Số lần đọc/download: 1982 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:25:20 +0700
Chương 337: Nguyên Nhân
“...”. Không gian như lâm vào tĩnh mịch, Thiên Quân nhưng là thờ ơ không thèm để ý, khóe miệng nhè nhẹ câu lên sau đó chầm chậm quay lưng nhìn Lôi Ngạ.
“Không sai!”. Thiên Quân không chút biểu tình phun ra hai chữ. Lôi Ngạ xác thực không phải tầm thường, tuy rằng đến thời khắc mấu chốt vẫn là dùng đến Hỗn độn cảnh ấn ký nhưng kẻ này vận dụng Chung cực lực lượng cũng đạt đến cấp độ cao, thực lực đuổi sát đến gần vô hạn Hư vô cảnh, nếu tu vi có bước đột phá dĩ nhiên sẽ là một cái thiên kiêu đáng sợ.
Thiên Quân không chút để ý nhưng những kẻ khác lại không được như vậy, bọn hắn một đám kinh hãi nhìn Thiên Quân, một chưởng tùy ý liền đánh nát hư không, đánh cho Lôi Ngạ cũng phải vạn dụng dến Hỗn độn cảnh ấn ký để phòng vệ, đem vật này ra công kích mới có thể cản lại Thiên Quân một chưởng, có thể thấy Thiên Quân cường đại đến mức nào ah!
“Bổn tọa tạm thời không có hứng thú cùng ngươi luận bàn, còn muốn xen vào đừng trách ta tại chỗ giết ngươi!”. Thiên Quân con ngươi chăm chú nhìn Lôi Ngạ cùng Hỗn độn cảnh ấn ký trong tay hắn lạnh nhạt nói. Lôi Ngạ cho dù là thiên kiêu cầm trong tay Hỗn độn cảnh ấn ký nhưng chỉ đó thôi còn chưa đủ để Thiên Quân phải để ý, lúc trước cùng mấy tên kia tranh đấu hắn đã hiểu, Hỗn độn cảnh ấn ký cũng có rất nhiều hạn chế, cho dù cho những kẻ phụ thể kia lực lượng cường đại nhưng cũng để lại dư âm hậu quả vô cùng lớn, việc này khiến cho những vị thiên kiêu đó muốn vận dụng ấn ký cũng phải suy xét rất nhiều, huống hồ cho dù Lôi Ngạ có vận dụng Hỗn độn cảnh ấn ký có thể uy hiếp được hắn hay không chỉ có Thiên Quân hắn biết.
“Ngươi...”. Lôi Ngạ con ngươi co lại thành điểm nhỏ, quanh thân lôi điện vàng kim lập lòe rẹt rẹt, trên tay phải hắn ấn ký cổ xưa kia giống như cũng nhận ra hắn đang ngưng trọng, lôi điện càng kim càng thêm bá đạo từ bên trong đó bất cứ lúc nào cũng đều có thể lao ra hủy diệt kẻ địch của Lôi Ngạ.
Phía sau Lôi Ngạ một đám Thí luyện giả đó đều là mắt to mắt nhỏ nhìn phía Thiên Quân, không vì cái gì khác mà chính là do sự cường đại của hắn, trong đó không che dấu được nồng đậm sợ hãi cùng kính nể, đây là lực lượng mà bọn hắn muốn hướng đến ở tương lai, chỉ khác đó là hôm nay đã có kẻ nắm giữ, người so với người còn muốn tức chết!
“Thật là đáng sợ...”. Cốt thứ cự sa hai con ngươi như đèn lồng kinh hãi không tin tưởng nhìn Thiên Quân, nhân loại trước mặt nó nhìn như vô hại, thân thể lực lượng cũng không chút nào tiết ra, đơn giản chỉ như không khí, đứng giữa thiên địa mà không hề tỏa ra chút nào áp bách, thế nhưng khi kẻ này xuất thủ liền như thiên băng địa liệt, tùy tiện đánh nát hư không, tầm thường Hư vô cảnh cường giả cũng không làm được điều này ah.
