệu Hổ sốt ruột.
“Cái tên nam diễn viên đó sáng nay bị phát hiện chết ở nhà riêng, còn bị phanh thây nữa.” Tề Nhạc vẻ mặt đưa đám nói.
………..
Cả đống người không ai thốt lên lời.
Thật lâu sau, Triển Chiêu khẽ vỗ vỗ vai Tề Nhạc, “Mấy hôm nữa có rảnh tới chỗ Bạch Đại ca cùng nhau đi cúng bái nhé.”
“Cảnh sát tình nghi em?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chứ không thì làm sao lại bị kiện?”
“Tối hôm qua em đi tham gia hoạt động ở thành phố khác, sáng nay mới trở về! Có chứng cớ ngoại phạm đầy đủ!” Tề Nhạc thanh minh.
“Nhà họ kiếm cớ kiện em ra tòa?” Triển Chiêu khó hiểu.
Tề nhạc nói lầm bầm một tiếng, “Vợ hắn nói em thuê người tới giết hắn……Dường như là muốn kiếm chác một khoản tiền bồi thường, bằng không sẽ tiếp tục làm ầm làm ĩ.”
Mọi người rõ nản, cô vợ kia cũng đủ tác quái, thi thể chồng mình còn chưa lạnh mà đã nghĩ đến tiền tang.
“Cảnh sát không có chứng cớ sẽ không bắt người oan đâu.”Bạch Trì đưa cho cô một ly trà sữa, lại hỏi, “Đúng rồi, sao em lại đánh hắn? Đùa giỡn danh ca?”
“Không có đâu!” Tề Nhạc lại tức lên, “Em thấy hắn xô đẩy một ông cụ quét rác liền bước tới mắng hắn hai câu. Hắn chẳng buồn nghe cứ tiếp tục đánh ông lão, miệng còn văng ra những lời lẽ khiếm nhã, em nóng máu liền quất cho hắn nên thân.”
“Oa, …………. Em là con gái thật đấy hả?” Triệu Hổ vừa dứt lời liền bị Tề Nhạc thụi không thương tiếc.
Lúc này, cửa thang máy lại mở, Đại Đinh, Tiểu Đinh vừa tới, “Nhạc Nhạc, đã thu xếp xong, trở về luyện thanh đi.”
“Ok.” Tề Nhạc rời đi, Triệu Hổ nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn lại anh, gật gật, cho phép anh đưa cô nhóc trở về.
“Sao trùng hợp vậy được?” Triển Chiêu hỏi cặp song sinh, “Có thể là do fan của Tề Nhạc làm không?”
“Khỏi nói, có thể lắm a!” Cặp song sinh đưa cho Tương Bình một cái USB, chỉ anh mở một cái video có sẵn trong đó, nói, “Họa là từ cái này mà ra đấy!”
Mọi người tập trung lại xem, video chiếu một đoạn tin tức giải trí.
Hình ảnh trong tin tức là của camera theo dõi ghi lại. Sáng hôm qua ở bãi đỗ xe trước cửa đài truyền hình, có một ông lão quét rác không cẩn thận làm xước xe của một nam diễn viên. Tên đó liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ông. Tệ Nhạc lái xe tới đúng lúc đó, nhìn thấy liền dừng lại ngăn cản. Hắn vậy mà vẫn không chịu thôi, Tề Nhạc liền áp dụng chiêu thức “phòng lang thuật” (cách tránh sói) tiện có cái bình giữ nhiệt siêu lớn ở ghế sau, liền ra sức đánh cho tên diễn viên kia trốn chui trốn lủi.
“Tề Nhạc dữ dã man!” Bạch Trì nhịn không được thốt lên, tất cả ra sức gật đầu đồng tình, “Chính xác!”
“Nhạc Nhạc chính là hình tượng nữ trung hào kiệt mà mấy nữ sinh thời nay vô cùng ngưỡng mộ, vô cùng yêu mến đó.” Đại Đinh lắc đầu, “Đây là camera giám sát ở đài truyền hình trực tiếp ghi được, tối hôm qua được cắt ghép thành tư liệu cho tin tức rồi phát đi.”
“Nếu biết tên nam diễn viên kia đã chết, hẳn là còn chấn động hơn?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ghé sang hỏi Triển Chiêu, “Tay diễn viên này là ai a, một người đàn ông mà lại đi đánh một ông lão?”
Triển Chiêu lắc đầu.
