Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 321: Gặp Người Phải Cúi Đầu, Làm Việc Hạn Chế Dùng Đao
Điều lệnh đã truyền xuống, Sở Hoan trong lòng mặc dù tràn đầy thắc mắc, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh.
Tổng doanh có người dẫn Sở Hoan suốt đêm đi về Tây Môn thự, Sở Hoan không biết Tây Môn thự ở đâu, trên đường đi nói chuyện với người đó, biết thành Tây có 6 phường, không nhiều không ít vừa vặn có 20 thự, mà Tây Môn thự là một thự gần Hoàng thành Tây Môn nhất, cho nên mới gọi là Tây Môn thự.
Sở Hoan nghe nói Tây Môn thự gần Hoàng thành nhất, chỉ cảm thấy chuyện này rất có khả năng là Tề Vương cố ý sắp xếp, để bản thân có thể tiếp cận Hoàng thành, chỉ có điều lúc người dẫn đường nói đến Tây Môn thự, khuôn mặt mang nụ cười cổ quái, Sở Hoan hiển nhiên cũng phát hiện ra, nhưng không nói ra, nhưng trong lòng cũng cảm thấy người này có một số chuyện chưa nói hết.
Đêm hôm khuya khoắt, đi xuyên qua các đường phố, Sở Hoan lờ mờ phát hiện phía trước có một hình dáng vô cùng to lớn, vẻ đen thùi lùi, khiến người khác có cảm giác bức bách vô hình.
Sở Hoan trong lòng biết đó chính là Hoàng thành.
Hoàng thành là thành trong kinh, xung quanh Hoàng thành, đều đào kênh sâu 20m, bên trong quanh năm tích nước, kênh bao xung quanh Hoàng thành đều là con sông bảo vệ Hoàng thành, Hoàng thành chỉ có bốn cửa, mỗi cửa đều có xây dựng cầu ngọc, bốn cầu ngọc giống như bốn cành ngọc vậy, bên ngoài cầu là quảng trường bên ngoài thành, trong vòng năm dặm không có người dân ở, chỉ có những quảng trường rộng lớn lát đá, thuận theo cầu Kiều dẫn ra bên ngoài, tiếp theo là hàng loạt cổng chào, cứ cách hai mươi bước lại xây dựng một cổng chào, cổng chào đứng sừng sững, mặt trên có những bức tranh thụy cầm, vô cùng đồ sộ.
Hoàng thành trong ban đêm, cũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có trên đầu Hoàng thành có treo đèn lồng, lấp lánh như sao sáng sớm.
Sở Hoan tuy là nhìn thấy được, nhưng cách Hoàng thành vẫn còn một khoảng cách khá xa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng thành của Đại Tần đế quốc, mặc dù cách có chút xa, nhưng vẫn cảm nhận được khí phách uy nghiêm của đế quốc, trong lòng ít nhiều cũng có chút kích động.
Tới Tây Môn thự, Sở Hoan mới biết Tây Môn thự này đúng thật là ở bên cạnh quảng trường Hoàng thành Tây Môn, cách Hoàng thành vài dặm.
Tây Môn thự là một công sở nhỏ, nhỏ hơn nhiều so với Tây thành tổng doanh, nhưng cũng có một tòa nhà, Sở Hoan đứng ngoài nhìn, tòa nhà này tuy rằng không to lớn, trên cửa viết ba chữ " Tây Môn thự", cửa lớn thì mở toang, hai binh sĩ Võ Kinh Vệ đang đứng trước cửa, thấy có hia con ngựa đi tới, đều cầm lấy chuôi đao, kêu lên:
- Người nào vậy?
Người dẫn đường đã xoay người xuống ngựa, nói:
- Tổng doanh đưa người đến.
Hai tên binh sĩ nhìn nhau, đều nhíu mày, một tên binh sĩ miệng lầu bầu:
- Ở đây đã nhiều người lắm rồi, còn đưa người đến đây làm gì.
Tuy nhiên cũng không dám nói to, nhìn người dẫn đường giơ lệnh bài lên, liền nói:
- Chờ đấy, ta đi vào bẩm báo một tiếng, e rằng Thự đầu vẫn còn đang ngủ.
Người dẫn đường chỉ vào Sở Hoan nói:
- Đây là Tổng kỳ đại nhân đích thân phái tới, người ta cũng đã dẫn tới đây rồi, để Triệu thử đầu sắp xếp là được, ta phải trở về phục mệnh đây.
Cũng không nói nhiều, xoay người lên ngựa rồi giơ roi quất ngựa đi.
Một binh sĩ nói với Sở Hoan:
- Ngươi cũng ghê đó nhỉ, có ngựa cữa cơ đấy.
Tiến lên trước nói:
- Đi theo tao cho ngựa buộc vào chuồng đã, rồi ta sẽ dẫn đi gặp Thự đầu.
Rồi dẫn theo Sở Hoan đi tới một chuồng ngựa phía sau, buộc hắc mã vào chuồng ngựa xong, binh sĩ dẫn Sở Hoan đi tới cửa chính, một binh sĩ khác nói:
- Thự đầu đang ở trang đợi đó, ngươi đi vào đi.
Sở Hoan đeo bao bước vào, phát hiện trong sân rất sạch sẽ, hai bên trái phải đều có hai dãy phòng xá, đối diện cửa lớn là một tòa chính đường, đi vào chính đường, một binh sĩ đang hầu hạ một người rửa mặt, người đang rửa mặt thân hình cung không cao, trên không mặc gì, cơ bắp cuồn cuộn, sau lưng có hai vết sẹo lớn, xem ra đây cũng là người từng đánh trận.
Người rửa mặt quay đầu nhìn Sở Hoan một cái, chỉ vào một chiếc ghế bên cạnh, giọng nói vẻ ôn hòa nói:
- Ngồi đó trước đi, đợi ta rửa mặt xong sẽ nói chuyện.
Sở Hoan chắp tay nói:
- Làm phiền Thự đầu rồi.
Trong lòng hắn biết rằng người rửa mặt kia tám chín phần là Thự đầu của Tây Môn thự.
Người này rửa mặt xong, dùng khăn lau khô mặt, lúc đó mới mặc xiêm y vào, nói với người bên ngoài cửa:
- Đang là giờ gì?
- Thự đầu, mới đến giờ hợi.
- Ố!
Triệu thực đầu vừa cài cúc vừa đi tới gần Sở Hoan, cười nói:
- Vẫn còn sớm, đúng rồi, ngươi là người mà Tổng doanh phái tới phải không?
Bản thân ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, rồi rót cốc trà cho mình, Sở Hoan cũng đã đem ấn lệnh đưa cho Triệu thự đầu, vừa uống trà vừa xem, rồi nói:
- Ngươi là Sở Hoan sao? ồ, nếu đã là Tổng kỳ đại nhân dặn dò, thì từ hôm nay trở đi ngươi sẽ làm việc ở đây.
Sở Hoan thấy Triệu thự đầu cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi, lông mày rất nhạt, môi rất mỏng, mắt thì không to, khi cười lên nhìn có vẻ hiền hòa, chắp tay nói:
- Sau này vẫn mong Triệu thự đầu chiếu cố nhiều hơn.
Triệu thự đầu cười nói:
- Sau này đều là huynh đệ một nhà rồi, ta tên là Triệu Dương...!
Rồi nói với người bên ngoài:
- Vương Phủ có ở đó không?
Rất nhanh liền có một người bước vào, chắp tay nói:
- Thự đầu, ngài gọi tiểu nhân à?
Người này mới chừng hai bảy hai tám tuổi, có đôi mắt rất to.
Triệu thự đầu chỉ vào Sở Hoan nói:
- Đây là huynh đệ mới tới, tên là Sở Hoan, ngươi dẫn hắn đi nghỉ ngơi trước đi, nhưng quy củ trong thự, ngươi bớt chút thời gian nói cho hắn một chút.
Vương Phủ vội vàng nói:
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Triệu thự đầu cười tủm tỉm nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, ngươi đi theo Vương Phủ đi, hắn là lão binh của Tây Môn thự, có việc gì thì cứ hỏi hắn.
Sở Hoan chắp tay dạ vâng, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bực, dường như chức quan mình làm càng ngày càng thấp.
Vương Phủ dẫn Sở Hoan đi ra ngoài cửa, rồi dẫn thẳng tới một dãy nhà bên phía đông, mở phiến cửa ra, rồi nói với Sở Hoan:
- Ở đây vừa may vẫn còn hai chiếc giường trống, ngươi thích ngủ giường nào thì ngủ.
Bản thân gã đi vào phòng trước, đốt đèn lên, trong phòng bỗng chốc sáng bừng lên.
Sở Hoan đi vào trong phòng trong giây lát, liền ngửi thấy trong phòng có một mùi hôi thiu, hơn nữa còn thêm mùi mồ hôi nữa, trong phòng có bốn chiếc giường, đều vô cùng nhỏ hẹp, có hai chiếc giường bên trên là đống chăn đệm bẩn thỉu, còn lại hai chiếc giường thì trống trơn, ngay cả một chiếc khăn trải giường cũng không có, nhưng trên bốn chiếc giường này đều không có người, trong lúc Sở Hoan đang thấy kỳ lạ, Vương Phủ cũng đã nói:
- Ta cũng ở trong phòng này, còn có Tống Từ cũng ở đây, nhưng tên tiểu tử này đêm nay phải đi tuần, nên không có trong phòng, hai chiếc giường này ngươi có thể tùy ý chọn một chiếc, sau đó cùng ta tới kho lấy chăn đệm."
Sở Hoan đặt túi xuống hỏi:
- Vương đại ca, trong thự của chúng ta có bao nhiêu người?
- Hơn ba mươi người.
Vương Phủ nhìn Sở Hoan một cái nói:
- Tây thành có hai mươi thự, những chỗ khác tốt thì ngươi không đến, sao lại chọn nơi này chứ? Nói thật, có phải ngươi đã đắc tội với ai rồi không?
Sở Hoan ngẩn người ra, ngạc nhiên nói:
- Tiểu đệ đêm nay vừa tới Tổng doanh báo cáo, sau đó được phái tới đây, chưa từng đắc tội với ai.
Trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vì sao lại bị phái tới Tây Môn thự làm việc chứ? Hay là do mình đã đắc tội với ai? Tây Môn thự cách hoàng thành rất gần, là một nơi tốt mới đúng chứ, sau trong giọng điệu của Vương Phủ dường như có chút không hài lòng với Tây Môn thự thì phải?
Vương Phủ ồ một tiếng, định nói gì nhưng lại thôi, ngồi xuống nói:
- Quy của trong thự, thực ra cũng không nhiều, chỉ có mấy điều ngươi phải nhớ kỹ, mỗi ngày dậy vào giờ mão, không được sai một tích tắc nào, mệnh lệnh ở trên ban xuống, thì phải thành thật mà làm theo, không được hỏi gì, còn nữa, làm việc ở Tây Môn thự, không giống như những thự khác, tốt nhất hạn chế nói chuyện, ở Tây Môn thự chúng ta thường lưu truyền câu nói: " gặp người thì cúi đầu, làm việc hạn chế dùng đao", ngươi phải nhớ kỹ đó!
- Gặp người phải cúi đầu, làm việc hạn chế dùng đao?
Sở Hoan đọc lại một lần, có chút nghi hoặc nhìn Vương Phủ.
Sở Hoan cũng đã ở kinh thành nhiều ngày rồi, nhưng đạt quan quý nhân lại chưa gặp một ai, nhưng Võ Kinh Vệ thì gặp không ít.
Lúc ở trong phòng trọ mấy ngày, hắn thấy trên đường phố, thấy Võ Kinh Vệ không một ai là không vênh váo tự đắc, tay không rời chuôi đao, đi đường thì cứ nghênh nghênh, ai nấy nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt, những người đó thì đều " gặp người thì ngẩng cao đào, làm việc ắt dùng tới đao", hiện giờ Tây Môn thự cũng là một công sở của Võ Kinh Vệ, sao quy củ ở đây lại khác hoàn toàn vậy nhỉ?
Vương Phủ dường như cũng không muốn giải thích nhiều, dẫn Sở Hoan tới nhà kho lấy chăn đệm.
Sở Hoan về ngủ được vài canh giờ, ngày hôm sau trời vẫn còn chưa sáng, những binh sĩ của Tây Môn thự đều tập trung trong sân đúng giờ mão, Sở Hoan mới tới, mọi người đều có ánh mắt quái dị nhìn hắn, trong những ánh mắt đó Sở Hoan thấy được rất nhiều ý nghĩ, nhưng phần lớn đều là những ánh mắt đồng cảm mà thôi.
Sau khi điểm danh giờ mão qua đi, thự đầu Triệu Dương sai Vương Phủ dẫn Sở Hoan đi làm quen với những khu vực mà Tây Môn thự phụ trách, Vương Phủ dẫn Sở Hoan đi một vòng, lúc này Sở Hoan mới biết, những khu vực Tây Môn thự phụ trách cũng chỉ là hai còn đường, hai con đường này không có một cửa hàng buôn bán nào, mà đều là phủ đệ của quan viên, tuần tra suốt dọc đường bắt gặp đều là ngựa xe hoa lệ, ngay cả những gã hầu của các phủ đệ đó cũng ăn mặc rất oai phong, thấy những chiếc xe ngựa đi qua, Vương Phủ đều lôi Sở Hoan vào một bên, cúi rạp người xuống, hành lễ với xe ngựa đi qua đó.
Đi dọc hai con đường này, Sở Hoan thấy những Võ Kinh Vệ tuần tra dọc hai con phố này không có chút khí thế kiêu ngạo như ở Bách Thông phường, nếu nói những binh sĩ ở đó đều là đại gia, thì những binh sĩ ở Tây Môn thự này đều là con cháu thôi.
Giờ phút này, Sở Hoan cuối cùng hiểu được hàm nghĩa đích thực của câu mà Vương Phủ đã nói.
Gặp người phải cúi đầu, làm việc hạn chế dùng đao!
Ở những địa phương như này, gặp phải người nào thì không phú thì quý, ai nấy đều là những nhân vật có máu mặt cả, những binh sĩ của Võ Kinh Vệ làm sao dám đắc tội với đám người đó chứ? Gặp những người đó, làm sao không dám cúi đầu chứ?
Sở Hoan đi dọc hai con đường, trong lòng thấy nghẹn nghẹn, chỉ muốn sớm được gặp Tề Vương, Tây Môn thự này bản thân tuyệt đối không thể ở đây mãi được, ở đây không đắc tội với người khác thì cũng thấy ức mà chết mất, mỗi ngày đều phải cúi đầu hành lễ với người khác, cái này quả thật không giống như bản tính của Sở Hoan rồi.
- Biết các huynh đệ của Tây Môn thự đều có lai lịch thế nào không?
Giữa trưa nghỉ ngơi, Vương Phổ dẫn Sở Hoan vào một ngõ nhỏ nghỉ ngơi:
- Nói cho ngươi biết, làm việc ở Tây Môn thự, chỉ có hai loại người, một là đắc tội với bề trên nên bị thuyên chuyển tới đây, thứ hai là không hiếu kính với bề trên cũng bị thuyên chuyển tới đây.
Sở Hoan nhíu mày, hắn nghĩ mình không có thù hận gì với vị Tổng Kỳ Trương Đấu Lợi của tổng doanh thành Tây, y vì sao lại điều mình đến đây? Nhớ rõ đêm đó cũng có chút cổ quái, Trương Đấu Lợi nói ngày hôm sau sẽ sắp xếp sau, nhưng đang đêm lại vội vội vàng vàng điều mình đi, chuyện này rõ ràng là có bí ẩn gì đây, lẽ nào có người sau lưng muốn làm khó mình?