“Không lẽ hắn là...”. Đột nhiên có một cái Thí luyện giả như nhớ ra cái gì nhìn Thiên Quân kinh hãi. Tin đồn thời gian gần đây bên trong Toái hư hải xảy ra một vụ truy sát kéo dài ra hơn nửa Toái hư hải, một trong số những kẻ bị truy sát đó có khả năng một là người thân của vị bạch y thanh niên Nhân tộc mà hắn đang có suy đoán này. Nghĩ đến đây mắt hắn liền sáng lên nhìn vào Thiên Quân cao giọng hô lên. “Không biết có phải là Thiên kiêu Nhân tộc, Bạch y Thánh quân Vũ Thiên Quân?”.
“Hả?”. Kẻ này vừa hô lên thì một đám Thí luyện gải đều kinh ngạc nhìn lại, sau đó một đám mắt như bắn ra tia lửa nhìn về phía Thiên Quân. Không những là bọn hắn, Cốt thứ cự sa đầu lĩnh cũng là kinh nghi bất định nhìn Thiên Quân, danh tự này bên trong Hư thiên bí cảnh chính là gây nên vô cùng sóng lớn không ai không biết, chỉ là kẻ nhìn thấy diện mục của Thiên Quân cũng không nhiều.
“Ồ? Lại có thể nhận thức bổn tọa?”. Thiên Quân hơi chút kinh ngạc nhìn sang kẻ vừa nói. Hắn chưa lần nào đến Toái hư hải, ở đây lại có kẻ có thể nhận ra hắn đương nhiên cũng khiến hắn có chút kinh ngạc.
“Thật sự...”. Tên kia có chút không tin tưởng nói. “Ngài thật là Vũ đại nhân?”. Không những hắn, một đám chỗ này đều lâm vào tĩnh lặng. Cuồng ngạo như Lôi Ngạ cũng là kinh nghi bất định nhìn chăm chú Thiên Quân, con ngươi như có như không lóe lên kinh người chiến ý.
“Chậc! Bổn tọa cần nói dối các ngươi!”. Thiên Quân có vẻ bất đắc dĩ nói. “Nhận ra ta dĩ nhiên cũng là biết không ít chuyện chứ?”. Hắn như cười không phải cười nói. Mục đích cứu lấy Cốt thứ cự sa là muốn tìm hiểu chút tình báo về cuộc truy sát của Cường, lúc này có thể từ phía khác nghe lấy tình báo cũng không sai.
“Ah...”. Được Thiên Quân xác nhận bọn hắn một đám nhìn Thiên Quân càng thêm nồng nhiệt, bất kể Thiên Quân là ở phe nào nhưng cường giả luôn đạt được tôn trọng, ở đây có nhiều kẻ sẽ có ghen ghét nhưng khi Thiên Quân vượt qua quá nhiều, bọn hắn chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.
“Ngài là muồn hỏi đến lần truy sát của Thanh y cường giả, Băng Thần mấy vị kia?”. Nói chuyện vẫn là tên Thí luyện giả nhận ra Thiên Quân kia, giọng nói vậy mà có chút thành khẩn khiến Thiên Quân cũng có chút ít kinh ngạc.
“Ồ? Vậy là các ngươi đều biết?”. Thiên Quân con ngươi hơi động nhìn một vòng, cả đám vậy mà đều không có bao nhiêu kinh ngạc, bọn hắn giống như đều biết chuyện này, nghĩ tới đây hắn liền hỏi. “Gần nhất bọn hắn xuất hiện ở chỗ nào?”.
“Huh!”. Cả đám đều có chút gật đầu nghiêm nghị, tiếp tục nói chuyện là kẻ nhận ra Thiên Quân thân phận. “Ba ngày trước tại Toái hư hải Vực đông, Côn vân đảo Thanh y cường giả xuất hiện qua một lần, tại đó cùng Thần tộc đệ nhất thiên kiêu Thần Khư đánh giết, Thần Khư là nhờ vào địa thế chật vật chạy trốn, nghe nói cũng bị thương đến căn bản, Thần tộc thiên tài đang khắp nơi tìm kiếm hắn!”.
“Vực đông?”. Thiên Quân mày khẽ nhíu. Toái hư hải chia làm tứ vực hắn tạm thời là biết đến, nơi hắn đang đặt chân là Vực nam, chạy đến Vực đông cũng cần nửa ngày, tuy rằng có chút xa xôi nhưng xem như đã biết được chút tung tích.
“Băng Thần đây?”. Trầm ngâm một chút Thiên Quân lại hỏi. Hắn đương nhiên không chút để ý bọn người kia, bị Cường giết hắn cũng không có tí ti cảm xúc gì, hắn mục đích chỉ là Băng Thần Vũ Thiên Dương một người, những kẻ khác chết hay không hắn cũng không để tâm.
“Bốn ngày trước cũng tại Vực đông, Băng Thần bị Thanh y cường giả kia tìm thấy, đánh giết kịch liệt một hồi thì đột nhiên không hiểu xuất hiện thú triều lao vào đánh giết Thanh y cường giả, Băng Thần may mắn trốn thoát nhưng cũng hứng một kích trọng thương, tạm thời không biết tung tích, sáu vị Thiên kiêu ngày đó đánh với Thanh y cường giả đều bị hắn tìm đến một hai lần nhưng đều may mắn trốn thoát, giống như trong tối đang có cường giả âm thầm giúp sáu tên kia!”. Tên kia lại nói. Những điều này đối với tu giả đang ở bên trong Toái hư hải cũng không tính là chuyện già bí mật, tám thành tu giả chỉ cần có chút tu vi hầu như đều biết mấy việc này.
“Huh!”. Thiên Quân hơi chút gật đầu. Dù sao cũng là thiên kiêu, Cường cho dù có thẻ chèn ép mấy tên kia nhưng lại không giết được tên nào, thật không biết là thủ đoạn chạy trốn của bọn hắn cường đại hay là vận khí của bọn hắn thật tốt, có thể chạy trốn khỏi Cường thủ đoạn dĩ nhiên không phải đơn giản ah.
“Các ngươi có ai biết nguyên nhân vì sao Lê huynh truy sát bọn hắn không?”. Thiên Quân con ngươi lập lòe nhìn đám Thí luyện giả kia nói. Xem ra chạy đến đây là chính xác, Vô Đạo tình báo đương nhiên còn chỗ giữ lại, bất quá lúc này Thiên Quân không có hứng thú xem xét lại nữa, xem như đã dứt chuyện kia rồi.
“Lê huynh?... Thanh y cường giả họ Lê?”. Những kẻ kia nghe Thiên Quân nói vậy thì hơi chút ngẩn ra xong mắt liền nhanh chóng tỏa sáng. Thanh y cường giả kia trình độ bí ẩn so với Thiên Quân còn hơn một đoạn dài, tên kia cường đại làm người ta lạnh người nhưng hắn lại không thích tranh đấu, bàng quan với thế sự, Toái hư hải lần này có rất nhiều tu giả nhìn ra điều này, trước đó còn có không ít kẻ thầm nghĩ hắn là cái ngu ngốc bảo bảo đây.
“Tại hại không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe nói là do một nữ nhân tên là Vũ Thế Nguyệt là nguồn gốc của tất cả chuyện này!”. Kẻ ban đầu lại nói.
“Hở?”. Thiên Quân kinh ngạc ngẩn người, chuyện này như thế nào lại liên quan đến cô cô hắn rồi? Vô Đạo từng nói là không hiểu vì một cái nữ nhân, hắn làm sao nghĩ đến Vũ Thế Nguyệt được? Dù sao trước đó gặp mặt thì cô cô hắn đang bị trọng thương hôn mê, tính mạng mới may mắn được bảo toàn mà thôi, như thế nào lại gây nên đại chiến?
