Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Chương 333: Thử Thách
Đâu đâu cũng thấy Nguyên tu kết thành từng nhóm lớn, lúc tập kết để lên đằng xe, chi chít như đàn ong.
Không ai cảm thấy tiền đồ mờ mịt, ai cũng hưng phấn chờ mong đi kiến công lập nghiệp, bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, mơ ước một cuộc sống mới đẹp đẽ.
Ngải Huy hoàn toàn thờ ơ.
Ngũ Hành Thiên thành lập đã mấy trăm năm, trong mắt nhiều người, ở sâu trong Man Hoang mới là đáng sợ, chỉ cần không vào quá sâu, Man Hoang chính là khu săn bắn của Ngũ Hành Thiên.
Nếu không nhiều vật liệu từ Hoang thú như vậy từ đâu mà có? Những đoàn săn bắn sống nhờ vào cái gì?
Dưới cái nhìn của bọn họ, ở sâu trong Man Hoang sở dĩ đáng sợ, chỉ bởi vì nguyên tu chưa hề đặt chân tới đó mà thôi. Chỉ cần Nguyên tu muốn khai hoang, chỉ là Hoang thú làm sao cản nổi? Huống chi, lần này còn có mười ba bộ gia nhập, Nguyên tu những đoàn săn bắn bình thường đều đã mạnh, thu hoạch phong phú từ Man Hoang, bây giờ lại có thêm người của mười ba bộ, chuyện đó càng dễ như ăn bánh, Ngũ Hành Thiên chinh phục Man Hoang là chuyện ngay trong tầm tay.
Đây chính là quan điểm đang lưu hành trên thị trường.
Ở Man Hoang ba năm, Ngải Huy biết cái nhìn này hoàn toàn sai bậy.
Tinh nhuệ của mười ba bộ, đương nhiên mạnh hơn nguyên tu của những đoàn săn bắn, nhưng như thế chưa hẳn là chuyện tốt.
Vì sao những đội săn bắn lại chiêu mộ nhiều cu li chưa từng tu luyện nguyên lực của Cựu Thổ? Dù số lượng cu li tử vong nhiều tới mức làm người ta giận sôi, nhưng chuyện đó vẫn không ngừng diễn ra?
Vì sự mẫn cảm của Hoang thú với Nguyên lực của Nguyên tu vượt xa khả năng trinh sát của Nguyên tu đối với Hoang thú. Nói một cách dễ hiểu, là Hoang thú trời sinh là rất dễ dàng phát hiện ra Nguyên tu, Nguyên tu càng cường đại thì ở trong Man Hoang càng nổi bật, hoang thú càng dễ thấy.
Trừ phi thực lực cực kỳ cường hãn, ví dụ như Tông Sư, đại sư, thì Hoang thú sẽ chạy trối chết từ xa. Nhưng nếu nguyên tu dưới đại sư, thì càng cường đại sẽ càng dễ thu hút Hoang thú mạnh mẽ, nhân số càng nhiều, thì càng thu hút nhiều Hoang thú.
Đã từng đánh nhau với Hoang thú, Ngải Huy biết Hoang thú không hề ngu xuẩn như người ta vẫn nghĩ. Trên thực tế, chúng rất xảo trá và nhạy cảm, khi số lượng Nguyên tu tăng nhanh, chúng sẽ liên kết lại với nhau, hệt như con người liên kết đi săn bắn.
Ngải Huy không vội vàng lôi mọi người đi, chính là vì nguyên nhân này.
Nhóm Nguyên tu đi đầu tiên, sẽ là nhóm có mức độ tử thương nặng nề nhất.
Tin tức trên thị trường không ngừng nóng bỏng, rõ ràng là có người trong bóng tối đổ thêm dầu vào lửa. Cái gì mà có gia tộc đã bắt đầu làm nền xây dựng thành, tám chín phần mười là cố ý lan truyền tin tức giả. Trông cái mặt đầy cuồng nhiệt của những người kia, chắc chắn họ không biết họ chỉ là tấm bia bị người ta lợi dụng lôi ra đỡ đạn.
Ngải Huy đoán, đằng sau nó chắc đã được Trưởng Lão Hội ngầm đồng ý.
Đối với Trưởng Lão Hội, nếu dùng được cách này để giảm bớt lượng thương vong cho lực lượng nguyên tu tinh nhuệ, thì có nói phét thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Ngải Huy lắc đầu, hắn không có khả năng đi khuyên can những người này. Tiền tài và danh tiếng, đã che mờ con mắt họ.
Hắn thoải mái bước đi, lúc nổi hứng, sẽ rời khỏi đường lớn, đi theo đường núi, vừa tu luyện, vừa đi, hắn có rất nhiều thời gian, không có gì phải gấp gáp.
Đêm khuya, trên vách đá, đối mặt với biển mây, Ngải Huy cầm kiếm đứng không nhúc nhích, ánh sao chiếu sáng toàn thân, khiến quanh người hắn như có một tầng ánh sao mỏng.