Cặp song sinh nhìn cả hai như là thấy được sinh vật quý hiếm, “Không ai trong số các cậu biết hắn?”
Hai người lắc lắc, cặp song sinh quay qua nhìn đám người phía sau lưng, cũng lại là lắc lắc a.
“Cảnh sát các cậu đời sống tinh thần nghèo nàn tới mức này sao?” Tiểu Đinh dùng ánh mắt đầy thương cảm mà nhìn tất cả.
“Hắn tên Tần Thiên.” Đại Đinh giới thiệu, “Vai vế so với Tề Nhạc cao hơn rất nhiều, tuy nhiên gần đây sự nghiệp của hắn lại xuống dốc, tin đồn thì tứ tung. Tôi có biết hắn, tính cách người này vốn không có vô lý như thế đâu, xem ra gần đây hắn phải chịu áp lực khá lớn.”
“Áp lực lắm sao?” Triển Chiêu quay qua xem lại đoạn video kia, nhíu mày, “Chính xác phải nói là không tự kiểm soát được.”
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển chiêu, “Giao cho bọn Ngải Hổ được rồi, dù sao cũng không phải án tử của chúng ta!”
Triển Chiêu gật đầu.
Lúc này, trong phòng pháp y sát vách, Công Tôn mấy người họ đã nghiên cứu xong tác phẩm nghệ thuật kia, Dương pháp y cảm thấy vô cùng mỹ mãn lắc lư đi sang văn phòng SCI, nhận lấy cốc trà sữa từ Bạch Trì, uống một ngụm.
“Đúng rồi, lão Dương.” Triển Chiêu hỏi, “Thầy hôm nay khám nghiệm tử thi, có thi thể của Tần Thiên không vậy?”
“Có.” Lão Dương gật đầu, lấy di động ra, “Ta còn cùng anh ta chụp chung mấy tấm nữa đấy.”
“Oa……” Bạch Trì nhìn thấy ảnh lão Dương chụp cùng xác chết mà kinh hoàng, “Lão Dương, người thật biến thái! Đối với người chết phải thể hiện kính trọng một chút chứ, như vậy sẽ không tốt đâu!”
Công Tôn ở một bên gật đầu, “Chính xác, so với tôi còn biến thái hơn.”
Tát cả mọi người buồn cười liếc liếc anh, Chí ít đôi khi còn tự hiểu chính mình.
“Ai da, ta không phải với ai cũng chụp đâu nhé, hắn có chút đặc biệt nha!” Lão Dương lắc lắc đầu, “Ta rất mê bộ phim [Thị trấn bác sĩ điên] mà hắn cùng với Sầm Diệc đóng! Ai, kĩ năng diễn xuất không tồi, chỉ tiếc sau hắn không còn nhận mấy bộ phim kinh dị của Nhật nữa chứ, ngược lại đâm đầu vào diễn mấy cái thể loại hài kịch yêu đương nơi đô thị linh tinh, chọn sai một bước là sự nghiệp liền tuột dốc không phanh.”
“Thị trấn bác sĩ điên ……” Bạch Trì ngẩn người, đem vỏ đĩa phim sáng nay ra cho ông coi, “Là cái này sao?”
“Nó đó!” Lão Dương lật xem vỏ đĩa rồi gật đầu.
Triển Chiêu cũng cầm qua xem, vỏ đĩa in hình một nam diễn viên, chính là Tần Thiên kia, khi đó so với bây giờ trông trẻ hơn một chút.
“Kết thúc của bộ phim này thế nào vậy ạ?” Bạch Trì tò mò hỏi.
“Tất cả đều chết!” Lão Dương nói.
“Đều chết?” Bạch Trì tinh thần có chút xẹp xuống.
“Ta cũng từng nghĩ Tần Thiên với Sầm Diệc kia sẽ cùng nhau trốn thoát, ngờ đâu tại thời điểm tới được cổng trấn rồi, Sầm Diệc trong vai diễn người bác sĩ nông thôn kia cũng bị nhiễm bệnh, Tần Thiên sau đó quyết không bỏ trốn một mình, ở lại cùng hắn chết chung.” Dương pháp y chậc chậc hai tiếng, “Cái lúc đó ta xem mà cảm thấy tiếc vô cùng!”
“Đúng rồi lão Dương” Bạch Trì lại hỏi, “Người rất thích xem băng đĩa sao?”
Lão Dương nghe được cái chữ “Rất” kia chọc đúng chỗ ngứa a, hào phóng hỏi, “Muốn biết cái gì?”
