Số lần đọc/download: 814 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:46:05 +0700
Chương 346-347
Lê Uyển là chỗ để hồi tưởng nhiều chuyện đã qua, nhưng Vân Tử Lạc và Lâm Thanh Thanh mỗi người lại một tâm trạng.
Đến lúc dùng xong bữa trưa, Lâm Thanh Thanh liền muốn tắm nắng, dưới ánh ấm áp còn hết sức chăm chú kiểm tra vết thương ở chân cho Vân Kiến Thụ, bà dùng hết những phương thuốc trị bệnh về chân dân gian cho ông ấy xem, hai người ngồi dưới gốc lê, bàn bạc về chuyện này.
Vân Tử Lạc nghe được Lâm Thanh Thanh nói, liền đưa phương thuốc qua của Nhiếp chính vương ra xem, các vị thuốc trong đó cũng rất hợp lý, cũng là nhằm chữa bệnh ở chân cho Vân Kiên Thụ, nên nàng muốn Vân Kiên Thụ thử dùng phương thuốc này, Vân Kiến THụ nghe xong, khóe miệng lại thoáng vẻ cười khổ: " Chân ta sợ rằng không được nữa, nhưng nếu Thanh Thanh và vương gia đã để tâm, vậy ta sẽ thử một lần"
Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Ý, chàng chỉ lẳng lặng đứng dưới tán cây, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên người chàng, ánh nắng như bao phủ toàn thân chàng, giống như một vầng hoàng kim sáng rọi.
Lúc rời Vân phủ đã là chạng vạng tối, ở Nhiếp chính vương phủ dùng xong bữa tối, Vân Tử Lạc cùng Lâm Thanh Thanh về phòng nàng nói chuyện, Hách Liên Vân Tình cũng ở nội viện phía trong, sau khi ăn uống no nê xong tiểu Vân tình cũng đã buồn ngủ, chỉ khua chân múa tay ngồi chơi một mình vui vẻ trên giường, mấy người nha hoàn vây quanh giường trong coi tiểu Vân Tình, trong đó có cả ba bà vú.
Vân Tử Lạc thấy vậy cho đám nha hoàn lui ra ngoài hết, nàng véo má tiểu Vân Tình,cười nói: " Còn nhỏ như vậy mà đã được nhiều nha hoàn như vậy phục vụ, e rằng quá sung sướng rồi"
Giáng Linh vốn đang nằm sấp trên giường, nhìn thấy hành động như vậy của Vân Tử Lạc, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, nữ nhân này quả thực độc ác, đến cả con gái mình mà cũng vừa nhéo má vứa nói như vậy.
Vân Tử Lạc nói những lời này vì bỗng nhiên nàng lại nhớ về những ngày khổ sở trước kia, nhất thời xúc động.
"Lạc nhi, là ta có lỗi với con"
Lâm Thanh Thanh rảo bước đến bên ngưỡng cửa, nghe được những lời này của Vân Tử Lạc, liền nghĩ đến cảnh con gái mình lúc còn nhỏ không được bà ở bên cạnh chăm sóc, trong lòng liền cảm thấy chua xót.
"Mẹ, người nói gì vậy, con chỉ trêu chọc Tình nhi thôi" Vân Tử Lạc cười hì hì một tiếng.
Ba người vui vẻ chơi đùa, Nhiếp chính vương ngồi trước bàn lớn trong thư phòng, trước mặt là một tầng sách dày, chàng đặt tay múa bút thành văn
Lần lượt từng tập giấy Tuyên Thanh qua đầu bút của chàng, từng chồng từng chồng cao dần, đến ngửa ngày sau, cuối cùng chàng mới dừng bút, thân thể cao lớn đứng dậy, tay trái hơn xoay xoay tay phải, chàng đi ra khỏi bàn, đi về phía nội viện.
"Quỷ Hồn, đem những tấu chương còn lại đến bàn trong nội thất cho bản vương"
Quỷ Hồn tứ góc tối nhảy ra, tiến và ôm lấy chống tấu chương. Kể tử sau đại hôn của vương gia, phòng trong rừng cây nhỏ liền được đổi thành tân phòng, vừa tao nhã lại vừa an toàn.
Khi đến ngoài bìa rừng, hai người gần như dừng bước cùng lúc, Quỷ Hồn nhẹ giọng hỏi: " Vương gia, chân của Vân tương quân người muốn chữa trị ra sao?"
