Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 343: Ra Vẻ Ta Đây
V
ương An Na nhiệt tình dàn xếp, không ngừng nói nhiều chuyện vui. Còn Phùng Thiến Như và Hàn Tuyết Phong thì nói đến việc kinh doanh.
Bành Viễn Chinh nghiêng đầu nói nhỏ với Vương Bưu vài câu, âm thầm nhíu mày.
Hắn không biết Vương An Na rõ ràng là còn có khách khác. Nếu biết có người ngoài, hắn sẽ không đồng ý ăn cơm với Vương Bưu và Vương An Na.
Dường như là nhìn ra được Bành Viễn Chinh bất mãn, Vương Bưu ghé vào lỗ tai hắn, hạ giọng nói:
- Viễn Chinh, người này không phải do chúng tôi mời tới. Anh ta vừa lúc cũng ăn cơm với vị hôn thê của mình ở đây nên tình cờ gặp thôi.
Bành Viễn Chinh cười nhạt, liếc mắt nhìn qua.
Vương Bưu cười hắc hắc, thấp giọng:
- Bạn gái của anh ta ở lầu trên, lát nữa sẽ xuống thôi.
Bành Viễn Chinh à một tiếng rồi nhìn Vương An Na trầm ngâm không nói.
Vương An Na vừa cười giỡn với Hàn Tuyết Phong vừa hướng Bành Viễn Chinh nói:
- Viễn Chinh à, như thế nào lại im lặng vậy? Hôm nay là trùng hợp gặp Hàn tổng, lại là ngày đầu năm mới. Nếu không thì chúng ta tụ tập đi?
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Thôi đi, tôi trưa nay còn có việc. Lát nữa chúng tôi đi ngay.
Vừa nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, Vương An Na chỉ biết trong lòng hắn mất hứng, không muốn có người ngoài tham gia vào buổi tụ hội của bọn họ, thì lúng túng cười nói:
- Trưa nay còn có chuyện à? Cùng nhau ăn một bữa cơm không được sao?
Hàn Tuyết Phong khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, đồng thời quay sang nói với Phùng Thiến Như và Vương An Na:
- Vương đổng, Phùng tổng, Vương tổng, hôm nay gặp được cũng là có duyên với nhau. Tôi xin mời các vị bữa cơm rau dưa. Quyết định như vậy nha.
Vương An Na gật đầu tán thành, rồi lại nhìn sang Phùng Thiến Như, nháy mắt ra hiệu cô đồng ý. Cô biết rõ chỉ cần Phùng Thiến Như đồng ý thì Bành Viễn Chinh cho dù trong lòng không vui nhưng cũng không thể trước mặt mọi người làm mất mặt người yêu của hắn.
Nhưng Phùng Thiến Như lại mỉm cười quay đầu lại nhìn người đàn ông của mình.
Trong những trường hợp này, chỉ cần Bành Viễn Chinh có mặt, cô đều tôn trọng ý kiến của Bành Viễn Chinh. Đây không chỉ là cá tính hiền thục của cô mà cũng là do cô được giáo dục từ nhỏ.
Vương An Na thấy thế thì không khỏi cười khổ, cũng có vài phần bất đắc dĩ.
Cô sở dĩ để ý đến Hàn Tuyết Phong, đương nhiên là có mục đích. Cô muốn đem Hàn Tuyết Phong về tập đoàn Hoa Vũ. Hàn Tuyết Phong có năng lực quản lý, lại có mạng lưới quan hệ rất mạnh, đối với tập đoàn Hoa Vũ mà nói thì đó là một nhân tài.
Cô đây chính là do bất đắc dĩ, vì muốn bổ khuyết cho vị trí của Phùng Thiến Như khi rời khỏi tập đoàn Hoa Vũ, lui mà cầu tiếp theo.
Vốn Phùng Thiến Như là người thích hợp nhất cho chức Chủ tịch tập đoàn Hoa Vũ. Bối cảnh mạnh, năng lực xuất chúng, phi thường toàn diện. Mặc dù vấn đề quản lý vẫn còn ngây thơ, non nớt, nhưng chỉ cần thêm một chút lịch lãm thì sẽ trở thành một nữ cường nhân trong chốn kinh thương.
Nhưng Phùng Thiến Như lúc trước lại tỏ vẻ muốn ở bên cạnh Bành Viễn Chinh, buông tha sự nghiệp để làm một hiền thê lương mẫu. Vương An Na không thể khuyên được, đành phải bắt đầu chuẩn bị.
Cô đã tiếp xúc qua với Hàn Tuyết Phong vài lần. Mặc dù không có nói rõ, nhưng cũng tương đương với việc tỏ ra thành ý. Cô tin tưởng, chỉ cần cô đưa ra đãi ngộ về tiền lương bằng với mong muốn của y, thì muốn Hàn Tuyết Phong chuyển về tập đoàn cũng không phải là không được.
Vương An Na có chút cầu xin nhìn Bành Viễn Chinh. Vương Bưu kéo tay Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh nhăn mặt một chút rồi miễn cưỡng đồng ý.
Hắn không phải là làm giá, mà đây là bữa gặp mặt riêng tư. Hắn lại có chút việc riêng muốn nói. Ngay trước một người ngoài như Hàn Tuyết Phong, khiến hắn không thể nào mở miệng. Nhưng Vương Bưu và Vương An Na dù gì cũng là bạn bè. Hắn đang chuẩn bị cho Phùng Thiến Như tiếp tục hợp tác với Vương An Na, ít nhiều cũng phải nể mặt một chút.
Thấy Bành Viễn Chinh vẻ mặt không ngờ có chút miễn cưỡng, Hàn Tuyết Phong trong lòng tức giận. Y không biết Phùng Thiến Như là hạng phụ nữ như thế nào, sao lại tìm đến nông thôn tìm bạn trai chứ? Nếu như không nể mặt Vương An Na và Phùng Thiến Như, thì hắn đã mặc kệ Bành Viễn Chinh rồi.
Hắn cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Bành tiên sinh rất bận sao? Sang năm mới rồi mà ngay cả thời gian ăn cơm cũng khẩn trương như vậy. Quả nhiên là cán bộ lãnh đạo, không giống như dân chúng chúng tôi. Có thể quen biết với một cán bộ chính phủ như Bành tiên sinh đây thật sự là vinh hạnh cho tôi quá.
Hàn Tuyết Phong lời nói có chút trào phúng và khinh thường.
Bành Viễn Chinh cười nhạt:
- Tôi chỉ là một cán bộ thị trấn mà thôi. Còn Hàn tổng lại là cao quản một xí nghiệp, bình thường tôi đây là trèo cao không tới đấy.
Hai người lời nói đều đầy mùi thuốc súng.
Phùng Thiến Như nhướng mày, còn Vương An Na thì trong lòng thầm nhủ không ổn, khẩn trương dập tắt mồi lửa:
- Viễn Chinh mới vừa xảy ra tai nạn xe cộ, nên sức khỏe không thoải mái lắm. Haha, Hàn tổng, mau gọi vị hôn thê của cậu xuống đây đi.
Hàn Tuyết Phong cười phất tay:
- Vương đổng, không cần quan tâm cô ấy. Cô ấy trên lầu có chút việc, lát nữa sẽ xuống. Waitress, chúng ta gọi món ăn đi.
Hàn Tuyết Phong gọi nhân viên phục vụ nữ lại.
Đây là nhà hàng cơm Tây do người ngoại quốc quản lý. Chủ yếu khách đến ăn cũng là người ngoại quốc. Cho nên nhân viên phục vụ ở đây đều ăn mặc theo kiểu Tây hóa, váy dài theo như trang phục dạ hội, tóc búi cao, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp.