Bạch Trì đem nội dung đĩa phim sáng nay xem ở phòng khám răng ra kể lại một lượt cho ông nghe rồi hỏi tên thực của bộ phim ấy.
Dương pháp y nghe cái biết liền, “Đó là đĩa phim [Lạc đường], đoạt giải thưởng phim nhựa đấy, khá nổi tiếng có điều được sản xuất cũng tương đối lâu rồi.”
“Dạ!” Bạch Trì vô cùng thỏa mãn chạy tới bên bàn máy vi tính, lên mạng tìm tòi thông tin cũng như các bình luận về bộ phim.
Bạch Ngọc Đường ù ù cạc cạc chả hiểu sao mọi người lại nhảy phắt sang nói chuyện phim ảnh nãy giờ, liền nhắc lại, “Hiện trạng thi thể Tần Thiên như thế nào vậy thầy?”
“À, ta khẳng định không phải do Tề Nhạc làm.” Dương pháp y trả lời, “Thi thể bị chia cắt thành nhiều khối, hung thủ hẳn là phải có kiến thức y khoa, hơn nữa trước khi tiến hành động chạm dao kéo thi thể đã được xử lý tụ máu rất tốt rồi, rất sạch sẽ không hề có máu dây ra.”
“Xử lý tụ máu?” Triển Chiêu nhíu mày, “Loại thủ pháp này rất phổ biến sao?”
“Dĩ nhiên là ít gặp!” Dương pháp y cười cười, “Ta trước kia có xử lý qua các thi thể mà mấy tên sát thủ biến thái lưu lại, thành ra chẳng còn sợ hay kích động gì nữa, máu me be bét gặp cũng nhiều, nhưng tên hung thủ lần này lại khác, dường như hắn mắc bệnh ưa sạch sẽ ấy, ghét thấy máu, nên thi thể kia tốt lắm!”
Mọi người dở khóc dở cười, đúng là dạng hung thủ nào cũng có.
Tuy rằng cảm thấy có điểm hứng thú nhưng án tử này vốn không có cách nào tiếp nhận về để tra. Tiễn lão Dương rời đi xong, SCI đành phải tiếp tục hưởng thụ sự nhàn rỗi.
Triển Chiêu thấy tất cả mọi người đều tụ lại xem phim thì hiếu kì. Thì ra Tương Bình đã tìm được bộ phim [Thị trấn bác sĩ điên] với cả [Lạc đường] bản tốt, ai nấy mỗi người một túi bỏng một ly trà sữa thơm ngon, ngồi chăm chú dõi theo.
“Ai nha, Tần Thiên diễn xuất không tồi, chết đi cũng thật đáng tiếc!” Triển Chiêu hiển nhiên đối với phim kinh dị rất có hứng thú.
“Hai bộ phim này dường như có mối liên hệ nào đó ấy!” Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu xem, Thị trấn bác sĩ điên là phim kể về một tên bác sĩ. Trong Lạc đường cũng có xuất hiện một vai. Kết cuộc cả hai phim đều là gần đạt tới mục đích, Thị trấn bác sĩ điên thì chết hết cả còn Lạc đường lại cho kết thúc mở chẳng rõ ra sao………..Rốt cuộc cái đích cuối cùng của nhân vật là đâu?”
Tất cả mọi người lắc đầu, mấy cái đĩa phim gần đây đều có cái kết ẩn ý như vậy? Không đưa người xem tới nơi tới chốn.
Bạch Ngọc Đường nhìn thời gian, vừa vặn đã tới giờ ăn tối, liền kéo Triển Chiêu đứng lên, “Đi nào Miêu nhi, đi ăn cơm.”
Triển Chiêu cầm túi tài liệu có đựng bản bút ký bằng tiếng Nhật mang theo bên người, chuẩn bị cùng Bạch Ngọc Đường đi dùng bữa.
Cùng lúc cửa phòng pháp y bật mở, Công Tôn khoanh tay bước ra, “Chưa ăn được đâu.”
Tất cả mọi người sửng sốt, quay sang nhìn anh một cái, “Sao vậy?”
Công Tôn cầm tập giấy giám định mới làm xong đưa qua cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy mở ra xem, nhíu mày, “Thật sự là án giết người liên hoàn hả?”
[Thuật chiêm tinh giết người]: theo như tham khảo thì là một cuốn tiểu thuyết tên The Tokyo Zodiac Murders của Soji Shimada.