Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 507 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3442 / 30
Cập nhật: 2015-11-12 01:49:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 335: Hóa Giải Vô Hình
hương Vân nhìn thấy phong thư trên bàn, khẽ suy nghĩ. Chỉ trong chốc lát sau, hắn đã có chủ ý.
- Hãn Diễm công tử, vào đi.
Phương Vân lạnh nhạt nói. Hắn cũng không có ý định cất giấu phong thư trên bàn đi.
Dương Hoằng giả bộ bị thương để ám sát mình, ngay cả chuyện này mà Thập Tam hoàng tử cũng có thể tra được, huống chi là một phong thư được đưa tới mình thông qua hệ thống đưa tin của quân đội.
Phương Vân dám khẳng định rằng Thập Tam hoàng tử đã biết lá thư này của thái tử. Nhưng mà thái tử Lưu Tú cũng có tâm ý thật đó, đưa lúc nào không đưa mà lại đưa ngay lúc này, dụng ý của người này cũng thật là hay!
- Lấy tâm trí thành thật của thái tử thì không thể nào có kế sách này, lá thư này chắc chắn là kiệt tác của Dương Hoằng!
Phương Vân chỉ nhìn lướt qua lá thư trên bàn một chút rồi không để ý tới nữa.
Cánh cửa được mở ra, Hàn Diễm công tử khẽ quạt nhẹ, tươi cười đi đến.
- Tiểu hầu gia, tại hạ tới nữa rồi!
Hãn Diễm công tử đi qua cánh cửa, khẽ chắp tay. Ngay lúc ấy, ánh mắt của hắn không một chút dấu vết nhìn qua lá thư trên bàn của Phương Vân, thấy trên lá thư có ấn tín của thái tử Lưu Tú thì không khỏi giật mình.
- Tiểu hầu gia, cái này...?
Thấy Phương Vân thoải mái đặt lá thư của thái tử trên bàn như thế, Hãn Diễm công tử hơi chần chờ một lúc rồi khẽ nói:
- Có lẽ tại hạ tới không đúng lúc chăng?
Phương Vân cười lạnh trong lòng. Hãn Diễm công tử cứ tự cho rằng mình rất bí ẩn, nhưng không biết rằng mọi động tác của hắn không thể nào gạt được ánh mắt của Phương Vân. Ngay từ lúc Hãn Diễm công tử vừa bước vào cửa đã thoáng nhìn qua lá thư trên bàn, thì Phương Vân lập tức xác định được suy đoán trong lòng mình rồi.
- Hãn Diễm công tử nghiêm trọng rồi, ngươi tới đúng lúc lắm. Thái tử ở Đông cung vừa mới gửi cho ta một lá thư, ngươi có muốn cùng xem không?
Phương Vân dựa vào ghế rộng, khẽ nhìn Hãn Diễm công tử rồi nói.
Ánh mắt của Hãn Diễm công tử hơi mơ hồ, không dám nhìn vào Phương Vân. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không hiểu được vị tiểu hầu gia này muốn làm gì.
- Tiểu hầu gia, sợ rằng không thích hợp cho lắm. Nếu là thư của thái tử viết riêng cho ngươi thì ta không xem là hơn.
Phương Vân nghe hắn nói như vậy thì thu ánh mắt lại, rồi chuyển qua nhìn lá thư của thái tử ở trên bàn, lạnh nhạt nói:
- Nếu như là thế thì cũng không cần xem nữa.
Một luồng nội lực từ ngón tay Phương Vân phóng ra, lá thư thái tử còn chưa được bóc ra đã bị hắn chấn thành nát bấy.
Hãn Diễm công tử khẽ run lên. Thái tử chính là thái tử, trong lúc tranh giành ngôi báu Nhân Hoàng thì rõ ràng lợi thế của hắn vẫn hơn Thập Tam hoàng tử. Nhưng Phương Vân lại chẳng nể nang gì, trực tiếp chấn nát lá thư của thái tử mà chưa đọc gì cả. Nếu như tin này truyền ra ngoài thì chẳng khác gì muốn nói hắn đã hoàn toàn đoạn tuyệt mọi đường sống với thái tử. Hãn Diễm công tử tự hỏi lại chính mình: cho dù là mình thì cũng không dám làm như vậy. Nhưng mà, ngay sau đó hắn đã hiểu ý định của Phương Vân: Phương Vân làm như vậy là muốn nói rõ lên lập trường của mình!
- Ha ha, tiểu hầu gia quả nhiên có đảm phách. Nếu như Thập Tam hoàng tử biết được tin này thì chắc chắn sẽ vô cùng hài lòng. Thập Tam hoàng tử đang ở trong dịch quán chờ, mời tiểu hầu gia đi theo ta sao.
Hãn Diễm công tử cao hứng cười lớn lên.
Đại Chu hoàng triều có hơn trăm vị vương hầu, trong đó Tứ Phương hầu Phương Dận là một trong những vị vương hầu có thực quyền nắm trong tay. Kéo được Phương Vân về phía mình thì chẳng khác gì được cả Phương gia ủng hộ cả, thực lực của Thập Tam hoàng tử cũng nhờ vậy mà tăng lên rất nhiều!
- Mời!
Phương Vân khẽ đứng dậy, đi theo Hãn Diễm công tử bước ra ngoài.
Thấy trên mặt đất đầy mảnh nhỏ của lá thư, Quản Công Minh ở bên cạnh lộ ra thần sắc lo lắng. Hắn xoay người bước theo Phương Vân:
- Đại nhân, người ngay cả thư của thái tử mà cũng không nhìn. Làm như vậy hình như không ổn?
Quản Công Minh truyền âm nói.
Hiện nay Quản Công Minh đã toàn tâm toàn ý đi theo Phương Vân, sẽ luôn vì Phương Vân mà suy nghĩ. Nếu như trong thư đó mà Lưu Tú có hứa hẹn cho Phương Vân một chút đồ tốt gì đó, thì theo hắn nghĩ việc Phương Vân đi theo thái tử sẽ tốt hơn nhiều so với việc đi về Thập Tam hoàng tử.
Phương Vân khẽ lắc đầu, truyền âm đáp:
- Chuyện này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nếu như thái tử có thể hóa giải hận thù giữa ta và Dương Hoằng thì đúng là không còn gì tốt hơn. Ta chỉ sợ cả hai người đó đều không hề muốn lấy lòng ta mà đang âm mưu hại ta. Công Minh, những mảnh vụn của lá thư vẫn ở trong phòng, nếu được thì lát nữa ngươi hãy ghép lại mà xem đi.
Dừng một chút, Phương Vân nói tiếp:
- Thái tử cùng Dương Hoằng là bằng hữu chí thân từ lúc nhỏ, nếu xét về quan hệ thì không khác gì một người cả. Đúng như Hãn Diễm công tử đã nói: Đầu tiên là Dương Hoằng ngăn trở phụ thân ta, sau đó đả thương huynh trưởng ta...chỉ dựa vào hai điểm này thì cho dù Dương Hoằng có ý gì đi nữa, Phương gia ta vĩnh viễn không thể đứng cùng một hướng với hắn. Chuyện đã đến như vậy thì làm gì có chuyện thái tử - bạn tốt của hắn lại viết thư cho ta chứ.
Phương Vân nói xong liền bước ra khỏi thư phòng, biến mất ở ngoài cửa.
Nghe mấy lời này thì Quản Công Minh chấn động không thôi. Hắn ngừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì đó:
- Không lẽ...
Quản Công Minh nhanh chóng đi tới bàn của Phương Vân, đem tất cả mảnh nhỏ của lá thư thu thập lại ở trên bàn. Bàn tay to của hắn phất qua một cái, lập tức nhìn lướt qua lá thư. Ngay sau đó, con ngươi của Quản Công Minh đột nhiên co rút lại: Trống không, trống không, trống không!
Trừ mấy chữ được viết ở bên ngoài thư thì toàn bộ lá thư không hề có gì cả, không hề có một chữ nào cả.
Thấy tờ giấy rách vụn không hề có chữ nào, sắc mặt Quản Công Minh thoáng cái đã tái nhợt. Trước kia Quản Công Minh chỉ là một vũ phu, nhưng lâu ngày đi theo Phương Vân thì cũng đã thấm nhiễm chút đạo lý quyền mưu cơ biến. Kết hợp với những lời Phương Vân nói khi nãy, hắn đã hiểu ra được vài điều.
Những điều mà thái tử Lưu Tú hứa hẹn thì Thập Tam hoàng tử cũng có thể cho. Nếu như trong thơ của hắn có viết chữ nào, thì chắc chắn cũng chỉ có ý nói Phương Vân không nên đi theo Thập Tam hoàng tử. Nhưng mà làm như vậy cũng chỉ là cố hết sức người thôi, bởi vì quyền quyết định là nằm trong tay Phương Vân.
Quan hệ của thái tử Lưu Tú cùng Dương Hoằng cả thiên hạ đều biết. Cho nên, Phương Vân có thể lựa chọn bất kỳ vị hoàng tử nào, nhưng tuyệt không thể lựa chọn thái tử Lưu Tú. Vì thế, nếu như lá thư của thái tử Lưu Tú đưa cho hắn chỉ vì lý do trấn an, thì nó không có ý nghĩa gì cả. Dưới tình huống như vậy, cho dù thái tử có viết gì trong đó thì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Nhưng, một lá thư trống không thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Ở Đại Chu hoàng triều, cho dù là đại tướng quân hay vương hầu thì đều có con đường tình báo riêng cho mình, do đó, một hoàng tử có thực lực cường đại như Thập Tam hoàng tử chắc chắn là cũng có con đường tình báo riêng. Thái tử thông qua phương thức đưa thư bình thường nhất đưa cho Phương Vân, việc này không thể nào qua mặt được tai mắt của Thập Tam hoàng tử.
Ngày sau, khi Thập Tam hoàng tử hỏi chuyện này: nếu như Phương Vân đáp, cho dù Thập Tam hoàng tử có tin tưởng nhưng lòng sẽ có nghi vấn; còn nếu Phương Vân không đáp thì Thập Tam hoàng tử sẽ cho rằng lòng của Phương Vân có mưu tính riêng, chưa thần phục mình hẳn; nếu như Thập Tam hoàng tử không hỏi thì càng hỏng hơn nữa, cho dù Phương Vân có lòng giải thích nhưng đã không có cơ hội nói rồi. Chỉ như vậy, chỉ là một phong thơ thôi nhưng đã có thể làm cho hai người có kẽ nứt, sẽ dẫn đến việc hai bên không tín nhiệm nhau, cuối cùng là quay đầu đấu với nhau.
Tàn nhẫn độc ác nhất chính là Phương Vân sẽ không có chứng cứ xác thực chứng minh phong thư này trống không. Cho dù là kẻ ngu thì cũng sẽ không tin tưởng thái tử Lưu Tú chỉ gửi cho Phương Vân một phong thư trống không.
Đến khi đó, tuy thái tử Lưu Tú chưa làm việc gì cả, ngoại trừ việc đưa thư đến, chỉ dựa vào việc đó thôi thì đã có thể chia rẻ được Thập Tam hoàng tử cùng Phương Vân. Kế này không thể nói là không độc.
Quản Công Minh nghĩ đến đây mà mồ hôi lạnh chảy ròng xuống. Phải biết rằng, Hãn Diễm công tử là vừa mới đi tới, còn lá thư này là vừa đưa đến. Chỉ cần Phương Vân bóc ra thôi, thì cho dù hắn có làm gì hay biện minh lý do gì thì cũng rơi vào bẫy của thái tử cả.
Nghĩ tới việc chính mình đã đưa phong thư này vào, nhất thời Quản Công Minh có cảm giác mình rơi vào hầm băng vậy, toàn thân lạnh ngắt. Hắn chỉ cảm giác đầu óc của mình hoàn toàn không có chỗ dùng, nếu như Phương Vân không nói những lời cuối thì hắn sẽ không biết gì cả. Một vũ phu như hắn, nếu như bị gặp những quỷ kế như vậy thì đúng là chết mà không biết mình đã chết thế nào.
- Xem ra, triều đình không phải là nơi để cho ta đưa chân vào được.
Trong giây khắc đó thôi, Quản Công Minh có cảm giác mình tình nguyện đi vào con đường giết chóc trên chiến trường, chứ cũng không muốn đưa chân bước vào vũng bùn giết người vô hình vô tướng này.
- Dương Hoằng, lại là Dương Hoằng!
Nhớ tới câu nói sau cùng của Phương Vân, trong mắt Quản Công Minh toát ra vẻ hận ý. Hắn đã từng gặp qua thái tử, với phẩm tính của thái tử thì không thể nào nghĩ ra kế sách ác độc này được, cũng chỉ có Dương Hoằng mới có thể nghĩ ra.
o O o
Hoài An thành, ở một địa phương không xa phủ thành chủ lắm có một tòa phủ đệ vô cùng xa hoa.
Ngôi phủ đệ này vốn là nơi ở riêng của thành chủ Hoài An thành - Hoa Tinh Phi. Nhưng mà bây giờ nó đã thành chổ ở hiện thời của Thập Tam hoàng tử.
- Tiểu hầu gia, người đến rồi. Thập Tam hoàng tử đang chờ ở bên trong.
Phương Vân vừa đi tới thì đã thấy Hoa Tinh Phi đứng ở cửa. Người này thấy Phương Vân thì bước lên bắt chuyện, khuôn mặt tươi cười.
- Thì ra thành chủ cũng ở đây.
Phương Vân chắp tay chào một tiếng.
- Tiểu hầu gia, sau này các người hãy trò chuyện đi sao. Bây giờ hãy theo ta vào đã, không nên để cho Thập Tam hoàng tử chờ lâu.
Hãn Diễm công tử nhíu nhíu mày nói.
- Ừ, đi thôi...
Lúc vào bên trong, Phương Vân nhìn lướt qua hộ vệ canh cửa. Những hộ vệ này có vóc người khôi ngô, ngang hông có giắt đai lưng của đại nội. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, nhưng mí mắt của Phương Vân không khỏi nhảy lên một chút.
Trên người những người hộ vệ này có toát ra Địa khí của bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất, là bán cường giả Địa Biến cảnh!
Trừ bỏ nha hoàn ra, toàn bộ những người khác trong phủ đều đã bị thay thành người mới, toàn bộ đều là hộ vệ Thập Tam hoàng tử. Hầu hết những người này đều đã đạp nửa chân vào Địa Biến cảnh, chỉ còn kém một chút nữa thôi. Người như vậy mà bỏ vào trong quân đội thì sẽ tương đương với cấp bậc đại tướng quân!
Một đường đi xuyên qua chánh đường, các hành lang, vườn hoa, đình đài. Rốt cuộc Phương Vân đã thấy chỗ ở của Thập Tam hoàng tử rồi.
Khác với sự tưởng tượng của Phương Vân, ở đây có rất nhiều người có khí thế bàng bạc. Không ít người trong đám người này là vương hầu Đại Chu.
- Duẫn hầu Y Vi Lương!
Thấy trong đám người có một thân ảnh anh khí bừng bừng thì Phương Vân khẽ giật mình, ngay lập tức đã nhận ra thân phận của đối phương. Vị nữ hầu mới được phong tước vị của triều đình, không những không ở trong kinh thành mà lại còn ở ngay đây rồi.
- Tiểu hầu gia, chúng ta lại gặp mặt!
Dường như cảm giác được ánh mắt của Phương Vân, Y Vi Lương đang nói chuyện với một người khác liền xoay đầu lại nhìn Phương Vân, mỉm cười nói chuyện.
Thinhbobo
ĐẠI CHU HOÀNG TỘC
HOÀNG PHỦ KỲ
Hoàng Tộc Đại Chu Hoàng Tộc Đại Chu - Hoàng Phủ Kỳ Hoàng Tộc Đại Chu