Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 343: Có Thưởng Không Phong
ở Hoan theo Thủy công công rời khỏi Quang Minh điện, qua điện bên, thay lại quần áo của mình, cũng không có rời điện, liền có một gã tiểu thái giám bưng mười thỏi vàng đến, chính là trăm lạng vàng Hoàng đế bệ hạ thưởng xuống, thái giám lại nói:
- Thánh thượng ban cho một trăm thất lụa, sau này sẽ có người đưa đến Tây Môn Thự.
Sở Hoan tất nhiên nhận lấy, chờ thái giám rời khỏi, nhìn Thủy công công bên cạnh, lấy hai thỏi vàng ra, cũng nặng hai 20 lạng, nhét vào tay Thủy công công, lại cười nói:
- Lần này làm phiền công công, chỉ là lễ mọn, không phải kính ý, xin vui lòng nhận lấy.
Thủy công công này là Thông Sự Xá Nhân bên người Hoàng đế, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng dù sao cũng ở bên cạnh Hoàng đế, muốn gã nói tốt rất khó, nưng nếu nói xằng nói bậy vài câu bên người Hoàng đế lại rất dễ dàng, chính mình lấy ra hai thỏi vàng, cho dù Thông Sự Xá Nhân này sẽ không nói lời hay cho mình, nhưng tất nhiên sẽ không nói bậy mình.
Từ đầu đến cuối mặt Thủy công công vốn không chút thay đổi, lúc này nhét hai thỏi vàng tới, khuôn mặt lập tức lộ ra ý cười, từ chối nói:
- Không thể không thể, đây là Thánh thượng ban cho ngươi đấy, ta sao có thể...!
Sở Hoan không đợi gã nói xong, mỉm cười nói:
- Thánh thượng ban thưởng, đó là của ta. Hôm nay công công rất vất vả vì Sở Hoan, chút ý tứ này, cũng chỉ là để công công uống hai chén trà.
Thủy công công cười tủm tỉm nói:
- Như vậy, vậy... vậy ta cũng chỉ có thể mặt dày nhận lấy.
Gã vui vẻ cầm thỏi vàng trong tay, trong mắt tràn đầy thần sắc "trẻ nhỏ dễ dạy", thấp giọng nói:
- Sở Hoan... ngươi có biết vì sao Thánh thượng đặc biệt gọi ngươi vào cung?
Sở Hoan đáp:
- Không biết.
- Thánh thượng tham đạo tu trường sinh, hơn nữa quốc sự rất nhiều, cho dù có người lập công, cũng rất hiếm thấy Thánh thượng lại đích thân triệu kiến phong thưởng.
Thủy công công vẫy vẫy tay, ra hiệu Sở Hoan đi theo gã rời cung, vừa đi vừa thấp giọng nói:
- Tuy rằng ngươi lập công lớn, nhưng dù sao chẳng qua chỉ là một gã Võ Kinh Vệ, theo lý thuyết Thánh thượng tuyệt đối sẽ không triệu kiến ngươi.
Sở Hoan vội hỏi:
- Công công nói rất đúng, long ân của Thánh thượng, lúc này Sở Hoan vẫn kích động không thôi.
Thủy công công lại cười nói:
- Thật ra ngoại trừ Thánh thượng, ngươi còn phải cảm ơn Tề Vương điện hạ. Tề Vương trở về tử phủ vân Sơn, liền cầu kiến Thánh thượng, ở trước mặt Thánh thượng cực lực khen ngợi ngươi, có lẽ đúng là nguyên nhân này, Thánh thượng mới đích thân triệu kiến ngươi.
Thật ra Sở Hoan đã sớm hiểu được điểm này, theo lý thuyết một Võ Kinh Vệ nho nhỏ như mình, cho dù thật sự lập được kỳ công, Hoàng đế đơn giản hạ một đạo ý chỉ phong thưởng là thôi, không cần phải gọi vào trong cung yết kiến, có thể vào cung yết kiến, xem ra Tề vương đúng là nói ngọt rất nhiều về mình trước mặt Hoàng đế, có lẽ đúng vì nguyên nhân này, mới khiến Hoàng đế cũng sinh ra một chút hứng thú đối với mình, lúc này mới gọi vào cung.
