Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 342: MỗI NgườI ĐềU Tự Bố Trí
Q
uả là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, thuyền chậm còn phải đi ngược gió. Cũng như từ trước đến nay Hô Diên Ngạo Bác luôn cho rằng Trịnh Thiên Tắc là trợ thủ đắc lực nhất của y, nhưng dưới những lời đồn thổi từ Tỉnh ủy rằng y chắc chắn sẽ bị điều đi, Quan Doãn lại khống chế được Trịnh Lệnh Đông, nhìn thấy tình hình Học viện Tiến Thủ sẽ không khống chế được nữa, dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền ở Hoàng Lương, trong đầu y thình lình xuất hiện một ý niệm khiến bản thân y cũng phải giật nảy mình.
Nhìn thẳng vào hai mắt Trịnh Thiên Tắc, Hô Diên Ngạo Bác gằn từng tiếng hỏi:
- Như vậy, những chứng cứ xác thực nằm trong tay Trịnh Lệnh Đông đã thật sự rơi vào tay Quan Doãn rồi sao?
- Rất có thể.
Trịnh Thiên Tắc vẫn chưa ý thức được, trong khoảnh khắc vừa rồi, địa vị của gã trong suy nghĩ của Hô Diên Ngạo Bác đã thay đổi long trời lở đất đến thế nào.
- Có còn khả năng giữ lại Trịnh Lệnh Đông, để Trịnh Lệnh Đông không làm loạn không?
Hô Diên Ngạo Bác lại hỏi tiếp.
- Hiện giờ thì không được, lúc người của ta đuổi tới nơi thì không thấy Trịnh Lệnh Đông nữa, thủ pháp của đối phương rất chuyên nghiệp, trình độ theo dõi cũng rất cao.
Trịnh Thiên Tắc giờ cũng đã đoán được trước đây có người tung tin khiến người của gã đuổi theo Trịnh Lệnh Đông, nhưng thật ra là muốn nhân đó mà cạy miệng Trịnh Lệnh Đông.
- E là nằm trong tay Quan Doãn rồi. Quan Doãn cố ý tung tin Trịnh Lệnh Đông ở thành phố Yến, còn để lại địa chỉ, chính là muốn mượn tay của tôi khiến Trịnh lệnh Đông phải mở miệng. Quan Doãn này còn quá cha kẻ trộm. Giờ Trịnh Lệnh Đông rơi vào tay Quan Doãn, không chừng đã khai hết toàn bộ, lại phối hợp với báo cáo điều tra của Hạ Lai về Học viện Tiến Thủ. Vấn đề của Học viện Tiến Thủ sợ là không thể…
Đâu chỉ không che đậy được chuyện của Học viện Tiến Thủ, dòng họ Trịnh e là cũng bị lửa lớn thiêu thân rồi. Hô Diên Ngạo Bác vốn đã bị tin điều động làm cho tinh thần bất an. Giờ Học viện Tiến Thủ sắp thất thủ, Trịnh Thiên Tắc có khả năng chạy trời không khỏi nắng, gốc rễ của y cũng đứt, chẳng những đừng mong có cơ hội phân thắng bại với Tưởng Tuyết Tùng, mà còn sợ là cuối cùng sẽ phải bị ngọn lửa của Học viện Tiến Thủ cháy lan đến người, cuối cùng có kết cục không lối thoát. Đến lúc đó cũng đừng mong đến thành phố Ngưu, e là đã bị miễn chức ngay tại chỗ rồi.
Đã đến lúc phải tìm đường thoát ra, Hô Diên Ngạo Bác không thể không nhìn Trịnh Thiên Tắc bằng ánh mắt thương hại, cuối cùng lại hỏi một câu:
- Nếu Trịnh Lệnh Đông khai ra, lửa của Học viện Tiến Thủ có thể cháy lớn cỡ nào?
- Nếu chỉ có khẩu cung của Trịnh Lệnh Đông không thì cũng không có vấn đề gì, mọi việc còn có thể xoay chuyển, tìm được đường sống. Nhưng nếu phối hợp với báo cáo điều tra của Hạ Lai, Học viện Tiến Thủ sẽ cháy sạch không còn một mảnh ngói.
Trịnh Thiên Tắc lo lắng nói.
- Thật không ngờ, không thể chơi đùa được với một gã thanh niên mới đôi mươi. Thật là lật thuyền trong mương. Hay là tìm người bôi nhọ Quan Doãn đi?
- Hồ đồ!
Hô Diên Ngạo Bác mắng một câu.
- Bây giờ không phải là lúc đùa giỡn làm càn. Mọi chuyện bây giờ đã lộ diện cả rồi, chỉ có thể dùng kế công khai, không thể dùng âm mưu được. Anh bôi nhọ Quan Doãn thì được ích lợi gì, còn có thể bôi nhọ cả bản thân? Giờ người đó cũng đã ra tay, đối phương đã tung hết hỏa lực, toàn bộ đều xuất kích.
- Bản thân người đó chẳng phải cũng có chuyện sao?
- Vẫn chưa đến lúc, cứ chờ một chút. Lá bài tẩy cuối cùng không thể dễ dàng tung ra được. Ra bài rồi thì hoàn toàn không còn đường lui.
Hô Diên Ngạo Bác khoát tay.
- Dù Trịnh Lệnh Đông có rơi vào tay Quan Doãn, thì lộ trình từ thành phố Yến đến Hoàng Lương cũng khá dài…
Trịnh Thiên Tắc lập tức hiểu rõ ám chỉ của Hô Diên Ngạo Bác, cho dù là chứng cứ trong tay Trịnh Lệnh Đông đã vào tay Quan Doãn, nếu như Trịnh Lệnh Đông không thể ra mặt làm chứng…. thì sức mạnh cũng giảm đi rất nhiều. Đúng, không thể để Trịnh Lệnh Đông sống sót trở về Hoàng Lương. Quãng đường từ thành phố Yến về đến Hoàng Lương gần hai trăm km, ai biết sẽ không xảy ra tai nạn giao thông nào?
Trịnh Thiên Tắc đi xuống lầu, vẫn chưa nghĩ được sự thay đổi trong thần sắc của Hô Diên Ngạo Bác khi trò chuyện với gã. Lúc gã vừa bước xuống lầu, vừa lúc Quan Doãn đi tới.
Trước kia Trịnh Thiên Tắc nhìn thấy Quan Doãn vẫn luôn giữa thái độ cao cao tại thượng vì gã cho rằng Quan Doãn bất quá cũng là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có thể làm nên trò trống gì chứ? Cho dù là dựa vào sức mạnh tuổi trẻ cùng với hào quang của thư ký thứ nhất Thành ủy mà ngẫu nhiên thắng được vài ván thì cũng chỉ là may mắn thôi. Nhưng hiện tại, khi Trịnh Thiên Tắc gặp lại Quan Doãn nơi ngõ hẹp, thấy vẻ mặt luôn tươi cười hăng hái của Quan Doãn, bỗng nhiên đáy lòng của gã phát lạnh, cảm giác được phía sau vẻ tươi cười của Quan Doãn đang ẩn giấu một thanh kiếm sắc giết người không thấy máu. Mỗi một đường kiếm đâm ra đều có thể đâm vào yếu huyệt, có thể lấy được mạng gã.
Hiện tại trước mặt Quan Doãn, gã không còn nổi vẻ cao cao tại thượng mà còn phải lo lắng nữa. Thấy Quan Doãn, tuy gã hận đến ngứa cả răng, nhưng vẫn dường như không có việc gì, chủ động bắt chuyện:
- Thư ký Quan,
- Cục trưởng Trịnh.
Quan Doãn cũng nở nụ cười:
- Chúc mừng anh thêm một tuổi.
Trịnh Thiên Tắc khách sáo mỉm cười. Quan Doãn thấy trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt gã với Quan Doãn trong nháy mắt đã đông cứng như băng.
Đời người có đôi lúc có những cuộc gặp gỡ thoáng qua. Có đôi khi gặp thoáng qua để sau đó còn gặp lại, nhưng cũng có đôi khi lại là từ biệt mãi mãi. Đến lúc sau, khi Trịnh Thiên Tắc quay lại ngước nhìn tòa nhà Thành ủy cũ kỹ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia bi thương khó hiểu. Đã bao nhiêu năm, gã luôn hy vọng một ngày kia có thể đến làm việc tại tòa nhà Thành ủy, cố gắng vô số lần nhưng đều không thành công, gã đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng, thầm mong có thể kinh doanh ở Hoàng Lương, chẳng sợ cuối cùng làm một lão già ở Hoàng Lương, cũng muốn làm một vị vua một cõi, tự do tự tại.
Hôm nay, khi gã nghe được tin đồn gã có thể bước một bước vào Hội nghị thường vụ, đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an, trong lòng của gã lại không có lấy một tia dao động. Không phải gã không muốn, mà là đối mặt với việc Trịnh Lệnh Đông bị Quan Doãn khống chế, sắp sửa không thể khống chế được thế cục toàn diện, gã làm sao có thể vui vẻ được? Nếu ngọn lửa của Học viện Tiến Thủ bùng cháy, gã chắc chắn chạy trời không khỏi nắng, còn có thể cháy sạch đến hài cốt không còn, người cũng đủ mất mạng, còn làm Bí thư Đảng ủy Công an gì nữa chứ?
Trịnh Thiên Tắc cũng hiểu được một ít đạo lý, đường đi mất lối, đến lúc cuối cùng không thể quay đầu, tiền bạc hay quyền thế gì cũng không thể bằng được sự bình thản trong lòng hay giấc ngủ yên ổn quý giá. Chỉ tiếc, hiện giờ gã không thể buông tay, càng không an tâm được, chỉ có thể đi một con đường đến đêm tối.
Ngồi vào xe, trên đường về Cục, điện thoại của Trịnh Thiên Tắc reo lên. Nhìn thấy điện thoại của Hoàng Hán, trong lòng gã không khỏi cả kinh. Lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Gã bảo Triệu Bưu âm thầm điều tra xem rốt cuộc mối quan hệ giữa Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh có thật hay không, nhưng kết quả là Triệu Bưu đi rồi cũng không có tin tức.
- Hoàng Hán, chuyện gì?
Trịnh Thiên Tắc hỏi như không có việc gì.
- Cục trưởng Trịnh, có hai chuyện muốn báo cáo với anh.
Giọng điệu Hoàng Hán vẫn cung kính trước sau như một.
- Thứ nhất là có tin đồn tôi phải bước tới một bước, đảm nhiệm Cục trưởng Phân cục Đơn Thủy, chuyện này xin Cục trưởng Trịnh làm chủ. Hai là hôm qua Triệu Bưu tìm tôi, hỏi tôi và Hồng Nhan Hinh có quan hệ nam nữ không. Chuyện này… từ đâu mà ra?
Tin tức Hoàng Hán phải lên làm Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố kiêm Cục trưởng phân cục Đơn Thủy, Trịnh Thiên Tắc đã sớm biết. Chuyện lên chức trong phạm vi Cục Công an thành phố, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy có quyền bổ nhiệm, nhưng kết quả đề cử trong Cục Công an thành phố vẫn phải thông qua Hội nghị Đảng của Cục Công an thành phố. Đối với việc vài thành viên trong tổ Đảng, bao gồn Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng cùng nhau đề cử Hoàng Hán làm Phó Cục trưởng kiêm Cục trưởng phân cục Đơn Thủy khiến lòng gã thấy cực kỳ khó chịu. Có ai không biết Hoàng Hán là tay chân thân tín của gã, lại được người ngoài cùng nhau đề cử. Rốt cuộc là làm dáng cho gã xem, hay Hoàng Hán đã ngã về phe Tưởng Tuyết Tùng hay Thôi Đồng, mới có vinh dự được đề cử như thế. Bất kể như thế nào, khi gã đã hoài nghi Hoàng Hán bất trung với gã, đề cử Hoàng Hán là một cú uất ức với gã.
Uất ức không chỉ vì đã trúng một cước, mà còn vì nỗi khổ không nói thành lời. Nếu gã bác bỏ chuyện đề cử Hoàng Hán, chẳng khác nào tuyên bố quan hệ giữa gã và Hoàng Hán đã tan vỡ. Nếu không bác bỏ, nếu chẳng may cuối cùng điều tra được rõ ràng là Hoàng Hán phản bội gã, mà gã lại tự tay nâng Hoàng Hán lên cao, sau này có phải hối tiếc không kịp sao?
Bất kể làm thế nào, trái hay phải đều không tốt. Trịnh Thiên Tắc phiền não vạn phần. Bị đồn đến góc tường, tạm thời chỉ có thể tỏ thái độ không xác định, dựa vào yên lặng để theo dõi chuyển biến. Giờ Hoàng Hán chủ động nói như vậy, gã biết đã đến lúc phải mặt đối mặt rồi.
Nếu chuyện đề cử Hoàng Hán làm Cục trưởng phân cục Đơn Thủy còn có thể trì hoãn trong một tháng, thì chuyện Triệu Bưu đối mặt chất vấn Hoàng Hán có quan hệ nam nữ với Hồng Nhan Hinh không lại khiến Trịnh Thiên Tắc nhức đầu ngay lập tức. Tên Triệu Bưu này thật là ngu như lợn, chuyện này sao có thể hỏi ngay mặt cho rõ ràng được?
Thật sự là tên ngu ngốc thành sự không có, bại sự có thừa.
Trịnh Thiên Tắc vốn đã đủ tâm phiền ý loạn rồi, lại bị Hoàng Hán tung ra hai chuyện cùng lúc, dồn đến nỗi không còn đường lui. Hiện giờ gã vẫn còn cần mượn lực lượng của Hoàng Hán, liền suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện đề cử của anh đã trình lên Cục Công an thành phố, ngày mai sẽ mời dự họp tổ Đảng một chút, không có vấn đề gì đâu. Còn chuyện Triệu Bưu… nó vốn là một thằng khốn, sao anh có thể tin lời của nó?
Hoàng Hán cười ha hả:
- Chính vì không tin nên mới hỏi xin chỉ thị của Cục trưởng Trịnh, e là nó loạn truyền thánh chỉ. Nó thở phì phì đi rồi, lúc đi ra còn nói sớm muộn gì Hồng Nhan Hinh cũng là người của nó, không ai có thể tranh giành được với nó cả, ngay cả người chết cũng không được. Tôi thấy đúng là nó uống nhiều quá rồi, nói lung tung thôi. Có lẽ nó muốn đi ra ngoài giải sầu vài ngày. Cục trưởng Trịnh, anh nên khuyên nó một chút, giờ tin đồn bất lợi, đừng để nó làm càn làm quấy.
Triệu Bưu đi ra ngoài giải sầu rồi sao? Trịnh Thiên Tắc nhất thời không lưu tâm đến thâm ý trong lời nói của Hoàng Hán, suy nghĩ một chút mới nói:
- Hoàng Hán, trước hết cứ mặc kệ Triệu Bưu đi. Trịnh Lệnh Đông bị người của Quan Doãn khống chế ở thành phố Yến, có khả năng sắp tới sẽ quay về Hoàng Lương. Anh lưu ý một chút, đừng để Trịnh Lệnh Đông mang theo miệng quay về.
Ngụ ý dĩ nhiên là muốn Trịnh Lệnh Đông vĩnh viễn ngậm miệng.
Hoàng Hán kiên quyết nói:
- Cục trưởng Trịnh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi. Người của tôi đã bố trí các trạm phòng vệ trên đường từ thành phố Yến xuôi về nam, chỉ cần Trịnh Lệnh Đông vừa ra khỏi thành phố Yến, là có thể nhận được tin tức ngay.
- Tốt.
Trong nháy mắt, Hoàng Hán đã lại có được sự tin tưởng của Trịnh Thiên Tắc. Thời khắc mấu chốt, vẫn là Hoàng Hán đáng tin. Trong lòng gã đã có quyết định sau cùng về việc đề bạt Hoàng Hán đảm nhiệm Cục trưởng phân cục Đơn Thủy.
Vừa mới dứt cuộc điện thoại của Hoàng Hán, trong lòng Trịnh Thiên Tắc còn chưa thoát khỏi ý vị của việc tin tưởng Hoàng Hán trở lại, nhớ đến những năm tháng hào hùng của gã và Hoàng Hán năm xưa… đột nhiên bên tai lại truyền đến một tiếng vang thật lớn, tiếp đó có cảm giác người bị quật sang một bên, trong đầu nháy mắt đã có một ý niệm: “Không xong, xảy ra tai nạn xe cộ rồi.”