Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 321: UốNg RượU KếT Tâm Giao
Thật sự là Hoàng Hán
Quan Doãn lập tức ngây người
Kỳ thật nếu Hoàng Hán là người của Thôi Đồng, Quan Doãn ngược lại cũng không sửng sốt như vậy, một là thời điểm hắn đến nhà họ Thôi đã nghĩ qua chuyện này, không ngờ nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hoàng Hán không tự nhiên mà đến, hơn nữa còn xuất hiện ở nhà họ Thôi, dưới sự trùng hợp, không khỏi khiến hắn kinh ngạc.
Hai là hắn cho rằng nhà họ Thôi mời hắn đến có mục đích chủ yếu, là muốn hóa giải khúc mắc của hắn và Thôi Nghĩa Thiên, đồng thời cũng cho thấy rõ quan điểm của nhà họ Thôi, nhưng trong nháy mắt sự xuất hiện của Hoàng Hán khiến cho Quan Doãn hiểu ra một sự thật, Thôi Đồng mời hắn đến tiệc đầu năm đề hóa giải chuyện cũ, cũng tỏ rõ họ Thôi luôn ủng hộ quan điểm của Tưởng Tuyết Tùng, nên mời Hoàng Hán đến tham gia bữa tiệc của gia đình, cũng đồng nghĩa với ý đồ cảnh giác, họ Thôi không phải nhắm mắt theo đuôi Tưởng Tuyết Tùng, họ Thôi đối với tình hình chính trị của Hoàng Lương cũng có những mưu cầu riêng của mình.
Quan Doãn đến nhà, là Vũ Thu mở cửa, Liễu Tinh Nhã và Hoàng Hán đến, là Nhã Mỹ đón chào. Quan Doãn dường như cũng không ngồi một chỗ, đứng dậy đón chào.
Vũ thu ngồi bên tay trái của Quan Doãn, cô mặc một cái áo lông dài bó sát người, hoa văn rất đẹp, thắt lưng ngang eo, rất đẹp, hơn nữa vạt áo dưới ôm trọn vòng mông, càng tôn lên dáng vẻ thướt tha mềm mại. Mặc dù đang ngồi cùng một bàn, Quan Doãn cũng không có nhìn cô nhiều, đối với tất cả cô gái đẹp, hắn đều không chủ động đi chọc ghẹo.
Không ngờ khi đứng dậy đón Liễu Tinh Nhã và Hoàng Hán, tay trái của Quan Doãn vô tình đụng phải ngực phải của Vũ Thu, cảm nhận được một sự mềm mại vừa xa lạ vừa quen thuộc, cảm xúc ùa đến, trong lòng của hắn xao động, không được, chọc phải cô, không biết cô sẽ chăm chọc khiêu khích hắn thế nào.
Không ngờ vừa quay lại, Vũ Thu giả bộ xem như chưa xảy ra chuyện gì. Còn gắp một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, khi vừa đưa hạt đậu đến khóe miệng, tay run lên, hạt đậu phộng lại rớt giữa hai chân. Lại nhìn thấy cổ của cô, nổi màu hồng, xấu hổ thẹn thùng.
Quan Doãn cười thầm, hoá ra trái ớt cay cũng có lúc thẹn thùng.
Liễu Tinh Nhã và Hoàng Hán người trước người sau thay giày. Thôi Đồng không đứng dậy, chỉ cười gật đầu:
- Đã tới trễ, phải phạt.
Liểu Tinh Nhã cười ha hả. bắt tay Quan Doãn:
- Thư ký Quan chúng ta không ngờ có ngày gặp nhau?
- Không tính, nhiều lắm chỉ là cố nhân gặp lại thôi.
Quan Doãn ôm lấy y cười. Liễu Tinh Nhã là người của Thôi Đồng hắn không có gì bất ngờ, chỉ có điều hơi ngạc nhiên sao Liễu Tinh Nhã lại ẩn núp quá lâu như vậy, không ngờ lại có quan hệ khá tốt với Hoàng Hán, vừa rồi khi hai người vào cửa dáng vẻ rất ăn ý, hiển nhiên không phải là do thuận đường, mà là hẹn nhau cùng đến.
Quan Doãn bắt tay Hoàng Hán:
- Cục trưởng Hoàng, hân hạnh được gặp anh.
- Thư ký Quan, rất vui được gặp cậu.
Vẻ mặt Hoàng Hán vui mừng, tâm tình khá tốt, cười ha hả.
