Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển Iii – Vụ Án 12 – Chương 5
hương 5: Số lượng tượng đất
Hứa gia Tam Hổ tự đưa mình đến cửa gọi Bạch Ngọc Đường bọn họ tới bắt.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghĩ trên người ba tên đó chắc chắn có đầu mối quan trọng, liền kêu người đưa về cảnh cục. Mọi người ở trong cổ mộ vòng vo mấy vòng, không có phát hiện gì, đành quay về cảnh cục thẩm vấn ba kẻ kia trước.
Trong phòng làm việc SCI, Mã Hân hai tay đút túi áo, lắc lư đi vào phòng pháp y.
Công Tôn đang giải phẫu thi thể, thấy Mã Hân vào thì cười hỏi, “Đã về rồi? Không ở lại thêm một ngày nữa.”
“Hì hì.” Mã Hân cười tủm tỉm, có vẻ tâm tình rất không tệ.
“Làm sao vậy?” Công Tôn tò mò nhìn cô, “Sao mà cao hứng vậy a?”
Mã Hân vươn bàn tay lên lắc a lắc, sờ sờ cằm, Công Tôn chợt thấy thứ gì đó sáng loá lên, nhìn kỹ lại thì thấy ở ngón giữa của Mã Hân có một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn bạch kim màu bạc a.
“Nga…” Công Tôn nở nụ cười, “Cuối cùng mong muốn cũng thành thật rồi a?”
Mã Hân cười cười không nói gì, cẩn cẩn dực dực vuốt ve cái nhẫn, sau đó đeo găng tay vào, chuẩn bị cùng Công Tôn xử lý thi thể.
Công Tôn khẽ cười, Mã Hân cũng có lúc giống một cô gái nhỏ a.
“Đội trưởng bọn họ đâu a?”
Nhìn chằm chằm vào mấy cỗ thi thể một hồi, Mã Hân hỏi Công Tôn.
“Đến cổ mộ rồi, sớm biết em về thì tôi cũng đi.” Công Tôn nói, lại hỏi Mã Hân, “Đúng rồi, mấy người đó là bệnh nhân tâm thần, tuổi xương hơn một trăm, biết không?”
“Hả?” Mã Hân cảm thấy bất khả tư nghị mở báo cáo ra xem, “Nga nha… thần kỳ vậy a?!”
“Án tử này đúng là có chút thần kỳ.” Công Tôn nhún nhún vai, “Cho tới bây giờ thì cũng khá đơn giản, tuổi xương tôi nghĩ có thể là do di truyền.”
Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, hai người tháo găng tay, đi ra ngoài nhìn.
“A?” Triển Chiêu nhìn thấy Mã Hân, “Hân, có thể đi làm rồi?”
“Vâng.” Mã Hân gật đầu, nhìn thấy đằng sau còn áp tải theo ba người, cô khẽ nhíu mày đưa tay ra chỉ, “Em có biết bọn họ!”
Mọi người sửng sốt, ba người mà cô nói đương nhiên chính là Hứa gia Tam Hổ.
“Cô nói cái gì a?” Ba người có vẻ đặc biệt khẩn trương, đều làm bộ không nhận ra Mã Hân.
“Tôi đương nhiên nhận ra mấy người a!” Mã Hân quay qua méc Bạch Ngọc Đường, “Lúc em bị tượng đất tập kích thì bọn họ lao vào, còn giúp báo nguy này nọ, em vẫn tưởng bọn họ là người của đội khảo cổ cơ.”
“Chắc chắn không?” Triển Chiêu hỏi.
“Chắc a! Bọn họ là ba anh em đúng không, khuôn mặt rất giống nhau nên em cũng nhớ kỹ!”
“Các cậu đến cổ mộ làm gì?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đưa bọn họ vào phòng thẩm vấn, “Đi tới đi lui trong đó, muốn làm gì?”
“Công Tôn.” Triển Chiêu đột nhiên kêu Công Tôn một tiếng, “Hỗ trợ xét nghiệm một chút, xem mặt trên tờ vé số có dấu vân tay của ba người này không.”
Công Tôn gật đầu cầm lấy tờ vé số đi ra, ba kẻ kia vội nói, “Ê ê, được rồi bọn tôi khai … nhưng mà bọn nó không phải chúng tôi giết, chúng tôi không có giết người!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nói đi.”
Theo ba tên đó, bọn chúng tình cờ từ ông bác bán vé số mà biết được chuyện A Mao bọn họ mua được vé số trúng giải nhất, nhưng không có đến đổi thưởng.
Lúc đó thời hạn đổi vé còn chưa hết, nên bọn họ đã nghĩ, những hơn một nghìn vạn a, đưa ấy tên tâm thần thì thật đáng tiếc, nên đã đi xung quanh tìm kiếm tung tích của ba người kia.
Cứ tưởng bọn họ ở trong bệnh viện, ai dè đâu đã được thả ra, hơn nữa… Mấy tên này phát hiện bọn họ hay lui tới một cổ mộ ở trong vùng.
“Cổ mộ?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Bọn họ đến cổ mộ làm gì?”
“Sao bọn tôi biết được a, bọn nó bị tâm thần đó.” Mấy kẻ kia bất đắc dĩ nói.
Triển Chiêu Ra hiệu cho bọn chúng tiếp tục.
Ba tên này sau đó theo dõi A Mao bọn họ thì phát hiện bọn họ hơn nửa đêm lặng lẽ đi vào cổ mộ, Tam Hổ theo vào trong rồi gặp một chuyện quỷ dị.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy buồn bực —— A Mao bọn họ vì sao hơn nửa đêm lại chui vào cổ mộ? Chỗ đó có gì vui chứ.
“Cái bệnh viện kia thật quá vô trách nhiệm, đám tâm thần này rõ ràng chưa khỏi đã thả ra!” Hứa Căn Sinh nhớ tới chuyện đêm đó thì một lưng tràn khí lạnh, “Mấy đứa bọn nó chạy vào trong cổ mộ đào bới, miệng còn học theo cổ nhân nói chuyện chi, hồ, giả, dã gì gì đó!”
“Hả?” Triển Chiêu sửng sốt, quay sang Bạch Ngọc Đường khẽ nhướn mày —— bác sĩ Phạm nói ba người đó có ký ức của kiếp trước, có thể là …
Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu —— sao quản được bọn họ? Cho dù có bị bệnh hay không thì ba người bọn họ vẫn có thể nghe hiểu bình thường.
Triển Chiêu ho khan một tiếng, tiếp tục hỏi, “Bọn họ nói cái gì?”
Hứa Căn Sinh nhíu mày, nhìn hai người anh em của mình.
Ba người đều lắc đầu, nói không biết.
Triển Chiêu hơi nhướn mày, nghiêm túc nhìn biểu tình của ba tên đó, rồi khẽ cười, “Các cậu biết đó … Tôi đã nói rồi, lần này ba người, ba cái mạng, bọn họ tinh thần có vấn đề các cậu thì không, nói cách khác bọn họ giết các cậu thì không cần ngồi tù, nhưng các cậu giết bọn họ thì phải đền mạng… Các cậu vừa rồi còn tập kích cảnh sát, hoàn toàn có động cơ để nghi ngờ, tôi khuyên các cậu nên hợp tác một chút, nếu không, hối hận cũng không kịp đâu.”
Nét mặt ba người biến sắc a biến sắc, hai đứa em đều nhìn anh cả Hứa Căn Sinh.
Hứa Căn Sinh hình như có chút nôn nóng, cuối cùng đưa tay cào cào đầu, “Được rồi tôi nói!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao cho nhau một ánh mắt, chờ hắn nói.
“Là thế này.” Hứa Căn Sinh thành thật kể lại, “Bọn tôi đi vào trong mộ, nghe thấy ba chúng nó nói chuyện, tuy rằng là chi, hồ, giả, dã gì gì đó, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.”
“Chúng ta nghe bọn nó nói, trúng vé số mấy nghìn vạn thì đã là gì, bọn nó thế nhưng có một đại bảo bối, giá trị của nó chí ít phải vài trăm triệu!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
Nhóm người đang đứng ngoài cửa cũng hai mặt nhìn nhau, Triệu Hổ hỏi Mã Hán, “Thứ gì mà mấy trăm triệu dữ vậy?”
Mã Hán lắc đầu.
Công Tôn đưa tay đẩy gọng kính, “Chắc không phải là một thứ gì đó đâu, trong cổ mộ trừ phi đào ra được quần áo bằng vàng của Pharaoh trong kim tự tháp Khufu chứ không chẳng có gì lên đến vài trăm triệu đâu … Hoặc là tìm được thi thể của mấy ông vua xưa xửa xừa xưa, còn phải nổi tiếng nữa, Tào Tháo, Hán Vũ Đế, Lý Thế Dân này nọ.”
Mọi người vô thức le lưỡi, biểu tình hệt như là, ai mà dám mua a.
“Bất quá nếu như chỉ vì tiền thì vé số càng có lợi hơn chứ.” Tần Âu nói, “Dù sao, thứ bọn họ đào được trong cổ mộ chắc là vàng thôi, cũng đâu thể biến thành tiền mang ra ngoài lưu thông, muốn thì phải đi đổi… Nếu như quá lớn tuyệt đối sẽ kinh động đến cảnh sát.”
“Vậy giá trị hàng trăm triệu đó chỉ là một loại hình dung?” Bạch Trì suy nghĩ một chút, ” Ý bọn họ là thứ đó rất quan trọng!”
Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục nghe.
Quan điểm của Triển Chiêu không khác với Tần Âu là mấy, thứ đó cùng tiền có vẻ như không có quan hệ, thế nhưng anh vẫn bất động thanh sắc, hỏi tiếp, “Cụ thể hơn đi?”
“Bọn tôi cũng không biết, mấy thằng đó hình như đang tìm cái gì đó, lén lén lút lút, còn sờ soạng trên thi thể người chết.”
“Người chết?” Bạch Ngọc Đường bắt được điểm cổ quái trong lời nói của tên kia, “Toàn bộ mộ táng không phải chỉ có một người chết sao, những cái khác đều là tượng đất, ở đâu ra người chết nữa?”