Nếu tới gần nhìn kỹ, sẽ nhận ra Ngải Huy tuy không nhúc nhích, nhưng cả cơ thể đang khẽ run lên nhịp nhàng theo nhịp thở.
Trong Thiên cung, Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng đang từ từ chuyển động, kinh văn màu vàng vờn quanh, tỏa ra ánh sáng lung linh. Nhịp thở và nhịp rung của cơ thể Ngải Huy đều trùng khớp với nhịp điệu nhảy lên của ánh lửa trong đèn sen.
Ánh đèn nhu hòa chiếu lên vòng chữ kinh văn, mỗi chữ kinh văn lại tự mình có vòng sáng bao quanh. Những chữ kinh văn đó, hình như đang thu hút ánh sao, khiến ánh sáng của những vì sao quanh cơ thể hắn dù mỏng manh nhưng tụ mãi mà không tan.
Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng, số cánh hoa sen đã tăng lên thành sáu cánh.
Chỉ cần tu luyện tới chín cánh hoa, là tu luyện thành Thiên Tâm Vô Cấu Thể, vạn tà bất xâm, phá các loại ảo giác.
Ngải Huy cảm nhận được mọi biến đổi trong cơ thể, ánh đèn hoa sen sáng ngời, ánh sáng của những chữ kinh văn đang lưu chuyển, chúng đang không ngừng tẩy rửa máu thịt cho hắn, hắn có thể nhìn thấy những tia khói đen bé xíu bay vào thiên cung, và bị ánh đèn dập tắt.
Hắn cảm giác được thân thể và tâm thần của mình càng thêm óng ánh long lanh.
Ngải Huy rất vui mừng, tình trạng này trong Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng có một cái tên riêng, là Lưu Ly Thể. Lưu Ly Thể tuy không sánh bằng Thiên Tâm Vô Cấu Thể nhưng cũng khá là thần diệu.
Hắn bắt đầu vận chuyển Chu Thiên, Nguyên lực Kiếm Hoàn càng thêm êm dịu, không lộ chút phong mang ra ngoài, những viên Nguyên lực Kiếm Hoàn như mang theo nam châm, hút dính lấy nhau, xâu thành một chuỗi như dây chuyền trân châu.
Ngải Huy cảm giác được, trong thân thể mình như có một vòng xoáy, thu hút nguyên lực trời đất ở bên ngoài. Điều này làm tăng hiệu suất tu luyện, cũng làm tăng tốc độ khôi phục nguyên lực của hắn.
Khói đen trong máu thịt bị đốt sạch, làm máu thịt càng thêm tinh khiết, tuy không làm hắn cường tráng hơn, nhưng lực co giãn, tốc độ khôi phục thể lực, đều tăng lên mấy lần.
Đồng Bì tu luyện trước đây cũng có tiến bộ, màu sắc óng ánh như ngọc.
Tiến bộ về tâm thần làm giác quan thứ sáu của hắn thêm nhạy cảm, mọi biến đổi trong phạm vi nhỏ hắn đều biết hết.
Trên vách núi, gió rất lớn, kim phong ẩn chứa Kim Nguyên lực yếu ớt, thổi hoài không dứt.
Kim Nguyên lực xung quanh Ngải Huy đậm dần, tạo thành từng sợi quấn quanh quanh người hắn. Kim Nguyên lực càng lúc càng sáng, át hẳn ánh sáng của ánh sao.
Bất tri bất giác, Ngải Huy thả tâm thần theo gió, bay về nơi xa.
Chìm chìm nổi nổi, lên lên xuống xuống, tụ tụ tán tán, không biết mình đang ở đâu.
Mãi tới khi có một tia sáng lóe lên trước mắt, hắn mới tỉnh lại.
Nhìn thấy mặt trời đã bắt đầu lộ ra khỏi biển mây, tỏa ánh nắng sáng ngời, Ngải Huy mỉm cười.
Hắn thu kiếm đứng dậy, một đêm tu luyện, tay chân không chút tê dại, mà tinh thần lại càng thêm sảng khoái, rất là thoải mái.
Hắn đột phá cảnh giới Ngoại Nguyên đã một thời gian, nhưng chìm vào cảm ngộ như đêm qua mới là lần đầu tiên, cảm giác rất là mới mẻ.
Nội Nguyên cảnh, tu luyện chỉ mang tính tích lũy. Bước vào cảnh giới Ngoại Nguyên, lý giải về thiên địa nguyên lực mới là then chốt, chứ cứ tích lũy Nguyên lực đơn thuần không thôi sẽ chẳng có chút tác dụng nào.
Rất nhiều người, sau khi bước vào cảnh giới Ngoại Nguyên mà mãi vẫn không quen, chính là vì như vậy.
Thả lỏng khống chế với Kim Nguyên lực xung quanh, nhìn chúng nhạt dần đi, rồi biến mất trong gió, Ngải Huy thả người từ vách núi nhảy xuống. Bảo Thạch Tinh Kiếm Dực mở ra, hắn như một con chim lớn, chui vào biển mây.
Liên tục phi hành mấy trăm dặm, tới trưa, hắn mới hạ xuống mặt đất.
Vận khí không tệ, bắt được một con dê rừng, có cái để ăn trưa rồi. hắn nhóm lửa, nướng thịt dê. ở cùng bếp trưởng Lâu Lan một thời gian dài, khả năng nấu nướng của Ngải Huy cũng đã có nhiều tiến bộ.
Bỏ lên chút gia vị, mùi thơm bốc ra nức mũi.
Thỉnh thoảng lại thấy người đi qua đường lớn, hướng đi đều là tới Man Hoang.
"Ngài có phải là Ngân Luân Kiếm Khách Sở Triêu Dương Sở tiên sinh?" Một người trung niên nhìn như quản gia đi tới hỏi dò.
Ngải Huy cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đã gặp phải mấy lần gặp hỏi thế này. Cái lệnh truy nã lần trước của Đại Ngụy thương hội làm danh tiếng hắn vang xa, cái mặt hắn trở thành phổ biến, bao nhiêu người biết.
Ngải Huy mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thịt nướng, cẩn thận khẽ xoay giá nướng, chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Ta chính là Sở Triều Dương, có chuyện gì không?"
"Gia chủ tệ gia muốn hỏi một chút, Sở tiên sinh có phải cũng đi Man Hoang? Nếu tiên sinh đi Man Hoang, gia chủ đồng ý thanh toán..."
Ngải Huy cắt ngang: "Ta không đi Man Hoang."
Lại nữa...
Gặp mấy người hỏi, người nào cũng là hy vọng muốn thuê hắn.
Hài lòng ăn xong bữa trưa, Ngải Huy quyết định không lãng phí thời gian nữa, bèn bay thẳng tới chỗ cần tới, Ngân Thành.
Mỗi lần Hoa Khôi cho địa điểm gặp mặt đều khác nhau, lần này bảo gặp ở Ngân Thành, làm hắn phải giật mình.
Lần trước, hắn đã trao đổi với Hoa Khôi chuyện muốn gia nhập tổng bộ, không lẽ tổng bộ của Mục Thủ Hội nằm ở Ngân Thành?
Ngải Huy đã tới Ngân Thành hai lần, nhưng lần nào tới cũng là có việc, tới đi vội vàng.
Tìm theo địa chỉ Hoa Khôi cung cấp, hắn đi tới một cái nhà, cũng lại có một cái sân đủ thứ hoa cỏ.
Hoa Khôi thấy Ngải Huy thì rất vui. Trong tuyến quản lý của hắn, Sở Triêu Dương là đối tượng đã được hắn theo dõi thời gian dài, được hắn nhận định là đối tượng đáng để bồi dưỡng. Hơn nữa sau nhiều lần Sở Triêu Dương nhờ tổ chức điều tra tư liệu đều cho thấy, người này với Thần chi huyết tám chín phần mười là có nợ máu.
Hoa Khôi lúc đó đã hỏi: "Tại sao lại muốn gia nhập tổng bộ? lúc trước không phải không chịu sao?"
Ngải Huy biết Hoa Khôi nhìn như tùy tiện mà hỏi, nhưng câu trả lời của hắn sẽ là thứ quyết định hắn có được gia nhập hay không, nhưng hắn đã chuẩn bị câu trả lời sẵn rồi: "Lần trước chuyện của Đại Ngụy thương hội làm ta nhận ra, nếu không có chỗ dựa, sẽ không sống lâu được."
Hoa Khôi phì cười: "Xui xẻo như vậy là chuyện hiếm lắm. nhưng ngươi nói cũng không sai, nếu lúc đó ngươi gia nhập tổng bộ, thì muốn xử lý một cái Đại Ngụy thương hội nho nhỏ đó là chẳng có vấn đề. Nhưng mà, muốn gia nhập tổng bộ, không phải chuyện dễ, ngươi phải thông qua một lần thử thách."
"Thử thách gì?"
Ngải Huy đã biết thế nào cũng phải có thử thách.
"Ngươi phải nghĩ cách gia nhập Côn Luân Kiếm Minh." Hoa Khôi nói đầy dụng ý: "Vừa vặn lần trước phần thưởng cho vào Côn Luân kiếm trận, ngươi vẫn còn chưa dùng."
Ngải Huy giật thót. Chuyện mình chưa đi Côn Luân kiếm trận, đối phương cũng biết, xem ra là có tay trong ở Côn Luân Kiếm Minh. Hắn thản nhiên: "Gia nhập Côn Luân Kiếm Minh ta nhớ dễ lắm mà?"
Hoa Khôi giải thích: "Đó chỉ là đệ tử ngoại viện bình thường. Ngươi phải nghĩ cách tiến vào chính viện, ngươi vào được chính viện, là thông qua thử thách. Nếu không vào được, vậy ngươi phải chờ sang năm làm lại."
Ngải Huy gật gù: "Đã hiểu."