Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 345: Kiếm Quang Và Gió Đêm Yên Tĩnh
Một đại sư chân chính, thì phải phù hợp hai điều kiện, một là đạt tới cảnh giới tam nguyên, hai là khai sáng ra được tuyệt học của chính mình.
Hai điều kiện ấy, thiếu một cái cũng không được.
Sau khi đạt cảnh giới Ngoại nguyên, nguyên tu có khả năng khống chế và điều động thiên địa nguyên lực của hệ mình tu. Bất kỳ nguyên tu nào cũng làm được điều ấy. Ngải Huy cũng vậy, hắn có thể điều động kim nguyên lực, dù đó là kim nguyên lực bên trong kim phong, hay ở trong mặt đất.
Khi khả năng khống chế nguyên lực tăng mạnh, nguyên tu không chỉ khống chế được thuộc tính nguyên lực của bản thân, còn có thể lấy ra và chuyển đổi nguyên lực tương sinh.
Ví dụ, Ngải Huy có thể khiến thổ nguyên lực ở xung quanh, chuyển hóa thành kim nguyên lực cho mình sử dụng.
Tuế Nguyệt Tỏa Đoan Mộc Hoàng Hôn từng dùng chính là dùng cách này, cưỡng chế lấy thủy nguyên lực từ dưới đất lên, bắt nó sinh ra mộc nguyên lực cho mình sử dụng.
Cái này gọi là cảnh giới song nguyên.
Sau này, nếu nguyên tu có thể cưỡng chế lấy ra hai loại thuộc tính nguyên lực khác nhau để bổ sung cho nguyên lực thuộc tính của mình, thì đó chính là tam nguyên. Ví dụ như Ngải Huy, nếu bước vào tam nguyên, thì có thể biến hỏa, thổ nguyên lực chuyển hóa thành kim nguyên lực.
Năm nguyên hợp nhất, nhưng là tiêu chí tông sư. Đối với Đại Cương, ông ta đứng ở đâu, thì ở đó chỉ có mộc nguyên lực.
Tam nguyên sở dĩ trở thành một trong hai điều kiện trở thành đại sư, cũng vì tính chất đặc biệt của tam nguyên. Khi một vị nguyên tu, bước vào cảnh giới tam nguyên, vậy có nghĩa, hắn không còn bị ngũ hành khắc chế.
Ngải Huy khi vào cảnh giới Tam nguyên, có thể khống chế ba thuộc tính nguyên lực hỏa, thổ, kim, trong khi đó, bình thường, hỏa nguyên lực là khắc tinh của kim nguyên lực.
Nhờ điểm đặc biệt này, nguyên tu không còn bị hoàn cảnh kiềm chế, nó chứng tỏ khả năng khống chế thiên địa nguyên lực của nguyên tu đã đạt tới một trình độ cao.
Tam nguyên hợp nhất, mang ý nghĩa sẽ có nguyên lực dồi dào. Để dùng lượng nguyên lực ấy, thì mọi người phải không ngừng tu luyện truyền thừa, thể hiện trình độ lý giải nguyên lực của nguyên tu.
Khai sáng tuyệt học thuộc về tự mình, chính là phản ánh đỉnh cao của khả năng lý giải nguyên lực.
Tuyệt học là trình bày "Đạo" thuộc về chính mình.
Dưới đại sư, phân chia thực lực rất khó khăn. Có người nguyên lực cảnh giới hơi thấp, nhưng lý giải nguyên lực lại sâu sắc, có người lại ngược lại, thế nên ai mạnh ai yếu, thường phải đánh qua mới biết.
Rất nhiều con mắt đang chăm chú theo dõi cuộc chiến Côn Luân từ trong bóng tối.
Hỏa Nha nổi danh kẻ ác, nên thực lực đương nhiên miễn bàn. Đã đạt cảnh giới nguyên lực Tam nguyên, nên công kích hoài mà không hết. Đối thủ của hắn, Tủ Rượu, nguyên lực chỉ có nhị nguyên, nhưng lại không hề rơi xuống hạ phong, vì khả năng lý giải về nguyên lực quá sâu sắc, mỗi lần ra chiêu dường đều như linh dương móc sừng, khó mà lần ra được.
U Linh, không ngờ lại là một cải tạo thổ tu!
Hoa Khôi rất vui vẻ chấp nhận áp lực, thân thể của đối phương có thể biến ảo thoải mái, chẳng những lực công kích mạnh, còn có khả năng ẩn thân, đột nhiên biến mất giữa không trung.
Nếu không phải trong bồn hoa của hắn có nhiều cây con, thì hắn đã gặp phiền toái lớn. Những công kích của hắn không gây lực sát thương nhiều cho U Linh, và hắn còn chưa tìm ra được nhược điểm của đối phương.
Hai bên rơi vào cảnh người này không làm gì được người kia.
Vương Tử và Diệp Song chiến đấu cực kỳ hoành tráng, đốm lửa bay tung tóe, hung hiểm tới cực điểm.
Hai người đều là phong cách lấy cứng chọi cứng, lấy cương đối cương.
Diệp Song lúc đầu bị áp chế, hai tay áo nát bươm, hai cánh tay cường tráng lộ ra không khí, giúp mọi người nhìn thấy trên hai cánh tay hắn đều xăm hình giao long rất sống động, mắt rồng lấp lóe ánh sáng yếu ớt như đang thở.
Vòng vàng của Diệp Song có uy lực kinh người.
Vương Tử không ngừng tạo nên cơn lốc kiếm phong ngày càng dày đặc quanh mình.
Sáu người chia thành ba cặp chém giết, cặp nào cũng cường hãn, làm những kẻ núp trong bóng tối theo dõi cũng phải rợn người.
Trong sáu người này, đa số họ chỉ biết một mình Hỏa Nha, năm người còn lại đều không ai biết.
U Linh là cải tạo thổ tu, là kẻ cấm kị, chỉ sống trong bóng tối, không ai biết là chuyện bình thường. Kim vòng Diệp Song, vừa nhìn là biết kẻ này vừa mới xuất sơn, chưa có danh tiếng, nên không ai biết cũng rất bình thường.
Nhưng ba người của phe Côn Luân, đều là đang tuổi phơi phới, thực lực cường hãn kinh người, chiêu thức quỷ dị khó lường, nhìn vào là biết đều thuộc dạng kinh nghiệm thực chiến phong phú, trải qua vô số chém giết, người như vậy đâu thể nào là hạng người vô danh?
Nhưng lại không ai biết ba người họ là ai. Những kẻ tự coi mình tin tức linh thông cũng phải há hốc mồm.
Rõ ràng, Côn Luân không yếu ớt như người thường vẫn nghĩ.
Cảnh này khiến rất nhiều người, trở nên thận trọng hẳn lên, nhưng không có bỏ cuộc.
Ai cũng biết, dù Côn Luân có mạnh tới đâu, cũng không chống nổi đại thế.
Có bao nhiêu gia tộc tham dự trận tranh cướp này? Không ai biết, nhưng họ đều biết có rất nhiều.
Côn Luân dù có mạnh tới đâu, thì trong cục diện như vậy, cũng sẽ không ngừng bị tiêu hao, rồi suy yếu, lộ ra kẽ hở.
Họ chỉ cần chờ đợi, kiên trì chờ đợi, chờ kẻ đi trước hi sinh, mở đường cho họ đi hái quả. Ai cũng cho mình là thợ săn siêu việt, sẽ thu được thắng lợi cuối cùng.
Một âm ảnh lặng lẽ im ru mò tới sân của Tiêu Thục Nhân.
Nhưng một luồng kiếm bỗng hiện ra, hào quang chói mắt soi sáng bóng tối.
Trong ánh sáng rực như tuyết, một cái đầu lâu bay lên trời, một lát sau, cột máu mới trào ra, thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống, không ngừng co giật trên đất.
Tất cả mọi người đều bị ánh kiếm này làm chết sững.
Họ chưa từng thấy làn kiếm nào sáng rực, ác liệt, thẳng thắn đến thế. Kiếm thuật sa sút, đã sớm bị mọi người lãng quên.
Nhưng chiêu kiếm này, đã khiến người ta bừng tỉnh, nhớ lại một thời huy hoàng của kiếm tu.
Đây mới thực sự là kiếm thuật đúng không?
Không ai nhìn thấy rõ được nhát kiếm đó, ngay cả Tiêu Thục Nhân vẫn luôn đứng bên cạnh Côn Luân chân nhân cũng ngây người. nàng hoàn toàn không nhìn rõ được Côn Luân chân nhân xuất kiếm như thế nào.
Côn Luân chân nhân trả lại kiếm vào vỏ, khăn che mặt che chắn khuôn mặt không nhìn ra hỉ nộ, nhưng đôi mắt vẫn hờ hững như lúc ban đầu.
Đến lúc này, mọi người mới nhớ ra đây là đâu.
"Côn Luân..."
Một đại phái kiếm tu vô thượng đã từng khiến cho vạn giới phải cúi đầu xưng thần, nằm rạp dưới chân, qua bao nhiêu năm tháng, hai chữ này chính là biệt hiệu của kiếm tu.
Lẽ nào kiếm tu sắp quật khởi?
"Côn Luân."
Người ta lẩm bẩm, ghi nhớ hai chữ này, ai cũng sợ hãi lẫn ngóng trông.
Côn Luân!
Hỏa Nha là người đầu tiên quay đầu bỏ chạy, nhát kiếm kia, hắn không đỡ nổi.
U Linh không chậm hơn chút nào, thân hình hóa thành luồng cát, vèo một cái bay xa hơn mười trượng, mới lại ngưng tụ thành thân hình, trong nháy mắt biến mất trong không khí.
Diệp Song do dự, cắn răng một cái, cũng quay người bỏ chạy.
Những kẻ đầy ham muốn ẩn núp trong bóng tối đều biến thành những con chuột, sột soạt kéo nhau thối lui.
Ba người Hoa Khôi liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt nhau, nhát kiếm tuyệt diễm của Côn Luân chân nhân làm họ không thể nào quên được. Họ không ngờ trận quyết chiến kịch liệt hôm nay, lại kết thúc theo cách như vậy.
Chiến đấu tới mãnh liệt, đi cũng cấp tốc, Côn Luân Kiếm Minh lại trở về yên tĩnh.
Đột nhiên, một tiếng cọt kẹt, vang lên rõ rệt trong sự yên tĩnh tuyệt đối của Côn Luân Kiếm Minh.
Mọi người không hẹn đều cùng quay lại nhìn.
Cửa tiểu viện được đẩy ra, Ngải Huy đứng ở cửa. Vẻ mặt hắn hốt hoảng, thân hình lảo đảo lắc lư, một cơn gió cũng đủ thổi ngã. Hắn mờ mịt nhìn quanh.
Một lúc sau, mắt hắn mới dần trở lại bình thường.
"Ai, xảy ra chuyện gì? Sao làm thành thế này? Không có việc gì đi phá tường đào đất để làm gì?"
Ngải Huy ngạc nhiên nhìn xung quanh, đất cỏ tàn tại, đâu cũng có đá vụn gạch vỡ, và mấy thân ảnh đứng cách đó không xa.
"Ồ, Hoa Khôi, sao ngươi lại ở đây? Nha, ngươi đang chờ ta a? Nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi hả? Những người này đều là ngươi mời tới giúp đỡ?"
Ngải Huy hỏi lèo một tràng.
Mặt Hoa Khôi đen sì chẳng khác đáy nồi, không nói một lời.
Tủ Rượu ho nhẹ một tiếng, đi tới bên người Hoa Khôi, vỗ vai Hoa Khôi: "Hoa Khôi, tiểu huynh đệ này của ngươi rất thú vị, tiền đồ không thể đo lường."
Vương Tử biểu hiện quái dị: "Hoa Khôi, không sao đâu, mặt ngươi vốn dày rồi."
Quan hệ của người dẫn đường và người được dẫn đường thường rất chặt chẽ, biểu hiện của người được dẫn đường ảnh hưởng trực tiếp tới điểm của người dẫn đường. Nếu người được dẫn đường biểu hiện tệ, sẽ làm cho người dẫn đường bị trừ điểm.
Mặt Hoa Khôi vốn đã khó coi, nghe hai người châm chọc, mặt càng đen.
Nhưng hắn không phải kẻ hẹp hòi, một lát sau, vẻ mặt hắn đã khôi phục như thường, không chút biến sắc hỏi: "Nãy giờ ngươi ngủ?"
"Làm sao mà ngủ được?" Ngải Huy lắc đầu: "Ta xem kiếm thuật truyền thừa, xem tới mê li. Nhiệm vụ bắt đầu chưa?"
Hoa Khôi mặt không chút thay đổi trả lời: "Chưa."
"Xem ra ta đi ra quá sớm." Ngải Huy ngáp một cái, cả người lảo đà lảo đảo, ngồi phệt xuống.
Hoa Khôi thuận miệng hỏi: "Thu hoạch được gì rồi?"
"Thu hoạch rất nhiều, thật là khiến người ta giật mình, thì ra kiếm thuật có thể dùng như vậy..." Ngải Huy ngáp không ngừng, hắn quả thật thu hoạch được rất nhiều, cũng nảy sinh rất nhiều suy nghĩ mới, chúng xoắn xuýt vào nhau, hắn chưa hệ thống lại được. Hắn mơ hồ nhớ là mình đã nghĩ ra một cái gì đó rất lớn mật, chắc chắn sẽ làm người ta phải giật mình...
Đầu óc chuyển động chậm hẳn đi, cơn buồn ngủ không ngừng được dâng lên.
Mới xem kiếm thuật truyền thừa có một lúc thôi mà, sao buồn ngủ thế nhỉ...
Ngải Huy, còn chưa nghĩ được rõ ràng, đã ngã người xuống ngủ say.
Hắn hồn nhiên không biết mình đã liên tục xem kiếm thuật truyền thừa suốt mấy ngày mấy đêm liền, thể lực tiêu hao quá độ, cơ thể đã vô cùng mệt nhọc.
Hắn nằm ngửa, giang tay giang chân ra mà ngủ.
Một lát sau, tiếng ngáy của hắn vang lên, xen lẫn với tiếng ếch nhái kêu vang giữa đêm hè.