Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 329: Trấn An Lòng Người
T
ô Vũ Hoàn hiển nhiên là có chút hài lòng.
Tân lãnh đạo xuống cơ sở, điều tra nghiên cứu là phụ, lộ diện mới là chính. Tuy nhiên, lúc này đây, Tô Vũ Hoàn đến thị trấn Vân Thủy lộ diện, lại chỉ mang theo Mạc Xuất Hải và một nhân viên của UBND quận. Ngay cả Phó chủ tịch quận cũng không đi cùng. Hiển nhiên là đột nhiên nảy sinh ý tưởng.
Tô Vũ Hoàn ngồi trên đài chủ tịch, uống một ngụm trà, châm một điếu thuốc, mỉm cười nói:
- Tôi lần này đến đây, chủ yếu là đi tham quan một chút, hiểu được tình huống. Đồng thời gặp mặt các đồng chí trong thị trấn.
- Đối với thị trấn Vân Thủy, tôi ở huyện lân cận cũng rất chú ý. Hơn nữa, Bí thư Viễn Chinh cũng ở đây. Tôi lúc này đến đây cũng có thể nói là mộ danh mà đến.
Tô Vũ Hoàn ở trên đài lưu loát chậm rãi nói. Hơn nữa cách nói chuyện cũng tự thành hệ thống, có vẻ rất có trình độ.
Bành Viễn Chinh thần sắc bình tĩnh mà dẫn dắt mọi người ngồi dưới đài, còn thật sự lắng nghe, kỳ thật trong lòng lại nổi lên một tia ngưng trọng. Tô Vũ Hoàn lần này đến đây không chỉ đơn giản là tham quan.
Quả nhiên, Tô Vũ Hoàn nói xong, liền chuyển đề tài đến việc thành phố cố ý thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy. Y lời này mới mở miệng, Bành Viễn Chinh âm thầm nhíu mày. Còn những lãnh đạo thị trấn khác thì sắc mặt đột biến.
Lấy thị trấn Vân Thủy là chính trong việc thiết lập khu kinh tế mới. Sau này bộ máy khu kinh tế mới khẳng định phải do ở trên tiến hành thống nhất điều phối. Ngoài mặt nhìn, bọn họ lần này được lên cấp. Bành Viễn Chinh sẽ trở thành cấp huyện phó. Chử Lượng lên cấp Trưởng phòng, nhưng trên thực tế lại không như vậy.
Một khi làm không tốt, bọn họ sẽ bị đánh loạn. Một lần nữa an bài đến một xã thị trấn xa xôi, hoặc điều đến cơ quan quận.
Chân chính nhận được lợi ích nhất định là rất ít người. Đa số còn lại sẽ bị sung quân. Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến là có hy vọng nhất. Nhưng hắn là lãnh đạo thị trấn thì cũng chỉ sợ chẳng có thực quyền. Mà trên thực tế, một đơn vị cấp phó huyện, biên chế cấp trưởng phòng đâu có mấy người? Mà vị trí này ở quận đang có biết bao nhiêu người nhìn vào.
Đương nhiên, cũng có một khả năng, thành viên ban lãnh đạo thị trấn rất ít người tiến vào bộ máy khu kinh tế mới. Đa số người sẽ tự động hạ thấp thành lãnh đạo bộ môn. Loại khả năng này là tương đối lớn.
Tuy rằng cấp bậc không có biến hóa, nhưng lãnh đạo bộ máy lại biến thành lãnh đạo bộ môn. Từ cao tầng thành trung tầng. Loại chênh lệch này khiến cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng.
Sắc mặt đám người Chử Lượng có chút tái nhợt. Bọn họ cùng nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc được sự bối rối.
Bành Viễn Chinh mày càng cau lại. Hắn cảm thấy Tô Vũ Hoàn nói chuyện chẳng có trách nhiệm (Đương nhiên, cũng có thể do y cố ý như vậy). Thiết lập khu kinh tế mới trước mắt chỉ là ý tưởng, chứ chưa thực thi. Anh làm Chủ tịch quận, vốn không nên nói ra điều này quá sớm. Chuẩn bị bước sang năm mới rồi, đây không phải rõ ràng đã khiến cho tâm lý của thành viên bộ máy trong trấn rung chuyển, cấp thêm phiền phức cho công tác thị trấn.
Một cuộc gặp mặt ngắn ngủi thì đã đến giờ cơm trưa. Mặc dù trong trấn luôn mãi mời nhưng Tô Vũ Hoàn vẫn kiên trì không ở lại thị trấn ăn cơm, cùng với Mạc Xuất Hải vội vàng về lại quận. Bành Viễn Chinh bởi vì cảm xúc không tốt nên cũng không kiên trì mời y ở lại dùng cơm.
Tiễn Tô Vũ Hoàn xong, Bành Viễn Chinh thấy đám người Chử Lượng cảm xúc có chút trầm xuống, thì phất tay nói:
- Mọi người trở lại phòng họp, tôi có vài lời muốn nói với mọi người.
