Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 362: Rốt Cục Lại Có Linh Cảm
Ánh sáng xanh chảy cuồn cuộn dọc theo người Phó Hoài Ân, sinh cơ của hắn nhanh chóng trôi đi, chỉ còn lại cái xác đứng tại chỗ. Từng mảng vảy rồng màu xanh mọc lên trên người hắn, con ngươi của hắn lạnh tanh, không chút tình cảm.
Khi vảy rồng bao trùm toàn thân, cả người hắn toát ra khí thế uy nghiêm, bao trùm khắp toàn trường.
Phó Hoài Ân chẳng khác gì một con quái vật cả người đầy vảy, trên trán còn mọc ra hai cái sừng ngắn.
Nam tử âm lãnh biến sắc, gầm lên: "Cẩn thận!"
Đây là cái gì? Trong Thanh Long Tàng còn có chiêu này? Nam tử âm lãnh lo sợ, đâu có ai biết, Lăng phủ tìm mọi cách để chiếm lấy Phó gia chính là vì Thanh Long Tàng này!
Thanh Long Tàng có uy lực rất lớn, ngoài tác dụng với nguyên lực, còn có tác dụng với tinh lực. Lăng phủ có một bộ tuyệt học, tên là Thôn Nguyệt, là một bộ pháp môn tẩm bổ tinh lực đỉnh cấp, nếu được kết hợp với Thanh Long Tàng, dung hợp hai bộ tuyệt học với nhau thành Thôn Nguyệt Thanh Long Tàng thì rất có khả năng vượt qua cả pháp môn tuyệt học vô thượng!
Tuyệt học và dòng dõi là hai yếu tố chính để duy trì gia tộc. Chỉ cần người còn thì gia tộc sẽ vẫn còn tồn tại, dù có không còn tài nguyên thì cũng vẫn chờ được thiên tài xuất thế.
Một bộ tuyệt học vượt qua cả pháp môn vô thượng là niềm khao khát của cả Lăng phủ.
Không ngờ, giữa đường lại nhảy ra nhiều chướng ngại.
Lăng phủ đối đầu Đại trưởng lão, chắc chắn là nuốt không trôi. Nhưng bây giờ sự tình đã diễn biến đến mức này, mọi người không còn khả năng hòa giải nữa, chỉ còn có một đường ngươi chết ta sống.
Thấy Phó Hoài Ân thiêu đốt tính mạng bản thân, hắn biết Phó gia sau này sẽ trở thành tử thù, hy vọng lấy được Thanh Long Tàng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Thân hình Phó Hoài Ân lóe lên, bóng màu xanh lóe lên một cái rồi biến mất, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Trên người hai Xá thân vệ xuất hiện hai vết thương to bằng nắm tay, hai người không kịp phản ứng, ngửa mặt ngã xuống. Bóng dáng Phó Hoài Ân cực nhanh, mắt thường không còn bắt được, lướt quanh một vòng.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt vang lên, Phó Hoài Ân đang đại sát tứ phương.
Ngải Huy tặc lưỡi, đám thế gia đại tộc này đã liều mạng, thì thực là kinh khủng. Tuy tốc độ Phó Hoài Ân cực nhanh, nhưng nhịp hít thở của hắn vững vàng chậm rãi, trước sau không thay đổi. Tiếng hít thở không lớn, nhưng vọng vào tai mọi người như sấm sét, mỗi một lần hít thở, là nguyên lực xung quanh đều bị hút sạch.
Ngân Thành có nhiều người bị kinh động, ào ạt bay tới Phó gia.
Trong Phó gia đang có một con quái thú điên cuồng nuốt thiên địa nguyên lực. Mỗi một lần nó hô hấp, đều dùng một lượng nguyên lực kinh người, nguyên lực đang chảy ào ạt vào trong Phó gia.
Người vây xem đều không khỏi biến sắc.
Đại sư!