“Bọn tôi là nghe mấy thằng đó nói a!” Hứa Căn Sinh nói, ” A Mao kia rõ ràng đã nói, ‘trên người mấy xác chết này chẳng có gì cả’!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày, “Sau đó các cậu có xông vào không?”
“Oa! Bị điên sao! Cổ mộ thì u ám, còn có ba thằng điên đi mò mẫm thi thể, ai biết bọn nó muốn làm gì, một hồi không chừng còn ăn thịt người luôn á, bọn tôi nghe đến đó thì sợ quá chạy mất!” Hứa Căn Sinh nói, cúi đầu, “Bất quá a, lòng tham nổi lên, bọn tôi sau khi đi ra thì thấy không cam lòng, liền phục kích ngay ngoài cửa.”
“Sau đó, bọn nó khoảng hừng đông thì đi ra, bọn tôi liền ra tay cướp vé số.” Hứa Căn Sinh nói, “Sau khi cướp được rồi, ba chúng nó chạy vào cổ mộ, bọn tôi cũng lười đuổi theo, nghĩ bụng lấy được vé số là tốt rồi, mặc kệ chúng nó… Thế nhưng vừa định đi, chợt nghe từ bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết!”
“Kêu thảm thiết?” Triển Chiêu buồn bực, “Bên trong cổ mộ chẳng lẽ còn có người?”
“Ai biết là cái gì, bọn tôi bị thứ tiếng đó hù chết, lập tức xoay người bỏ chạy.” Hứa Căn Sinh nói đến đây, khe khẽ thở dài, “Những chuyện sau đó bọn tôi cũng không biết.”
“Sáng sớm hôm sau các người có đi đâu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Bọn tôi giả bộ đến gần chỗ đội khảo cổ gánh đất, lúc đi vào trong cổ mộ, lão tam tinh mắt thấy được mấy tên tâm thần kia đang giả làm tượng đất.”
“Nếu là lúc mới đắp đất lên, đúng là có thể nhận ra.” Mã Hân nói.
“Nga?” Công Tôn khẽ sờ sờ cằm, “Tôi thấy có phần khó tin nha, ở đó toàn là nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp, vì sao đống tượng đất trong mộ là người giả thành mà không ai phát hiện nhỉ?”
“Chưa từng có người xuống dưới đó xem qua, chắc là không quan tâm a.” Bạch Trì suy nghĩ một chút, “Cái này khả năng không cao, trừ phi… trong đội khảo cổ có cấp trên ra lệnh, không ai được tiếp cận đống tượng đất đó!”
“Công Tôn anh muốn nói đến … số lượng tượng đất?” Tần Âu đột nhiên hiểu ra, nhìn Công Tôn.
“Ừm.” Công Tôn nở nụ cười, “Nhìn sơ qua đống tượng đất trong mộ, rất ít người đi hoài nghi xem chúng có phải hàng thật không … Bất quá thứ làm tôi nghi hoặc chính là số lượng tượng đất, tiến vào cổ mộ chuyện đầu tiên phải làm là chính là thống kê số lượng vật bồi táng!”
“Trừ phi…” Mã Hán khẽ nhướn mày, “Số lượng đó cho tới bây giờ cũng không có thay đổi.”
Triệu Hổ khóe miệng giật giật … Số lượng không thay đổi, này là sao a?
“Chỉ có một lý do, vốn trong mộ có ba tượng đất giả!” Công Tôn lạnh lùng nói, “Ba đổi ba, vì vậy không ai phát hiện, nói cách khác, cho dù đội khảo cổ có lơ đãng đến đâu cũng không thể bị mất trí nhớ toàn bộ được!”
Mọi người trong lòng rùng mình, có quan hệ gì đến “mấy cái xác” A Mao bọn họ nói đến không đây?
“Sau khi chúng tôi phát hiện bọn A Mao, thật không biết chúng nó đã chết chưa hay là bị ma quỷ gì ám vào người.” Hứa Căn Sinh thở dài, “Bọn tôi trong tay có vé số nhưng cũng không dám đi đổi, chỉ sợ xảy ra chuyện gì lại phải ăn cơm tù. Bọn tôi không tính là có tiền nhưng bình thường giúp người ta đánh nhau quản lí sòng bài nên sống cũng không đến nỗi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trừng to mắt nhìn tờ vé số hơn một nghìn vạn hết hạn đổi tiền!”
“Các cậu sau đó vẫn giúp đội khảo cổ dọn đất sao?”
“Phải.” Hứa gia Tam Hổ gật đầu thừa nhận, bọn họ lúc Hân Hân bị tập kích thì chạy ào vào, mục đích chỉ có một, đem tờ vé số trả về chỗ cũ, như vậy bọn họ sẽ không có chút đáng nghi nào, ai thèm quản đám tâm thần kia chết hay sống a?!
Vừa rồi muốn đi vào cổ mộ, là vì nghe nói cảnh sát sắp tới, bọn họ muốn trước khi cảnh sát đến điều tra —— tìm một chút thứ vô giá gì đó trong lời nói của A Mao bọn họ!
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã