Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 322: Hồn Thiên Bia
T
hời điểm lần trước bị hấp thu pháp lực là làm cho không gian này lớn hơn một chút, sau đó là cánh tay khổng lồ chống trời biến mất làm cho không gian này nhiều ra một "Liễu Minh".
Nếu dựa theo quy luật như vậy mà suy tính, bàn tay chống trời và bàn chân này chính là bộ phận của cự ma, bị hấp thụ hẳn là năng lượng ma khí, chắc hiện giờ trong không gian này sẽ xuất hiện thêm "Liễu Minh" thứ hai.
Nhưng mà đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, phải chăng thật sự là như thế thì hắn cần phải tự mình xác nhận.
Hắn vẫn không nhất trí là chính mình trong không gian này ngưng lại không bao lâu.
Lần đầu tiên lúc bàn tay chống trời xuất hiện, nhưng hắn trực tiếp hôn mê cũng làm một quái mộng.
Liễu Minh xếp bằng ở trong không gian thần bí này, thời điểm âm thầm tự định giá, bỗng nhiên cả không gian khẽ run lên, đỉnh đầu xuất hiện tiếng nổ ầm ầm.
Liễu Minh cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại!
Chỉ thấy không gian này có sương mù màu tro, chẳng biết lúc nào bành trướng mãnh liệt, bên trong tiếng oanh minh từng cơn, sương mù điên cuồng chuyển động, cả trên không mơ hồ hình thành vòng xoáy khổng lồ.
Liễu Minh biến sắc, vô ý thức vội vàng rút lui vài bước, một tay hư không một trảo, lúc này đoản kiếm màu vàng hiện ra, bộ dáng như lâm đại địch.
Đúng lúc này, trong vòng xoáy vang lên âm thanh chói tai, bỗng nhiên một đoàn hắc khí từ trong đó bắn ra ngoài, cũng xung kích vòng xoáy.
"Oanh" một tiếng.
Vòng xoáy lối hiện ra một tầng màu trắng, vừa vặn đem lối ra của vòng xoáy chắn chắc chắn.
Hắc khí va chạm vào màn sáng này, lúc này tia sáng trắng đại phóng, đem hắc khí hút vào.
Sau khi quét sạch thì màn sáng ngừng lại, đông cứng như ban đầu.
Hắc khí trên bầu trời truyền ra tiếng kêu bén nhọn, quay tít một vòng sau đó hóa thành gương mặt cực lớn, khuôn mặt ngũ quan thình lình giống Liễu Minh độc nhất vô nhị. Chỉ có hai mắt ngân diễm chớp động, mặt mũi tràn đầy thần sắc điên cuồng.
Há miệng ra, gương mặt khổng lồ phun ra vô số hỏa cầu màu đen, điên cuồng trùng kích màn sáng màu trắng.
Qua một thời gian hắc diễm và tia sáng màu trắng giao hòa với nhau, từng đợt chấn động hiện ra,
Tiếng nổ mạnh ầm ầm mơ hồ truyền ra cả không gian.
Liễu Minh thấy tình hình quỷ dị, trong nội tâm hoảng sợ, bàn tay cầm đoản kiếm màu vàng đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng mà màn sáng kỹ cao hơn một bậc, hắc diễm dần dần bị tia sáng trắng làm bại lui liên tục, gương mặt khổng lồ không còn phun hắc diễm nữa, màn sáng vẫn bình yên như ban đầu, không thấy có có chút vết rách.
Đúng lúc này bỗng nhiên màn sáng xuất hiện vặn vẹo, bỗng nhiên tia sáng trắng rậm rạp chằng chịt bắn ra ngoài, thoáng cái làm cho gương mặt kia bị thủng trăm ngàn lỗ.
Gương mặt khổng lồ rít lên. Sau đó khôi phục lại như lúc ban đầu, nhưng mà hình thể nhỏ hơn trước kia một vòng, ánh mắt nhìn qua màn sáng tràn ngập vẻ không cam lòng.
Nhưng mà lúc này vòng xoáy có tiếng sấm nổi lên, từ bốn phương tám hướng tuôn ra vô số hồ quang điện. Đan vào cùng một chỗ, đồng thời đánh vào gương mặt khổng lồ kia.
Gương mặt màu đen khổng lồ thấy vậy gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên một quay đầu bắn ra xa, bộ dáng như thối lui lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên màn sáng màu trắng phun ra từng tia sáng ti tí, chỉ thoáng cái đã quán chặt lấy gương mặt khổng lồ màu đen kia lại.
Gương mặt màu đen giãy dụa phun ra hắc diễm, trong lúc nhất thời căn bản không cách nào giãy giụa được nữa, chỉ có thể mắt thấy điện quang bốn phía bắn xuống, đã bị bao phủ triệt để.
Gương mặt khổng lồ không ngừng kêu lên thảm thiết, mỗi lần bị hồ quang điện màu xanh đánh trúng một cái, trên người toát ra một cổ khói trắng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng thu nhỏ lại.
Mặc dù gương mặt khổng lồ phun hắc diễm ra ngăn cản, một lát sau vẫn thất bại liên tục, sau đó hoảng sợ chấn kinh.
Lúc này trong vòng xoáy tuôn ra hồ quang điện màu xanh càng ngày càng nhiều, cơ hồ hóa thành lôi điện chi hải.
Gương mặt khổng lồ nhìn thấy vậy cơ hồ không tiếp tục chạy nữa, lúc này gương mặt này nhìn qua phía Liễu Minh, trên mặt thay đổi một tia dữ tợn.
Bỗng nhiên gương mặt khổng lồ nói lẩm bẩm liên tục, một loại âm thanh chú ngữ tràn ngập khí tức man hoang hiện ra ngoài.
Mà Liễu Minh tại nghe xong chú ngữ này thì trong lòng giật mình.
Tuy loại chú ngữ này hắn chưa từng nghe qua, nhưng mà ngôn ngữ chính là văn tự màu tím trước đó không lâu hắn đã đọc qua.
Thời điểm trong lòng của hắn kinh nghi không biết nguyên do, gương mặt khổng lồ trong vòng xoáy đã tự bạo, một sóng địa chấn hiện ra ngoài, lại thoáng cái bức tia sáng ra vài phần.
Nhân cơ hội này "Vèo" một tiếng, một tinh thạch màu xanh từ vị trí nổ tung hiện ra, chỉ là thoáng cái chui thẳng vào trong lôi hải.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn.
Tinh thạch màu bạc bị ngân quang bao phủ, màn sáng màu trắng "XÌ... Lạp" một tiếng, sau đó xuất hiện vết nứt như hạt gạo.
"Phốc phốc" một tiếng, một căn tia hắc khí ti tí nhân cơ hội này uốn éo bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh vừa nhìn thấy một màn này thì lập tức không cần suy nghĩ mà đưa đoản kiếm lên, trong tiếng "Xuy xuy" hóa thành bóng kiếm trùng trùng điệp điệp bổ ra, đồng thời ánh sáng màu đỏ hiện ra trong tay, một tầng lân phiến đỏ thẫm bao phủ bàn tay, một cổ sức lực lớn từ quyền truyền ra ngoài.
Nhưng một màn khó tin đã xuất hiện.
Hắc khí tí ti dài hơn mười thước này vậy mà bỏ qua ra bóng kiếm rập rạp và sức lực lớn ngăn cản, chỉ thoáng cái hoa ảnh chui thẳng vào mi tâm của Liễu Minh, chui thẳng vào trong.
Liễu Minh kinh hãi, không cần suy nghĩ hai đầu lông mày tinh quang lóe lên, đem tinh thần lực của mình dốc sức liều mạng ngăn cản hắc khí, lập tức trước lông mi ngưng tụ tinh thần to như bàn tay.
Chỉ va chạm chính diện thì âm thanh giòn vang hiện ra, tinh thuẫn lóe lên và tán loạn yên diệt.
Liễu Minh cảm thấy đầu lâu "Ông" một tiếng, một cổ đau đớn tê tâm liệt phế truyền ra, thân hình một loạng choạng ngã, thiếu chút nữa trực tiếp té ngã trên đất.
Nhưng có tiểu thuẫn tinh thần lực thực chất hóa ngăn cản một chút, hắc khí ti tí hơi dừng lại một chút, bên trên run lên, muốn lần nữa xông vào mi tâm của Liễu Minh.
Đúng lúc này, trong vòng xoáy trên không trung có set đánh xuống, một đạo thanh sắc hồ quang điện lóe lên đánh thẳng vào hắc khí tí ti kia.
Hét thảm một tiếng!
Tia hắc khí bị đánh tán loạn yên diệt. Trong đó hơn phân nửa hắc khí đều bị sấm sét tiêu diệt, chỉ có non nửa hắc khí bị cuốn đi.
Liễu Minh chỉ cảm thấy điện quang trước người sáng ngời. Thân hình không tự chủ được bị một cổ sóng nhiệt khét lẹt đánh lui, sau đó đụng vào vách đá sau lưng.
Nếu không phải trên người của hắn có linh giáp bằng da Giao Long. Thả ra một tầng ánh sáng đỏ giảm sốc, chỉ sợ va chạm này đã làm hắn choáng váng hoa mắt.
Nhưng ngay cả như vậy bởi vì tinh thần lực biến thành tiểu thuẫn bị hảo tổn chân nguyên, Liễu Minh vẫn đang cảm thấy ẩn ẩn hơi đau đầu, một bộ dáng hôn mê.
Không chờ hắn có hành động gì, trước mắt chấn động, hắc khí không có xuất hiện trước mặt, cũng chui vào trong mi tâm của hắn.
Lần này trong miệng Liễu Minh tự nhiên dọa kêu to một tiếng. Nhưng bỗng nhiên trong tai nghe được âm thanh "Ồ".
Hắn vội vàng nhìn qua tiếng kêu, chỉ thấy trong vòng xoáy màu xám trên không trung có bóng dáng lóe lên rồi biến mất, nhưng chờ hắn bề tập trung nhìn thì trừ tia hồ quang điện rậm rạp chằng chịt thì không thấy cái gì cả.
- Là vị tiền bối nào ở đây!
Liễu Minh nhìn chằm chằm vào vòng xoáy màu xám, đứng thẳng thân thể chậm rãi hỏi.
Nhưng qua sau một lúc lâu, trừ không trung tiếng sấm bên ngoài, căn bản không có bất luận kẻ nào trả lời.
- Chẳng lẽ ta thực nghe lầm hay sao?
Liễu Minh thấy vậy trong nội tâm kinh nghi bất định.
Đúng lúc này trong không trung âm thanh ầm ầm vang lên, vòng xoáy khổng lồ lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ bay nhanh thu nhỏ lại, bên trong toàn bộ hồ quang điện tán loạn.
Lập tức vòng xoáy sắp triệt để biến mất, bên trong chấn động cùng một chỗ. Một quái vật khổng lồ từ đó rơi xuống, một tiếng vang thật lớn nổ mạnh, rơi cách Liễu Minh vài thước.
Cả hư không đều chịu chấn động mạnh mẽ.
Liễu Minh trợn mắt há hốc mồm.
Vật ấy rõ ràng là một tòa tia bia đá cao hai trượng. Nửa bộ phận trên trong suốt như ngọc, nửa dưới sơn đen như mực. Mà chính giữa chỗ giao giới có đồ án đồng hồ cát. Bên trong có hạt cát màu bạc chậm rãi rơi xuống.
- Đây là...
Liễu Minh liếm liếm bờ môi khô khốc, chần chờ một chút vẫn chậm rãi đi qua, cũng vây quanh tấm bia đá hai vòng.
Sau khi quan sát bia đá, trong đó ẩn hiện vô số hình vẽ ma quái kỳ lạ, một bộ dáng giương nanh múa vuốt, thập phần dữ tợn, mà hình vẽ trung tâm của đồ án có khắc ba cổ văn màu tím.
- Hồn Thiên Bi!
Liễu Minh thì thào dùng ngôn ngữ nhân tộc đọc ra tên của tấm bia đá, sắc mặt âm tình bất định.
Nhưng mà thời điểm hắn nhìn qua tấm bia, đột nhiên trong nội tâm nhảy lên, đứng trước bia đá bất động.
Hắn không có nhìn nhằm thì đồ án thì thấy cát bạc phía trên ít đi, mà phía dưới tích lũy cát bạc thì nhiều hơn.
Liễu Minh hai mắt nhíu lại, lại lẳng lặng nhìn qua đồ án đồng hồ cát, một lời không nói.
Kết quả hơn mười hô hấp thì bỗng nhiên đồng hồ cát lóe lên, bên trong ngân quang lóe lên, hạt cát màu bạc phía dưới lóe lên, rơi xuống chừng hơn mười hạt.
Liễu Minh thở khẽ một hơi, ánh mắt nhìn quét qua đồng hồ cát, chỉ thấy hạt cát phía trên mỏng hơn một tầng, chỉ có trăm hạt mà thôi.
Tâm niệm của hắn nhanh chóng chuyển động, trong lúc nhất thời cũng không biết dị tượng của đồng hồ cát rốt cuộc đại biểu cho ý tứ gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn qua phía trên, chỉ thấy vòng xoáy khổng lồ sớm không còn nữa, một lần nữa khôi phục trở lại vách tường sương mù.
Liễu Minh tự định giá trong chốc lát thì cúi đầu nhìn qua tấm bia đá, bỗng nhiên duỗi ra một ngón tay, sau đó chạm vào tấm bia trắng noãn.
Đầu ngón tay tiếp xúc tấm bia đá thì một cốt ý tứ ấm áp hiện ra trong lòng.
Tron nội tâm Liễu Minh rùng mình, đem ngón tay rút ra ngoài, sau đó chạm vào tầng màu đen phía dưới.
Kết quả một cảm giác lạnh buốt truyền tới.