Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 509 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 349: Luôn XảY Ra ChuyệN BấT Ngờ
ãnh Tử Thiên lấy thân phận nhà đầu tư đến từ Bắc Kinh để tiếp xúc với Hô Diên Ngạo Bác, ném mồi thật to là một trăm triệu tệ, khiến tim Hô Diên Ngạo Bác đập thình thịch.
Không nói đến thân phận là truyền nhân của nhà họ Lãnh, một trong năm đại thế gia ở Bắc Kinh của Lãnh Tử Thiên, riêng một trăm triệu đầu tư đưa cho Hô Diên Ngạo Bác này cũng đủ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đã tăng được năm phần thắng trong cuộc quyết chiến của ông ta và Tưởng Tuyết Tùng.
Đương nhiên, Hô Diên Ngạo Bác cũng hiểu rất rõ, Lãnh Tử Thiên đầu tư, không chỉ đơn thuần là mua bán, sau lưng chắc chắn là có mục đích chính trị mà Lãnh gia không thể cho ai biết. Nhưng mặc kệ bao nhiêu mục đích chính trị, đối với ông ta cũng chẳng phải chuyện gì xấu, trái lại còn là chuyện tốt nữa.
Vì Lãnh Tử Thiên đã tuyên bố rất rõ ràng:
- Tôi đầu tư chính là muốn Tề Ngang Dương thua mà chạy khỏi Hoàng Lương, chính là muốn Quan Doãn nuốt không trôi, chính là muốn giúp Chủ tịch thành phố Hô Diên nắm giữ đại cục Hoàng Lương. Chủ tịch thành phố Hô Diên, tình nghĩa tôi đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi này, ngài luôn phải ghi nhớ trong lòng đó.
Dù Hô Diên Ngạo Bác không thích lối nói chuyện quá thẳng thắn theo lối thương nhân của Lãnh Tử Thiên, nhưng vì sợ hãi thế lực của Lãnh gia, hơn nữa còn quan tâm đến đầu tư của Lãnh gia, ông ta không thể không cúi thấp vài phần trước mặt lãnh Tử Thiên, nói:
- Nhất định, nhất định.
Lãnh Tử Thiên cười khinh miệt:
- Lãnh gia chính thức tham gia vào thế cục Hoàng Lương, cũng là kỳ ngộ ngàn năm một thuở, Chủ tịch thành phố Hô Diên, ngài mà nắm được kỳ ngộ này, sau này chắc chắn tiền đồ sẽ như hoa như gấm.
- Cạn ly!
Hô Diên Ngạo Bác và Lãnh Tử Thiên chạm ly, lại uống một hơi cạn sạch, trên mặt tràn đầy tươi cười và khát vọng vô cùng mong Lãnh gia ra tay. Lần này tình trạng của Trịnh Thiên Tắc đã vô vọng, Học viện Tiến Thủ xem như hết sức, Lãnh gia ra tay kịp thời, quả thật khiến tinh thần ông ta chấn hưng rõ rệt.
Núi non muôn trùng không lối đi, thôn sơn mờ mịt lại có đường, Hô Diên Ngạo Bác vui sướng tràn ngập trong lòng. Dù ông ta vẫn còn giữ lại một lá bài tẩy, nhưng thêm vào lợi thế của Lãnh gia, ông ta tin rằng, dù lúc này Trịnh Thiên Tắc xong đời, ông ta cũng có thể từ không thành có.
Lãnh Tử Thiên không đến một mình, còn có hai ba người nữa đi cùng gã. Gã uống cạn rượu trong ly, đặt chén rượu xuống, quay đầu sang nói với người bên cạnh:
- Vũ Nhật, thế nào, đến Hoàng Lương chơi đùa chút không?
Hoàng Vũ Nhật buồn bực cả nửa ngày, chưa hề mở miệng. Lãnh Tử Thiên hỏi, y mới ngẩng đầu lên hờ hững đáp:
- Chơi đùa một chút cũng không thành vấn đề. Có cần Dung Thiên Hành đi cùng không?
- Dung Thiên Hành…. Thôi đi, anh ta kiêu ngạo quá, hơn nữa quan hệ của tôi với anh ta không thể nói là tốt được…
Lãnh Tử Thiên có vẻ hơi không hài lòng:
- Ý anh muốn nói là anh không muốn đến Hoàng Lương chơi với tôi hả?
- Chơi một chuyến, một Hoàng Lương nho nhỏ đó có bao nhiêu sóng gió chứ?
Hoàng Vũ Nhật cười khẩy nói.
- Chủ yếu là không có Dung Thiên Hành cùng đi thì cảm thấy không đủ náo nhiệt. Được rồi, cho dù không có anh ta, tôi với anh cứ chơi trước một trận rồi tính tiếp.
Hai người này không coi ai ra gì, hoàn toàn không thèm để đường đường Chủ tịch thành phố Hoàng Lương Hô Diên Ngạo Bác vào đâu. Giờ Hô Diên Ngạo Bác mới biết được, con cháu quý tộc ngạo mạn không chịu nổi, trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cười theo.
Nhưng trong lòng Hô Diên Ngạo Bác lại nghĩ, những kẻ ngoài miệng vênh váo đến tận trời xanh thường vô dụng. Đợi sau khi nhận được đầu tư thật sự vào Hoàng Lương rồi, đến lúc đó cứ nhìn xem ai là người quyết định. Chớ xem thường Hoàng Lương. Hoàng Lương là cái hố to, nhảy vào rồi đừng nghĩ là dễ dàng ra được. Tuy cái hố Hoàng Lương này chưa chắc có thể chôn được một thế gia, nhưng mai táng một hai gã con ông cháu cha cũng không phải nói đùa.
Lần này có trò hay để xem. Trong mắt Hô Diên Ngạo Bác xuất hiện một tia lạnh lùng đầy thâm ý. Không nói chuyện Lãnh gia chính thức tham gia vào thế cục Hoàng Lương, còn thêm vào Hoàng Vũ Nhật. Hơn nữa, Lãnh Tử Thiên, Hoàng Vũ Nhật từng có quan hệ với Quan Doãn và Tề Ngang Dương, nước ở Hoàng Lương ngày càng cao rồi.
Quan Doãn… Hãy đợi đấy, sẽ nhanh chóng có quả ngon để ăn thôi.
Quan Doãn còn chưa biết được chuyện Hô Diên Ngạo Bác đang âm thầm vận tác. Hắn về đến nhà, mở cặp lồng định ăn cơm, điện thoại đi động đã reo lên, nhìn thấy dãy số thành phố Yến, hắn còn nghĩ là Sở Triều Huy hay Lưu Bảo Gia có việc, sau khi nghe điện thoại mới biết được đó là Lý Đinh Sơn.
- Thư ký Quan, đã nhận được vật đó rồi, cảm ơn cậu.
Giọng điệu Lý Đinh Sơn trước sau đều rất thản nhiên.
- Vật đó đúng là rất chi tiết, rất có ý nghĩa tham khảo. Tôi sẽ lợi dụng thật tốt.
Một câu “tôi sẽ lợi dụng thật tốt” có hai nghĩa. Quan Doãn nghe ra được ngụ ý của Lý Đinh Sơn, cười nói:
- Báo cáo điều tra mặc dù có ý nghĩa tham khảo, nhưng nếu muốn công bố có lẽ sẽ rất khó khăn. Dù sao cũng dính líu đến nhiều phương diện, rất phức tạp, sức ảnh hưởng rất lớn.
- Đúng vậy. Cậu nói đúng, quả thật không thể công bố được. Cho dù tôi có muốn, tổng bộ của tòa soạn cũng không qua được thẩm tra chính trị đâu. Quan Doãn, nói tiếng xin lỗi với Hạ Lai giúp tôi.
Lý Đinh Sơn khẽ than nhỏ, nhưng sau đó lại nói tiếp:
- Không thể công bố không có nghĩa là phải uổng phí tâm huyết của Hạ Lai, còn có nhiều cách giải quyết đường vòng. Tôi đang muốn trưng cầu ý kiến của cậu, cậu có tình nguyện mang báo cáo điều tra này giao cho Trưởng ban thư ký tỉnh Mộc Quả Pháp không?
Quả nhiên là tới lúc rồi. Trong lòng Quan Doãn căng thẳng. Lý Đinh Sơn thẳng thắn đề cập đến Mộc Quả Pháp, hiển nhiên đã được Mộc Quả Pháp cho phép, đồng thời, hành động này cũng là thử thách hắn. Hắn hơi trầm ngâm, không cho ý kiến, nói:
- Báo cáo điều tra này đã vào tay tồng biên Lý, thì ông cứ tùy ý xử trí là được rồi. Tin rằng Hạ Lai cũng có ý như thế, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy.
Lý Đinh Sơn dường như cũng nhận ra Quan Doãn không quá ham thích chuyện được tiếp xúc với Mộc Quả Pháp, không khỏi nhất thời nghẹn lời. Anh ta không ngờ Quan Doãn lại có thể thờ ơ với cơ hội được thiết lập quan hệ gần gũi với đường đường Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp, chẳng lẽ Quan Doãn không thấy được uy quyền của Mộc Quả Pháp?
Đúng, Quan Doãn có quan hệ cá nhân với Tề Toàn, nhưng người trong quan trường, cũng không từ chối việc có thêm nhiều bạn bè. Hơn nữa, tuy Tề Toàn là Phó Bí thư Tỉnh ủy, bình thường lại có quan hệ với Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hồ Tuấn Nghị, nhưng người ngoài lại không biết Mộc Quả Pháp có quan hệ rất thân thiết với Hồ Tuấn Nghị. Hơn nữa, Mộc Quả Pháp và Lãnh Phong cũng có mối quan hệ kín đáo. Mỗi một bước của Lãnh Phong ở Tỉnh ủy đều có Mộc Quả Pháp thúc đẩy sau lưng.
Có tầng quan hệ này, Quan Doãn sao lại từ chối bắt tay với Mộc Quả Pháp? Lý Đinh Sơn suy nghĩ hàng trăm lần vẫn không có lời giải đáp.
Thật ra, với tính cách của Lý Đinh Sơn, anh ta cực kỳ không muốn dính líu vào thị phi trong quan trường. Nhưng thứ nhất là chuyện liên quan đến Hạ Lai, mà Hạ Lai từng là học trò cưng của anh ta, anh ta xem Hạ Lai như cháu gái của mình, thứ hai là vì Mộc Quả Pháp rất xem trọng Quan Doãn, muốn anh ta đứng giữa làm cầu nối, để Quan Doãn về phe Mộc Quả Pháp.
Từ lúc Lãnh Phong trọng dụng Quan Doãn thì Mộc Qủa Pháp đã bắt đầu chú ý đến Quan Doãn. Đến sau khi Quan Doãn đảm nhiệm chức thư ký số một Thành ủy, y nhất định Quan Doãn có thể dùng được, liền có lòng mến người tài. Sau khi Mộc Quả Pháp gặp Lý Đinh Sơn vài lần, Mộc Quả Pháp luôn nhắc đến Quan Doãn, trong lời nói luôn toát ra ý yêu thích Quan Doãn không che giấu được.
Lý Đinh Sơn đã hiểu rõ ý Mộc Quả Pháp. Anh ta hiểu rõ lòng mến tài của Mộc Quả Pháp, cũng biết một trợ thủ đắc lực, đối với cấp trên mà nói, tuyệt đối như hổ thêm cánh. Nhưng ngay cả như vậy, anh ta cũng không cho rằng Quan Doãn sẽ làm việc cho Mộc Quả Pháp. Nguyên nhân chỉ có một, Quan Doãn mới đến Hoàng Lương, đường của hắn ở Hoàng Lương còn rất dài, nếu giờ lên tỉnh, dù làm thư ký cho Mộc Quả Pháp, cũng là căn cơ không đủ, bất lợi với sự phát triển sau này của Quan Doãn.
Đốt cháy giai đoạn, đối với người trong quan trường mà nói, cũng là tai họa ngầm trí mạng, sớm muộn gì cũng bất lợi với sự phát triển sau này.
Trong nháy mắt Lý Đinh Sơn đã nghĩ được rất nhiều. Anh ta vốn đã muốn buông tay bỏ mặc, nhưng lại nghĩ nhận sự ủy thác của người khác, cũng nên nói rõ mọi việc một lần cho thỏa đáng, liền ho khan một tiếng, nói:
- Tôi sẽ không nói lòng vòng nữa. Nói thật cho cậu biết, thư ký Quan, thật ra báo cáo điều tra này chính là Quả Pháp muốn. Anh ấy muốn mượn những vấn đề mà báo cáo điều tra phản ánh, thúc đẩy Tỉnh ủy chú ý đến thế cục Hoàng Lương, khiến Hoàng Lương quay về đúng quỹ đạo. Nếu cậu bằng lòng phối hợp với Quả Pháp, thì đối với cậu, dù hiện tại hay tương lai đều có lợi. Tính cách Quả Pháp là rất trọng tình cảm.
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký Mộc đã yêu mến, cũng cảm ơn tổng biên Lý tiến dẫn. Tôi rất muốn phối hợp công tác với Trưởng ban thư ký Mộc, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là thư ký Thành ủy Hoàng Lương. Xin tổng biên Lý nói giúp với Trưởng ban thư ký Mộc, nếu có cần, xin ông ấy có thể chỉ bảo bất cứ lúc nào.
Lời của Quan Doãn, tuy từ chối nhưng vẫn để lại đường lui.
Lý Đinh Sơn cũng nghe được hàm ý của Quan Doãn, ha hả cười nói:
- Được, tôi nhất định sẽ chuyển lời. Nhưng tôi phải nói trước, nếu Quả Pháp thật sự cần cậu ra mặt, cậu nhất định phải phối hợp với anh ấy. Anh ấy không dễ dàng mở miệng cầu ai, xem như tôi cầu thay anh ấy.
- Nhất định, nhất định.
Quan Doãn rất thành khẩn nhận lời, phải có thái độ nhất định cần có.
- Tôi cũng hi vọng tâm huyết của Hạ Lai có tác dụng, cũng cảm ơn tổng biên Lý, tin rằng Hạ Lai cũng sẽ cảm tạ tổng biên Lý đã làm mọi chuyện vì cô ấy.
- Khách sáo rồi.
Lý Đinh Sơn thản nhiên nói rồi cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn không còn lòng dạ nào ăn cơm, bèn đem bánh bao đông lạnh, rót một chén trà, ngồi trong thư phòng đang dần tối, tâm tư thăng trầm.
Mộc Quả Pháp thật sự muốn mượn báo cáo điều tra nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương sao? Chuyện này tốt hay xấu tạm thời còn chưa kết luận vội. Mộc Quả Pháp tham gia, tất nhiên sẽ khiến thế cục Hoàng Lương loạn càng thêm loạn. Nếu chẳng may vì Mộc Quả Pháp nhúng tay vào khiến lãnh đạo Tỉnh ủy khác cũng muốn giơ tay đến đây, triển vọng tưởng chừng tươi sáng của Hoàng Lương xem ra không biết sẽ thế nào.
Quan trọng là Mộc Quả Pháp muốn mượn báo cáo điều tra để đạt mục đích chính trị gì? Chẳng lẽ báo cáo điều tra về Học viện Tiến Thủ của Hạ Lai lại có thể có được tác dụng lớn vậy sao? Không có những căn cứ chính xác cần kíp khác của Trịnh Lệnh Đông bổ sung, báo cáo điều tra của Hạ Lai chỉ là quyển sách có tính chất tham khảo, không có bất kỳ giá trị pháp lý nào.
Đương nhiên, cũng không loại trừ Mộc Quả Pháp còn có thủ đoạn khác lợi dụng báo cáo điều tra này. Nghĩ như vậy, khi bóng đêm ngoài cửa sổ đã sâu dần, gần như đã sang ngày mới, Quan Doãn mới nghĩ xong, xem như có thu hoạch bước đầu.
Chuyện tai nạn giao thông của Trịnh Thiên Tắc đã lan truyền, rất nhiều người phân vân. Quan Doãn cũng lười hỏi nhiều, chỉ lo vùi đầu làm việc. Giai đoạn hiện nay, chuyện quan trọng nhất đối với hắn là làm tốt công tác mà Tưởng Tuyết Tùng giao phó, còn chuyện khác thì cứ tạm để sang một bên.
Sau giờ tan ca buổi chiều, hắn về đến nhà theo lệ thường, vừa mới mở cửa tủ lạnh đã thấy điện thoại của Tề Ngang Dương gọi tới.
- Em Quan, mai anh đến Hoàng Lương, có chuyện lớn xảy ra rồi.
Giọng nói của Tề Ngang Dương không đè nén được sự hưng phấn.
- Lãnh Tử Thiên đến Hoàng Lương tìm em làm phiền kìa.
Quan Vận Quan Vận - Hà Thường Tại Quan Vận