Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 3767 - chưa đầy đủ
Phí download: 40 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2694 / 27
Cập nhật: 2017-06-11 10:55:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Thụ Linh (2)
ột nhiên bóng người Lý Vân Tiêu rất nhanh hiện ra đến, phi tốc vượt qua một phương hướng phóng đi, một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền đến:
– Đem Ế Sanh tộc nhân đều giết đi, có thể giết bao nhiêu hay bấy nhiêu. Không cần phải quản ta!
Đoạn Việt sững sờ, hắn không rõ Lý Vân Tiêu như thế nào lại đột nhiên nói một câu như vậy. Nhìn bộ dáng lúc bình thường của hắn cũng không phải kẻ cuồng sát. Nhưng nếu hắn đã nói, như vậy, ánh mắt của hắn lập tức băng lãnh rơi vào trên thân hơn chục tên Ế Sanh tộc nhân còn đang không hiểu rõ tình huống kia.
Thiết Phẩm cùng Thiết Phàm càng là sẽ không quản quá nhiều cái này. Lý Vân Tiêu mệnh lệnh đúng là sự tình bọn hắn mong ước, càng là ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng trả thù.
Lý Vân Tiêu sắc mặt ngưng trọng tại đáy biển phi tốc đi về phía trước, những nơi đi qua nếu là gặp được nhánh cây thần thụ cũng trực tiếp một chưởng nổ tung, tựa hồ đang trung tung đồ vật gì đó. Rất nhanh đã bơi ra xa vài dặm, hơn nữa nhánh cây càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, hắn dứt khoát trực tiếp lấy ra Hổ Nha Kiếm, một đường chém qua mà đi.
Rốt cục đi vào một cái không động rộng lớn vô cùng, bên trong là dễ thấy nhất một phương cự mộc, từ đáy biển trực tiếp xuyên phá mà mọc lên. Cự Mộc màu sắc cùng với nhánh cây Côn Ngô thần thụ có chút bất đồng, bày biện ra màu nâu nhạt.
– Ha ha, nguyên lai tại đây!
Lý Vân Tiêu nhìn xem cái cự mộc kia cười ha hả nói:
– Một đoạn Dưỡng Hồn mộc cực lớn như thế, mặc dù không có hoàn toàn thành hình. Nhưng lấy xuống luyện chế cũng đầy đủ Mộng Vũ dùng. Vẫn là chờ đợi một lát, lại để cho đám người Đoạn Việt đem Ế Sanh nhất tộc toàn bộ giết chết, sau khi bị đoạn thần mộc này hấp thu hồn phách hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Vừa rồi hắn chính là ở trong cảm ứng linh mẫn thấy được sau khi Đạt Mông chết, phương hướng hồn phách bay đi, lúc này mới đuổi tới. Rốt cục lại để cho hắn tìm được chỗ trọng yếu nhất của Côn Ngô thần thụ. Vốn là du hồn tại đây hấp thu trên vạn năm, sớm cũng nên tiến hóa, nhưng bởi vì thể tích thật sự quá lớn, lúc này mới trở thành nửa đoạn tồn tại.
– Chờ đợi vài vạn năm, rốt cục để cho ta đợi đến cơ hội sao?
Đang lúc Lý Vân Tiêu tán thán tự vui mừng, một thanh âm già nua ở trong không động vang lên, lập tức dọa hắn nhảy dựng.
Lý Vân Tiêu kinh hãi đem thần thức tản ra, nhưng lại không thu hoạch được gì, có thể tránh thoát thần thức của hắn tồn tại, lại để cho hắn tức thì tâm lạnh một đoạn.
– Ha ha, không cần sợ hãi.
Thanh âm vang lên lần nữa.
Lý Vân Tiêu lần này tìm đúng phương hướng, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy thanh âm dĩ nhiên là từ trung gian đoạn Dưỡng Hồn mộc bên trên bán thành phẩm phát ra. Ở dưới sự kinh ngạc của hắn, chỉ thấy một bóng người già nua dần dần hiển hiện ở trên Dưỡng Hồn mộc lên, đang uyển chuyển nhìn hắn cười khẽ.
– Ngươi là…
Lý Vân Tiêu giật mình nhìn bóng người kia, sợ hãi nói:
– Ngươi là thụ linh của gốc Côn Ngô thần thụ kia.
Bóng người già nua cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên có chút giật mình, hắn dừng ở Lý Vân Tiêu, kinh ngạc nói:
– Tiểu tử thật kỳ quái, thực lực không được, nhưng hồn lực lại tinh thuần như vậy, không giống như là thiếu niên mười mấy tuổi ah. Cho ta cảm giác thậm chí có trên trăm năm tuổi.
Lý Vân Tiêu chấn động, trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, thụ linh này là người thứ nhất phát hiện bí mật linh hồn của hắn. Hắn kinh hãi nói:
– Khó trách vài vạn năm đều không có hình thành Dưỡng Hồn mộc hoàn hảo, nguyên lai đều bị ngươi hấp thu.
