Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 357: Làm Phiền
T
rong bữa ăn Ngô Mính khá câu nệ tiếp Trịnh Quân Ba. Tuy Trịnh Quân Ba vẫn ngồi uống với những người khác nhưng y tập trung chính vào Ngô Mính. Y liên tục mời Ngô Mính uống rượu, Ngô Mính mặc dù từ chối vài lần nhưng khi lãnh đạo biết Ngô Mính và Trịnh Quân Ba là bạn học cũ, bạn bè cũ nên hẳng những không giúp Ngô Mính từ chối mà còn ở bên giúp Trịnh Quân Ba mời Ngô Mính rượu.
Ai bảo Trịnh Quân Ba bây giờ là một nhân vật có tiếng tăm ở đất Vọng Giang này, đừng nói y chỉ là một cục trưởng nho nhỏ mà ngay cả thị trưởng thấy Trịnh Quân Ba cũng phải cho vài phần thể diện.
Bữa ăn tối cuối cùng đã kết thúc, Ngô Mính trên bàn không ăn được mấy miếng nhưng rượu lại uống không ít. Ngô Mính khẽ thở dài một tiếng, cô tưởng đã thoát được ác mộng Trịnh Quân Ba kia, ai ngờ cục trưởng lại nhìn ra Trịnh Quân Ba có ý lưu luyến với Ngô Mính nên lại mời Trịnh Quân Ba đi hát, Ngô Mính đương nhiên không thể không đi cùng.
Trong căn phòng vip ở quán hát lớn nhất Vọng Giang, dưới ánh đèn mờ ảo Ngô Mính và Trịnh Quân Ba hát với nhau ba bốn bài, cô còn phải nhảy với Trịnh Quân Ba nữa. Mới đầu Trịnh Quân Ba còn nghiêm túc, hắn chỉ khẽ cầm tay Ngô Mính, nói chuyện khi còn đi học, hỏi một chút công việc mấy năm nay của Ngô Mính. Nhưng sau vài khúc nhảy nhanh lại tới một điệu chậm, ánh đèn trong phòng thoáng cái tối hẳn khiến hai người đứng cạnh nhau không nhìn rõ mặt nhau. Trịnh Quân Ba nhân bóng tối mà tay khẽ lướt xuống đặt vào mông Ngô Mính.
Ngô Mính mấy năm nay mặc dù cũng thường xuyên cùng lãnh đạo đi tiếp khách, nhảy với người, cũng từng có người thích Ngô Mính, muốn cô làm tình nhân, muốn có một đêm với cô nhưng cô luôn từ chối. Nếu không phải vì chồng, vì con, vì cuộc sống gia đình được tốt hơn thì Ngô Mính sao lại đi như thế này chứ? Cô yêu gia đình mình, yêu con mình, yêu chồng mình nên không bao giờ muốn phản bội bọn họ.
Nhưng hôm nay Trịnh Quân Ba có chút quá đáng, đã chạm tới giới hạn của Ngô Mính. Ngô Mính không tiện trở mặt nhưng cô đã đẩy Trịnh Quân Ba ra, cô cũng lấy lý do đau đầu mà xin ra ngoài.
Đi trong ánh sáng tối về nhà, Ngô Mính cảm thấy có chút cô đơn. Cô bóp bóp trán, trong lòng cũng thấy khổ sở. Ngô Mính biết với tính cách ủa Trịnh Quân Ba thì về sau sợ mình không có cuộc sống bình yên. Hơn nữa động tác vừa nãy của Trịnh Quân Ba, lãnh đạo cơ quan mình cũng thấy nhưng bọn họ không ngăn cản, ngược lại khi mình về trước còn trừng mắt nhìn mình. Vậy mình muốn lãnh đạo cơ quan ra mặt vì mình là không thể. Về sau mình nên tránh Trịnh Quân Ba như thế nào đây?
Ngô Mính về nhà đã là hơn 11h nhưng trong phòng ngủ vẫn sáng đèn, chồng cô đang đọc sách chờ cô. Chỉ cần về tới nhà thấy chồng con là Ngô Mính có thể quên đi mọi vất vả. Tô Khoan nghe tiếng mở cửa cũng xuống giường đi lấy nước nóng cho vợ.
Ngô Mính nhìn chồng, trong lòng cô cũng thấy ấm áp. Dù mình về muộn như thế nào thì Tô Khoan vẫn luôn đợi mình, luôn lấy nước cho mình tắm. Mặc dù Tô Khoan không có bản lĩnh gì thì chỉ tình yêu đó dành cho mình đã là đủ rồi.
Ngô Mính không nói lo lắng trong lòng với chồng vì sợ hắn lo. Lại nói Ngô Mính còn hy vọng nhiều năm qua đi sẽ khiến tính cách Trịnh Quân Ba thay đổi, suy nghĩ của mình có lẽ là do mình quá lo lắng mà thôi.
Sau một thời gian Trịnh Quân Ba quả thật không xuất hiện nữa, mà lãnh đạo cơ quan cũng như quên chuyện hôm đó, tất cả đã khôi phục bình thường. Nhưng ngay khi Ngô Mính thầm may mắn thì một câu nói của lãnh đạo lại khiến Ngô Mính như gặp sét đánh. Tối nay Trịnh Quân Ba muốn mời Ngô Mính ăn cơm, vị lãnh đạo kia nói xong đi ngay chứ không đợi nghe lời từ chối của Ngô Mính.
Ngô Mính nghe những lời này làm cả chiều không bình tĩnh nổi nữa. Trịnh Quân Ba vẫn không bỏ qua cho mình sao? Bây giờ cái tên Trịnh Quân Ba rất nổi ở Vọng Giang, không chỉ ở thị ủy, ủy ban thị xã và các cơ quan hành chính bình thường cũng đều biết tên Trịnh Quân Ba; thậm chí ngay cả quần chúng nhân dân bình thường cũng nghe tới tên Trịnh Quân Ba. Một tháng qua Vọng Giang liên tiếp xảy ra ba sự kiện bạo lực khổng lồ, nghiêm trọng nhất là có mấy trăm người đánh nhau khiến gần 10 người chết. Đây có thể nói là sự kiện bạo lực nhất từ trước đến nay của Vọng Giang.
Nhưng sau khi sự kiện bạo lực xảy ra, dù là người nhà người chết hay người bị thương cũng không ai đi tố cáo, dù là có người tới tố cáo thì Cục công an Vọng Giang cũng không lập án. Vụ việc lớn như vậy cuối cùng lại không ai bị xử lý cả.
Nhưng theo những người biết tình hình thì người đứng sau lưng mấy sự kiện này chính là Trịnh Quân Ba. Trịnh Quân Ba tranh giành địa bàn với thế lực vốn có của Vọng Giang. Mấy sự kiện này không được lập án cũng là vì lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã, Cục công an đã bị Trịnh Quân Ba mua chuộc. Những người kia đang giúp Trịnh Quân Ba thống nhất thế lực xã hội đen Vọng Giang.
Mà sự thật cũng không khác mấy so với lời đồn, khi bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào, thị trưởng Cát Vệ Lương cùng im lặng, khi Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh và cục trưởng Cục công an Sử Lâm ủng hộ Trịnh Quân Ba, Trịnh Quân Ba bắt đầu kế hoạch chiếm Vọng Giang của mình.
Trịnh Quân Ba tuy bận nhưng vẫn không thể quên Ngô Mính, vì vậy hơi có chút thời gian là hắn tìm tới Ngô Mính ngay.
Trịnh Quân Ba mời, Ngô Mính mặc dù biết sẽ có chuyện nhưng không dám từ chối, cuối cùng cô phải đi theo lãnh đạo cơ quan tới địa điểm. Nhưng tới nơi vị lãnh đạo kia nói mình có việc phải đi, như vậy chỉ còn Trịnh Quân Ba và Ngô Mính. Ngô Mính cảm thấy có chút không ổn nên cô nói với Trịnh Quân Ba.
- Xin lỗi, nhà tôi có việc.
Ngô Mính đang định đi ai ngờ Trịnh Quân Ba móc một bức ảnh trong túi ra nói:
- Con cô đáng yêu thật đó. Mấy tuổi rồi?
Ngô Mính thoáng cái dừng bước, cô có chút kích động nói:
- Anh, anh làm gì nó?
- Không làm gì cả, nó bây giờ rất tốt. Chẳng qua nếu như cô vẫn có thái độ này thì tôi không dám cam đoan chồng và con cô có thể sống bình yên.
Trịnh Quân Ba là kẻ nói được làm được, Ngô Mính vì chồng và con nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Anh muốn làm gì?
- Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn nói chuyện với bạn học mà thôi, vậy cũng không được ư?
Trịnh Quân Ba một tay cầm chén, một tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn nói.