I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 356: Công Chúa Nghĩa Thành
hóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Nhóm sứ giả Triều Tiên quay trờ về trong lều, Cái Kiều Kiều dù sao cũng chỉ là nữ nhân, nàng không chịu nổi bị Đột Quyết xem thường, nghẹn một bụng khí, rốt cục tức giận nói:
- Quay về thôi! Đừng ở đây chỉ tổ thêm xấu hổ.
Sắc mặt Ất Chi Văn Đức âm trầm, không nói lời nào. Cái Tô Văn khoát tay, ý bảo muội muội không cần nói nữa, Cái Kiều Kiều lạnh lùng liếc nhìn Ất Chi Văn Đức, cũng không mở miệng.
- Ất chi Thượng thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cái Tô Văn hỏi.
Ất Chi Văn Đức hít một hơi:
- Hiện tại ta lo lắng nhất chính là Đột Quyết bán đứng chúng ta, đem chúng ta giao cho người Tùy, lúc đấy mới phiền toái.
- Ý Thượng thư là, người Tùy sẽ tấn công chúng ta sao?
Ất Chi Văn Đức lắc đầu:
- Khó nói, dù sao người Tùy đã bình ổn dân tộc Thổ Dục Hồn, nếu chúng ta lại có nhược điểm gì bị người Tùy bắt lấy, bọn họ khẳng định sẽ nhằm chúng ta khai đao.
Ất Chi Văn Đức nhìn sang vài người canh gác Đột Quyết bên ngoài lều, nói khẽ với Cái Tô Văn:
- Lệnh muội nói không sai, chúng ta nhất định phải đi. Sáng sớm ngày mai thừa dịp cơ hội Đột Quyết Khả Hãn đi gặp Tùy đế, rời khỏi đại doanh Đột Quyết, quyết không thể khiến người Đột Quyết đem chúng ta giao cho người Tùy.
- Nhưng có một trăm ngàn người binh lính Đột Quyết, hơn nữa người của chúng ta đều ở bên ngoài doanh, chúng ta làm sao có thể chạy trốn?
Cái Tô Văn lo lắng nói.
- Chạy không thoát sẽ chết!
Ất Chi Văn Đức rốt cục hơi tức giận, y hung hăng trừng mắt nhìn Uyên thị huynh muội:
- Nếu các ngươi không muốn đi, ta đây một mình đi, nếu chết coi như là vì Đại vương tận trung!
Cái Tô Văn gật gật đầu, cắn răng nói:
- Được rồi! Sáng sớm ngày mai chúng ta xông ra.
Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát trở lại trong lều lớn, sai người đi gọi phụ trách phòng ngự nội doanh Vạn phu trưởng A Lạp Đồ. A Lạp Đồ chính là vị thần tiễn thủ năm đó ở trước cung vàng điện ngọc đại diện cho Đột Quyết so tài bắn cung cùng Dương Nguyên Khánh và Cái Tô Văn, y nguyện trung thành cho Thủy Tất Khả Hãn, đã được thăng làm Vạn phu trưởng, rất được Thủy Tất Khả Hãn tin cậy.
A Lạp Đồ quì một gối xuống thi lễ:
- A Lạp Đồ tham kiến Khả Hãn!
- Sáng sớm ngày mai ta đi gặp Tùy đế, ngươi phải tăng mạnh phòng ngự nơi đây. Hơn nữa phải coi chừng sứ giả Triều Tiên, không để cho bọn họ chạy thoát.
- Tuân lệnh!
Đốt Cát cười cười:
- Nghe nói quan quân hộ vệ Triều Tiên là đệ nhất cung thủ, có phải là người năm đó ở Trường An so đấu bắn cung đã lén hại ngươi hay không?
A Lạp Đồ gật gật đầu:
- Thần hôm nay đã thấy y, đúng là người này.
- Thế thì càng phải giám sát bọn họ chặt chẽ, nếu họ chạy trốn thì chính là sỉ nhục của ngươi.
- Thần sẽ không lại để y nhục nhã thần!
A Lạp Đồ lại hành lễ, lui xuống. Đốt Cát nghĩ ngày mai phải yết kiến Tùy đế, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười đặc biệt mà chỉ có nam nhân mới có. Trong đầu hắn đang xuất hiện một nữ nhân người Hán mặc bộ quần áo trắng như tuyết, từng được hắn gọi là mẫu thân. Y khát vọng chinh phục nàng, không chỉ chinh phục thân thể của nàng, còn muốn chinh phục lòng của nàng.
Đốt Cát xoay người hướng một cái lều lớn gần đấy hơn trăm bước. Trên đỉnh lều lớn này không giống bình thường, bốn phía bao quanh một hàng rào gỗ thật lớn, ước chừng cao một trượng, mỗi một thanh gỗ làm hàng rào đều to lớn, giữa các khe hở hàng rào chỉ có thể duỗi ra một cánh tay.