Hắn đột nhiên thấy một cổ hàn ý dũng mãnh dâng lên:
– Ngươi, ngươi không phải là muốn thôn phệ hồn phách của ta chứ?
Thụ linh sững sờ, lập tức cười ha hả:
– Ha ha, ngươi đừng lo lắng. Ta chỉ có thể hấp thu những sinh vật đã chết đi kia, linh hồn chi lực không có ý thức. Trừ phi ngươi chết đi, nếu không ta là không có cách nào cướp lấy hồn phách của ngươi. Hơn nữa ta còn cầu ngươi đây này.
– Có điều cầu xin ta?
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Chẳng lẽ là muốn ta đừng lấy Dưỡng Hồn mộc này? Thật có lỗi, ta làm không được. Bằng hữu của ta đang chờ nó kéo dài tánh mạng đây này.
– Ha ha..
Thụ linh cười nói:
– Nếu là những người khác ta có lẽ sẽ nói như vậy. Nhưng ngươi lại không giống. Bởi vì sau khi gặp được ngươi, gốc Dưỡng Hồn mộc này ta cũng không cần. Hơn nữa ngươi xem thân thể ta, đã bị những người này phá hư không cách nào chữa trị. Còn Thiên Sát trận pháp kia của ngươi đem linh khí của ta cũng hút ra bảy tám phần, cho dù có gốc Dưỡng Hồn mộc này, ta cũng sống không được quá lâu.
Lý Vân Tiêu đột nhiên sắc mặt biến hóa, Hổ Nha Kiếm trong tay hắn nắm càng chặt, trong đôi mắt hiện lên một vòng sát khí, lạnh lùng nói:
– Hẳn là ngươi muốn đoạt xá thân thể của ta?
– Thân thể của ngươi?
Thụ linh thoáng sững sờ một phát, lập tức lộ ra vẻ khinh thường, khẽ nói:
– Các ngươi nhân loại tự cho là thân thể có bao nhiêu mỹ diệu. Trong mắt ta chỉ có thân hình đại thụ mới là tồn tại tuyệt vời nhất trên thế giới. Tấm thân thể này của ngươi mặc dù có chút thần diệu, nhưng trong mắt ta còn không bằng những hải tộc cao đẳng kia.
Hắn nói từng chữ:
– Ta muốn ngươi giúp ta, dục hỏa trùng sinh!
– Dục hỏa trùng sinh?
Lý Vân Tiêu chấn động, sợ hãi nói:
– Ý ngươi là để cho Phượng Hoàng Chân Hỏa sâu trong linh hồn ta giúp ngươi dục hỏa trùng sinh?
Hắn thở dài nói:
– Thật có lỗi, ngươi nói loại sự tình này ta không biết. Không biết. Hơn nữa Phượng Hoàng Chân Hỏa kia cũng không phải ta có thể khống chế được. Ta cũng không muốn không cẩn thận đem mình cũng hỏa táng mất.
– Ha ha, tiểu tử, ngươi đừng lo lắng. Cái này đối với ngươi mà nói, làm sao lại không phải là một kỳ ngộ chứ? Chỉ cần có ta trợ giúp, ngươi điều động Phượng Hoàng chi hỏa cũng không thành vấn đề. Ngươi đừng quên, ta đúng là thấy tận mắt qua Phượng Hoàng Niết Bàn chính thức ah!
Thụ linh nhẹ giọng cười nói:
– Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta cam đoan sẽ dạy ngươi làm thế nào luyện hóa Phượng Hoàng Hỏa Diễm này. Chuyện này rất có lợi đối với ngươi, không cần nói cũng biết a? Hơn nữa ta còn có thể tại trước khi Niết Bàn, đem toàn bộ linh khí còn lại trong thân thể này rót vào trong thân thể ngươi, coi như là trực tiếp đột phá đến Vũ Quân cũng không phải là không có khả năng. Hắc hắc, hai chỗ tốt lớn này ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.
Lý Vân Tiêu nội tâm chấn động vô cùng. Vô luận là điều khiển Phượng Hoàng Hỏa Diễm, hay là đột phá đến Vũ Quân, với hắn mà nói đều là hấp dẫn vô cùng to lớn. Hắn trầm tư nói:
– Ở trong quá trình hỗ trợ ngươi Niết Bàn, ta sẽ không có tình huống xấu gì chứ?
Thụ linh cười nói:
– Thật đúng là tiểu tử cẩn thận. Yên tâm đi, ngươi sẽ cùng ta Niết Bàn trọng sinh với nhau, đối với ngươi mà nói chỉ có chỗ tốt thật lớn. Nếu là ta không nhìn lầm mà nói, ngươi có lẽ tu luyện một loại Luyện Thể chi thuật bá đạo, sau khi Niết Bàn Luyện Thể chi thuật của ngươi ít nhất có thể lại đề thăng một bậc.
Vạn Cổ Chí Tôn Vạn Cổ Chí Tôn - Thái Nhất Sinh Thủy Vạn Cổ Chí Tôn