Hôm nay vào cung, vàng lụa được thưởng, nhưng chức quan lại chưa xuống, năm ngày sau phải khảo hạch ở ngự hoa viên, Sở Hoan cũng không biết đến lúc đó sẽ tiến hành khảo hạch như thế nào.
Hai người một trước một sau theo đường về đi ra ngoài cung, Sở Hoan nhẹ giọng hỏi:
- Công công, Tề Vương cố ân tái tạo đối với Sở Hoan, lại không biết có thể đi yết kiến Tề Vương, bái tạ ân đức hay không?
Thủy công công lắc đầu nói:
- Chỉ sợ không thể. Tề Vương trở về từ Tây Sơn, Hoàng hậu biết được Tề Vương thiếu chút nữa gặp chuyện, vừa lo lắng vừa tức giận, đã cấm túc Tề vương, lúc này không thể ra khỏi Tề Ninh cung một bước, cũng không thể gặp bất cứ kẻ nào.
Thấy Sở Hoan lộ ra vẻ thất vọng, gã thấp giọng nói:
- Ngươi cũng đừng vội, Tề Vương cấm túc, chẳng qua mấy ngày sẽ thoát khỏi, Tề Vương coi trọng ngươi như thế, đến lúc đó tất sẽ triệu kiến ngươi.
Sở Hoan đáp:
- Đa tạ công công chỉ điểm.
Thủy công công cầm hai thỏi vàng, cảm thấy cần phải làm gì đó, thấp giọng nói:
- Sở hoan, ta có câu, không biết có nên nói hay không!
Sở Hoan vội nói:
- Mời công công nói, Sở Hoan chăm chú lắng nghe!
Thủy công công nhìn chung quanh, mới thấp giọng nói:
- Hôm nay Thánh thượng muốn ban thưởng chức quan cho ngươi, Chu Nạp Ngôn đề xuất khảo hạch, Thánh thượng phê chuẩn, chuyện này lại liên quan tới tiền đồ của ngươi, cũng liên quan tới mặt mũi Thánh thượng.
- Công công có ý tứ gì?
- Dường như Thánh thượng hết sức thưởng thức ngươi.
Thủy công công nói:
- Nếu Thánh thượng phê chuẩn khảo hạch, đó là cảm thấy ngươi có thể thông qua khảo hạch, năm ngày sau, nếu ngươi thuận lợi thông qua, đó là nở mặt Thánh thượng, Thánh thượng cao hứng chắc chắn cho ngươi một quan lớn, tiền đồ của ngươi cũng giống như gấm, nhưng một khi ngươi đều không thể qua hai cuộc thi văn võ, vậy thì tai vạ đến nơi rồi.
- Tai vạ đến nơi rồi?
Sở Hoan nhíu mày.
Thủy công công chậm rãi nói:
- Ngươi thua rồi, liền giống như phụ sự coi trọng của Thánh thượng, mất thể diện của Thánh thượng, hậu quả này... tự ngươi nghĩ kỹ!
Sở Hoan biết, Thủy công công này là người bên cạnh Hoàng đế, ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của Hoàng đế, vừa rồi hắn quả thật không nghĩ tới điều này, nhưng giờ phút này Thủy công công nói đến, quả thật khiến Sở Hoan hiểu được, khảo hạch năm ngày sau, không chỉ liên quan đến tiền đồ của mình, quan trọng nhất là liên quan tới thể diện của Hoàng đế.
Lúc ở Quang Minh Điện này, tuy rằng Lâm Nguyên Phương phụ họa Hoàng đếm uốn phong quan cho mình, thậm chí tranh chấp với Chu Đình, nhưng Sở Hoan vẫn không có thiện cảm đối với Lâm Nguyên Phương.
Hắn biết rõ mục đích Lâm Nguyên Phương tranh luận, đương nhiên không phải vì thật sự muốn đề bạt Sở Hoan hắn, Lâm Nguyên Phương chẳng qua là đang phụ họa Hoàng đế, chụp mông ngựa Hoàng đế mà thôi.
Trái lại Chu Đình, tuy rằng gián ngôn Hoàng đế không thể phong quan khinh suất, Sở Hoan lại sinh ra vài phần thưởng thức đối với Chu Đình, có thể đề xuất ý kiến phản đối lúc Hoàng đế đang hưng trí, lá gan của Chủ Đình này cũng không nhỏ, tuy rằng lời phản đối không quá kịch liệt, nhưng hơi khéo léo, nghĩ tới Chu Đình cũng biết không thể chọc giận Hoàng đế, gián ngôn có thể, lại phải nắm giữ độ mạnh yếu, nếu không cẩn thận, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Thủy công công nhắc nhở lần này, quả thật khiến Sở Hoan cảm giác được áp lực trên người đột nhiên tăng lên.
Rời khỏi Hoàng thành, cưỡi ngựa về Tây Môn Thự, trên đường Sở Hoan vẫn đang suy nghĩ chuyện người Tây Lương cầu hòa, người Tây Lương đột nhiên đề xuất nghị hòa, quả thật chuyện này Sở Hoan cũng chưa lường trước được.
Lúc nghe được tin này trong Quang Minh điện, trong nháy mắt Sở Hoan cũng giống như Chu Đình, cảm thấy đây có phải quỷ kế của người Tây Lương hay không, nhưng lập tức hắn liền nhớ lại lúc trước Bùi Tích phân tích với mình.
Lúc ấy Bùi Tích từng nói, người Tây Lương chậm chạp không tiến binh, hoặc là thiếu lương thực, hoặc là quốc nội Tây Lương thay đổi, hơn nữa Bùi Tích đánh giá không cần bao lâu, người Tây Lương sẽ lui binh.
Việc hôm nay dường như đã ứng nghiệm lời Bùi Tích nói, người Tây Lương chủ động đề xuất nghị hòa, điều đó đã nói lên nội bộ bọn họ quả thật tồn tại vấn đề, không thể tiếp tục chiến tranh với Đại Tần.
Lúc trở lại Tây Môn Thự, trời đã tối xuống, cách cửa Tây Môn Thự một đoạn, liền nhìn một gã Võ Kinh Vệ đứng ngoài cửa chờ cái gì, nhìn thấy Sở Hoan trở về, người kia đã lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu lại kêu về bên trong Thự Môn:
- Sở Hoan đã trở lại, đã trở lại!
Lập tức, mười mấy nhảy ra từ trong Thự Môn, đều vui vẻ không ngừng. Sở Hoan tới trước cửa, lập tức có người ân cần đi lên dắt cương ngựa, Vương Phủ từ trong đám người tiến tới, cười nói:
- Sở Hoan, không không không... hẳn là Sở đại nhân rồi, ha ha ha, các huynh đệ vẫn luôn chờ ngươi.
Bên cạnh có người giúp Sở Hoan xuống ngựa, có người dẫn ngựa đi, những người khác vây quanh Sở Hoan tiến vào Thự Môn, đám người có vẻ hết sức thân mật.
- Sở đại nhân, triều đình thưởng quan gì?
Bên cạnh có người cười hì hì hỏi:
- Sau này mọi người nên xưng hô thế nào?
Lại có người kêu lên:
- Sở đại nhân, ngài đi ra khỏi Tây Môn Thự, nơi này đều là huynh đệ của ngài, ngài muốn phát tài, cũng đừng quên đám huynh đệ nghèo này!
- Nói hươu nói vượn, Sở đại nhân là người như vậy sao?
Một người căm giận bất bình nói:
- Tuy rằng ở cùng Sở đại nhân không lâu, nhưng mọi người cũng nhìn ra được, Sở đại nhân chính là hảo hán tử nghĩa khí đằng trước.
Một người chui ra từ bên cạnh, đúng là Tôn Tĩnh Nhất từng trải qua sống chết với Sở Hoan, đêm đó Tôn Tĩnh Nhất bị đá bất tỉnh, cũng không bị thương nặng, mấy hôm nay tĩnh dưỡng cũng đã hồi phục lại, cười hỏi:
- Sở Hoan, nói đi, ngươi có gặp được Thánh thượng không? Rốt cuộc làm quan gì?
Sở Hoan nhìn thấy mọi người mặt mày hứng khởi, có vẻ cực kỳ hưng phấn, cười nói:
- Thật ra... quả thực gặp được Thánh thượng!
Mọi người lập tức cười càng rạng rỡ.
Hoàng đế chính là cửu ngũ chí tôn, ngoại trừ vương công quý tộc trọng thần triều đình, trong thiên hạ có mấy người có thể nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ nắm thiên hạ, tùy tiện ném ra một quan nhân, cũng là hù chết người.
Nếu Sở Hoan gặp được Hoàng đế bệ hạ, tự nhiên đã được phong quan chức.
Tất cả mọi người chờ mong nhìn Sở Hoan, thậm chí có một số người đã chuẩn bị quỳ xuống, chỉ cần Sở Hoan nói ra làm quan gì, lập tức sẽ quỳ xuống thăm hỏi, tất cả mọi người muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Sở Hoan.
Dù sao Hoàng đế triệu kiến đã rất khó được, tự mình phong thường càng hiếm thấy, sau khi Sở Hoan được triệu vào cung, đám Võ Kinh Vệ Tây Môn Thự cũng đã xác định Sở Hoan chắc chắn sẽ đầu đội mũ quan trở về.
Sở Hoan nhìn những ánh mắt chờ đợi này, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Chẳng qua Thánh thượng cũng không phong quan!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Có người còn cho là mình nghe lầm, không kìm nổi hỏi người bên cạnh:
- Sở Hoan nói cái gì? Phong quan gì rồi?
Người bên cạnh lắc đầu, cũng không biết là thất vọng hay là bản thân nghe không rõ.
Tôn Tĩnh Nhất rốt cuộc không kìm nổi hỏi:
- Ngươi nói là, Thánh thượng triệu kiến ngươi, cũng không... cũng không phong thưởng?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút nói:
- Không phong quan, thưởng một chút.
Lúc này không ít Võ Kinh Vệ đều thất vọng, thật ra những người này quả thật ngóng trông Sở Hoan có thể kiếm được một chức quan trong triều, ở trong Tây Môn Thự, nói trắng ra đều là người nghèo túng lăng lộn tới Võ Kinh Vệ, phía sau không có chỗ dựa vững chắc gì, cơ hội muốn trở nên nổi bật rất nhỏ bé, vốn muốn kéo chút quan hệ với Sở Hoan, Sở Hoan muốn phát đạt, mọi người cũng có thể thơm lây, ai biết Sở Hoan trở về từ trong cung, ngay cả một chức quan cũng không kiếm được.
Sở Hoan không có phong thưởng, mọi người cũng không có hứng thú đối với mấy thứ được ban thưởng, dù sao ban nhiều hơn nữa, cũng không cảm thấy Sở Hoan sẽ phân phát cho mọi người, đã có người tính tình tực tế lắc đầu liền rời đi, vài người lập tức đều thất vọng thở dài, tản đi, bộ dáng kia, dường như chính mình không được lên chức vậy.
Mới vừa rồi còn có mười ba mười bốn người, trong nháy mắt bên cạnh cũng chỉ còn lại bốn năm người.
Vương Phủ vỗ vai Sở Hoan, an ủi:
- Sở Hoan, lần này không được phong quan, ngươi cũng không nên thất vọng, dùng bản lĩnh của ngươi, về sau vẫn có cơ hội rất lớn đấy. Ta đã chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, trước tiên ăn chút gì nói sau.
Vài người còn lại đều an ủi vài câu.
Sở Hoan nhìn mấy người kia, lại cười nói:
- Vương đại ca, buổi tối mọi người còn phải tuần tra sao?
Vương Phủ nói:
- Buổi tối cũng đã an bài ra ngoài.
- Vậy là tốt rồi.
Sở Hoan nói:
- Thánh thượng ban thưởng, nếu vài vị nguyện ý, chúng ta tìm một chỗ uống mấy chén, không biết ý các vị thế nào?
Tôn Tĩnh Nhất là người đầu tiên nói:
- Được được được, chúng ta ra ngoài uống rượu. Cơn say giải ngàn nỗi buồn, qua vài chén rượu, tất cả buồn phiền sẽ tan thành mây khói.
Vương Phủ cũng cười nói:
- Sở Hoan mời khách, nào dám nói không, lần này mọi người đi theo, nhất định phải ăn hết tiền của Sở Hoan!
Tôn Tĩnh Nhất cướp lời nói:
- Chúng ta đi đâu ăn?
Một gã Võ Kinh Vệ xấu hổ mà nói:
- Nếu không... chúng ta đi Tần Vân Phường?
Tất cả mọi người lập tức đều lộ ra vẻ mờ ám, Sở Hoan cũng sảng khoái nói:
- Đi, chúng ta đi Tần Vân Phường!
Hắn cũng không biết Tần Vân Phường này rốt cuộc ở chỗ nào
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu