Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Ám Ma Sư
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1806 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2358 / 25
Cập nhật: 2016-08-06 13:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 331 : Trung Cấp Tôn Linh Sư, Rất Lợi Hại Sao?
ã Nhĩ Gia, ta muốn giết ngươi
Trong đại viện Khang Tư gia tộc, một cái lão giả đang sắc mặt trắng đen pha tạp, chiến thành một đoàn với một lão giả tóc bạc mặt hồng hào ở trong đại viện gian. Vóc người đúng là Địch Á Tư Đại trưởng lão một gã lục giai Đê cấp tôn Linh Sư duy nhất của Khang Tư dân tộc.
Linh lực hỏa hồng sắc và linh lực màu vàng đất tung hoành khắp toàn bộa, như kinh đào vỗ bờ, hung mãnh dị thường.
Ở đằng kia kia, tộc trưởng Khang Tư gia tộc Thái Sâm đang nghiêm chỉnh tựa bên một cột đá, tay phải bụm lấy quyên khẩu, máu tươi từ trong ồ ồ mà ra, mà ở bên cạnh của hắn, chính là một đám đệ tự đại gia tộc mặt đầy hoảng sợ.
Bọn hắn nguyên một đám nắm vũ khí trong tay, nhưng i hai chân phát run, toàn thân căn bản không thể phát ra một tia chiến ý.
- Ha ha, Địch Á Tư, ngươi cũng đừng phản kháng, dù thế nào phản kháng cũng vô dụng. Trong sân, trung cấp tôn Linh Sư Mã Nhĩ Gia tấn cấp trước đó không lâu khi thấy công kích của tại Địch Á Tư thì trên mặt lại mang theo một tia cười nhạo
Vừa mới chiến lấy Ni Nhĩ gia tộc, không có bao nhiêu tổn thương, hắn mắt thấy muốn nhất thống toàn bộ Thánh Phỉ thành, nhưng đắc ý trong lòng rất nhanh liền nguội lại.
Nhìn qua Mã Nhĩ Gia, trong lòng Địch Á Tư lại vô cùng âm trầm.
Mã Nhĩ Gia tu luyện chính là thổ hệ linh lực, luận phòng ngự chính là mạnh nhất trong các hệ, từ trước khi hắn chưa tấn cấp trung cấp Tôn Linh Sư thì mình đã không phải là đối thủ của hắn, hôm nay sau khi hắn tấn cấp trung cấp Tôn Linh Sư, lực phòng ngự càng đề cao một mảng lớn, mặc cho mình công kích thế nào thì đối phương đều có thể nhẹ nhõm chống cự được.
Mà ở bên kia, là một thành viên Đạt Khắc Tư gia tộc tay cầm lợi đao, bọn hắn nguyên một đám trên mặt mang cười, dù bận vẫn ung dung nhìn trong sân, thỉnh thoảng còn phát ra trận trận tiếng cười, thoạt nhìn cực kỳ não ý.
Bất quá tuy rằng bọn hắn biểu hiện đều cực kỳ nhẹ nhõm, nhưng từ cái cách bọn hắn nắm chắc vũ khí trong tay thì có thể thấy được, cho dù nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng lòng bọn hắn vẫn không hề buông lỏng chút nào cả
Ở nơi rối loạn như hỗn loạn chi lĩnh, nếu chưa triệt để giết chết người khác, buông lỏng trong chiến đấu tuyệt đối là trí mạng.
Đứng ở trước nhất tất cả thành viên Đạt Khắc Tư gia tộc chính là một trung niên nhân tóc ngắn, màu da ngăm đen, người này chính là tam trưởng lão Áo Ba Mã của Đạt Khắc Tư gia tộc, một thân thực lực cũng đạt đến cảnh giới lục giai đê cấp Tôn Linh Sư, hắn cười toe toét miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào giữa sân.
Trong nội tâm Địch Á Tư càng bực bội, càng đánh càng nóng lòng, nếu như chỉ có mình Mã Nhĩ Gia thì hắn thân là đê cấp Tôn Linh Sư cho dù đánh không lại cũng có khả năng đào thoát, nhưn hôm nay, có Áo Ba Mã ở một bên nhìn chằm chằm, hắn cho dù muốn chạy trốn thì căng bản cũng không có khả năng.
- Chẳng lẽ Khang Tư gia tộc chúng ta hôm nay phải bị diệt ở chỗ này sao?
Trong nội tâm Địch Á Tư Đại trưởng lão nổi lên một tia bi ai thật sâu.
Ở Hỗn Loạn chi lĩnh, một gia tộc bị diệt thật sự rất bình thường, cũng có một ít tiểu gia tộc đã từng bị diệt dưới tay Khang Tư gia tộc, hôm nay, rốt cục cũng đến phiên Khang Tư gia tộc rồi sao?
- Địch Á Tư, chiến đấu với ta ngươi còn không yên lòng, chẳng khác nào muốn chết cả!
Bỗng nhiên, Mã Nhĩ Gia ở đối diện trong miệng truyền ra một tiếng cười lạnh, một đạo hào quang màu vàng đất lóe lên
- Đại địa băng!
Mã Nhĩ Gia bắt lấy khoảnh khắc Địch Á Tư thất thần, mảnh kiếm mang theo thổ hệ linh lực vô biên như một tòa núi cao nghiền áp về phía Địch Á Tư, thân thể Địch Á Tư bốn phía đều như rung lên dưới đạo công kích này.
- Không tốt!
Trên mặt Địch Á Tư đột nhiên biến sắc, trường kiếm trong tay nhanh chóng đánh về phía trước.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang truyền ra, trên gương mặt sợ hãi của Địch Á Tư trở nên ửng hồng, lập tức một mảnh trắng bệch.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn bắn ra, nhuộm hồng cả mặt đất.
- Đại trưởng lão!
Trên mặt bọn người Thái Sâm lộ ra một tia lo lắng, trong miệng lên tiếng kinh hô, trong ánh toát ra hào quang tuyệt vọng.
Hi vọng sống sót của bọn hắn đều đặt trên người Đại trưởng lão Địch Á Tư, nhưng hôm nay Địch Á Tư bị thương, khiến lòng của bọn đều chìm xuống đáy.
- Địch Á Tư...
Mã Nhĩ Gia cầm trong tay lợi kiếm, từ cao nhìn xuống Địch Á Tư té trên mặt đất:
- Lịch sử Tam gia cùng thống trị Thánh Phỉ thành đã xong, bắt đầu từ thời khắc này, kẻ thống trị toàn bộ Thánh Phỉ thành chỉ có mỗi mình Đạt Khắc Tư gia tộc chúng ta thôi, mà các ngươi, đều chết cả đi!
Hào quang màu vàng đất trên người Mã Nhĩ Gia càng ngày càng sáng, lợi kiếm trong tay giơ lên cao cao, giống như một Chiến Thần đang bại tướng dưới tay, ở hỗn loạn chi lĩnh này, thất bại, chính là tử vong.
- Mã Nhĩ Gia, cho dù chết, ta cũng sẽ không để ngươi sống khá giả đâu.
Khóe miệng Địch Á Tư mang theo máu tươi, cắn chặt hàm răng, mang theo vô cùng lửa giận, trong miệng gào thét.
Một đạo hào quang hỏa hồng sắc mạnh mẽ tuôn ra từ người hắn, khí lãng nóng rực khiến không khí chung quanh như bắt đầu vặn vẹo.
- Liệt Diễm Phong Quyển!
Toàn thân Địch Á Tư nổi lên hỏa diễm nóng rực, linh lực trong cơ thể cũng lập tức bốc cháy lên.
- Hừ, ngươi cho rằng hung hãn không sợ chết là có thể làm ta bị thương sao? Buồn cười!
Thanh âm trào phúng của Mã Nhĩ Gia vang lên bên tai Địch Á Tư, khóe miệng hắn mang theo một tia khinh thường:
- Cũng tốt, để ta cho ngươi biết một chút về sự cường đại của trung cấp tôn Linh Sư a!
Mã Nhĩ Gia đứng ngạo nghễ giữa sân, toàn thân hào quang lóe lên, như nguyệt thần hàng lâm, trường tiên trong tay vung lên, hỏa diễm công kích do Địch Á Tư phóng ra đều nhao nhao tán loạn sụp đổ.
Hắn đã bị trọng thương, dưới tình huống kém một cấp bậc, coi như liều chết cũng không thể nào làm gì được đối phương cả.
- Ta không cam lòng ah...
Địch Á Tư rống giận, trong hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, khóe mắt cũng nứt ra, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn trường kiếm của đối phương đang chém xuống mình.
- Đại trưởng lão...
Đám người Khang Tư gia tộc phát ra tiếng hô tuyệt vọng.
- Keng!
Khi trường kiếm cách Địch Á Tư chưa đầy nửa mét, ngay lập tức khi sắp bổ trúng Địch Á Tư kia, một đạo quang mang màu vàng không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, trực tiếp nện thằng vào trường kiếm trên tay Mã Nhĩ Gia.
Tiếng kim thiết thanh thúy vang lên, Mã Nhĩ Gia vừa lui về phía sau, trường kiếm trong tay dưới cổ cự lực này khiến hắn thiếu chút nữa đã không thể giữ vững nổi.
- Ai?
Sắc mặt Mã Nhĩ Gia âm trầm như nước, lạnh lùng nhìn về bốn phía, ở cửa sân, một cái bóng người tay trái mang theo một thanh trường kiếm, chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ở phía sau hắn, ba người Kiệt Sâm, Nạp Đức Tư, Cam Đạo Phu cũng xuất hiện.
- Tiền bối!
Trông thấy Lôi Nặc, trên mặt Thái Sâm nằm ở đó lộ ra một tia ý mừng rỡ, trong miệng vội vàng hét to lên, mà Đại trưởng lão Địch Á Tư cũng lập tức minh bạch đối phương là ai, tìm được đường sống trong chỗ chết khiến hắn kích động đến mức toàn thân đều run rẩy.
Về phần những người còn lại đều không biết được người đột nhiên xuất hiện này là ai cả.
- Các hạ là ai? Đây là tranh đoạt giữa Đạt Khắc Tư gia tộc ta và Khang Tư gia tộc, các hạ không nên nhúng tay vào thì hơn, Cam Đạo Phu đại sư, quy củ của Hỗn Loạn chi lĩnh ngươi không phải không biết a!
Trên mặt Mã Nhĩ Gia mang theo một tia lãnh ý, một kích lúc trước của đối phương, khiến trong lòng của hắn không khỏi sinh ra một tia kiêng kị.
Ở Hỗn Loạn chi lĩnh, khi thế lực bản chủ tranh đoạt một thành trì hoặc là địa bàn thì người ngoại lai không được tùy ý nhúng tay, nếu không sẽ bị toàn bộ các thế lực của Hỗn Loạn chi lĩnh bài xích.
Trong nội tâm Mã Nhĩ Gia từ nhiên cho rằng người cụt tay này là cao thủ mà Cam Đạo Phu nhận thức lúc trước ở Hỗn Loạn chi lĩnh, lúc trước hắn phái Y Tư Lôi Nhĩ tiến đến mang Cam Đạo Phu đại sư mang về gia tộc, như giờ xem ra Y Tư Lôi Nhĩ chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít rồi.
- Hừ, Mã Nhĩ Gia, vị này chính là Kiệt Tư đại nhân và...
Nạp Đức Tư ở một bên hét to lên tiếng, bất quá khi giới thiệu đến Lôi Nặc thì lại phát hiện, cho tới bây giờ, hắn rõ ràng còn không biết tên của Lôi Nặ là gì, lúc này liền hừ lạnh nói:
- Khang Tư gia tộc chúng ta đã nhận hai người bọn họ làm chủ, hai người bọn họ tự nhiên có thể đại biểu cho Khang Tư gia tộc chúng ta, ngươi còn có lời gì để nói không?
- Nhận hai người bọn họ làm chủ?
Hai mắt Mã Nhĩ Gia có chút híp lại, một tia sát cơ lóe lên từ mắt hắn:
- Các hạ, ta khuyên ngươi hay là đừng xen vào chuyện người khác thì tốt hơn, đến lúc đó chớ vì một chút tiện nghi mà đánh mất cả tánh mạng, tại hạ tộc trưởng Mã Nhĩ Gia của Đạt Khắc Tư gia tộc, lục giai trung cấp Tôn Linh Sư, nếu các hạ nguyện ý đến Đạt Khắc Tư gia tộc, ta nguyện ý để cho các hạ đảm nhiệm chức khách khanh trưởng lão của Đạt Khắc Tư gia tộc.
Mã Nhĩ Gia biểu hiện vô cùng có thành ý, bởi vì thực lực mà Lôi Nặc lộ ra lúc trước đã khiến lòng hắn có chút kiêng kị, càng quan trọng hơn là trước mắt hiện giờ hắn cũng không muốn gặp nhiều rắc rối.
Về phần cho hắn làm khách khanh trưởng lão, đợi đến khi mình thống nhất Thánh Phỉ thành, điều tra rõ chi tiết đối phương, đến lúc đó không phải muốn chơi thế nào thì chơi sao!
- Không biết các hạ định như thế nào?
Mã Nhĩ Gia rèn sắt khi còn nóng.
- Lục giai trung cấp Tôn Linh Sư, rất lợi hại sao?
Trên mặt Lôi Nặc lộ ra một tia dáng tươi cười đạm mạc, một thanh âm cũng không lớn vang trên không trung, truyền vào tai mỗi người ở đây.
Thoại âm rơi xuống, ngay khi tất cả mọi người vẫn còn ngây người thì tay trái Lôi Nặc trong giây lát nâng lên, một đạo hư ảnh cự kiếm màu vàng cự đại hiện ra trên đỉnh đầu hắn, chém về phía Mã Nhĩ Gia.
Linh lực màu vàng điên cuồng tàn sát bừa bãi lấy trong phiến không gian không lớn lắm này, năng lượng cường đại tung hoành bắn ra bốn phía, ngay cả không khí chung quanh cũng không nhịn được phải lắc lư.
- Ngươi...
Cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chưa trong hư ảnh cự kiếm của Lôi Nặc, trên mặt Mã Nhĩ Gia đột nhiên biến sắc, trong miệng gào thét, linh lực màu vàng đất lập tức tạo thành một tầng áo giáp chung quanh thân thể hắn, đồng thời trường kiếm trong tay mạnh mẽ vung lên, hung hăng lao về phía hư ảnh cự kiếm kia.
- Muốn chết!
Lôi Nặc lạnh lùng lên tiếng.
- Oanh!
Hư ảnh cự kiếm màu vàng trùng trùng điệp điệp bổ lên thân trường kiếm màu vàng đất, lực lượng cường đại trấn áp xuống, Mã Nhĩ Gia chỉ cảm thấy một cổ lực lượng căn bản khó có thể chống được ép xuống, trường kiếm quán thấu thổ hệ linh lực cường đại trong tay trong chốc lát yếu ớt như thủy tinh lập tức vỡ vụn ra.
Trong ánh mắt kinh hãi của Mã Nhĩ Gia, cự kiếm do do kim hệ linh lực lượng ngưng tụ thành sau khi nổ nát trường kiếm trong tay hắn, chỉ hơi dừng lại một chút, lập tức trực tiếp bổ vào trên người Mã Nhĩ Gia.
- Không có khả năng...
Năng lượng trùng kích cực lớn khiến, nham thạch trên mặt đất nhao nhao nứt vỡ, trong miệng Mã Nhĩ Gia thì thào, cả người toàn thân run lên, trong thất khiếu đều chảy xuống một tia máu tươi.
Ánh mắt vốn v ô cùng ngạo khí lập tức ảm đạm xuống, cả người ngã rủ xuống trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Tuy rằng bên ngoài thân thể hắn có phòng hộ thổ hệ linh lực, nhưng dưới công kích cường đại của Lôi Nặc, lục phủ ngủ tạng trong cơ thể Mã Nhĩ Gia đã sớm bị chấn thành bùn nhão rồi.
Đến chết hắn cũng không rõ, mình vừa mới tấn cấp thành trung cấp Tôn Linh Sư, đã trở thành đệ nhất nhân toàn bộ Thánh Phỉ thành, thế nào mà ngay cả một kiếm của đối phương cũng không thể cản nổi.
- Tộc trưởng!
Tất cả thành viên của Đạt Khắc Tư gia tộc đều lộ ra vẻ sợ hãi, thần sắc ngốc trệ, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tưởng nổi.
Mà tất cả thành viên của Khang Tư gia tộc cũng đều sững sờ, tinh nhãn trừng tròn xoe, miệng há thật lớn.
Một chiêu, người cụt tay này chỉ cần dùng một kiếm liền đánh chết tươi Mã Nhĩ Gia, cái này, cái này là loại thực lực gì chứ?!
Trung cấp Tôn Linh Sư a, đừng nói là tồn tại đệ nhất nhân Thánh Phỉ thành, cho dù là ở Hỗn Loạn Chi Lĩnh cũng coi như là cao thủ rồi.
Vậy mà trước mặt người cụt tay này, ngay cả một kiếm cũng gánh không nổi, những chuyện xảy ra hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người ở đây.
- Làm sao có thể, làm sao có thể...
Không ít người thì thào to nhỏ, bọn hắn không thể tin được những gì đã nhìn thấy, bởi vì hết thảy đối với bọn hắn mà nói, thật sự là quá mức chấn động, khó có thể tin được.
Mấy năm qua, bọn hắn đều sống dưới uy vọng của Mã Nhĩ Gia, Mã Nhĩ Gia xưng là đệ nhất cao thủ, hình tượng cường đại kia, sớm đã khắc sâu trong cốt tủy mỗi người ở Thánh Phỉ thành, khiến bọn hắn cả đời khó quên.
Chút ít tuyệt thế cao thủ ở trung tâm Hỗn Loạn Chi Lĩnh, bọn hắn chỉ là nghe nói, chưa từng tận mắt nhìn thấy, trong nội tâm bọn hắn, Mã Nhĩ Gia tựu đã thành thiên của Thánh Phỉ thành.
Nhưng mà thời khắc này, trời của bọn hắn sập rồi!
Ngay từ đầu, Thái Sâm thậm chí còn hoài nghi Lôi Nặc là ngũ giai cao cấp tông Linh Sư, nhưng hôm nay, ngũ giai tông Linh Sư trước mặt người cụt tay này, căn bản tư cách khiến hắn rút kiếm cũng không có.
Bọn hắn không biết, thời điểm Lôi Nặc đối mặt với khiêu chiến của lục giai trung cấp tôn Linh Sư La Bỉ Ni Áo Lạp Đế Căn gia tộc, chỉ một kiếm đã đánh chết La Bỉ Ni Áo, hôm nay Lôi Nặc tuy rằng gãy một cánh tay, thực lực không cách nào phát huy hoàn toàn, nhưng so với thời điểm lúc trước vừa mới tấn cấp thất giai đê cấp hoàng Linh Sư, dưới mấy tháng tu luyện khắc khổ, thực lực Lôi Nặc cũng đột nhiên tăng mạnh.
Dược Thần Dược Thần - Ám Ma Sư Dược Thần