Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Quyển Iii – Vụ Án 12 – Chương 22
Công Tôn nói một câu làm mọi người không thể hiểu nổi, tư duy của mọi người đều bị đảo lộn cả rồi, bao gồm cả Triển Chiêu.
“Công Tôn… Có ý gì?” Triển Chiêu lần đầu tiên có cảm giác chính mình thật ngốc, nhìn Công Tôn, “Sâu?”
Công Tôn mỉm cười, hỏi anh, “Nhiều năm đã qua, vì sao tất cả mọi người không dùng cách trực quan nhất là xem xem trong đĩa có thủ sẵn sâu hay không, mà lại cố tin rằng đó là thông linh vậy? Nhà tâm lý học, giải thích xem!”
Triển Chiêu ngẩn người, trên mặt chợt hiện lên một tia bừng tỉnh, “Nga… Là một loại tâm lý ỷ lại! Thông linh thuật đại thể là để câu thông với linh hồn người đã chết, cũng là thứ trong tiềm thức chúng ta mong muốn có tồn tại thật sự nhất, vì thế cũng muốn quên đi khả năng giả mạo của nó. Nói cách khác cơ sở để chúng ta suy nghĩ là điệp tiên thật sự tồn tại, sâu không tồn tại! Cho nên mới cho ra những kết luận sau đó! Nói cách khác, cơ sở của tư duy sai, nên toàn bộ đều sai, mục tiêu ở đằng đông, điểm xuất phát ban đầu của chúng ta lại ở đằng tây, cho dù có làm tốt mấy cũng không tìm được mục tiêu đó!”
“Ừ, khen cậu thông minh không sai mà.” Công Tôn cười tủm tỉm, “Nói một hiểu mười a!”
Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng ngây người, “Cơ sở chúng ta lo lắng là thi thể đã bị phá hủy… Vì vậy mới xuất hiện những suy nghĩ sau đó.”
“Chưa đủ đâu!” Triển Chiêu và Công Tôn song song nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, “Là thi thể của ai bị phá hủy?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, miệng há hốc, trên mặt là biểu tình kinh ngạc.
“Biểu tình của tôi lúc đó so với cậu khoa trương hơn nhiều!” Công Tôn đi tới phía trước cái tủ đông, chỉ vào một loạt ngăn ở phía dưới cùng, “Ba ngăn tủ này trống không, bên trong không có thi thể nào cả, bất quá để đảm bảo, tôi theo bản năng mở nó ra nhìn!” Nói rồi, đưa tay mở một trong số những ngăn tủ đó ra.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn vào trong —— trống không.
Đồng loạt nhìn về phía Công Tôn.
“Nhìn vào sâu một chút …” Công Tôn nói xong, rầm một tiếng, đem ngăn tủ triệt để giật ra, thì thấy bên trong có một cái túi màu đen.
Những người khác của SCI đang đứng ngoài cửa nhìn thấy cũng có chút trợn tròn mắt, Lạc Thiên đi vào, “Sao lại thế?!”
“Rất đơn giản.” Triển Chiêu lạnh lùng cười, “Biết con sóc khi phát hiện ra một lượng lớn quả thông, nhưng một lần mang đi không hết, sẽ làm như thế nào không?”
“A!” Hàng loạt người đồng loạt vỗ đầu, “Giấu đi, chờ lát nữa quay lại lấy!”
“Bị đùa giỡn rồi!” Mọi người mở hai ngăn tủ còn lại ra luôn, “Khá lắm cái gọi là nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất a!”
“Thế nhưng thi thể giống như bị ngắn đi a!” Bạch Trì cảm thấy có phần không thích hợp.
“Bị cắt đoạn rồi.” Công Tôn mở túi đựng thi thể ra, “Quả nhiên… Bởi vì đã bị đóng băng nên không có máu chảy ra.”
“… Làm như vậy là muốn trộm thi thể đi?” Bạch Trì bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, “Đống thi thể bị hoà tan kia là thủ thuật che mắt, trên thi thể A Mao bọn họ có bí mật gì sao?”
Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Trì đang có chút hỗn loạn, “Tiểu Trì Trì, có đôi khi muốn, không nhất thiết phải là có chuyện, không muốn, lại có thể sẽ có chuyện, đường có thể đi về phía trước, cũng có thể lùi về phía sau, chỉ là do thói quen nên mới đi về phía trước, bởi vậy mới không quen với việc đi về phía sau.”
“Mẹ ơi …” Triệu Hổ vỗ vỗ đầu, “Các vị nói tiếng người được không a? Tại hạ nghe không có hiểu.”
Công Tôn nhẹ nhàng khoát tay áo, nói, “Triển Chiêu nói không sai, những thi thể bị hoán đổi này hoàn toàn không có vấn đề!” Nói rồi, đưa tay chỉ chỉ ba phần xương trắng ởn trên bàn giải phẫu, “Vô cùng bình thường… Nhưng các cậu đừng quên, tuổi xương của những thi thể kia vốn siêu cấp giống nhau!”
“Nga!” Triệu Hổ gãi đầu, “Đã hiểu a, mấy tay đó không muốn chúng ta có những khớp xương này! Chúng là khớp xương đúng, không phải khớp xương sai! Cũng như những khớp xương sai lại là khớp xương đúng!”
Mọi người nghe xong có phần chóng mặt, Mã Hán đưa tay vỗ vỗ Triệu Hổ đang hưng phấn, “Hổ Tử, cậu vẫn chưa hiểu lắm đâu, chứ không sao chúng tôi càng mơ màng hơn thế này!”
Tất cả mọi người cười.
“Hổ Tử nói có phần đúng đó!” Triển Chiêu gật đầu, “Vốn từ những khớp xương có tuổi bình thường này, chúng ta có thể tra được đầu mối quan trọng, cho nên mới dùng cách như thế để đổi trắng thay đen, làm chúng ta bị luống cuống! Bề ngoài là muốn chúng ta cho rằng thi thể bị hủy bởi vì trong đó có ẩn chứa bí mật, vì thế sẽ liều mạng xét nghiệm nghiên cứu ba cỗ thi thể giả kia, do đó sẽ bỏ lỡ chứng cứ trên thi thể thật sự!”
“Những khớp xương của mấy cỗ thi thể giả trải qua sự ăn mòn của chất ô-xy hoá mạnh hầu như đã không còn tế bào nào sống. Không còn tế bào sống là một vấn đề rất phiền phức, nếu bên trong mà bị trộn vào lông tóc của thi thể thật thì phán đoán đưa ra có thể bị lỗi!”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, “Chúng ta không có cách nào đi so ADN, nhất định phải tìm sự trợ giúp từ những nơi chuyên nghiệp hơn, Vì vậy chờ chúng ta rời khỏi phòng pháp y, sẽ tìm cách đến đem thi thể thật ra ngoài! Người kia lén lút đến, biểu thị hắn rất quen thuộc với cấu tạo nội bộ cảnh cục. Toà nhà lớn nào cũng vậy, càng tầng dưới càng được bảo vệ nghiêm mật, tầng càng cao càng được buông lỏng, bởi vậy hắn tiến nhập từ tầng cao nhất. Thực thi loại kế hoạch này, biểu thị hắn nhất định có phương pháp quang minh chính đại để đi vào phòng pháp y của SCI, hơn nữa xác định vào thời gian đó sẽ không còn một ai!”
Mã Hán nhíu nhíu mày, “Muốn tiến vào thế nào?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ vào cánh cửa sổ đã bị đục một lỗ trong phòng.
“Nga!” Mọi người lập tức minh bạch —— cửa sổ hỏng, nhất định phải sửa! Hơn nữa có một tai hoạ ngầm lớn như vậy, Bao Chửng nhất định sẽ tìm người đến lắp đặt thiết bị bảo vệ, thời gian thi công tất nhiên là buổi tối, lúc mà tất cả mọi người đều không có mặt!
“Vậy đoạn video kia …” Tương Bình nghĩ tới đây, bỗng nhiên chau mày, xoay người bước nhanh trở lại phòng làm việc.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng —— nói thật thì đoạn video kia chắc chắn là giả mạo, máy theo dõi của Tương Bình là mạng lưới nội bộ, có nội gián!
Tương Bình trở lại triệt để kiểm tra lại toàn bộ mạng lưới camera quan sát trong cảnh cục, ban đầu cậu cảm thấy rất nhục nhã, chính mình tự nhận là hacker mạnh nhất mà còn rất đơn giản bị người ta đùa giỡn. Nhưng khi tỉnh táo lại rồi, cậu bắt đầu hoài nghi, hệ thống giám thị của cậu là mạng nội bộ, cách biệt hoàn toàn so với mạng ngoại bộ thông thường, nhưng hơn nữa còn có một tầng bảo vệ do chính mình thiết kế, bởi vậy người có thể sửa chữa hình ảnh trong camera tất nhiên là người có thể đăng nhập vào hệ thống. Mặt khác, lúc Tương Bình thiết kế hệ thống này, Bao Chửng đã từng nói với cậu một câu, “Cao cấp, cũng không phải ai cũng trong sạch, tâm phòng người không thể không có!”
Những lời này, Tương Bình cũng không nói với ai, nhưng cậu biết, đây là Bao Chửng nhắc nhở cậu, ở bên trên rất có thể cũng có những kẻ sâu mọt, phải sớm có đề phòng … Vì vậy Tương Bình đương nhiên đã có phòng bị.
Rất nhanh kiểm tra xong, Tương Bình bỗng hưng phấn hẳn —— giấu đầu lòi đuôi bị tóm rồi nhé!
Trong phòng pháp y, mọi người kêu Lư Phương liên hệ với người đến sửa cửa thuỷ tinh, tiếp tục cho thu thập chứng cứ, sau đó chuẩn bị cho tốt, chờ thời gian định rồi, phục kích bắt tên gian lận chân chính kia!
Triển Chiêu ở một bên nhìn chằm chằm vào thi thể A Mao bọn họ một lúc lâu, đột nhiên hỏi Công Tôn, “Anh nghĩ ra được đầu mối gì không?”
“Biết rõ tuổi xương cũng chẳng có tác dụng gì, mà kết quả kiểm tra toàn diện lúc trước của tôi cũng không có phát hiện dị dạng, vì vậy tôi mới nghĩ, có phải trên xương của thi thể có bệnh không. Vì vậy mới kiểm tra lại một chút, phát hiện một thứ rất kỳ hoặc!” Công Tôn nói rồi kêu Mã Hân đưa tư liệu ra, giao cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
“Các cậu xem.” Công Tôn cởi găng tay chỉ vào văn kiện, “Tuổi xương của bọn họ lớn như vậy, có người nói là do di truyền, nhưng sau khi tôi tỉ mỉ kiểm tra đo lường thì phát hiện, ngoại trừ bị già hóa ra, còn bị giòn xốp và mắc chứng bệnh nghiêm trọng về xương, giống như từng trải qua bức xạ hạt nhân ấy.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, đích thật là tình trạng rất đáng sợ.
“Bởi vì khớp xương quá già, người chết lại mặc một thân trang phục nhà Thanh, vì vậy tôi phạm phải một sai lầm căn bản —— sai lầm điệp tiên!” Công Tôn cười, “Tôi chỉ nghĩ do xương bị già hóa nên dẫn đến những chứng bệnh này, mà không phải những chứng bệnh này, dẫn đến xương bị già hóa!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt một hồi thì bừng tỉnh đại ngộ, cái gì mà tổ tiên bọn họ đều đến Nam Dương làm công, từng bị điện từ phóng xạ làm cho khớp xương bị già hóa, những chuyện quỷ này đều có thể được bịa đặt ra! Lại còn những người này bị ký ức di truyền, tất cả những thứ tại điểm suy nghĩ ban đầu kia nữa, haiz~, đại tiền đề để bọn họ suy luận bị sai rồi.
Xem ra, tất cả mọi người đã trở thành kiểu ỷ lại vào điệp tiên, mà vị bác sĩ Phạm thoạt nhìn trung hậu thành thật kia có thể chính là con sâu trong đĩa.
“Bọn em tra xét một chút thì nhận được một đầu mối quan trọng.” Mã Hân chỉ vào tư liệu trong máy vi tính tiếp tục nói, “Loại bệnh về xương này, trong lịch sử cũng có ghi chép nhất định. Nhật Bản những năm đầu phát triển ngành công nghiệp dẫn đến ô nhiễm kim loại trong phạm vi lớn, đã từng xuất hiện qua đủ loại tật bệnh, trong đó có loại bệnh về xương này. Người bệnh ngoại trừ xương cốt bị già hóa ra, còn mắc những bệnh về tinh thần nhất định, như là huyễn tưởng hoặc tâm thần. Loại ô nhiễm này đến từ một phương pháp sản xuất công nghiệp. Em đã lên mạng tìm tòi một ít tin tức cũ, phát hiện ngôi làng của A Mao bọn họ, chính là chỗ gần cổ mộ triều Tống đang được khai quật đó, có một nhà máy kim khí đã rất lâu đời. Sau đó bởi vì gây ô nhiễm nặng nên bị đình chỉ hoạt động … Nhưng lúc đó ở thượng nguồn đã bị ô nhiễm rồi, ảnh hưởng đến sức khoẻ của người dân bản xứ! Bởi vì ảnh hưởng vô cùng xấu nên việc này giới truyền thông không dám đưa tin.”
Triển Chiêu cầm lấy báo cáo phân tích xương suy nghĩ một chút, “Những tư liệu này đúng là rất hữu dụng, thế nhưng tất cả chỉ hướng đến chuyện bác sĩ Phạm là một tay lừa đảo, chứ không thể dùng làm căn cứ để định tội, hung thủ cần gì phải đi theo con đường khó khăn tốn kém như vậy?! Hẳn là còn có đầu mối quan trọng khác!”
“Đội trưởng!”
Lúc này, Tương Bình cầm laptop đi vào, sau khi đóng cửa thì hạ giọng nói, “Trong cảnh cục chúng ta có nội gián!”
Tất cả mọi người sửng sốt kinh hãi nhìn cậu, chuyện này không thể nói đùa nha, nếu mà là thật, nó sẽ thành vụ bê bối chấn động nhất cảnh cục mất.
“Em kiểm tra thấy hệ thống mạng nội bộ đã bị sửa chữa, là để tráo video đó! Chúng ta bị lừa rồi, có một người nào đó đưa mật mã hệ thống cho hacker, hacker này thoải mái tiến nhập một cách an toàn vào hệ thống rồi thay đổi hình ảnh trong camera, dẫn đến phương hướng điều tra của chúng ta bị lệch lạc!”
“Bao nhiêu người biết mật mã?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, người trong cảnh cục sao? Dễ dàng sửa vậy!
“Mười người!” Tương Bình buông laptop, làm mặt quỷ với Bạch Ngọc Đường, “Mấy người có cấp bậc cao ấy!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi, “Có thể điều tra ra không?”
“Aiz, có thể dễ dàng sửa như vậy, là vì muốn câu cá lớn a! Chỉ là em không nghĩ đến chuyện này lại thật sự xảy ra!” Tương Bình le lưỡi, điểm ra vài tư liệu, “Thằng cha này khẳng định trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, mật mã nội bộ đại gia đây cho bọn hắn, mỗi người là một cái khác nhau! Ai dám đưa mật mã cho người khác, chẳng khác nào tự miệng khai ra mình chính là nội gián.”
Mọi người tinh thần rung lên, nghiêng đâu nhìn sang tư liệu, nhìn thoáng qua rồi đều sửng sốt triệt để!
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện tư liệu của một cảnh sát trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, ngũ quan phân minh, hình dạng vô cùng kiên định lãnh khốc, vừa nhìn đã biết từ quân đội đi ra.
“Ngụy Tử Cường!” Triển Chiêu lạnh lùng nói, “Người sai Tiễn Gia Nhượng điều động Mã Hán …”
Tất cả mọi người sửng sốt, song song hỏi, “Ai muốn điều động Mã Hán đi?”
Triển Chiêu quay qua Bạch Ngọc Đường mếu máo, không cẩn thận lỡ miệng mất rồi.
Mã Hán đứng ngay bên cạnh đương nhiên cũng nghe được. Anh trong lòng cũng có cân nhắc, Triệu Hổ làm cái gì, anh đương nhiên biết, cũng rất cảm kích người anh em này, chỉ là không nghĩ tới … trên tầng cao cấp nhất của cảnh cục như vậy, dĩ nhiên lại có một kẻ nội gián!
“Ông ta cùng cấp với cục trưởng Bao đúng không?!” Mã Hân vừa nghe có người gây bất lợi cho anh trai mình, liền bật người đen mặt, “Vì sao ổng lại giúp người ta trộm thi thể đi?”
Triển Chiêu bước đến gần nói với Tương Bình, “Tương Bình, cậu tra lại phần báo cáo bệnh án này, tư liệu kiểm tra sức khoẻ của cảnh sát cùng tư liệu kiểm tra sức khoẻ của tù nhân … Nói chung triệt để kiểm tra toàn bộ mọi người một chút, xem còn có ai mắc chứng bệnh này không!”
“Rõ!” Tương Bình căn cứ theo tư liệu bắt đầu kiểm tra, rất nhanh đã ra kết quả, chỉ có tư liệu kiểm tra sức khoẻ của một người rất phù hợp với yêu cầu.
Đó là một tên tù nhân, họ Vương, tên là Vương Lương Hữu. Đừng thấy cái tên ôn hòa thân thiện, kẻ này thế nhưng là một tên trộm mộ, cũng là một đạo tặc chuyên trộm những tác phẩm nghệ thuật lâu đời, phạm qua rất nhiều án tử, với những gì hắn đã làm đủ để bắn chết vài lần, nhưng hắn lại bị kết án không thời hạn. Không phán tử hình là bởi vì hắn còn có đồng bọn đang lẩn trốn chưa bắt được, mặt khác, còn có rất nhiều tiền bạc cùng văn vật quốc bảo chưa thể tìm về.”
“Tra xem người này với đám A Mao có quan hệ gì không.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói với Tương Bình.
“Đã tra xong.” Tương Bình rất nhanh gõ vài cái, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu, “Đội trưởng! Vương Lương Hữu với đám A Mao là đồng hương! Chỉ là Vương Lương Hữu đi nhập ngũ từ lâu … rồi không thấy quay về làng nữa!”
“Tham gia quân ngũ?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ một chút, “Tra xem hắn với Ngụy Tử Cường có gì liên quan không?”
“Rõ.” Tương Bình lại tra tìm một chút, “Nga, đội trưởng! Ngụy Tử Cường trước đây làm huấn luyện viên trong quân ngũ, đã từng dạy ba đợt tân binh về kỹ thuật trinh sát … Trong đó có một đợt học viên có Vương Lương Hữu!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nở nụ cười, “Thì ra là thế a…”
“Miêu Nhi, có muốn thông tri cho cục trưởng Bao không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, việc này không phải chuyện đùa.
“Ừm.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, khoát khoát tay, “Cục trưởng Bao với Ngụy Tử Cường cùng cấp, cậu cũng biết cục trưởng Bao không biết giấu diếm ánh mắt, vạn nhất có hành động mất tự nhiên, dễ đả thảo kinh xà! Chẳng bằng chúng ta thu thập đầy đủ tang chứng vật chứng, ván đã đóng thuyền sau đó cho ông ấy một kinh hỉ thì hơn. Mặt khác… Chúng ta còn phải phóng dây dài câu cá lớn a.”
“Oa!” Triệu Hổ bật cười, “Tiến sĩ Triển, con cá này còn chưa đủ lớn a?”
Triển Chiêu nhếch nhếch khoé miệng, “Chưa đủ!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, nghĩ đến cái gì?”
“Không phải là nghĩ đến cái gì, mà là cân nhắc lại toàn bộ!” Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ vai anh, “Còn nhớ lần trước tôi nói gì với cậu không?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, tỉ mỉ suy nghĩ một chút rồi gật mạnh đầu, “Ai cũng có lúc thiếu tiền!”
Triển Chiêu xoè tay xoa loạn mái tóc của Bạch Ngọc Đường, “Thật thông minh!”