Số lần đọc/download: 829 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 18:11:47 +0700
Chương 333: Đêm Mất Ngủ
T
rần Quả vốn không phải loại người kiểm soát tốt tâm tình bản thân. Lúc muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, muốn khóc lại phiền phức hơn nhiều. Nước mắt là thứ khó lau khô nhất trên đời.
Như hiện tại, nghĩ đến quá khứ và tâm trạng của Diệp Tu, biết được đau khổ và sự cam chịu trong lòng Diệp Tu, cảm giác sống mũi cay cay khiến Trần Quả biết mình sắp không dằn được mà rơi nước mắt.
“Chị đi ngủ đây”. Trần Quả lập tức đứng dậy, giậm giậm chân rồi cứ thế vô thức xông ra ngoài.
Diệp Tu hơi ngạc nhiên, với những gì hiểu biết về Trần Quả, hắn vốn đã chuẩn bị tốt tư thế đối mặt với hàng loạt câu chất vấn phủ đầu, ai ngờ chị chủ Trần lại đột nhiên không nói không rằng bỏ đi như thế.
Diệp Tu gãi đầu nhìn sang Đường Nhu. Cô nàng dừng cười, đứng dậy: “Vậy em đi nghỉ trước đây”.
“Ừ!”
Diệp Tu gật đầu, nhìn hai cô gái sắp đi khỏi, bèn lập tức lấy thuốc ngậm vào miệng.
Đường Nhu bước đến cạnh cửa, vừa mở cửa, cô đột nhiên chững bước, quay lại nhìn Diệp Tu còn đang theo tiễn mình:
“Anh có từng hối hận vì rời khỏi nhà không?”
“Trước giờ chưa từng hối hận. Anh chỉ thấy hơi tội lỗi chút thôi. Nếu hối hận, anh đã sớm quay về, đều là người một nhà cả mà.” Diệp Tu nói.
“Anh nói cũng đúng”. Đường Nhu im lặng một lát, gật đầu, sau đó đóng cửa rời đi.
Cửa phòng đối diện chỉ khép hờ, Đường Nhu không vào ngay. Đứng dựa tường hồi lâu mới mở cửa bước vào. Vừa vào đã thấy Trần Quả nằm trên giường, chôn đầu vào giữa hai gối như một chiếc bánh kẹp.
“Ai da, sao lại thành ra thế này? Muốn hỏng hết tóc sao?” Đường Nhu đi đến trước giường nói. Trần Quả thường buộc tóc đuôi ngựa, kẹp kiểu tóc ấy giữa hai gối thì tổn hại không nhỏ đâu.
“Em về rồi à…” Trần Quả nhô đầu ra khỏi hai gối, bình tĩnh lên tiếng. Nước mắt trên mặt đã được lau sạch, nhưng hai mắt đỏ hoe cũng đủ bóc trần vẻ bình tĩnh ấy. Đường Nhu lại vờ như không thấy, tiếp tục tươi cười với cô: “Chị ngủ sớm đi.”
Rất nhanh, căn phòng chìm vào bóng tối. Trần Quả vẫn mở đau đáu hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà. Thi thoảng vài ánh đèn đảo qua bất chợt, có thể nhìn thấy những hình bóng lạ lùng lưu lại trên đó.
“Tiểu Đường ngủ chưa?” Trần Quả đột nhiên khẽ hỏi.
“Chưa ngủ”. Đường Nhu trả lời
“Diệp Tu bất chấp tất cả chơi Vinh Quang như thế, em có tán thành không?”. Trần Quả hỏi
“Vâng.” Câu trả lời vô cùng đơn giản.
“Nhưng hiện giờ cậu ấy… không chơi được nữa rồi.” Trần Quả nói.
Im lặng.
Đường Nhu hiểu ý tứ trong câu nói của Trần Quả. Đối với Diệp Tu, sân khấu của anh ấy phải là những giải đấu chuyên nghiệp. Nhưng giờ đây, anh đã giải nghệ. Nơi khán đài hội tụ những ngôi sao hào nhoáng ấy, anh chỉ có thể xen lẫn giữa những khán giả thường, ngơ ngác sắm vai một người xem. Giờ phút đó, tâm tình của Diệp Tu sẽ ra sao?
“Còn chưa kết thúc đâu.” Đường Nhu nói.
“Sao cơ?”
“Người từng có quyết tâm đi bụi sao có thể vì những chuyện thế này mà nhanh chóng từ bỏ chứ? Quân Mạc Tiếu của anh ấy nhất định sẽ một lần nữa đứng trên sân khấu ấy.” Đường Nhu nói.
“Đúng rồi, Quân Mạc Tiếu,” Trần Quả nhớ đến tài khoản nọ, “Trước giờ chưa từng xuất hiện cách chơi tán nhân trong các cao thủ top đầu giới chuyên nghiệp, cậu ta còn có vũ khí tự chế Ô Thiên Cơ nữa, không biết sẽ dọa sợ bao nhiêu người đây?”
“Đúng thế, rất thú vị nha.” Đường Nhu tiếp lời.
“Nhưng mà…” Trần Quả hãy còn lo lắng, cô vẫn luôn chú ý Vinh Quang, một mực dõi theo chiến đội Gia Thế. Cô đã tận mắt nhìn thấy chiến đội Gia Thế ngày càng lụi bại, tận mắt nhìn thấy giới truyền thông đua nhau nói về Diệp Tu suy sút phong độ thế nào. Mặc dù có suy nghĩ riêng, nhưng quá nhiều ý kiến giống nhau dội lại khiến cô không khỏi dao dộng.
“Không đơn giản vậy đâu.” Nghe xong những khúc mắc trong lòng Trần Quả, Đường Nhu từ tốn nói.
“Là sao?” Trần Quả không hiểu.
“Có một buổi tối… “ Đường Nhu nhanh chóng kể lại hôm rạng sáng mà Lưu Hạo và đồng bọn cùng đến tiệm net.
“Còn có chuyện này sao!” Trần Quả kinh ngạc từ trên giường nhảy bật dậy.
“Bởi vậy em thấy việc anh ấy giải nghệ có rất nhiều bí mật trong đấy.” Đường Nhu nói.
“Em nói đúng.” Trần Quả gật đầu lia lịa.
“Tuy nhiên, việc trong game em không hiểu lắm, vì thế không đoán được nhiều.”
“À… Đây là chuyện nội bộ của câu lạc bộ, chị cũng không biết nhiều. Tuy nhiên, lấy địa vị và ảnh hưởng của Diệp Thu ở Gia Thế, cái tên “mèo ba chân” Lưu Hạo kia hẳn không động vào cậu ta nổi đâu.” Trần Quả nói. Trần Quả vốn không ác cảm với Lưu Hạo lắm, còn ủng hộ gã vì là đội phó của Gia Thế nữa, vậy mà chỉ chớp mắt đã biến thành một em “mèo ba chân” trong miệng cô nàng.
“Vậy mới nói, dựa vào mấy tên ấy cũng chẳng gây ra chuyện to tát gì, nhất định còn có nguyên nhân khác phía sau thúc đẩy sự việc?” Đường Nhu nói.
“Có điều, người có thể cao hơn cậu ta một bậc trong Gia Thế, chỉ có thể là ông chủ đứng sau câu lạc bộ thôi nhỉ?” Trần Quả thắc mắc.
“Ông chủ muốn chỉnh anh ta không phải vô cùng dễ dàng sao?”
“Lý thuyết thì là thế… nhưng cũng phải suy xét từ rất nhiều thứ, ví dụ như việc ổn định đội ngũ, cảm xúc của fan, yêu cầu từ nhà tài trợ, vân vân.” Tuy Trần Quả chưa trải nghiệm nhưng cô cũng từng thấy rồi. Cô vốn là fan trung thành của Gia Thế, quan tâm bao nhiêu năm tự nhiên cũng sẽ biết không ít chuyện.
“Nói như vậy, chị xem thử… có phải người trong đội rất có thành kiến với anh ấy, vì thế khi anh ấy rời đi, đội ngũ mới không bị loạn, ngược lại càng ổn định hơn không?”
“A, trên phương diện nhà tài trợ, Diệp Tu chưa bao giờ lộ mặt, không phải làm người đại diện gì, vì thế cũng không thể thay mặt nhà tài trợ thực hiện nhiệm vụ quảng cáo hình ảnh. Bởi vậy, dù cậu ta có lợi hại đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì với nhà tài trợ…”Trần Quả nói.
“Còn cảm nhận của fan hâm mộ, thành tích chiến đội thụt lùi, trình độ của đội trưởng sa sút. Chị vừa nhắc đến có nhiều báo đưa tin như thế, có phải chúng thường gom chung hai vấn đề ấy lại không? Mấy bài báo đó đưa tin một cách khách quan công bằng hay có ai đó cố tình đứng sau thao túng dư luận?” Đường Nhu nghi hoặc.
Lần lượt tháo gỡ từng vấn đề, hai cô gái đều phát hiện trong chuyện này ẩn chứa rất nhiều giả thuyết.
“Nói như vậy, chẳng lẽ là chiến đội Gia Thế muốn đuổi Diệp Tu đi?” Trần Quả lại kinh ngạc.
“Không chỉ đuổi khỏi Gia Thế, thậm chí còn đẩy anh ấy ra khỏi giới chuyên nghiệp Vinh Quang”. Đường Nhu nói.
“Việc này… thật quá đáng!” Trần Quả lại nhảy dựng lên. Nghĩ đến Diệp Tu cố che giấu những tâm sự nặng nề, vì chiến đội mà tạo ra một vương triều Gia Thế ghi danh lịch sử Vinh Quang, kết quả lại bị người ta tìm đủ cách tính kế. Vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát cũng chỉ đến thế là cùng.
“Tức chết mất thôi.” Trần Quả nhảy xuống giường, chạy đi rót ly nước uống ực một hơi.
“Đây cũng chỉ là giả thiết của em với chị.” Đường Nhu nói.
“Chị thấy đây gần như là sự thật rồi. Nếu không sao tự nhiên cậu ta lại giải nghệ chứ? Em biết không, hôm nay cậu ta PK Đỗ Minh trên sân đấu, chiêu Phục Long Tường Thiên đã sử dụng thao tác Long Sĩ Đầu đấy. Là Long Sĩ Đầu đó, em biết không? Chắc em chưa biết đâu, đó là thao tác mà cả Vinh Quang chỉ có mình cậu ta làm được, dù đã lâu không dùng, nhưng cậu ta lại làm được nó hôm nay, đó mà là trình độ suy sút à? Quá đáng hết sức!” Trần Quả bắn liên thanh một tràng dài.
“À… Vậy em còn một giả thiết, chị có muốn nghe không?” Đường Nhu hỏi
“Nói đi”. Trần Quả đặt ly nước xuống, quệt quệt miệng rồi trở lại giường.
“Anh ấy từng nói mình đã về nhà trước đây, nhưng chia tay không vui vẻ đúng không?” Đường Nhu hỏi
“Đúng.”
“Thu nhập của tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang thế nào? So với người bình thường ấy.” Đường Nhu lại hỏi.
“Sao mà so nổi chứ, giá trị hợp đồng của thằng nào thằng nấy cao ngất ngưỡng, còn tiền đại diện quảng cáo nữa. Nói có hơi quá là, thu nhập một năm còn nhiều hơn một trăm năm làm quản lý ở tiệm net chị.” Trần Quả nói.
“Vậy Diệp Tu ngay từ đầu đã là đại thần đỉnh cao của Vinh Quang. Cho dù người nhà anh ấy không hiểu những thành tựu đó, nhưng tính riêng thu nhập của Diệp Tu thì rõ ràng họ phải biết chứ. Cứ cho là nghề tuyển thủ game chuyên nghiệp có vấn đề đi nữa, Diệp Tu lại là một trường hợp đặc biệt, vì anh ấy đứng đầu cả giới chuyên nghiệp này, lẽ ra không nên băn khoăn gì cả chứ?”
“Ừ, đúng rồi. Với địa vị như Diệp Tu, không cần thiết phải lo ngại quá nhiều thứ.” Trần Quả khẳng định.
“Vậy mà kết quả vẫn là chia tay không vui vẻ. Thế nên em nghĩ gia đình anh ấy chắc không giống như những gia đình bình thường khác. Có thể địa vị và thu nhập của một tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc hàng VIP trong Vinh Quang, đặt trong gia đình anh ấy chẳng là gì cả.” Đường Nhu nói.
“Chẳng lẽ cậu ta là COCC?” Trần Quả lại kinh ngạc.
“Không chứng là thế. Em cảm thấy gia thế anh ấy chắc không đơn giản, có thể thuộc giới chính trị, kinh doanh hay con nhà thư hương vân vân, tóm lại là sinh ra đã bị định trước tương lai, khó có thể tự do lựa chọn con đường cho riêng mình. Cho dù có chút quyền lựa chọn, một tuyển thủ game chuyên nghiệp ư? Chắn chắn không nằm trong những nghề được chọn. Bởi vậy, dù thành tích và danh tiếng của anh ấy có cao đến đâu cũng không nhận được sự ủng hộ từ gia đình.” Đường Nhu nói.
“Cũng có lí.” Trần Quả gật đầu liên tục.
Đường Nhu im lặng một lúc, thấy Trần Quả không nêu thêm ý kiến gì thì lại tiếp tục nói: “Suy đoán mạnh bạo hơn chút, nếu Diệp Tu không trụ nổi trong giới chuyên nghiệp này, anh ấy sẽ đi đâu? Trở về nhà cũng là một lựa chọn phải không?”
Nói đến đây, Trần Quả đột nhiên hiểu ra:
“Ý của em là người nhà Diệp Tu chính là một trong những nhân tố buộc cậu ta giải nghệ?”
“Ừm… Em đoán là vậy.” Đường Nhu nói.
“Chuyện này thì…” Trần Quả quả thực không biết nên nói gì. Nếu đây chỉ là âm mưu của Gia Thế, cô có thể theo lý mà bênh vực Diệp Tu, khinh bỉ Gia Thế. Nhưng nếu quả thực là người nhà Diệp Tu đứng sau tác động, vậy thì đây sẽ trở thành việc trong nhà, cô không có tư cách gì để lên tiếng cả. Lấy danh nghĩa gì đây? Fan ư? Hay là bà chủ hiện tại của Diệp Tu?
“Nếu thực sự là người nhà Diệp Tu đứng sau thúc đẩy, thì gia đình anh ấy chắc chắn không hề đơn giản đâu. Có lẽ, dựa vào thông tin địa chỉ cung cấp trên CMND, chúng ta có thể tìm thấy manh mối về gia đình anh ấy, thậm chí là bối cảnh gia tộc.” Đường Nhu nói.
Trần Quả nghe mà mắt chữ A mồm chữ O, một lúc sau mới nói: “Bây giờ chị mới biết thiên phú nhiều chuyện của em khi thức tỉnh còn lợi hại hơn chị nhiều.”