Nhân viên phục vụ nữ nho nhã lễ độ đem thực đơn món ăn bằng tiếng anh đưa cho Hàn Tuyết Phong. Hàn Tuyết Phong thường xuyên đến nơi này dùng cơm, làm sao cần dùng đến thực đơn chứ. Y thuận tay đưa thực đơn cho Bành Viễn Chinh, khóe miệng hiện lên một tia khinh thị:
- Bành tiên sinh lần đầu đến nơi đây dùng cơm? Tôi cũng không biết anh thích ăn gì. Anh cứ tùy ý gọi.
Bành Viễn Chinh cũng không để ý. Hắn chỉ xem qua một cái, thấy toàn là tiếng Anh. Tiếng Anh của hắn tuy không có gì trở ngại, nhưng dù sao cũng không phải là điểm mạnh. Đây đều là món ăn được ghi bằng tiếng Anh, hắn trong lúc nhất thời có chút hoa mắt.
Hàn Tuyết Phong khóe miệng nụ cười khinh miệt ngày càng đậm.
Nhưng khi y đang chuẩn bị giễu cợt Bành Viễn Chinh thì đã thấy Bành Viễn Chinh thoải mái đưa thực đơn cho Vương An Na, thần thái thong dong, khẽ mỉm cười:
- Chị An Na, tôi tiếng Anh không tốt, xem không hiểu lắm. Chị cứ gọi món đi. Tôi đối với cơm Tây cũng không nhiều lựa chọn. Ăn cái gì cũng được.
Hàn Tuyết Phong nụ cười cứng đờ. Vốn y cho rằng Bành Viễn Chinh sẽ khó chịu, nghẹn khuất, thất thố, nhưng không ngờ hắn lại công khai hóa khó khăn của mình, thừa nhận tiếng anh mình không tốt, lại còn biểu hiện rất điềm tĩnh.
Nhưng việc Bành Viễn Chinh không biết tiếng Anh thì cũng chẳng có cái gì sai. Không hiểu thì nói không hiểu, vì sao nhất định phải giả bộ là mình hiểu? Vì sao nhất định phải khó chịu? Cho dù là khó chịu nhưng ở đây có vài người, Phùng Thiến Như là bạn gái hắn, Vương Bưu là bạn hắn. Vương An Na cũng không tính là người ngoài, thì cần gì phải giả vờ giả vịt. Cho nên tâm trạng của hắn rất bình thản.
Không thể không nói, tâm tính bình thản, thoải mái là vũ khí lợi hại nhất xé rách con hổ giấy ra vẻ tinh tướng.
Vương An Na thở phào một cái.
Khi Hàn Tuyết Phong đưa thực đơn qua, thì cô đã kịp phản ứng, biết Hàn Tuyết Phong cố ý khiến Bành Viễn Chinh mất mặt, cũng may Bành Viễn Chinh không để trong lòng, đã bình ổn tâm tính hóa giải “miên lý tàng đao” của Hàn Tuyết Phong. Cũng có vẻ Hàn Tuyết Phong ít nhiều có chút không thoải mái.
Phùng Thiến Như có chút bất mãn. Cô cau mày, định lôi Bành Viễn Chinh bỏ về. Cô cảm thấy tên Hàn Tuyết Phong này quá mức không hiểu ra làm sao. Lần đầu gặp mặt, không oán không cừu, lại nhằm vào Bành Viễn Chinh như vậy. Chẳng phải là khinh người quá đáng sao?
Kỳ thật, Hàn Tuyết Phong cũng không phải cố ý khiên khích. Nhưng thái độ vừa rồi của Bành Viễn Chinh khiến y có chút phản cảm, liền theo bản năng mà muốn làm Bành Viễn Chinh mất mặt.
Vương An Na mỉm cười, phát hiện Phùng Thiến Như không được vui thì liền khẩn trương lôi Phùng Thiến Như đến nhà vệ sinh.
Hàn Tuyết Phong vẫn nói chuyện với Phùng Thiến Như và Vương An Na, nhìn qua trông rất có phong độ. Y ngẫu nhiên dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Bành Viễn Chinh, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn như cũ, trò chuyện với Vương Bưu.
Chỉ trong chốc lát, một cô gái mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, dáng người cao gầy khoảng hai lăm, hai sáu tuổi từ cửa thang máy vội vã bước ra. Hàn Tuyết Phong quay đầu cười phất tay:
- Nhất Thiến, bên này.
Phùng Thiến Như ngẩng đầu nhìn, thấy không ngờ là chị của Dương Nhất Phồn, con gái của Phó bí thư quận ủy khu Tây thủ đô Dương Thực Dương Nhất Thiến. Cô thầm nghĩ, khó trách Vương An Na lại xem trọng Hàn Tuyết Phong. Hóa ra là con rể tương lai của Triệu gia.
Dương Nhất Thiến mỉm cười bước tới, vừa muốn chào hỏi Vương An Na thì đột nhiên nhìn thấy Phùng Thiến Như, liền ngẩn ra, vẻ mặt tươi cười kinh ngạc nói:
- Thiến Như em, sao lại là em?
Phùng Thiến Như cũng cười, đứng lên nói:
- Chị Nhất Thiến, em cũng không ngờ là chị.
Dương Nhất Thiến khẩn trương kéo cánh tay Hàn Tuyết Phong, đưa mắt liếc qua:
- Tuyết Phong, đây là người mà em thường nói với anh. Thiến Như của Phùng gia.
Hàn Tuyết Phong con mắt ngưng lại, cả người đột nhiên chấn động. Lúc trước, y tuy cảm thấy Phùng Thiến Như tướng mạo cao quý, khẳng định xuất thân không tầm thường, nhưng không nghĩ đến cô lại là công chúa Phùng gia. Y ỷ vào Triệu gia, nhưng so với Phùng gia chỉ chẳng khác nào kiến với voi.
Y còn chưa kịp lo lắng tại sao công chúa Phùng gia lại quen biết bạn trai ở nông thôn thì Dương Nhất Thiến đã nhìn thấy Bành Viễn Chinh. Phùng Thiến Như mỉm cười, nắm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Đây là anh Viễn Chinh. Không biết chú Dương có nói qua với chị không?
Dương Nhất Thiến chấn động, ánh mắt lập tức trở nên trịnh trọng và kính cẩn.
Cô làm sao mà không biết Bành Viễn Chinh là tôn trưởng của Phùng gia chứ? Trước đây, em trai của cô Dương Nhất Phồn vì ghen tuông mà làm chuyện rồ dại. Cha mẹ cô bởi vậy mà phải tự mình đến nhà hướng Phùng gia và Bành Viễn Chinh xin lỗi. Từ đó Bành Viễn Chinh cái tên khi nghe như tiếng sấm bên tai.
Phùng Thiến Như tuy rằng cũng là người của Phùng gia, nhưng chỉ là con gái nuôi và là cháu dâu. Còn Bành Viễn Chinh lại là tôn trưởng do Phùng lão dụng tâm bồi dưỡng, nối nghiệp Phùng gia. Địa vị trong lòng Dương Nhất Thiến chênh lệch không ít.
- Hóa ra là em trai Viễn Chinh.
Dương Nhất Thiến lấy lại bình tĩnh, nụ cười khiêm tốn:
- Hôm nay quả thật rất trùng hợp. Chị vừa mới nói với Tuyết Phong, muốn đến Phùng gia chúng tết ông bà nội Phùng.
Lời nói của Dương Nhất Thiến khiến Hàn Tuyết Phong đứng một bên trong lòng chấn động, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Y như thế nào cũng thật không ngờ, thằng nhà quê trong mắt y lại là tôn trưởng Phùng gia.
Chính mình lại còn trước mặt người ta sĩ diện, từ trên cao nhìn xuống, suy nghĩ cả nửa ngày, người ta mới chân chính là người khổng lồ, còn mình thì chỉ là tôm tép nhãi nhép. Hàn Tuyết Phong trở nên ủ rũ, hận không thể tìm được khe hở nào chui xuống đất.