Chỉ có đại sư, mới tạo nên được dị tượng như vậy.
Cái hướng đó.. Không phải Phó gia sao?
Nhớ tới lời đồn nghe thấy ngày hôm nay, mọi người đều tỉnh ngộ hiểu ra. Có người vội bay tới Phó gia, nhưng đa số đều chỉ bàng quan, khoanh tay đứng nhìn.
Lăng phủ đấu với Đại trưởng lão, chính là cuộc chiến của hai con quái vật. Xung đột giữa thế lực lớn như vậy, trong lịch sử Ngũ Hành Thiên là rất hiếm thấy. Nếu người yếu mà để bị cuốn vào, tất sẽ bị xé thành mảnh vụn.
Nhiều người lo lắng, Ngũ Hành Thiên chịu được sự phá hoại của cuộc chiến này hay không? Và sau khi cuộc chiến kết thúc, Ngũ Hành Thiên sẽ trở thành như thế nào?
Không ai biết câu trả lời, mà hình như cũng không có ai cản họ lại được.
Nguyên lực xung quanh bị hút sạch, khiến đám nguyên tu đều bị khó thở.
Cứ sau mỗi một lần hô hấp, là đều có người ngã xuống.
Với tốc độ sử dụng nguyên lực và áp chế này, Phó Hoài Ân rõ ràng đang chiếm thế thượng phong. Xá thân vệ đều là những người được huấn luyện ngặt nghèo, ý chí chiến đấu cứng cỏi hơn người, nhưng khi bị Phó Hoài Ân không ngừng công kích, thì phòng tuyến bắt đầu có dấu hiệu lỏng lẻo.
Lăng Vân biến sắc.
Phó Hoài Ân đang thiêu đốt tính mạng bản thân, thời gian duy trì không thể kéo dài, Lăng Vân vốn muốn chờ tới khi thân rồng của Phó Hoài Ân tan vỡ. Nhưng bây giờ xem ra không thể đợi thêm, nếu phòng tuyến xá thân vệ tan vỡ, vậy mình cũng bị ảnh hưởng.
Lăng phủ điều động xá thân vệ đã gây nên nhiều điều chê trách, nhưng nếu Lăng phủ phát động xá thân vệ, mà vẫn không thể chiến thắng, thì đó mới là kết quả tệ nhất.
Danh vọng của Lăng phủ sẽ xuống dốc không phanh, đám gia tộc lệ thuộc và các đồng minh, sẽ cho rằng Lăng phủ chỉ là miệng cọp gan thỏ, không còn sức mạnh. Chẳng có ai muốn nương nhờ vào một gia tộc yếu ớt, cũng chẳng ai muốn chọn một gia tộc như vậy để làm minh hữu.
Trong thế giới mạnh được yếu thua này, người yếu chỉ là đồ ăn của người mạnh mà thôi.
Lăng Vân đã quyết ý, thân là người của Lăng phủ, phải xả thân vì sự hưng vong của Lăng phủ, vì tương lai hưng vong của Lăng phủ, chính là tương lai hưng vong của người thân và con cháu hắn.
Ở đây ồn ào thế này, nhất định đã làm nhiều người chú ý, mình phải tốc chiến tốc thắng. Nếu để tới lúc viện quân của Diệp Lâm tới, thì mình chắc chắn phải thua.
Không phải chỉ có Phó gia mới có chiến pháp liều mạng như "Hóa Long" này.
Tóc của Lăng Vân nhanh chóng biến thành màu trắng như tuyết, mỗi sợi tóc cứng cáp như châm, nhắm thẳng vào bầu trời. Làn da của hắn cũng trắng hẳn đi, giữa mi tâm có một cái chấm đỏ sẫm rực lửa.
Thân hình hắn loáng một cái, trước mắt mọi người chỉ thấy lóe qua một tia sáng trắng, chạm mạnh vào ánh sáng xanh đang giết chóc.
Ầm!
Sóng trùng kích do va chạm quét ngang, bức tường cao dày rắn chắc và nửa cái sân hóa thành bột mịn.
Mọi người đều bị lực va chạm làm văng ra xa.
Hai người cứng đối cứng, không ai lùi bước.
Không ai nhìn thấy, Sở Triều Dương bị vây công ở trong góc, đang bắt đầu tạo được thế hòa.
Trừ Tiêu Thục Nhân.
Tiêu Thục Nhân vẫn luôn để mắt quan sát Sở Triều Dương.
Ngải Huy chưa bao giờ bị đánh kiểu này, kinh nghiệm không đủ, nên ngay từ đầu đã bị rơi vào trong khổ chiến.
Bị ba người liên thủ áp chế, làm cho Ngải Huy vô cùng bị động. Nhưng áp chế này, cũng kích phát đấu chí của hắn. Hắn vốn là người không sợ khiêu chiến, áp lực càng mạnh, chỉ càng làm cho hắn thêm tập trung, suy nghĩ nhanh hơn, chiêu thức đánh ra càng thêm hiểm hóc.
Kiếm thế của hắn đang lặng lẽ biến hóa.
Lần trước lúc đấu với Tô Hoài Quân, ngay tới khi đang cao hứng, nhiều linh cảm sắp trào ra, thì bị ngắt dừng. Mấy ngày sau này, Ngải Huy vẫn muốn tìm lại cảm giác, nhưng vẫn chưa tìm thấy.
Cho tới ngày hôm nay, hay nói một cách chính xác, là vừa nãy.
Ba người liên thủ rất ăn ý, kết hợp chặt chẽ, làm Ngải Huy vô cùng chật vật. Muốn phá giải khốn cảnh, Ngải Huy nhất định phải làm cho kiếm thế của mình nhanh hơn nữa!
Ngân chiết mai trong tay hắn càng lúc càng nhanh. 【 Lục Đạo nguyệt 】 biến hóa tốc hành, xung quanh hắn không ngừng xuất hiện những mảnh hào quang màu bạc, chúng lóe lên một cái rồi biến mất.
Kiếm thuật của hắn không thay đổi, ngắn gọn rõ ràng, nhưng cực khó chống đỡ.
Ba người vây công Ngải Huy, không ngừng kêu khổ, những ánh kiếm bạc kia có góc độ cực kỳ xảo quyệt, tốc độ lại rất nhanh, hơi bất cẩn là sẽ trúng đòn ngay.
Ngải Huy trước đây đã có khả năng khống chế tiểu kiếm, mà tiểu kiếm là thực thể, còn ánh kiếm【 Lục Đạo nguyệt 】là Nguyên lực ngưng tụ mà thành, nhẹ như lông chim, nên tốc độ còn nhanh hơn mấy lần.
Độ khó khống chế cũng khó hơn hẳn.
Nhưng càng lúc, khả năng khống chế của Ngải Huy càng cao, khả năng sát thương của Lục Đạo nguyệt cũng tăng nhanh, thế áp đảo đã từ từ xoay chuyển. Ba tên xá thân vệ, bây giờ chẳng khác gì phải đối mặt với bảy kiếm khách.
Nhưng Ngải Huy đột phá không chỉ có nhiêu đó, ngân chiết mai cộng với Lục Đạo nguyệt, vừa vặn tạo thành Bắc Đẩu. Khi khả năng khống chế ánh kiếm tăng lên, thì sự lĩnh hội của hắn về kiếm trận cũng nhất thời bùng nổ.
Trong Bắc Đẩu kiếm trận, một ngân chiết mai và sáu ánh kiếm có thể sinh ra bao nhiêu biến hóa?
Hắn nghĩ tới kiếm trận những mảnh sứ vụn, một cái kiếm trận kiểu đó dạng đơn giản, thì uy lực thế nào?