Lúc trước, Sở Tử Uyên cho người làm bị thương hai chân của Vân Kiến Thụ, không chỉ là trừ đi một người giúp đỡ Sở Hàn Lâm, mà còn thành công giá họa cho chủ nhân, nghĩ đến chuyện này trong lòng Quỷ Hồn không khỏi tức giận.
Mặc dù Thái Hậu nằm trong tay chủ nhân, nhưng không có nghĩa là chủ nhân có thể cam chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác.
"Chỉ cần Lạc nhi tin ta, việc này ta sẽ tư biết"
Nhiếp chính vương nhẹ nhàng câu dẫn cánh môi, chàng nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời khuya, một vòng trăng sánh treo giữa trời cao, ánh sáng rọi rõ cả một vùng.
Một khắc đó, chàng rõ ràng là đang nhìn lên bầu trời, nhưng trong đáy mắt lại chỉ có duy nhất hình bóng của một người.
Vẻ mặt như vậy, Quỷ Hồn đã quá quen thuộc.
Nhiếp chính vương chậm rãi nói: " Sau lưng Thái hậu có thế lực của Vân Kiến Thụ, cho dù năm đó khi Sở Hàn Lâm mang quân đến có lớn mạnh, nhưng từ sau khi Vân Kiến THụ bị thương, những tướng khác có ở lại, cho dù có xuất chúng nhưng bản vương cũng không để vào mắt. Sở dĩ bản vương không chữa trị cho ông ấy... cũng không phải vì Vân Kiến THụ ưu tú hơn người khác, mà là ông ấy là người chống lại bản vương, bản vương giết cũng không được, mà tha cũng không xong, như thế chả phải tự làm khó mình sao..."
Quỷ Hồn như bừng tỉnh, cho dù vương gia đã thành thân với vương phi, nhưng Vân Kiến THụ vẫn là cậu của Sở Hàn Lâm, mà vương phi lại không phải là con ruột của Vân Kiến Thụ, đương nhiên ông ta sẽ đứng về phía Sở Hàn lâm.
"Làm như vậy, cũng là không muốn Vân Kiến Thụ tiến thoái lưỡng nan" Nhiếp chính vương khẽ thở một hơi, dưới ánh trăng gương mặc chàng như bừng sáng: " Nhìn không ra sao, ông ấy cũng không nghĩ chân mình thực sự chữa được"
Nói rồi, chàng chắp tay đi thẳng vào rừng cây.
Nhiếp chính vương sai người đưa tấu chương đặt lên bàn trước giường lớn, sai người mang thêm một chậu than hồng vào, cả gian phòng liền trở nên ấm áp. Sau khi tắm xong, chàng liền vén chăn ngồi thẳng lên giường, bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Vân Tử Lạc một lúc sau mới trở lại, vừa bước vào cửa, cảnh tượng nàng nhìn thấy trước mặt là dưới ánh nến, người nam nhân vóc dáng cao lớn, gương mặt hoàn mỹ như khắc đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương,
Nàng nhẹ bước chân lại,trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chàng nghiêm túc như vậy, thật đúng là soái!
Dù nàng đã đi nhẹ nhàng, nhưng Nhiếp chính vương vẫn nghe được tiếng bước chân, chàng nghiêng đầu, đôi mắt phượng đột nhiên sáng lên, khóe miệng hơi nâng lên: " Lạc nhi, muộn như vậy trở về không sợ bị lạnh sao?"
Chàng bước dậy, đi hài, tự tay cởi áo choàng cho nàng.
Thất chàng chỉ mặc độc mỗi bộ áo ngủ bằng lụa trắng, càng nổi bật lên vóc dáng cường tráng của mình, Vân Tử Lạc không khỏi xao động, nàng đẩy chàng ra: " Quay lại giường đi, nhìn chàng lạnh như vậy thật khó coi"
Nhiếp chính vương cười thành tiếng: " Ta lạnh thì ta lạnh, sao nàng lại khó coi chứ?" Nhưng chàng vẫn nghe lời chui lại vào trong chăn.
"Ta tự có cách"
Vân Tử Lạc nói với chàng một cầu, rồi sai nha hoàn ở phòng bên mang nước ấm đến để mình rửa mặt, lúc quay đầu nhìn lại, chàng đã chuyên tâm phê duyệt tấu chương, nàng mím môi cười một tiếng, chầm chậm bò lên giường, chui hẳn vào trong chăn.
Nhiếp chính vương nghiêng đầu liếc nàng một cái, rồi lại tiếp tục xem tấu chương thậm chí còn khoa trương đề lên tấu chương vài câu.
Vân Tử Lạc cong môi, hừ hừ, nàng lên đây chàng cũng không có phản ứng gì sao? Điều này quả thực không bình thường nha!
Nhưng mà vì chăn được chàng sưởi ấm, rất nhanh Vân Tử Lạc liền nhắm mắt hanh hưởng thụ sự ấm áp đó.
"Ý, hôm nay chàng không cần dạ minh châu sao, chẳng lẽ chỉ cần nến?"
Vân Tử Lạc lắc lắc tay chàng, lúc ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện gương mặt Hách Liên Ý có vẻ mất tự nhiên.
"Chàng làm sao vậy?" Vân Tử Lạc ngưng mắt nhìn chàng, nàng cảm nhận được chàng dường như đang rất...căng thẳng....
Nàng không noi gì thêm, đưa bàn tay trắng nõn khẽ đặt lên trán chàng, ddowijj đến khi lại thấy chàng chau mày, Vân Tử Lạc không khỏi cười khúc khích.
Nhiếp chính vương nghiêng đầu, nhìn thẳng nàng một cái, khóe miệng gian xảo: " Lạc, nàng không thấy ngọn nến này có chút 'tình điệu' sao?"
Chàng trở tay ôm nàng vào trong ngực mình, vì tay buông lỏng nên tấu chương trong tay 'bịch' một tiếng rơi xuống dất, nhưng chàng cũng không thèm quan tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào vóc dáng mềm mại của người con gái, giọng mũi hơi trầm trọng:" Lạc nhi, ta nghĩ mình không nhịn được nữa"
"Nhịn cái gì?" Vân Tử Lạc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt hạnh động tình nhìn về phía chàng.
Dưới ánh nền mờ nhạt, môi mềm như hóa, đại não Nhiếp chính vương không nghĩ được gì, chàng lẩm bẩm nói:" Nàng nói thử xem"
Sau giọng nói trầm khàn thâm tình kia, chàng đã nhanh chóng khom lưng ngậm lấy đôi môi mềm đo: " Ừm..." chàng thỏa mãn hừ một tiếng, rồi cạy miệng nàng ra, đầu lưỡi thăm dò vào phía trong.
Vân Tử Lạc ôm chặt eo chàng, nàng nhắm mặt lại, hai người triền miên quấn lất nhau, nồng nhiệt hôn môi.
Thân thể cường tráng của Nhiếp chính vương bao phủ lấy thân thể mềm mại của Vân Tử Lạc, dưới ánh nên, hai thân thể siết sao cùng chui vào trong chăn, quằn quại một chỗ, mành sa rũ xuống, dưới đất, quần áo rơi lả tả mất trậ tự.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại Vân Tử Lạc vẫn còn cảm thấy đau nhức sống lưng, mặc dù tối qua Hách Liê Ý cũng không 'mãnh liệt' như trước kia, chàng cố ý nhẹ nhàng vì đứa bé trong bụng, nhưng thân thể nàng cũng không được như lúc trước, nên rất dễ dàng mệt mỏi.
Nàng nằm đến gần nửa trưa, Lâm Thanh Thanh cùng tiểu Vân Tình đến thăm nàng, lúc nàng nàng mới thẹn thùng rời giường, nhớ đến chuyện Hách Liên Ý để mẹ nàng đưa con gái đến chỗ bà mà không một chút oán trách nàng không khỏi hoài nghi mục đích của chàng, lại đột nhiên nhớ đến tối qua chàng nhắc đến chuyện không có tiểu Vân tình quấy rầy thật là tốt, nàng nhịn không được gò má liền ửng đỏ.
Đến buổi trưa sau khi dùng bữa xong, Hách Liên Ý mới từ hoàng cung quay trở lại.
Đây là lần lên triều đầu tiên của chàng sau khi trở về nguyên kinh, vì có nhiều chuyện chính sự cần giải quyết cho nên buổi triều mới kéo dài như vậy.
Chàng vội vã vào phòng, vừa bước vào cửa, Vân Tử Lạc liền bước lên cởi áo choàng cho chàng, thấy sắc mặt chàng có vẻ không tốt, nàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Lúc nhìn thấy nàng, ánh mắt Nhiếp chính vương liền trở nên ấm áp, chàng chăm chú nhìn chàng hơn nửa ngày, ánh mắt vô tình liếc qua bàn ăn ở phía sau, liền nhíu mày: " Nhạc mẫu, Lạc nhi, giờ dùng bữa trưa đã qua lâu, chẳng lẽ hai người còn đang đợi ta sao?"
CHàng không vui trừng mắt nhìn Vân Tử Lạc: " Về sau nếu ta không kịp trở lại, nàng phải dùng bữa trước biết không?"
Vân Tử Lạc cười khẽ:" Không phải chỉ mới qua có chưa đến nửa tuần hương hay sao? Chàng cũng không nói là sẽ không quay lại!"
Nhiếp chính vương có chút phiền muộn:" Vậy cũng không được! Bây giờ nàng đang mang thai, không thể để bụng đói được"
"Được rồi" trong lòng Vân Tử Lạc ngập tràn ngọt ngào, nàng giận yêu chàng:" Ta không phải không phải không biết nặng nhẹ, ta cũng đã ăn qua trà bánh rồi, sẽ không để bản thân chịu đói đâu"
Khóe miệng Nhiếp chính vương lúc này mới có ý cười, chàng tiến lên dùng bữa.
Ăn xong, Nhiếp chính vương cùng Vân Tử Lạc tản bộ phía sau vương phủ, vì biết rõ tâm ý chàng để ý đến sức khỏe của phu nhân mình, Lâm Thanh Thanh tất nhiên sẽ không tới quấy rầy thế giới của hai người họ.
"Ý, hôm nay lên triều có tin gid sao?" Vân Tử Lạc biết rõ chàng có chuyện không vui, nhưng cũng không trực tiếp hỏi ra.
Chương 347: Sức khỏe Hoàng thượng e là không ổn!
Nhiếp chính vương đang dìu nàng, nghe vậy, không khỏi chau mày kiêm lại, hồi sau mới từ từ nói ra: " Chuyện này cũng không phải là chuyện gì mới, lần trước bản vương sai người đến làm độc tính của Trường Nhạc công chúa tái phát, Đông lâm Quốc Quân đã phái thân tín đến đòi thuốc giải chỗ bản vương"
"Ồ" Vân Tử Lạc nghe vậy liền buồn cười, nhịn không được: " Hắn làm sao biết là do chàng làm?"
Nhiếp chính vương nhếch môi, không vui nói:" Con gái hắn làm nhục thê tử của Hách Liên Ý ta, hắn lại không đoán được ai sẽ ra tay sao? Đây cũng là do hắn chột dạ, loại độc dược này, thế gian hiếm có, tất nhiên hắn sẽ nghĩ ngay đến bản vương"
"Chàng cự tuyệt ông ta?" Vân Tử Lạc hỏi.
"Ừm, nếu đã hạ độc, ta cũng sẽ không có ý định tha cho Trường Nhạc công chúa, lúc ở nội viện người của ĐÔng Lâm Quốc quân nói, nếu ta không đồng ý, hắn sẽ cho quân tấn công Kỳ Hạ"
Vân Tử Lạc không khỏi hít một ngụm khí, thất thanh nói:" Thật sao? " Nói ra rồi nàng mới phát giác mình quá vội vàng liền hỏi lại: " Ý, vậy chàng tính thế nào?"
Ánh mắt phượng quá Nhiếp chính vương lóe sáng, đột nhiên chàng lại nói sang chuyện khác: " Sáng nay lên triều, nàng biết ta đã gặp ai không?
"Ai?" Không phải là Sở Tử Uyên chứ? Đương nhiên đây cũng là điều nàng vu vơ nghĩ qua.
"Vương gia của Nam Xuyên" Chàng nói từng chữ từng chữ, cũng không có nhiều tình cảm trong đó.
"Ông ấy?" Vân Tử Lạc khẽ giật mình, Hách Liên trì không phải đã nói là khi vào nguyên kinh sẽ ở quán trọ bên ngoài để tránh người khác chú ý sao? Hơn nữa, suốt dọc đường đi ngoại trừ chuyện quan tâm Lâm Thanh Thanh, ông ấy cũng cực kỳ an phận, sao sáng sớm hôm nay lại xuất hiện ở buổi triều được? Chắc hắn Hách Liên Ý cũng kinh ngạc không kém gì nàng.
Nhiếp chính vương tiện tay hái một đóa hoa mai trắng bên cạnh, cài lên tai của Vân Tử Lạc cười nói:" Cho dù là thế nào, phong hào của ông ấy vẫn luôn tồn tại, cũng không thay đổi được, ông ấy thực sự vẫn là vương gia của Nam Xuyên, lần này quay lại, lại không đến Nam xuyên trước, mà lại đến Kỳ Hạ nhận thánh chỉ, coi như cũng là vẫn còn chút thể diện"
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, Hách Liên Trì mất tích gần hai mươi năm, nay đột nhiên lại quay trở về, Hoàng thượng và thái hậu ắt hẳn sẽ cảnh giác, dù sao, lúc hắn từ bỏ quyền thế, triều đình Kỳ Hạ lại không tin Nam Xuyên trung thành với mình, lại đem Hách Liên Ý bắt về làm con tin, về tình về ý, đối với Hách Liên Trì đều là hổ thẹn, huông chi bây giờ trong triều đình Hách Liên Ý đã là người có quyền lực nhất, Thái hậu cũng không thể khinh suất được"
NGhĩ đến thời gian Hách Liên Ý bị bắt làm con tin chịu không biết bao nhiêu cực khổ, Vân Tử Lạc liền căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, theo như tính cách của Hách Liên Ý, chàng nhất định sẽ đem những chuyện cũ nói rõ cho Hách Liên Trì biết, dù là nàng thì nàng không biết rõ đoạn thời gian ấy chàng đã chịu đựng những chuyện gì, cho nên thù hận của Hách Liên Trì đối với thái hậu tất nhiên sẽ không sâu như Hách Liên Ý.
"Vậy ông ấy định trở về Nam Xuyên sao?" Nàng hỏi.
"Vốn là phải trở vì, nhưng sau chuyện này, ông ấy nói muốn lưu lại đây, nói là cam tâm tình nguyện dẫ đầu mười vạn đại quân đi cản đại quân của Đông Lâm" Nhiếp chính vương khẽ hừ một tiếng.
Vân Tử Lạc khẽ thất thần, ông ấy như vậy, xem như là đền bù tổn thương của Hách Liên Ý sao? Ông ấy biết rõ Hách Liên Ý sẽ không cứu Trường Nhạc công chúa, trận chiến này, tất yếu phải đánh.
"Ý, đem giải dược ra đi"
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng thở một hơi, nói:" Lần này khai chiến, không biết bao nhiêu người phải chết, dân chúng hi sinh, đất nước đau thương, bất quá chỉ là vì ân oán của ta thôi, điều này không đáng"
Nhiếp chính vương kinh ngạc nhìn nàng, Vân Tử Lạc cười khẽ: " Đừng nghĩ ta vĩ đại như vậy, nhưng mà, ta không muốn nhìn thấy dân chúng lầm than, bởi vi..." Nàng vô thức nhớ lại thân phận cô nhi của mình, nàng không muốn, chỉ vì cuộc chiến tranh này mà khiến nhiều người mất đi người thân.
Đối với nhân dân trăm họ nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng nàng chỉ không muốn nhìn thấy chết chóc quá nhiều, hơn nữa họ đều vô tội.
Khóe miệng Nhiếp chính vương dần dần thoáng ý cười, chàng nói:" Lạc, thực ra không phải nàng muốn là được, cho dù không có chuyện này, ĐÔng Lâm tấn công Kỳ Hạ cũng là chuyện sớm muộn, dây chỉ là lấy một cái cớ mà thôi, nhằm đẩy bản vương lên đầu sóng gió thôi"
Vân Tử Lạc trầm đôi mắt hạnh: "Dã tâm của Sở Tử Uyên không nhỏ,hơn nữa Đông Lâm Quốc Quân cũng không phải là người an phận thủ thường"
"Nếu không phải vậy, lúc trước hắn cũng sẽ không nhận Sở Tử Uyên làm con rể. Người thông minh như hắn, lẽ nào lại không nhìn ra mục đích thật sự của Sở Tử Uyên. Thế lực của Kỳ Hạ phân tán sớm đã không ổn định. Sở Tử Uyên giờ đã là người của Đông Lâm, Sở Hàn Lâm là con trai của Thái hậu, Hoàng thượng lại bệnh tật ốm yếu, muốn lên nắm quyền, nhất định phải có một biến chuyển lớn, mà bản vương lại là người ngoài, danh không chính, ngôn không thuận, người khác muốn lấy cớ thao túng mọi chuyện đây ắt hẳn là một cái cớ tuyệt hảo"
Vân Tử Lạc thấy Nhiếp chính vương dùng giọng bình thản nói đến những chuyện này, trong lòng nàng không khỏi đau đớn.
Nàng biết, Hách Liên Ý không có dã tâm thống nhất thiên hạ, sỡ dĩ chàng cùng Thái hậu nắm đại quyền của Kỳ Hạ, chẳng qua là muốn thoát khỏi thân phận con tin, bảo toàn tính mạng cho chính mình mà thôi, cho dù là nguyên nhân gì, chàng cũng không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào vòng xoáy vương quyền"
Giống như lúc trước chàng đã nói với nàng, chàng muốn rút lui mà không thể được.
"Ý" Vân Tử Lạc nghiêm túc nhìn chàng, lo lắng gọi.
"Lạc nhi, đừng lo lắng, cho dù là như thế, ta cũng sẽ nhanh chóng chế thuốc giải đưa cho bọn họ" Nhiếp chính vương ôn nhu nhìn nàng: " Đông Lâm Quốc Quân muốn biến đây thành cái cớ, ta đương nhiên sẽ không ngốc để đứng trước đầu sóng ngọn gió, nàng cứ đợi đi, sẽ có kịch vui cho nàng xem"
"Kịch vui cái gì?"
"Đừng nóng vội"
Tuy là như vậy, nhưng nội dung những chuyện xảy ra lúc lên triều vẫn bị người khác truyền ra ngoài, thời gian này, kinh thành liền sôi sục,truyền ra tin tức Nhiếp chính vương muốn Kỳ Hạ và Đông Lâm bất hòa, muốn thừa dịp này dẹp loạn, chiếm lấy ngai vàng, tổn hại tính mạng nhân dân trăm họ không để tam chỉ muốn thỏa mãn tham vọng của mình.
Ngoài ngoài cố ý truyền tin, vậy nên vài ngày nay toàn bộ Kỳ Hạ đều chấn động, không ít nơi đã xuất hiện dân chúng đứng dậy khởi nghĩa,chỉ có kinh thành, bởi vì khiếp sợ uy quyền của Nhiếp chính vương, mọi người chỉ dám bàn tán sau lưng tuyệt nhiên không một ai dám đứng trước vương phủ nhắc tới những chuyện này.
Nhiếp chính vương dùng binh quyền khống chế những tìn đồn đó, không ít người máu chảy đầu rơi, cho đến khi các cuộc nổi dậy bị đàn áp, huyết tẩy khắp nơi, cộng thêm chuyện sứ giả Đông Lâm đưa được thuốc giải trở về,về sau chuyện nay không một ai dám nhắc đến nửa chữ.
Nhưng Vân Tử Lạc biết được, chuyện này không kết thúc như vậy được, dù sao cũng phải tìm đường lui cho mình, nàng không muốn Hách Liên Ý chịu nguy hiểm, dù là một chút cũng không được, nàng không thể không thừa nhận nàng rất sợ mất chàng.
Đêm mười lăm tháng ba, cả nửa bầu trời đỏ bừng, khắp đường phố kinh thành đều được nhuộm một vầng hào quang rực rỡ, rõ ràng là một cảnh sắc tuyệt đẹp thế nhưng không khí lại trầm tĩnh đến lạ thường, dường như có một sự áp bức khiến không ai dám nói ra.
Sắc trời tối dần, mấy quầy hàng dọc phố cũng dần dần dọn hàng, đầu đường cuối ngõ, khắp noi đều lạnh ngắt.
Một đoàn người ngựa không nhanh không chậm đi về hướng hoàng cung, đi đầu là hai con ngựa lớn nhất, trên đầu treo hai ngọn đèn bát giác của cung đình.
Ngự lâm quân giữ cửa nhìn thấy vậy, liền nhận ra đó là người của Nhiếp chính vương phủ, liền cấp tốc đi mở cửa cung, để đoàn người tiến vào tỏng.
Đến trước bậc thềm của Dưỡng tâm điện, Nhiếp chính vương xuống ngựa, chàng vẫn mặc áo choàng đen rộng lớn, bóng dáng cao lớn trong đêm như có nét mơ hồ, một tên thị vệ áo đen cũng theo chàng bước xuống.
Không có ai chú ý rằng, bàn tay của chàng dưới ống tay áo đang siết chặt
Người thị vệ một thân áo đen, gương mặt lại cực kỳ tuấn tú, người đó là Vân Tử Lạc.
Rất nhanh liền có môt tên thái giám từ trong điện chạy ra đón tiếp, hắn vội vã kêu lên:" Nhiếp chính vương, ngài mau vào xem một chút, Hoàng thượng sợ là không xong..."
Vân Tử Lạc nhận ra hắn là Tiểu Bình tử luôn bên cạnh Hoàng thượng, trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, nàng cảm giác được nắm tay của mình buông lỏng, lại không thể để người khác nhận ra thân phận mình, nàng liền theo sát Nhiếp chính vương vào trong.
"Đi theo Quỷ Hồn vào" Nhiếp chính vương thấp giọng dặn dò một câu, rồi cất bước đi trước, để lại cho nàng một bóng lưng.
"Hoàng thượng, thần đến đây! nGười nhất định phải cố gắng gượng"
Thang âm buồn bã vang lên, từng chữ từng chữ như ngậm huyết, tiếng trước tiếng sau vang lên lần lượt, thì ra, trên bậc thềm còn có không ít người.
Vân Tử Lạc biết chuyện này Hách Liên Ý diễn ba phần là thật, ba phần là giả, nàng không khỏi buồn cười, nàng câu dẫn cánh môi.
Mặc dù nàng không có thiện cảm với vị Hoàng thượng này, nhưng nghĩ đến hắn bất quá cũng chỉ là một con rối, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai, Ý nếu đi nhầm một bước kết cụ e rằng sẽ bi thảm hơn vị hoàng đế này, nghĩ đến đây trong lòng nàng không khỏi thấy đau đớn, nàng vô cùng căm hận sự bất lực của chính mình.
"Vương phi..." Quỷ Hồn tiến lên vịn lấy tay nàng, thấy nàng nước mắt giàn dụa, hắn không khỏi giật mình.
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi"
Quỷ Hồn đại khái là cảm nhận được nàng đang diễn quá sâu, hắn không khỏi cảm thán.
Lúc đến bậc thềm, nhìn thấy trên đó không ít người, đa phần đều là đại thần trong triều, còn có mấy vị công chúa hoàng tử, mọi người đều rơi lệ, im lặng không lên tiếng.
Trong dưỡng tâm điện vừa dùng Dạ minh châu, vừa thắp nến sáng, nội điện sáng bừng một khoảng như tuyết trắng, nhưng ánh sáng kia lại làm bầu không khí trở nên quỷ dị.
Trước giường, nội thị, thái giám đều quỳ dưới đất, thái dám bận rộn trước giường, thái hậu ngồi trên ghế vuốt ngực khóc lóc, tóc bà ta hơi loạn, sắc mặt trắng bệch, Sở Hàn Lâm đứng một bên bà ta nước mắt hắn đầy mi, cùng ba bốn nha hoàn hầu hại vỗ lưng cho Thái hậu.
Khóe miệng Vân Tử lạc không khỏi thoáng ý cười lạnh, trong nháy mắt nàng liền cúi mặt.
Hôm nay tới đây, nàng đã cải trang, nhưng chắc chắn, không thể qua mặt được Sở Hàn Lâm.
-Hết chương 347-
Thời gian vừa rồi, tớ có vài vấn đề sức khỏe, không thể edit được cũng không thông báo được cho các bạn. Còn khoảng 30 chương nữa, tớ cũng không chắc là lúc nào thì xong nữa nhưng tớ sẽ cố gắng nhanh nhất trong khả năng của mình. Mong các bạn thông cảm và đừng hối tớ, vì hối tớ, tớ cũng không thể nhanh hơn được.