Bành Viễn Chinh đứng ở trên đài chủ tịch, nhìn những trợ thủ ở dưới, trầm mặc thật lâu. Mà mọi người đều im lặng ngồi ngay ngắn, tâm tình phức tạp, sắc mặt ngưng trọng.
Là Chủ tịch quận mới nhậm chức, Tô Vũ Hoàn đương nhiên là không bịa đặt. Nếu Tô Vũ Hoàn đã nói như vậy, nhất định là ở trên sẽ chuẩn bị làm như vậy. Nhìn những khu huyện và các thành phố cấp địa khác thực hiện, việc thiết lập một khu kinh tế mới kỳ thật rất bình thường. Chỉ cần ở thành phố hình thành quyết sách, ở quận xin phê duyệt báo cáo. Thành phố xét duyệt xong thì báo lại tỉnh lập hồ sơ. Cái gọi là khu kinh tế mới Vân Thủy có thể tiến vào giai đoạn trù bị.
Cứ như vậy, tiền đồ của một người chẳng còn đáng bao nhiêu. Tiền đồ thì chưa biết, nhưng nhiệt tình công tác đương nhiên đã bị tiêu tan.
- Các đồng chí, vừa rồi Chủ tịch quận Tô đã nhắc tới, sự việc thiết lập khu kinh tế mới Vân Thủy trước mắt chỉ đang trong giai đoạn nghiên cứu luận chứng, tạm thời chỉ có thể nói là quyết sách hạng nhất thôi, chứ chưa thực thi.
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Nơi này tôi cũng không nói nhiều. Tôi chỉ cùng mọi người thổ lộ tình cảm, nói ra thái độ của cá nhân tôi.
- Khu kinh tế mới Vân Thủy có thể hay không được thực thi xây dựng thì hiện tại vẫn chưa biết được. Đương nhiên, nếu nó được thực sự xây dựng thì đây là quyết sách quy hoạch của thành phố, chúng ta là cán bộ cơ sở, cũng chỉ có thể phục tùng quyết định của tổ chức.
- Cá nhân nhất định phải phục tùng quyết định của tổ chức. Điều này là không thể nghi ngờ.
Nơi này không có người ngoài, tôi có vài lời xuất phát từ nội tâm. Tôi sau khi đến thị trấn Vân Thủy công tác được mọi người ủng hộ mạnh mẽ. Cá nhân tôi mà nói, tôi hy vọng có thể tiếp tục làm việc với mọi người. Nếu tổ chức quyết định vẫn xây dựng khu kinh tế mới thì tôi vẫn cố gắng tận năng lực giữ mọi người. Tối thiếu, tôi sẽ cố gắng giúp mọi người một cương vị mới thích hợp. Xin mọi người cứ yên tâm. Bành Viễn Chinh tôi không phải là loại chỉ lo cho cá nhân mình. Mọi người ủng hộ công tác của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc mọi người.
- Cho nên, hy vọng mọi người không nên suy nghĩ nhiều, lại càng không vì vậy mà ảnh hưởng công tác. Kỳ thật, điều này đối với chúng ta không phải là chuyện tốt.
- Tối thiểu, tôi có thể cam đoan, bộ máy của chúng ta thời gian nhậm chức tương đối dài, thành tích khá tốt. Ví dụ như đồng chí Chử Lượng, lão Quý, lão Cổ, đều có cơ hội hướng về phía trước, đột phá lên cấp trưởng phòng.
Bành Viễn Chinh phất tay, cao giọng cười ha hả.
Bành Viễn Chinh lời nói xác định chân thành. Những lời này hắn vốn có thể không nói. Một khi lan truyền ra ngoài thì ảnh hưởng không tốt. Nhưng để trấn an tư tưởng của mọi người, hắn lại không thể không nói.
Đám người Chử Lượng mỉm cười, tâm trạng chuyển biến tốt đẹp. Bọn họ đương nhiên sẽ không vì những lời Bành Viễn Chinh nói mà tiêu trừ sự lo lắng trong nội tâm. Nhưng bọn họ đều biết Bành Viễn Chinh ở thành phố năng lượng rất mạnh. Từ trước đến nay chưa bao giờ nói suông. Nếu Bành Viễn Chinh đã hứa hẹn giúp bọn họ tích cực tranh thủ, thì tương lai nhất định là như thế.
Cộng tác lâu như vậy, Bành Viễn Chinh là người như thế nào, trong lòng cán bộ thị trấn đều biết.
Sau khi trấn an cán bộ xong, Bành Viễn Chinh có chút căm tức gọi điện thoại cho Tần Phượng. Một mặt là thử thăm dò, cùng lúc trút vài câu bực tức.
Tần Phượng biết được Tô Vũ Hoàn ở thị trấn Vân Thủy công khai việc chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới thì trầm mặc một lát.
Một lát sau, cô mới thản nhiên cười nói:
- Kỳ thật cho dù là Chủ tịch Tô không nói thi tin tức này cũng sẽ lập tức truyền ra. Theo tôi được biết, Chủ tịch thành phố Chu chiều hôm qua đã đến thị sát khu công nghệ cao. Sang năm ở thành phố sẽ tăng cường việc xây dựng khu kinh tế mới, chuẩn bị xây dựng hai khu kinh tế mới cấp huyện khu. Trong buổi nói chuyện còn nhắc tới khu kinh tế mới Vân Thủy.
À! Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng rồi không nói gì nữa.
- Được rồi, tôi biết cậu muốn nói cái gì, đang lo lắng cái gì. Nói cho các người trong thị trấn biết, không cần có tư tưởng gánh nặng gì, càng không cần bởi vì một sự việc như vậy mà ảnh hưởng đến công tác. Chuyện này còn sớm, năm sau còn tiếp tục thảo luận trong hội nghị thường vụ, chứ chưa đưa ra quyết sách cuối cùng.
Tần Phượng thái độ hôm nay dường như so với hôm trước có chút khác biệt. Bành Viễn Chinh trong lòng vừa động, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Đông Phương Nham thái độ còn có khác? Sự tình có chút thay đổi?
Buổi chiều ngày 7 tháng 01, chiếc xe Phùng gia từ thủ đô phái đến đón Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đã tiến vào thành phố Tân An, đang ở trong nhà khác. Vẫn là xe của quân đội, có hai lái xe, đều là lính tình nguyện năm năm trở lên, kinh nghiệm lái xe phong phú. Mà hai người thay phiên lái xe có thể gia tặng hệ số an toàn trên đường đi.
Sáng sớm ngày 18, hai người lên xe rời khỏi Tân An. Chiếc xe một đường thẳng đến quốc lộ tỉnh thành. Đến thủ đô bằng đường này thì hơi xa, nhưng Bành Viễn Chinh lại muốn đến tỉnh tìm Từ Tiểu có chút chuyện. Đi vòng qua tỉnh thì đường đi phải mất thêm mấy giờ.
10h sáng, chiếc xe tiến vào tỉnh. Xe do quân đội lái nên rất vững vàng, vẫn duy trì tốc độ nhất định.
Phùng Thiến Như trước đó đã gọi điện thoại cho Từ Tiểu. Bởi vậy Từ Tiểu chín giờ sáng đã xuất phát, chờ sẵn ngay bùng binh giao nhau giữa quốc lộ và tỉnh.
Từ Tiểu mặc một bộ quần áo dày, thấy chiếc xe mang biển số thủ đô do quân đội điều khiển thì biết Bành Viễn Chinh đã đến, liền nhảy xuống xe, ở ven đường dùng sức quơ cái khăn choàng màu đỏ, hô to lên:
- Thiến Như, Thiến Như.
Chiếc xe đậu lại ven đường. Phùng Thiến Như nhảy xuống xe, ôm Từ Tiểu một chút. Bành Viễn Chinh cũng bước xuống xe.
Từ Tiểu cười hì hì, giang hai tay, Bành Viễn Chinh do dự một chút. Từ Tiểu liền bĩu môi, lầm bầm:
- Đồ quỷ hẹp hòi! Chị đây chỉ là lễ tiết ôm cậu một chút. Một chút phong độ thân sĩ cũng đều không có.
Phùng Thiến Như hé miệng cười:
- Từ Tiểu, ôm cái gì mà ôm, bắt tay là được rồi.
Bành Viễn Chinh cười xấu hổ, tiến lên bắt tay Từ Tiểu, sau đó liền đưa bản thảo trong tay, hạ giọng nói:
- Lúc này đã làm phiền cô, tranh thủ sang năm phát ra giùm tôi, lấy hình thức là báo bình luận.
Từ Tiểu liếc mắt một chút, rồi cất vào trong túi, nửa thật nửa đùa nói:
- Có tư tưởng phản động hay không? Nếu có tư tưởng phản động thì không thể phát ra được. Tôi ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho người quen ở Nhật báo Giang Bắc. Người ta nói bản thảo thì có thể phát, nhưng không thể ký tên. Phát bản thảo theo hình thức phát biểu bình luận thì nhất định phải là Tổng biên Tuyên Hòa ký tên mới được. Bởi vì quan điểm bài văn đại diện cho quan điểm của tòa soạn. Báo Đảng thì không thể tùy tiện phát ra tiếng.
- Nội dung bài văn không có vấn đề. Tôi hai ngày hôm trước còn xem qua một bản thảo cùng loại của Nhật báo Giang Bắc. Tóm lại, kính nhờ cô suy nghĩ một chút biện pháp. Bài văn này đối với tôi mà nói là rất quan trọng.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói, nhưng thần thái rất trịnh trọng.