Âm Dương kiếm trận, lấy ngân chiết mai làm trục, sáu ánh kiếm chẳng phải vừa vặn tạo thành ba cái Âm Dương hoàn sao? Hay là tạo thành một cái đại kiếm hoàn ba âm ba dương?
Không tính ngân chiết mai, sáu ánh kiếm chắc cũng đủ để thử nghiệm Mai Hoa dịch số?
***
Đủ thứ suy nghĩ kiểu ấy không ngừng ào ạt chạy qua đầu hắn, dần dần khiến Ngải Huy trở nên vong ngã. Ngân chiết mai trở nên quỷ dị, phương vị công kích không theo quy tắc nào, sáu ánh kiếm tung ra Kiếm Ý sắc bén như mưa.
Vô số linh cảm dâng lên, dồn lại, Ngải Huy lại vong ngã không còn kiểm soát, khiến ngân chiết mai như trở thành vật sống, tự mình biến hóa thất thường.
Thương thay cho ba xá thân vệ, bị tầng tầng lớp lớp chiêu thức quái dị của Ngải Huy chà đạp. Nhiều lần họ định yêu cầu viện trợ, nhưng không ngờ kiếm thế ngay lúc ấy không yếu đi thì cũng hỗn loạn, khiến họ có cơ hội thở lấy hơi. Cứ thế khi mạnh khi yếu, làm ba người khó hiểu, không lẽ, Sở Triều Dương là cố ý?
Cứ như ba người bị tròng vào một sợi dây treo cổ, nhưng vòng thắt thì khi siết chặt khi thả lỏng.
Ngải Huy hoàn toàn không biết mình đang làm gì, hắn hoàn toàn bị đám linh cảm trong đầu thay phiên nhau chiếm cứ.
Từ từ ba tên xá thân vệ nhận ra, kiếm thế của Sở Triều Dương rất không ổn định. Chẳng lẽ hắn đang dùng họ để thử Kiếm thuật mới? Ba người không kềm được vừa đau lòng, vừa thở phào nhẹ nhõm. Kiếm thuật của Sở Triều Dương, thực quá lợi hại, biến hóa quá thất thường, nếu hắn đang ở trong trạng thái ổn định, chắc ba người đã sớm đi đời nhà ma.
Kiếm thế lại khít căng, dây treo cổ lại bị siết chặt.
Ba xá thân vệ cắn răng kiên trì, theo kinh nghiệm của họ nãy giờ, chỉ cần kiên trì được một lúc, thì kiếm thế của Sở Triều Dương sẽ lại tan rã.
Leng keng Keng!
Ánh kiếm và tiếng binh khí va chạm liên tục của họ làm người ta nghẹt thở, nhưng khốn thay, kiếm thế của Sở Triều Dương lần này không thả lỏng, trái lại càng thêm ác liệt.
Xoạt xoạt xoạt!
Ba cái đầu bay lên trời, trên mặt vẫn còn bộ dạng kinh ngạc. Không trung bị những vệt sáng trắng đan dệt, ánh kiếm ác liệt như muốn xé nát không gian.
Đôi mắt Ngải Huy từ từ tỉnh táo lại.
Ngay lúc này, một tiếng nổ vang, làm cả mặt đất run lên.
Cánh tay phải của Lăng Vân bị chặt đứt, máu me đầm đìa, hắn nhìn chòng chọc Phó Hoài Ân.
Vảy trên người Phó Hoài Ân đang vỡ ra, bắt đầu từ dưới chân tràn ngược lên trên, trở thành những ánh sáng xanh,.
Ánh sáng xanh bao phủ tới đôi mắt, khi đôi mắt khôi phục lại sự ấm áp, thì cũng là lúc ly biệt nhân gian.
Hắn nhìn con gái dưới đất đang lệ rơi đầy mặt mỉm cười, hắn há miệng, định dặn dò gì đó, nhưng lớp vảy vỡ đã lan tới gò má.
Hắn không kịp nói lời nào, cứ thế biến mất trong gió.