Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Chương 361 : Nàng Ở Tại Nơi Phiêu Diêu Trong Gió
M
ạnh Hạo vừa nói xong, tay phải vỗ lên túi trữ vật, một cái đỉnh lò luyện đan nhỏ bay ra. Địa hỏa tinh theo đó mà ra, Mạnh Hạo không ngừng ném ra đủ loại dược thảo, hắn thật sự luyện đan ngay trước mắt mọi người.
Lần luyện đan này cực kỳ nhanh, trong quá trình luyện đan này, người ngoài nhìn thấy, vị Phương Mộc đại sư này vì muốn cứu vị Trần Gia Hỉ, vì đảm bảo thành công, hắn còn lấy từ trên mi tâm Trần Gia Hỉ một giọt máu tươi.
Giọt máu này vừa dung nhập vào trong lò đan, hiển nhiên là vì đan dược này càng có khả năng thành công loại trừ độc của đối phương.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Mạnh Hạo. Lần luyện đan này, có thể là lần luyện đan với tốc độ nhanh nhất của Mạnh Hạo. Chỉ qua khoảng nửa khắc, từng đợt hương thuốc khuếch tán ra.
Theo cánh tay phải của Mạnh Hạo vung lên, trong lò đan bay ra một viên đan dược màu hồng nhạt, viên thuốc bắn ra nhanh như chớp, trực tiếp bay vào trong miệng Trần Gia Hỉ đã sắp tèo rồi.
Ánh mắt mấy vạn người tập trung lên người Trần Gia Hỉ, bọn họ tận mắt nhìn thấy, sau khi Trần Gia Hỉ nuốt đan dược thì thân hình chấn động một cái, một màn làm người ta hoảng sợ liền xuất hiện.
Tóc của y nhanh chóng thay đổi, trong nháy mắt thì từ màu đen chuyển thành trắng, mà da trên thân lại càng như khô quắt hơn, giống như mất đi tất cả sức sống. Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi đã già đi mấy trăm năm.
Nguyên bản có bộ dạng trung niên, nay lại trực tiếp già nua như là lão già mới từ trong mộ bò ra. Khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn, hơi thở tang thương, thậm chí tu vi Trúc Cơ hậu kỳ cũng vì thân hình già cả mà nhanh chóng tiêu tán.
Tất cả quá trình chỉ khoảng hơn mười hơi thở, cho đến khi Trần Gia Hỉ hoàn toàn thay đổi bộ dáng, trở thành lão già suy yếu, tu vi của y hoàn toàn tiêu tán, nhưng tuy vậy, thân thể tràn ngập tử khí của y lại chậm rãi xuất hiện sinh cơ.
Trong chớp mắt, y mờ mịt mở mắt, vừa mở mắt, yết hầu y cựa quậy, nhanh chóng phun ra lượng lớn máu tươi. Trong máu này còn có một viên đan dược đã tiêu tán hơn phân nửa, chỉ còn lớn bằng móng tay.
Đan dược này không phải Mạnh Hạo luyện chế, mà là độc đan được cho là Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan kia!
Sau khi phun ra viên đan dược này, Mạnh Hạo vung tay áo, thu nó vào trong chai thuốc. Nhưng không đợi chai thuốc rơi vào túi trữ vật của hắn thì Tử La Lão Tổ đột ngột phất tay, chai thuốc trong tay Mạnh Hạo lập tức bay đi, bắn thẳng về phía Tử La Lão Tổ.
Mạnh Hạo cũng không để ý chút nào, mà chỉ nhìn Trần Gia Hỉ còn đang mờ mịt run rẩy ở kia.
- Tại ngay khi độc trên người ngươi bộc phát, ta đã giúp ngươi ngăn chặn độc đan hòa tan. Độc trên viên thuốc này không khó giải, chỉ là với tạo nghệ của Phương mỗ, trong thời gian ngắn không thể tìm được thảo dược phối hợp chế ra đan dược giải độc thích hợp.
- Cho nên, ta chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất, cũng là phương pháp trực tiếp nhất, kích phát sinh cơ của ngươi, toái diệt tu vi của ngươi, để bức độc tố này ra ngoài. Như vậy ngươi mới có thể sống lại, về phần tu vi của ngươi, sau khi tu dưỡng thì có thể chậm rãi khôi phục.
Trần Gia Hỉ trầm mặc, lúc này Lý Nhất Minh kia cũng nhanh chóng vọt tới, nâng y lên. Trần Gia Hỉ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, cười thảm một tiếng.
- Sơn Cửu đại sư từng nói, đan đấu như pháp, giết người nhất niệm, chuyện hôm nay… Trần mỗ phục rồi!
Y nói xong, ôm quyền cúi đầu, chỉ là thân hình run run kia, trong lúc cúi đầu, hai mắt che dấu oán độc đã lộ ra nội tâm của y.
Sau khi vái một cái, Lý Nhất Minh cáo từ ba người Tử La Lão Tổ. Bọn họ đã không thể tiếp tục lưu lại nơi này, vì vậy y vội vàng mang Trần Gia Hỉ vọt lên trời cao, nhanh chóng bay đi.
Tất cả tu sĩ Thanh La Tông đều đứng dậy đưa tiễn, nhìn thân ảnh Trần Gia Hỉ rời đi, với lịch duyệt của Mạnh Hạo thì sao có thể không nhìn ra sự oán độc của đối phương..
Vốn Mạnh Hạo tự thấy chiếm tiện nghi lớn như thế, chuẩn bị giúp đối phương khôi phục tu vi. Nhưng bây giờ, Mạnh Hạo đã quyết định không làm nữa, trong lòng hắn, từ khi mang lên thân phận Phương Mộc này, hắn đã sớm học được phải lạnh lùng với địch nhân.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Tử La Lão Tổ, lúc này lão cầm đan dược mà Trần Gia Hỉ phun ra, lộ vẻ trầm tư.
- Tử La tiền bối, viên thuốc này là Phương mỗ đánh cuộc mà đạt được, nếu ngài muốn, không biết dùng thứ gì để đổi?
Mạnh Hạo cười, khách khí nói.
Tử La Lão Tổ cười ha hả, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo. Lão vung tay, đan dược cùng bình thuốc bay thẳng về phía Mạnh Hạo. Lão vừa mới dùng thần thức dò xét viên thuốc này một phen, dù không hiểu đan đạo, nhưng lão cũng là tu sĩ Nguyên Anh, tuổi thọ rất dài, ít nhiều cũng hiểu được vài phần. Nhất là với đan dược thượng cổ, lão cũng đã từng cố ý tìm hiểu.
Nhưng mà vô luận thế nào, lão đều không thể nhìn ra đan dược này có chỗ nào đặc biệt, ngược lại, khi cầm trong tay thì từng đợt hôi tanh phun vào mặt. Thậm chí lão cũng dùng thần thức trao đổi cùng hai người lão già mặt đỏ bên cạnh, cuối cùng mới xác định đan dược này là độc đan.
Đến lúc Mạnh Hạo mở miệng, lão liền trực tiếp trả đan dược lại cho Mạnh Hạo. Hôm nay Mạnh Hạo đã dùng đủ loại hành động, có liên quan rất lớn, khiến cho người Thanh La Tông, dù là mấy người Tử La Lão Tổ cũng đã thay đổi cách nhìn đối với Mạnh Hạo. Tuy lúc trước hắn không được coi trọng, nhưng đến bây giờ, bọn họ sao có thể không nhận ra, Phương Mộc này… vượt xa Chu Đức Khôn nhiều lắm.
Nhất là hành động tàn nhẫn cuối cùng kia, làm cho Tử La Lão Tổ càng thêm coi trọng Mạnh Hạo hơn.
Mạnh Hạo cười cười nhận lấy, giống như không thèm quan tâm mà ném vào túi trữ vật.
Lần giảng đan thứ nhất này đến đây liền kết thúc, Mạnh Hạo cự tuyệt lời mời của Chu Đức Khôn, không tham gia yến hội của Thanh La Tông. Hắn mang theo vẻ mặt mệt mỏi, về Thanh Nghênh Phong.
Trong lầu, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, khôi phục tinh lực, thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi ánh trăng buông xuống, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt, tay phải nâng lên, lò luyện đan cùng địa hỏa tinh đồng thời lộ ra, hắn cũng phóng ra phòng hộ che dấu của lệnh bài Chủ Lô.
Mang theo vẻ kích động không thể che dấu trong ánh mắt, hắn đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lấy ra bình thuốc kia. Sau khi đổ ra viên độc đan, Mạnh Hạo hít sâu một cái, lại lấy từ trong túi trữ vật ra cái hộp ngọc lúc trước đã chứa viên đan dược này!
Đan dược này, đích thực là một trong ba đan dược thượng cổ - Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!
Chỉ là viên đan dược này chỉ là bán thành phẩm, cho nên, theo năm tháng mà dược hiệu tiêu tán, nhưng cũng không biến mất!
Tại thời kỳ thượng cổ, cũng không phải là dùng lửa để luyện đan, cần đến thì đều là lực lượng thiên địa, như hộp ngọc này, chính là một bước cuối cùng của quá trình luyện đan. Sau khi phong ấn, có thể chậm rãi làm cho dan được trở nên hoàn chỉnh.
Việc này rất bình thường, những đan dược thượng cổ được phát hiện cho tới nay, phần lớn đều là như vậy. Nhưng vì năm tháng quá dài, khiến cho tất cả đan dược thượng cổ, theo thời gian trôi qua, gần như là bị phong hóa mà trở thành phế phẩm. Nhưng, tuy nói là phế phẩm, trong đó vẫn còn có dược hiệu nhất định.