Đây là nhà giam của người Đột Quyết, chỉ dùng để nhốt các quý tộc, mà người dân bình thường thì bị nhốt trong hầm. A Tư Đóa từng bị giam đóng trong này ba năm.
Mà giờ bị nhốt trong nhà giam này, là công chúa Nghĩa Thành. Dựa theo phong tục Đột Quyết, nữ nhân chỉ là tài sản phụ thuộc, phụ thân đã chết, ngoại trừ mẹ đẻ ra, các thê tử khác của phụ thân đều bị đứa con kế thừa.
Bất kể là Hung Nô, Nhu Nhiên hay là Đột Quyết hôm nay, đều có phong tục này. Kỳ thật là do người thảo nguyên vốn ít người nên rất coi trọng việc sinh đẻ tăng dân số.
Cho nên sau khi Khải Dân Khả Hãn chết, con trai lớn của ông ta Đốt Cát liền kế thừa tất cả nữ nhân của ông ta, ngoại trừ công chúa Nghĩa Thành. Đương nhiên, Đốt Cát cũng có thể kế thừa nàng, chỉ có điều thân phận của nàng đặc thù, muốn kế thừa nàng, nhất định phải được sự phê chuẩn của Hoàng Đế Đại Tùy, đồng thời cũng phải sắc phong nàng làm Khả Đôn.
Tuy nhiên đối với Đốt Cát, kế thừa công chúa Nghĩa Thành cũng có một phần dục vọng cá nhân. Y đã sớm coi trọng sắc đẹp của công chúa nước Tùy, hơn nữa y biết phụ thân và nàng chỉ có danh nghĩa vợ chồng. Công chúa Nghĩa Thành lấy lý do thân thể có bệnh, từ khi lập gia đình còn chưa cho phụ thân chạm qua nàng, phụ thân lại xuất phát từ sự kính trọng với nước Tùy, cũng không có miễn cưỡng nàng.
Nhưng Đốt Cát y thì khác, y muốn người phụ nữ này. Không chỉ muốn lập nàng làm Khả Đôn, y càng muốn có được thân thể của nàng, đem nàng chân chính trở thành nữ nhân của mình, có lẽ nàng sẽ vì chính mình sinh được một đứa con trai.
Đốt Cát đi đến cửa hàng rào, hơn mười người thị vệ cúi người thi lễ.
- Nàng thế nào rồi?
Đốt Cát hỏi.
- Hồi bẩm Khả Hãn, Khả Đôn ngoại trừ uống nước, còn đâu chưa ăn cái gì.
Đốt Cát cảm thấy đau đầu, công chúa Nghĩa Thành đã tuyệt thực ba ngày. Ba ngày trước, trên đường đến hồ Khất Phục, công chúa Nghĩa Thành không ngờ muốn chạy trốn, bị phát hiện đúng lúc. Mắt thấy chạy không thoát, nàng lợi dụng tuyệt thực để uy hiếp chính mình.
- Còn nữ hộ vệ của nàng? Giết chết chưa?
Đốt Cát nghĩ tới người nữ hộ vệ công chúa Nghĩa Thành kia, trong lòng y rất là căm tức. Nếu không vì nữ hộ vệ kia luôn mãi cản trở, công chúa Nghĩa Thành sớm đã gạo nấu thành cơm.
- Hồi bẩm Khả Hãn! Người nữ hộ vệ kia rất hung hãn, đã giết bảy tám huynh đệ chúng thần. Hơn nữa mỗi lần mắt thấy sắp giết được ả, Khả Đôn liền giơ đao tự sát để uy hiếp, khiến chúng thần không thể xuống tay.
- Rác rưởi! Còn không cách nào khác sao?
- Khả Hãn, chúng thần cũng từng hạ độc trong nước uống, nhưng họ có thể nghiệm ra, sau đó liền đem ném hết ra ngoài.
- Toàn một lũ vô dụng!
Đốt Cát mắng một câu, đi vào hàng rào. Y đứng ở ngoài lều vải đắc ý cười nói:
- Công chúa điện hạ, nàng nhận mệnh đi thôi! Ngày mai ta sẽ gặp Tùy đế, chính thức thỉnh cầu người cho ta kế thừa nàng làm Khả Đôn, nàng không có khả năng lựa chọn.
- Ta sẽ lựa chọn cái chết!
Trong lều vài truyền đến tiếng lạnh lùng của công chúa Nghĩa Thành.
- Nếu nàng muốn lựa chọn cái chết, ta cũng không ngăn cản được nàng. Tuy nhiên con kiến hôi còn ham sống, huống chi là người. Nàng nghĩ thoáng một chút, tuổi ta và nàng xấp xỉ, chưa chắc không thể thành một đôi. Công chúa điện hạ, nàng hẳn là biết ta đã sớm có ý với nàng...
- Cút đi!
Đốt Cát có chút thẹn quá hóa giận:
- Tối ngày mai nàng sẽ biết rốt cuộc là ai cút!
Y bỏ lại một câu ngoan độc, xoay người liền đi.
Trong lều lớn, thân thể công chúa Nghĩa Thành suy yếu tựa vào thành gỗ, sắc mặt tái nhợt, tuyệt thực ba ngày, nàng có chút chịu không được.
Ở phía sau nàng, Uất Trì Oản tay cầm chiến đao lo lắng nhìn Công chúa, nàng chậm rãi quỳ gối trước mặt công chúa Nghĩa Thành, thấp giọng nói:
- Điện hạ, người ăn một chút đi, nếu không người sẽ không chống đỡ nổi.
Công chúa Nghĩa Thành thản nhiên cười nói:
- Uất Trì, việc cho tới bây giờ, ta còn có thể có hy vọng sao? Ta thà rằng chết đi, cũng sẽ không để những người Đột Quyết bẩn thỉu này chạm vào ta.
- Nhưng Thánh Thượng có lẽ sẽ không đáp ứng, Công chúa điện hạ còn có hi vọng.
- Đừng nói ngốc vậy, hoàng huynh kia của ta là người bạc tình bạc nghĩa, trong lòng huynh ấy chỉ có xã tắc giang sơn của huynh ấy, tuyệt đối sẽ không quan tâm cảm nhận của ta, huynh ấy khẳng định sẽ đáp ứng.
Công chúa Nghĩa Thành cầm tay Uất Trì Oản, nhìn vào mắt nàng nói:
- Buổi tối ngày mai, Đốt Cát chắc chắn sẽ dùng sức mạnh để bức ta, Uất Trì, đến lúc đó người phải dùng đao giết ta, biết không?
Uất Trì Oản chậm rãi gật đầu:
- Thần sẽ chết cùng công chúa!
Tại một khu quân đội đầy ngập trướng lều, Dương Nguyên Khánh được một tên binh lính dẫn tới trước lều Bùi Củ. Chỉ chờ một lát, Bùi Củ liền từ lều lớn bước ra, người chưa ra, tiếng đã tới trước, Bùi Củ cười lớn đi ra:
- Nguyên Khánh, đã lâu không gặp?
Tuy rằng vài ngày đầu năm Dương Nguyên Khánh hồi kinh báo cáo công tác, nhưng lúc ấy không có gặp được Bùi Củ. Vậy là đã qua hai năm không gặp, râu tóc của Bùi Củ đã bạc nhiều hơn so với lúc trước, nhưng tinh thần cũng rất tốt, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, đi lại mạnh mẽ.
Dương Nguyên Khánh vội vàng khom người thi lễ, cũng cười nói:
- Hai năm không gặp, thân thể Nhạc tổ phụ càng thêm cường tráng.
Bùi Củ cười khoát tay:
- Đừng nhìn bên ngoài, kỳ thật so với trước kia kém rất nhiều. Lòng ta đều biết, người tóm lại là càng sống càng già, làm sao có chuyện càng sống càng trẻ ra được?
Bùi Củ bảo Dương Nguyên Khánh vào lều lớn, hai người phân chủ khách ngồi xuống, thư đồng của Bùi Củ rót trà cho hai người, Bùi Củ khẽ cười nói:
- Kỳ thật cháu vừa đến ta đã biết, Thánh Thượng lần này triệu kiến cháu rất gấp đấy! Các đại thần đều đoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Nguyên Khánh không có vội vàng trả lời nhạc tổ phụ, mà chậm rãi uống một ngụm trà. Cho dù Bùi Củ không đề cập tới chính mình, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được tâm tình vội vàng của Bùi Củ.
Trong hai năm này Dương Nguyên Khánh đã biến hóa rất lớn, chính là hắn đã học xong sự điềm tĩnh của quan trường. Đó là không vội vàng nóng nảy, suy nghĩ kỹ rồi mới nói, đồng thời khi suy xét, cũng phải cùng quan sát sự thay đổi rất nhỏ của đối phương.
Bùi Củ thấy Dương Nguyên Khánh không ngờ học xong thừa nước đục thả câu, không khỏi thầm khen một tiếng, cười nói thẳng:
- Như thế nào, ngay cả ta mà cháu cũng muốn giữ bí mật sao?
Dương Nguyên Khánh lắc đầu:
- Không phải cháu muốn giữ bí mật với nhạc tổ phụ, mà là sự tình quan trọng, Thánh Thượng không cho cháu nói với bất kỳ ai, nên cháu không biết mở miệng thế nào?
- Vậy cháu nói kết quả đi, nguyên nhân thì để ta đoán.
Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút rồi nhân tiện nói:
- Kết quả rất đơn giản, Thánh Thượng sẽ dụng binh đánh Triều Tiên!
Bùi Củ ngẩn ngơ, đối với Triều Tiên dùng binh, cũng không phải cơ mật đại sự gì, vì sao Thánh Thượng phải làm một cách âm thầm như vậy, không chịu nổi nhẫn nại mà bảo Dương Nguyên Khánh tới, Bùi Củ chần chừ hỏi:
- Hay là Thánh Thượng muốn cho cháu đem binh đi tấn công Triều Tiên?
Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:
- Thánh Thượng không cho cháu mang binh, ông ta phong cháu làm Đột Quyết sứ, bảo cháu thay ông ta ổn định Đột Quyết. Lần này tác chiến với Triều Tiên, chỉ sợ là dùng hết binh lực cả nước.
- Dùng hết binh lực cả nước!
Bùi Củ kinh ngạc:
- Đối phó với dân tộc Thổ Dục Hồn hùng mạnh còn chưa phải dùng hết binh lực cả nước, một Đông di Triều Tiên nhà họ nhỏ…Có cần thiết không?
Dương Nguyên Khánh âm thầm thở dài. Có một số việc quả thật không thể nói, cho dù là Bùi Củ cũng không thể nói. Nguyên nhân chính dẫn đến Dương Quảng đánh Triều Tiên, ngoài hắn ra, quả thật không thể nói cho bất cứ kẻ nào.
Đôi khi Dương Nguyên Khánh cũng cảm thấy kỳ quái, trong lịch sử Dương Quảng ba lần chinh chiến Triều Tiên, trực tiếp làm cho vương triều Tùy diệt vong. Lần đầu đánh Triều Tiên, Sơn Đông đã có người tạo phản, hoặc lúc này có thể nói, là Dương Quảng không có đem nhóm phản loạn nhỏ này để trong lòng.
Nhưng hai lần chinh chiến Triều Tiên, Dương Huyền Cảm tạo phản, các trọng thần quan lớn đi theo Dương Huyền Cảm tạo phản đông vô số kể, thậm chí hoàng tộc cũng tham dự. Toàn bộ giai tầng thống trị bắt đầu dao động, ngọn lửa bạo loạn càng ngày càng diễn ra mãnh liệt, hơn một trăm ngàn đại quân Đột Quyết tụ tập gần biên giới, nhìn thèm thuồng, triều Tùy mắt thấy sắp bị diệt tới nơi.
Đang trong thế cục nội ưu ngoại hoạn nghiêm trọng thế này, Dương Quảng không ngờ còn muốn lần thứ ba chinh chiến Triều Tiên, chỉ vì một nước nhỏ phía Đông Bắc hoàn toàn vô hại, không tiếc hủy diệt một Đế Quốc do phụ thân mình sáng tạo, ông ta là một kẻ ngu xuẩn sao?
Về hùng tài đại lược của Dương Quảng, trong lòng hắn so với ai khác càng rõ ràng. Hơn nữa lúc đầu quân Tùy chinh chiến Triều Tiên đều bách chiến bách thắng, gần như đánh cho Đột Quyết gần diệt vong. Nhưng chinh chiến Triều Tiên, lại chết trăm nghìn quân lính, cuối cùng ngay cả một nước nhỏ cũng động không đến được, là do Dương Quảng không hiểu quân sự sao? Cuộc chiến bình định phía nam là do ông ta chỉ huy, năm Khai Hoàng thứ 20 chinh chiến Đột Quyết đều là ông ta chỉ huy, ông ta sao có khả năng không hiểu quân sự.
Nói rõ ra là, ông ta chính đang dùng cuộc chiến với Triều Tiên tiến hành một lần đánh cuộc, dùng Đế Quốc Đại Tùy làm tiền đặt cược, đem sự uy hiếp lớn nhất của Đại Tùy, quý tộc Quan Lũng hoàn toàn diệt trừ.
Nhưng cuối cùng vẫn là ông ta thua, Lý Uyên được sự ủng hộ của thế lực quý tộc Quan Lũng, đã thắng được lần đánh cuộc to lớn này.
Đây là lịch sử, mà hôm nay, hắn, Dương Nguyên Khánh đi vào lịch sử, con thuyền lịch sử lại sẽ đi về hướng nào?
Dương Nguyên Khánh trầm tư thật lâu, rồi mới nói với Bùi Củ:
- Lần này chiến tranh với Triều Tiên, Nhạc tổ phụ cần nghĩ ra biện pháp, cách nó càng xa càng tốt.
tinhlinh2
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 10: Triều Tiên Trống Nhỏ Sơ Xao Động
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng