Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Không Làm Bia Đỡ Kiếm!
- V
ô lượng quang. Vô lượng thọ!
Tấm lồng bóng tối phô thiên cái địa ập đến. Trong hai mắt của Hồng Dịch, thậm chí là cả trong thần niệm đều cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Xà vương Tinh Mâu tựa như đang dần dần trở thành một thế giới bóng tối tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Trong truyền thuyết, Thai Tàng Đại Kết Giới có khả năng khiến cho một phần rất nhỏ của vũ trụ hoá thành hồng hoang. Một khi bị phong ấn ở trong đó, con người liền bị vây hãm nghìn vạn năm, hoàn toàn không tìm được đường trở về đại thiên thế giới, nói cách khác là không thể quay về thế giới hiện tại được.
Trong thư khố của Càn Khôn Bố Đại có ghi chép của các đại cao tăng đời trước của Đại Thiện Tự, trong đó có đưa ra đủ loại phân tích về thứ kết giới cực mạnh này của Huyền Thiên Quán. Hồng Dịch lúc trước đọc sách cũng có đọc qua đôi chút.
Loại đạo thuật này không chỉ có khả năng phong ấn địch nhân, một khi dùng để phòng thủ thì không một thứ gì có thể chọc thủng được.
Chính vì như thế nên khi nhìn thấy trong tay của Thiên Xà vương Tinh Mâu xuất hiện một đoá hoa Mạn Đà La màu đen, trong lòng Hồng Dịch liền cảm thấy không ổn, lập tức hoá thân thành Di Đà Đại Phật, phát ra ánh sáng vô cùng vô lượng, dùng Chân Không Đại Thủ Ấn để hộ vệ, kết thành Trí Tuệ quyền ấn. Trong lúc pháp ấn xoay chuyển, niệm niẹm sinh ánh sáng, không gian chấn động dữ dội.
Ầm ầm!
Vùng bóng tối xung quanh thân thể Hồng Dịch dường như bị ánh sáng vô lượng chấn loãng bớt một chút. Tâm linh của hắn liền sáng sủa hơn rất nhiều, không còn chìm trong trầm tịch nữa.
Thế nhưng xung quanh vẫn như cũ, đều là bóng tối vô cùng vô tận, không một chút ánh sáng, cả vùng không gian đặc quánh tựa như keo dán, hơn nữa Hồng Dịch đột nhiên cảm giác thấy thế giới đang xoáy tròn, trên dưới đảo ngược.
- Phải chớp lấy cơ hội này. May mà ta có mang theo Càn Khôn Bố Đại.
Trong thời khắc quyết định, ngón tay của Hồng Dịch vung lên. Từ trong hư không, một luồng ánh sáng trong suốt xuất hiện, không gian nứt ra một kẽ hở. Cùng lúc đố, từ trong y phục của hắn, một chiếc túi lớn bằng da người tự động nhẹ nhàng bay ra. Còn bản thân hắn lại giống như cá chép vượt long môn, vươn người nhảy thẳng vào trong Càn Khôn Bố Đại.
Ngay sau đó, luồng ánh sáng trong suốt thu liễm, toàn bộ không gian không còn chút khí tức nào của sự sống, chỉ còn một chiếc túi lớn bằng da người trơ trọi nằm trong bóng tối vô tận.
Rắc rắc rắc rắc.
Toàn bộ thế giới bóng tối, lấy một chất điểm làm trung tâm, cấp tốc co rút về chính giữa.
Ầm!
Đến cuối cùng phát ra một tiếng nổ. Toàn bộ bóng tối đều ngưng tụ trở lại, hoá thành một khối thuỷ tinh đen có kích thước bằng nắm tay. Khối thuỷ tinh này không hoàn toàn là hình tròn mà trong vòng tròn lại chia thành tám cánh. Ở bên trong loáng thoáng có luồng khí đen dập dờn. Xuyên qua màn hắc khí này tựa hồ có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo của rất nhiều tiểu thiên thế giới khác, cảnh vật biến đổi liên tục.
- Càn Khôn Bố Đại của Đại Thiện Tự quả nhiên là nằm trong tay người này. Xem ra thánh giả Đồ Nguyên không phải là do Kim Chu pháp vương giết chết. Kim Chu pháp vương ngay cả lôi kiếp còn chưa vượt qua, làm sao có khả năng giết chết thánh giả Đồ Nguyên được.
Khối thuỷ tinh đen vừa hạ xuống lòng bàn tay của Thiên Xà vương Tinh Mâu, thân hình yêu kiều của Tinh Mâu liền khẽ động, nhìn vào trung tâm của khối thủy tinh, xuyên qua màn sương đen liền thấy một chiếc túi đang treo lơ lửng giữa không gian vô cùng vô tận của tiểu thiên thế giới.
Bằng vào nhãn lực của Thiên Xà vương Tinh Mâu, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc túi này chính là Càn Khôn Bố Đại của Đại Thiện Tự.
Thì ra Hồng Dịch tự bản thân cũng biết, về phương diện đạo thuật không thể nào chống lại được Thiên Xà vương Tinh Mâu, vì thế trong nháy mắt liền trốn vào trong Càn Khôn Bố Đại.
Bồng!
Đột nhiên, một luồng ánh sáng trong suốt từ Càn Khôn Bố Đại truyền ra bên ngoài.
Hình ảnh mờ nhạt của Càn Khôn Bố Đại ở bên trong khối thuỷ tinh đen chợt loé lên, sau đó biến mất hoàn toàn, không để lại chút vết tích, tựa như xuyên phá hư không, đi đến một thế giới khác.
- Nghĩ đơn giản vậy sao!
Thiên Xà vương Tinh Mâu khe khẽ lắc đầu, hai mắt nhìn về phía xa xa, thân thể khẽ động. Từ trên cơ thể bỗng dâng lên một vùng bóng tối vô cùng vô tận. Ngay khi thân thể chìm trong tầng mây bóng tối liền biến mất vô ảnh vô tung.
............
- Một hoa sinh một lá quả, một niệm sinh một thế giới. Loại tiểu thiên thế giới này, loại đạo thuật này quả thật là kinh thiên động địa. Hắc Ám Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới không hổ là một trong những thuật phong ấn đệ nhất của Huyền Thiên Quán. May mà ta từng thấy qua một lần cho nên hôm nay mới không bị phong ấn. Cũng thật là may mắn khi mang theo Càn Khôn Bố Đại bên người, hơn nữa bằng vào đạo thuật tiếp cận hai lần lôi kiếp cùng lực lượng tám tôn thần linh của ta, cũng tương đương với mười tám cao thủ quỷ tiên rồi.
Sau một nén hương, ở mấy nghìn dặm bên ngoài, trên một ngọn núi tuyết cao chót vót, một luồng ánh sáng trong suốt từ trong hư không bỗng nhiên loé lên. Sau khi luồng ánh sáng biến mất, Càn Khôn Bố Đại liền hiện lên.
Hồng Dịch bước lên một bước, thân thể từ trong Càn Khôn Bố Đại thông qua khe nứt bay vút ra ngoài, hạ xuống đỉnh núi tuyết.
Đây là một ngọn núi vô danh, băng tuyết trên mặt đất không hiểu vì sao lại cứng rắn hệt như sắt thép, đặt chân lên đó con người liền cảm thấy một cỗ khí tức thanh khiết, kiên cố.
Trên đỉnh núi tuyết gió thổi rất dữ dội, những âm thanh vù vù soạt soạt tựa như tiếng xé vải vang lên liên hồi khiến cho ngay cả tám vòng hào quang phía sau gáy của Hồng Dịch đều chợp chờn lay động.
Tuy rằng không biết nơi này là ở đâu, thế nhưng Hồng Dịch vừa quan sát cảnh vật xung quanh một chút liền biết rằng bản thân vừa hạ xuống đỉnh của một ngọn núi tuyết trong cánh đồng băng tuyết.
Nơi này thời tiết lạnh hơn rất nhiều, quanh năm có gió tuyết gầm rú, trời đất đóng băng. Kể cả dân cư vùng Bắc quốc cũng khó có thể tiến sâu vào vùng này.
Người tiến vào sâu trong núi tuyết, thường thường tay chân sẽ bị đông cứng, mất đi tri giác, sau đó chỉ cần khẽ cử động, hai tay hai chân, lỗ mũi, lỗ tai liền rụng xuống, khi đó sẽ vô cùng đau đớn.
Hơn nữa gió nơi này rất lớn, ngay cả gấu tuyết cũng có thể bị thổi bay.
Hoàn cảnh như vậy, không nói đến con người, cho dù là quỷ thần, âm hồn xuất khiếu, một khi tiến nhập vào trong vùng núi tuyết nơi cực bắc này, linh hồn cũng sẽ bị tổn hao nghiêm trọng.
Tuy nhiên hiện giờ Hồng Dịch có lực lượng của tám tôn thần linh hộ thể nên cũng không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng toàn thân vẫn cảm thấy hơi lạnh lẽo đôi chút. Hắn cảm giác rằng những luồng gió dữ dội đang gào thét trước mặt tựa như một bàn tay khổng lồ vô hình đang cuồn cuộn bổ tới, khiến cho cơ thể hắn chao đảo không ngừng. Bản thân phải vận lực lượng cực mạnh mới có thể giữ vững thân thể.
- Thiên Xà vương không hổ là Thiên Xà vương. Nhất niệm nhất thế giới. Chỉ sợ rằng đã vượt qua ba lần lôi kiếp, đạt tới cảnh giới bốn lần lôi kiếp rồi.
Sau khi hạ xuống đỉnh núi tuyết, Hồng Dịch thu lại Càn Khôn Bố Đại, cầm trong tay. Xung quanh thân thể tản ra một tầng ánh sáng để bảo vệ, lặng lẽ cảm thụ khí lạnh bao trùm cả bầu trời, khắp chốn đều là một vẻ hoang vu tiêu điều.
Mặc dù hiện giờ là đêm tối nhưng hắn cũng có thể quan sát tình huống bốn phía xung quanh. Xa xa trước mắt là cả một dải núi tuyết kéo dài vô cùng vô tận, có rất nhiều đỉnh núi xuyên thẳng qua tầng mây, không biết cao đến chừng nào.
Vừa rồi đấu pháp với Thiên Xà vương, Hồng Dịch cuối cùng đã một lần chịu thiệt thòi.
Đối phương e rằng đã là cường giả bốn lần lôi kiếp. Trong khi đó Hồng Dịch mới chỉ vượt qua một lần lôi kiếp. Sự chênh lệch của hai người có thể nói là rất lớn, chẳng khác nào tiên thiên võ sư đấu với đỉnh cấp đại tông sư Bán Thánh.
Mỗi một luồng thần niệm của Thiên Xà vương Tinh Mâu so với Hồng Dịch còn cường đại hơn gấp mười lần. Không chỉ bắn ra hào quang nồng đậm hơn mà còn có khả năng tuỳ ý biến hoá thành một tiểu thiên thế giới.
Nhất niệm nhất thế giới. Mỗi một luồng thần niệm sinh ra đều có khả năng biến thành một thế giới nho nhỏ.
Đây là thứ cảnh giới gì?
- Quỳnh Ngọc Tuyết Liên?
Ngay khi Hồng Dịch đang quan sát cảnh vật bốn phía sung quanh. Đột nhiên ở nơi sườn núi, một tia khí tức thuần dương yếu ớt kinh động thần niệm của hắn.
Thân thể của hắn chợt chớp lên, trong sự bao phủ của ánh sáng nhiều màu, liền phóng vọt lên hơn trăm trượng, rồi lướt đi ba, bốn dặm, sau đó mới hạ xuống một vách núi đá dựng đứng.
Bên dưới sườn núi này là một khe núi đen kịt sâu thăm thẳm, không biết thông đến nơi nào, Hồng Dịch cũng không muốn xuống dưới đó để tìm hiểu.
Đoạn sườn núi này là một nơi chắn gió. Tại một kẽ hở trên băng tuyết ở bên dưới chừng vài trượng, Hồng Dịch nhìn thấy vài đoá hoa sen trắng như ngọc thạch, xung quanh hoa sen có một cỗ khí tức thuần dương ấm áp.
Hồng Dịch vừa nhìn qua liền nhận ra ngay, đây là một thứ linh dược được ghi lại trong sách thuốc của Đại Thiện Tự, Quỳnh Ngọc Tuyết Liên. Thứ linh dược này hấp thụ chút khí tức thuần dương của tuyết trời mà hình thành, quả thật là thứ linh dược có đẳng cấp sánh ngang với Nguyên Tẫn Thiên Châu, cực kỳ khó kiếm được.
Loại Quỳnh Ngọc Tuyết Liên này sau khi phơi nắng, rồi chế tạo thành nén hương, khi ngồi tĩnh toạ tham thiền đốt một nén hương này thì có thể khu trừ mọi tạp niệm trong linh hồn, hơn nữa khí tức thuần dương bên trong nén hương có thể dung nhập vào trong thần niệm, khiến cho thần niệm trở nên cường tráng hơn, tiêu trừ một phần âm khí lạnh lẽo trong linh hồn.
Đây là thứ linh dược mà người tu đạo tham thiền ngay cả trong mơ cũng cầu có được. Tuy rằng không bằng máu Tà Thần những có thể nói là rất trân quý.
Hồng Dịch cưỡi ánh sáng hạ xuống, nhẹ nhàng ngắt lấy đoá hoa sen.
Đâu ngờ, ngay khi hắn vừa ngắt lấy đoá hoa, bất thình lình từ trong một khe nứt bên cạnh, một con rắn trắng toát hệt như bông tuyết mãnh liệt phóng ra. Trong lúc phóng ra, cái miệng mở rộng, toàn thân lại chuyển sang màu xanh thẳm, mùi tanh hôi tản ra bốn phía. Ở rìa thân thể không ngờ có hai lớp màng phồng lên, bay vút lên không trung, từ trong cái miệng mở rộng, một điểm điểm sáng màu lam tựa như mũi tên bắn ra.
- Huyền Băng Phi Xà. Bên cạnh thiên tài địa bảo quả nhiên có độc vật bảo vệ.
Đối mặt với con rắn quái dị này, Hồng Dịch không hề biến sắc. Tầng ánh sáng quanh cơ thể hơi biến ảo một chút liền bao trụ lấy con rắn kia, sau đó mang theo cả tuyết liên ném vào trong Càn Khôn Bố Đại.
- Xem ra ở nơi hoang vu có rất ít người lui tới, ở những nơi ngay cả quỷ tiên cũng khó có thể đến được, quả nhiên có rất nhiều thiên tài địa bảo. Đợi khi nào có thời gian ta phải lùng sục khắp dải núi tuyết vô cùng vô tận này, hái chút linh dược mới được.
Ngay khi vừa hái thuốc xong, Hồng Dịch đột nhiên cảm thấy tâm linh bản thân khẽ động.
- Thiên Xà vương Tinh Mâu, vì sao ngươi cứ bám theo ta mãi không thôi như vậy.
Vừa nói Hồng Dịch vừa xoay người lại.
Quả nhiên ở phía trên vách núi, từ trong một đoàn bóng tối hiện ra hình thể của Thiên Xà vương, y phục đen, mái tóc đen, đôi mắt chớp loé dòng sông ngân hà.
- Tuy rằng công tử có thể sử dụng khả năng xuyên phá hư không của Càn Khôn Bố Đại, thế nhưng ước chừng cũng không thoát khỏi Sưu Thần Đại Pháp của ta. Thế nhưng xem ra công tử coi như cũng là trong hoạ có phúc, lại hái được Quỳnh Ngọc Tuyết Liên.
Thiên Xà vương Tinh Mâu nhìn Hồng Dịch, sau đó đưa mắt nhìn qua Càn Khôn Bố Đại rồi dùng một ngữ khí bình tĩnh nói.
- Quỳnh Ngọc Tuyết Liên đối với Huyền Thiên Quán mà nói cũng không đáng là gì.
Hồng Dịch nhìn Thiên Xà vương Tinh Mâu, tựa như một nhà sư nhập thiền nói.
- Ta có ba đại thần thông Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai. Ngươi hiện giờ lại không có Huyền Thiên quán chủ bên cảnh, như vậy không cách nào phong ấn được ta.
- Ta vốn cho rằng Đại Thiện Tự đã hoàn toàn bị tiêu diệt, không ngờ rằng còn lưu lại hậu duệ, hơn nữa lại đạt được thành tựu.
Tinh Mâu tựa hồ cũng không nóng vội động thủ. Hai mắt nhìn phía Hồng Dịch, sự sinh diệt của tinh tú trong con ngươi dường như xoay chuyển nhanh hơn một chút, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Ta cũng không phải là hậu duệ của Đại Thiện Tự, chỉ là ngẫu nhiên có được đạo thuật của Đại Thiện Tự mà thôi.
Hồng Dịch hờ hững nói.
- Huyền Thiên Quán cùng Đại Thiện Tự tuy rằng là đối lập thế nhưng cũng không có cái gì gọi là đại cừu. Huyền Thiên quán chủ đã từng Ấn Nguyệt thượng hai bên trao đổi đạo thuật, Thiên Xà vương hôm nay đối phó với ta, vậy chẳng khác nào khiến cho Huyền Thiên Quán kết mối đại cừu.
- Công tử nói như vậy cũng không sai. Bằng vào đạo thuật của công tử, vượt qua hai lần lôi kiếp, hơn nữa lại còn luyện được bản lĩnh bất tử của Quá Khứ kinh. Đạo thuật đặc biệt. Kết hợp với Chân Không Đại Thủ Ấn thì coi như là cao thủ ba lần lôi kiếp cũng không thể làm gì công tử. Nếu không phải là ta đã vượt qua bốn lần lôi kiếp, nhất niệm sinh nhất thế giới thì cũng không áp chế được công tử. Huống chi trong tay công tử có cả Càn Khôn Bố Đại, có thể xuyên phá hư không.
Tinh Mâu nói.
- Thế nhưng công tử nói cùng chúng ta không oán không cừu thì không đúng. Ta hỏi công tử một câu, có phải bảo vật trấn đường của Huyền Thiên Quán Phá Hư đường chúng ta, Vô Thường kiếm, hiện giờ đang nằm trong tay công tử phải không?
- Thì ra là phiền phức do Vô Thường kiếm gây ra. Vô Thường kiếm đã được cất giấu trong Càn Khôn Bố Đại, không ngờ Thiên Xà vương lại có thể cảm ứng được.
Hồng Dịch nhanh chóng xoay chuyển ý niệm, mở miệng nói.
- Vô Thường kiếm là do ta đích thân đoạt được từ Nạp Lan Yên La. Chẳng lẽ Thiên Xà vương muốn đoạt lại từ tay ta?
- Lúc trước khi cùng công tử động thủ, quả thật ta cũng có ý này. Thế nhưng hiện giờ ta đã thay đổi ý định rồi.
Tinh Mâu nói.
- Chân Không Đại Thủ Ấn của công tử đã đạt đến tám vòng hào quang, chỉ thiếu một đạo nữa là được chín vòng. Đến cuối cùng sẽ luyện tới Bất Hủ Nguyên Thần. Nếu như công tử đáp ứng với ta một việc, ta có thể mang thần linh mà Huyền Thiên Quán phong ấn đưa cho công tử để làm chủ thần, giúp cho thực lực của công tử tăng lên cực lớn.
- Hả?
Hồng Dịch nghe được câu này, nhíu mày nói.
- Ngươi muốn ta giúp việc gì?
- Giúp ta giết chết một người!
Thiên Xà vương Tinh Mâu nói.
- Giết chết một người? Thiên hạ này chẳng lẽ có người nào mà Thiên Xà vương ngươi không giết được sao? Chẳng lẽ là Mộng Thần Cơ?
Hồng Dịch hỏi.
- Mộng Thần Cơ quá mức cường đại, không đấu lại được hắn!
Tinh Mâu nói.
- Người ta muốn công tử giết là một tiểu tử, Vô Địch hầu của Đại Kiền. Công tử chắc cũng biết kẻ này?
- Ngươi muốn giết Vô Địch hầu?
Bỗng nhiên Hồng Dịch cảm thấy thống suốt sự việc, sau đó cất tiếng cười lớn ha ha, sau đó đột ngột dừng lại, nói.
- Thiên Xà vương. Chắc hẳn ngươi không phải muốn biến ta thành bia đỡ kiếm chứ? Vô Địch Hầu trông như vậy thôi thế nhưng có Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm hộ thân. Một khi uy hiếp đến tính mạng của hắn thì kiện đệ nhất thần khí kia sẽ xuất hiện hộ thân. Kiện thần khí này kiếm khí vô cùng bất tận, không gì có thể đỡ được. Chỉ có thần thông Quá Khứ kinh của ta mới có thể khôi phục lại được sau khi bị kiếm khi chém trung. Chắc hẳn ngươi nhìn trúng điểm này của ta phải không?
- Công tử cũng biết Vô Địch hầu có Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm sao?
Thiên Xà vương hơi chấn động.
- Đương nhiên là ta biết, bởi lẽ ta cùng hắn đã từng giao thủ, cũng hứng chịu qua kiếm khí của hắn.
- Ồ?
Tinh Mâu quan sát Hồng Dịch thật kĩ một lượt sau đó mới mở miệng nói.
- Nếu đã như vậy thì không còn vấn đề gì nữa. Công tử cũng có thù oán với hắn, ta sẽ không truy sát công tử nữa, cũng không đòi Vô Thường kiếm từ chỗ công tử. Công tử cùng ta hợp tác, làm bia đỡ kiếm khí cho ta, ta tự tay lấy tính mạng của Vô Địch hầu.
Trong giọng nói của Tinh Mâu mang theo một loại ngữ khí không cho kẻ khác được phép nghi ngờ, giống hệt như mệnh lệnh của nữ hoàng.
- Ha ha ha ha ha.
Hồng Dịch cười lớn.
- Thiên Xà vương. Ngươi muốn giết Vô Địch hầu thì tự đi mà giết. Ta với hắn có oán cừu thì tự thân ta sẽ giải quyết với hắn. Vô Địch hầu dù sao cũng là người của Thiên Châu Đại Kiền, ngăn cản Vân Mộng quốc, lập được rất nhiều chiến tích. Hắn kiêu ngạo thì có kiêu ngạo, thế nhưng ta có đủ tự tin để áp chế hắn. Cùng ngươi hợp tác, như vậy chẳng phải cho rằng ta không làm gì được hắn sao? Dữ hổ mưu bì (bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng y)? Ta làm bia đỡ kiếm cho ngươi rồi, nguyên khí đại thương, đến lúc đó mặc cho ngươi an bài sao? Huống hồ mới vừa rồi ngươi còn truy sát ta, thù oán đã kết xuống, vậy mà còn bảo ta làm bia đỡ kiếm sao? Ngươi coi ta là hạng người nào vậy? Là thằng ngu lấy ơn báo oán sao? Ngày hôm nay suýt nữa thì ngươi phong ấn ta, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ. Trong tương lại không xa nhất định sẽ phong ấn ngươi một lần. Vừa vặn lấy oán báo oán.