Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Q.4 - Chương 358: Thế Tử Bành Vương
"C
ậu là hậu nhân Bành thị." Tả Đăng Phong nhìn thiếu niên.
Thiếu niên căng thẳng, theo bản năng lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu lia lịa, vẻ căng thẳng đã hoàn toàn biến mất.
Hành động này khá là mâu thuẫn nhưng Tả Đăng Phong hiểu. Thiếu niên lắc đầu là vì tự vệ, sau đó gật đầu vì có lẽ cậu nghĩ không thể sợ chết mà để mất đi khí tiết Vương tộc.
"Cậu thật không đủ lễ giáo, linh vị lệnh tôn phải lấy chữ ‘hiển’ để làm đầu đề, mới hợp lễ nghi." Tả Đăng Phong chỉ tấm linh vị.
"Lớn tuổi mới có chữ ‘hiển’, tôi còn vị thành niên, chưa có con nối dõi, tiên phụ không thể dùng chữ ‘hiển’." Thiếu niên lắc đầu phản bác.
Tả Đăng Phong bối rối. Hắn là cố ý nói sai, vốn không phải muốn sửa lại linh vị, mà muốn quanh co lòng vòng thăm dò xem linh vị này có phải là linh vị của cha ruột thiếu niên hay không. Thiếu niên sửa lại lời nói sai của hắn, nhưng cũng không phủ nhận bài vị này là của cha ruột cậu, cho thấy cậu quả thực là đời sau của người Bành quốc, mà còn là con trai của Bành vương.
"Còn nhỏ tuổi mà hiểu biết như vậy thật là hiếm thấy. Đã đến giờ tập bài tập buổi sáng, bần đạo muốn tụng kinh tập pháp." Tả Đăng Phong mở rương gỗ, lấy ra hai cái bánh bột ngô bỏ lại, rồi nhảy xuống đất.
Tả Đăng Phong rất hiếu kỳ về thiếu niên này nhưng bây giờ hai người chưa quen thuộc. Nếu bây giờ hỏi chắc chắn cậu sẽ không trả lời, nên hắn đổi cách, vừa bày tỏ thiện ý vừa thể hiện ra năng lực của mình. Nếu thiếu niên này thật sự có huyết hải thâm cừu, nhất định sẽ quỳ xuống xin hắn thu nhận giúp đỡ truyền nghề.
Bây giờ đã qua sáu giờ, đã qua giờ đạo sĩ tập bài tập buổi sáng lâu rồi. Tả Đăng Phong tu đạo pháp cho tới giờ chưa bao giờ làm bài tập buổi sớm, nhưng hắn biết rõ điển tịch đạo gia, nên xếp bằng bên bờ hồ cao giọng tụng Đạo đức kinh. Đạo đức kinh là kinh văn do Thái Thượng Lão Quân lưu lại. Hắn không phải người trong đạo giáo, bộ kinh văn này chả liên quan gì với với hắn, nhưng hắn không có lựa chọn. Hắn không được Xiển giáo tiếp nhận, cũng không phải đệ tử Tiệt giáo, nghĩ kỹ ra thì hắn tự do, không thuộc về tam giáo, cũng chẳng thuộc về môn phái nào cả.
Vừa tụng kinh Tả Đăng Phong vừa để ý thiếu niên, thấy cậu vừa ăn bánh bột ngô vừa lén lút quan sát hắn. Tả Đăng Phong không hề có cảm giác khinh thường gì cậu, vì mười bốn mười lăm tuổi vẫn chỉ là một đứa bé, tư duy chưa thuần thục, ý chí cũng chưa kiên định.
Lúc Tả Đăng Phong niệm kinh, Thập Tam ở bên cạnh hắn kêu meo meo. Nó biết Tả Đăng Phong có thói quen lầm bầm một mình, nhưng chưa từng thấy hắn lầm bầm lâu như vậy, nó lo Tả Đăng Phong không biết có bị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Thập Tam kêu làm thiếu niên kinh ngạc, chắc cậu nghĩ Thập Tam cũng tụng kinh, cả mèo cũng theo niệm kinh, có thể thấy Tả Đăng Phong là cao nhân đắc đạo chân chính.
Tả Đăng Phong thấy vậy, thì niệm kinh xong nhún chân phi không thẳng lên, rút hổ dực ra khỏi vỏ, múa một bộ đao pháp. Thập Tam thấy vậy vội ở luôn dưới đất để né. Đao pháp của Tả Đăng Phong không thuần thục, ở gần là rất không sáng suốt.
Tả Đăng Phong vốn đâu có biết gì đao pháp, hắn chưa bao giờ học chiêu thức võ thuật chính quy, nên múa may đùa nghịch loạn bậy đã đời thì hạ xuống bên hồ, cất đao đi, dùng Chuyển Sơn Quyết nhấc nước trong hồ lên. Hắn vốn chỉ định khoe khoang phép thuật, không ngờ khi nước vừa nhấc lên, tay phải lại vô ý thức dùng Huyền Âm chân khí đánh tới một cái, làm cột nước trong nháy mắt biến thành vô số vụn băng bay tung toé.
Tả Đăng Phong chợt nghĩ ra một ý, giơ tay ra lần thứ hai. Cột nước vừa dâng lên, lập tức dùng ngay Huyền Âm chân khí khống chế, lần này thành công, những mũi băng lấp lánh sắc lẻm liên miên bay ra, hàn quang lấp lóe, nhọn hoắt doạ người.
Phát hiện được kỹ năng mới làm Tả Đăng Phong rất vui mừng. Hắn mang thuộc tính thủy trong Ngũ hành, am hiểu khống chế nước. Nước do Huyền Âm chân khí ngưng tụ thành băng rất cứng rắn, dù có đâm vào người cũng không tan, dù đấu với một người hay nhiều người đều dùng được.
Nếu có thể ngưng kết thành dao băng, thì cũng có thể ngưng kết thành khiên băng. Tả Đăng Phong lập tức thí nghiệm, lấy nước hồ lên tạo cái khiên bằng băng. Khiên băng trong suốt long lanh, vô cùng kiên cố. Nước là thứ mềm mại, không thể dùng để phòng thân đánh địch, nhưng sau khi được ngưng kết thành băng thì lại cực kỳ cứng rắn. Dao băng đầy trời âm hàn sắc bén, có thể công kích địch trong nháy mắt. Huyền Âm băng thuẫn kiên cố trong suốt, có thể chống được đạn bắn từ xa.
Không thể liên tục tấn công địch và sợ đạn là hai nỗi băn khoăn trong lòng Tả Đăng Phong, nhưng từ nay, với Huyền Băng Thứ và Huyền Băng thuẫn, ở đâu là nước là hắn lập tức có thể hoành hành không cần kiêng kỵ.
Mặt trời mọc lên, Tả Đăng Phong đã diễn luyện xong đạo pháp, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, thấy cậu cũng đang quan sát hắn, biểu hiện rất kích động, nhưng vẫn còn một chút thấp thỏm bất an.
"Chỗ này không thể ở lâu, không thể yên ổn mà sống được. Cứ đi về phía đông khoảng năm ngày là sẽ tới chỗ có người ở. Mau đi thân đi thôi." Tả Đăng Phong nói với thiếu niên rồi xoay người bỏ đi. Đây là kế lùi một bước để tiến hai bước. Thiếu niên đã nhìn thấy năng lực của hắn, nếu biết hắn không có ác ý nhất định sẽ lên tiếng lưu lại hắn.
Đúng như dự đoán. Tả Đăng Phong vừa xoay người, thiếu niên kia lập tức trượt xuống khỏi cây, chạy tới trước mặt Tả Đăng Phong, hai tay vươn về trước vái sâu. "Xin tiên sinh truyền cho tôi tài nghệ."
Người thường bái sư học nghệ đều quỳ xuống dập đầu, nhưng thiếu niên này chỉ ôm quyền vái dài, đây là lễ tiết học sinh thời Hán dùng với thầy dạy mình. Ngôn từ của thiếu niên cũng không khiêm tốn, dùng chữ ‘xin’ chứ không phải chữ ‘cầu’, chứng tỏ cậu chưa bao giờ cầu ai cái gì, vì thân phận của cậu là cao quý.
"Học nghệ để làm gì?" Tả Đăng Phong mỉm cười giơ tay đỡ thiếu niên dậy. Thiếu niên này lòng tự ái cực mạnh, chắp tay vái người mà đã rất ngượng ngùng, nếu chối từ, chắc cậu sẽ xấu hổ mà trở nên không chết thì quấn không tha cho hắn.
"Học sinh trên người có thù nước hận nhà, muốn học tài nghệ để khôi phục đất nước." Cái từ ‘học sinh’ này xuất hiện thời Chu triều, sớm hơn nhiều so với từ ‘đệ tử’.
"Cậu là người nơi nào, kẻ thù là ai? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Học sinh là Thế tử Bành quốc, kẻ thù là quốc chủ Đông Hán." Thiếu niên đã xác định Tả Đăng Phong không có ác ý với mình, nên hỏi gì đáp nấy.
Tả Đăng Phong nhẹ nhàng gật đầu. Thế tử nghĩa là con trai lớn dòng chính của quân chủ chư hầu, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Đông Hán trong miệng thiếu niên không phải là nước Đông Hán theo nghĩa đen, mà là Hán triều ở phía đông Bành quốc.
"Cậu sinh năm nào?" câu hỏi này mới là mấu chốt.
"Năm Chính Lâm thứ ba mươi lăm." Thiếu niên khom người trả lời.
Tả Đăng Phong khẽ cau mày. Hắn không biết trong lịch sử có niên hiệu Chính Lâm. Nhưng cha của thiếu niên này tên là Bành Chính Lâm, chắc là phụ thân hắn sau khi đăng cơ đã lấy tên mình làm niên hiệu. Nhưng niên hiệu của tiểu quốc này căn bản không thể quy tính ra thời gian được.
"Nguyên tận năm thứ năm mươi lăm." Thiếu niên thấy Tả Đăng Phong không hiểu thì giải thích.
Dù Tả Đăng Phong đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vẫn vô cùng kinh hãi. Nguyên là chỉ niên hiệu thứ hai của Hán Vũ đế, đại thể khoảng một trăm năm trước công nguyên. Nếu thiếu niên không nói dối, thì cậu đã hơn hai ngàn tuổi.
"Cậu có biết năm nay là năm bao nhiêu không?" Một lúc lâu sau Tả Đăng Phong hỏi.
Thiếu niên mờ mịt lắc đầu.
Tả Đăng Phong im bặt. Thiếu niên không cần phải nói dối. Cậu quả thực là người của hai ngàn năm trước. Người của hai ngàn năm trước sống tới ngày nay là rất không phù hợp lẽ thường. Trên người thiếu niên nhất định đã xảy ra một chuyện cực kỳ kỳ dị. Hơn nữa theo tình hình trước mặt, thì rõ ràng cậu hoàn toàn không biết Hán triều đã sớm diệt vong.
"Cậu đã ở đây bao lâu rồi? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Đã được mười bốn trăng tròn." Thiếu niên trả lời.
"Trước đó thì cậu ở đâu?"
"Hôm nước bị phá, quốc sư đưa người của vương thất vào trong thánh địa để tạm lánh binh đao. Tôi đi nhầm cửa, vào một nơi tối tăm không nhìn thấy ngón. Tôi chưa kịp trở ra thì đã mất đi ý thức, đến khi tỉnh lại mò ra được, cảnh trước mắt nhìn thấy đã hoàn toàn khác lạ." Thiếu niên đau buồn kể lại.
Tả Đăng Phong rốt cục đã hiểu vấn đề nằm ở đâu. Chính là cái trận pháp tam hoàn đó. Ở đó có tám cửa kỳ môn độn giáp, cộng với mười hai lối đi của cô hư trận pháp. Thiếu niên có lẽ đã vào nhầm vào vị trí ‘Hư’. Thường người vào cảnh ‘Hư’ là sẽ biến mất, dù là người bày trận cũng không thoát ra được, không ngờ thiếu niên này lại may mắn, đánh bậy đánh bạ đi ra được.
"Rời khỏi Thánh địa, cậu đã tìm hiểu được gì? " Tả Đăng Phong chỉ gốc cây gần đó, ra hiệu cho thiếu niên tới đó ngồi xuống nói chuyện.
Thiếu niên giơ tay mời Tả Đăng Phong ngồi trước, rồi kể lại mọi chuyện. Sau khi rời khỏi trận pháp, cậu gặp toàn là quái vật. Nhưng những quái vật này sau khi ngửi ngửi cậu thì đều không cắn mà bỏ đi. Rời khỏi rừng chết, cậu mới biết xung quanh đều là sa mạc. Cậu vừa kinh vừa sợ, nhưng bản năng cầu sinh khiến cậu đi tìm đường sống. Trước khi chết khát cậu kịp tìm đến nơi này. Cậu biết nơi này, vì hai ngàn năm trước nơi này là một cái hồ rất lớn.
Tả Đăng Phong hỏi dò cậu có biết gì về âm chúc hỏa xà hay không, nhưng thiếu niên không biết gì cả, thậm chí trước khi chiến tranh xảy ra, cậu còn không biết có Thánh địa tồn tại.
Tả Đăng Phong trầm ngâm, và thiếu niên rời khỏi ốc đảo trở về rừng chết.
Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong mang về một đứa bé thì rất bất ngờ, lấy đồ ăn và nước uống ra mời thiếu niên, hỏi tên cậu. Nhưng thiếu niên không hiểu lắm lời nói của Diệp Phi Hồng nên.... quay sang nhìn Tả Đăng Phong.
Trên đường về, Tả Đăng Phong đã biết thêm thiếu niên còn chưa tham dự lễ đội mũ thành niên, nên không có tên chính thức mà chỉ có nhũ danh.
"Cậu ấy tên là A Mộc..."