“Chuyện là như này...”. Thấy Thiên Quân ngẩn ra, tên kia liền lập tức giải thích, cũng không phải rất nhiều nhưng Thiên Quân rất nhanh liền hiểu.
Nguyên lai là do Đông Phương Giang Hạ mà bắt đầu, kẻ này nhận ra Vũ Thế Nguyệt thân phận, sau đó là Vũ Thiên Dương, bọn hắn là muốn tách Vũ Thế Nguyệt ra khỏi Cường thế nhưng bất kể là Vũ Thế Nguyệt hay là Cường đều không đồng ý, bọn này sau khi đột phá Hư vô cảnh liền tự tin tăng cao khiêu chiến với Cường khi đó còn chưa đột phá Hư vô cảnh, kết quả Cường một người đánh một trận kịch liệt với Nhất hoàng Nhị tà, tuy ba đánh một cùng với thấp hơn tu vi nhưng Cường vẫn chiếm thế chủ động, cùng ba tên kia giao thủ nhưng vẫn khá ung dung. Bất quá sau khi mấy kẻ trước đó được Cường “bảo kê” im lặng đột phá thành công lại liên hợp với ba tên kia muốn ám toán Cường, lúc này mới chân chính chọc giận vị này bí ẩn thiên kiêu khiến hắn ngay lập tức gọi ra dị tượng đột phá Hư vô cảnh, gần như chỉ trong sát na hắn đã thành công đột phá, sau đó liền chính là ác mộng của những kẻ đứng phía đối địch của hắn, một đám chật vật chạy trốn mất dạng!
“Ha...”. Thiên Quân nghe xong thì có chút đồng bênh tương liên, Cường là đứng giữa điều tiết giúp tu giả đột phá Hư vô cảnh khiến cho không có bất kỳ kẻ nào có thể quấy nhiễu, như vậy hắn chính là ân nhân của bọn kia mới đúng, thế nhưng những kẻ kia lại quay lưng cho hắn một đao, chọc giận quái vật này bọn hắn mới biết đến hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu. Thiên Quân hắn lại là liều mạng chém giết Ám sinh vật, về góc độ nào đó chính là hành động cứu vớt chúng sinh tu giả, thế nhưng kết quả vẫn là bị những kẻ được hắn bảo hộ quay đầu một kích, suýt chút nữa liền bỏ mạng... Bọn hắn hai cái làm sao lại có những cái chớ trêu như vậy?
“Vậy còn Vũ Thế Nguyệt kia đâu?”. Chợt nghĩ đến Cô cô, Thiên Quân lại hỏi tên kia. Nếu đúng như bọn người này nói thì Cô cô hắn đương nhiên đã tỉnh lại, tuy rằng hắn không biết tình huống cụ thể nhưng đã tỉnh lại thì cho thấy thương thế đã không còn e ngại nhiều, có tên kia bên cạnh chăm sóc, có lẽ cũng không sai đi.
“Vũ Thế Nguyệt...”. Nói đến cái tên này, những thí luyện giả kia liền là kinh hãi, một đám không tự chủ được run lên, cho dù chính là Lôi Ngạ cũng hơi chút kinh dị.
“Nàng có chuyện?”. Nhận thấy không khí có chút không đúng Thiên Quân nhíu mày lạnh lùng nói.
“Dạ...”. Đang nói tên kia thân hình hơi chút run lên sau đó mới hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại nói. “Trong những Thí luyện giả đột phá Hư vô cảnh khi đó thì Vũ Thế Nguyệt cũng là một trong số đó, nàng chỉ đột phá sau Đông Phương Giang Hạ một chút mà thôi!”. Hắn hơi chút ngập ngừng nói.
“Tiếp tục...”. Thiên Quân mày nhíu lại. Vũ Thế Nguyệt không lẽ lại xảy ra chuyện gì?
“Sau khi đột phá nàng ta đầu tiên liền công kích... Thanh y cường giả!”. Tên kia hơi chút ngập ngừng nói. “Kết quả...”.
“Cái gì...”. Thiên Quân tâm thần chấn động mạnh, làm sao Vũ Thế Nguyệt lại tấn công Cường? “Kết quả... làm sao?”.
“Thanh y cường giả trúng chiêu, một đao đâm xuyên ngực trái hắn, bất quá hắn lại không làm thế nào Vũ Thế Nguyệt nhưng nàng sau đó giống như bị lâm vào tẩu hỏa nhập ma, sau đó Thanh y cường giả mới lâm vào điên cuồng đánh giết mấy vị thiên kiêu kia, Thần tộc thiên kiêu cùng Tà Thần tại chỗ bị hắn đánh cho chỉ còn hơi tàn, nếu không phải mấy vị khác liên thủ chống lại e rằng hai vị này đã vẫn lạc!”. Tên kia rung động nói, nếu có thể ở đó chứng kiến mới có thể thấy tràng cảnh có nhiêu khủng bố, Thanh y cường giả nổi giận như mang theo vô tận hung bạo khí tức, đánh cho một vùng Toái hư hải cũng phải chao đảo, bất kể là ai ở gần đó nếu không chạy kịp liền bị hắn vô tình giết chết, giống như một cỗ máy giết người.
“Như vậy...”. Thiên Quân đầu như oanh minh một tiếng, chuyện này rút cục làm sao lại có thể xảy ra? Cô cô hắn đột nhiên tấn công làm Cường bị thương, sau đó bị tẩu hỏa nhập ma, Cường nổi điên chém giết những Thiên kiêu kia, hướng đến rõ ràng nhất chính là Thần tộc thiên kiêu cùng Tà Thần, linh quang chợt lóe hắn liền đoán ta một hai. “Khống chế...”. Có ít nhất một trong hai kẻ kia trong lúc nào đó đã bí ẩn khống chế lấy Vũ Thế Nguyệt, như vậy mới chân chính chọc giận tên kia.
“Vậy nàng đâu?”. Thiên Quân con ngươi sắc lẹm nhìn tên kia nói.
“Thanh y cường giả phong ấn nàng tại chỗ đó, gieo xuống trận phá khóa không, cho đến lúc này còn không có ai dám đi đụng đại trận đó!”. Tên kia hơi chút giật mình nói.
“Đó là chỗ nào?”. Thiên Quân lại hỏi.
“Vực bắc, Phi luân đảo, đi theo hướng này sẽ đến!”. Tên này nói ra mấy chữ rồi chỉ một chỗ nói.
“Huh! Đa tạ!”. Thiên Quân gật đầu nói, thân hình chớp mắt biến mất như chưa từng xuất hiện ở chỗ này. Hắn tin tưởng tên kia sẽ không lừa hắn, dù sao việc này cũng không có ích gì, không cẩn thận còn gặp hắn nổi giận truy giết.
“Phải rồi, vật bên dưới đảo kia chỉ thích hợp cho Hung thú tu luyện, nếu các ngươi thu lấy vật này cũng không có ý nghĩa! Đi về phía tây ba mươi vạn dặm, chỗ đó có vật thích hợp cho các ngươi!”. Thiên Quân biến mất chỉ để lại giọng nói vang vọng giữa thiên địa khiến ở đây tất cả đều là ngẩn ra, bất quá rất nhanh bọn hắn liền tỉnh lại hóa thành mười mấy đạo lưu quang lao về phía tây biến mất. Thiên Quân muốn cảm tạ dĩ nhiên cũng là thứ tốt ah!
“Hi vọng cô cô không sao...”. Thiên Quân đang đánh phá hư không lao về phía Toái Hư hải Vực bắc khẽ lẩm bẩm. “Lão ngũ ngươi cũng nên tự thân cẩn thận...”.