- Vừa rồi trên đường đi nghe được một câu chuyện vui, nghe nói ba cái tát của thư ký Quan đụng đến Hoàng Lương, dân chúng thấy nghĩa cử cao đẹp của thư ký Quan rút dao hỗ trợ, nghe nói có người viết truyện rồi, ha ha.
- Cục trường Hoàng là cố ý để cho tôi rơi vào thế khó xử rồi. Tôi vừa mới xin lỗi Nghĩa Thiên, còn uống mấy chén rượu, anh nói như vậy, chẳng phải là muốn Nghĩa Thiên lại hận tôi sao?
Quan Doãn chưa thể lý giải được dụng ý của Hoàng Hán, liền cố ý trêu chọc, để giả vờ hóa giải thế tấn công của Hoàng Hán.
Hoàng Hán vỗ trán:
- Coi như tôi nói bậy. Nên phạt, nên phạt. Tự phạt ba chén.
Y cầm lấy chén rượu, uống cạn, vừa cười vừa nói
- Kỳ thật tôi biết nhà Bí thư Thôi có rượu ngon, cho nên mới nhân cơ hội này uống nhiều một chút.
- Ha ha.
Thôi Đồng và Liễu Tinh Nhã cùng nhau cười vang, sắc mặt Thôi Nghĩa Thiên không vui, cũng miễn cưỡng cười.
Hoàng Hán còn nói:
- Tôi nói một câu đắc tội với thư ký Quan và bí thư Thôi, tự phạt ba chén không đủ, phải uống sáu chén rượu phạt.
Khi nói chuyện, Hoàng Hán còn tự rót rượu uống một mình, trong nháy mắt uống gần hơn nửa bình rượu.
Hiển nhiên tửu lượng của y vô cùng tốt, uống sáu chén rượu, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, thần sắc như thường. Quan Doãn thấy thế trong lòng dường như hiểu được mọi thứ, nâng chén nói:
- Tôi uống cùng Cục trưởng Hoàng một ly.
Hoàng Hán trước mặt Thôi Đồng, tự nhiên thoải mái, có vẻ thoải mái hơn so với Liễu Tinh Nhã, điều đó cũng cho thấy rằng mối quan hệ cá nhân giữa Thôi Đồng và Hoàng Hán khá tốt, mà Thôi Đồng mời Hoàng Hán vào nhà, khách từ bị động thành chủ động, cũng nói lên rằng Thôi Đồng rất hậu đãi với Hoàng Hán.
Quan Doãn sao có thể nhìn không ra hành động Hoàng Hán đang diễn trò và truyền đạt tin tức qua lại ngay trước mặt hắn, hắn uống cạn sạch rượu trong chén, đang tự mình rót tiếp, Vũ Thu kịp thời bưng bình rượu lên, rất khó mới thấy cô ấy nhỏ nhẹ nói:
- Tôi rót.
Cổ tay cô nhẹ nhàng uyển chuyển, mười ngón tay nhỏ dài trắng muốt, giống như đang đánh dương cầm, nhẹ nhàng nghiêng bình, đổ một chén đầy vào ly của Quan Doãn.
Ánh mắt của Quan Doãn không tự chủ trước vẻ đẹp của đôi tay Vũ Thu, hắn đã lắng đọng trong chốc lát, đôi tay đàn dương cầm có thể đánh khúc nhạc duyên dáng, tay y tá nhẹ nhàng chích thuốc, có thể an ủi người bệnh, hai người có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đừng nói, trước kia hắn còn thật không có chú ý quan sát qua đôi tay của y tá lại không ngờ rằng, đôi tay của y tá lại đẹp đến như vậy?
Vũ Thu chú ý tới ánh mắt của Quan Doãn, dưới chân vừa động, không chút khách khí lặng lẽ giẫm lên chân Quan Doãn, Quan Doãn bị đau, thiếu chút nữa không cầm nổi chén rượu, nhưng không khỏi ung dung cười, hắn cũng có khi thất thế, cũng trách lúc bình thường Vũ Thu đối với hắn rất chanh chua, vì Vũ Thu đã có chút thay đổi cho nên hắn đối với hình ảnh của y tá đã có nhiều thay đổi.
- Tại bàn tôi nhỏ nhất, tôi kính Bí thư Thôi, Trưởng ban thư ký Liễu và Cục trưởng Hoàng và thư ký Thôi một ly.
Quan Doãn cũng nâng chén ra hiệu, nắm quyền chủ động trong tay, không thể để cho Thôi Đồng và Hoàng Hán cho là hắn đã hoàn toàn bị động ứng chiến, hắn tuy rằng kinh ngạc mối quan hệ giữa Hoàng Hán và Thôi Đồng, nhưng cũng muốn ra hiệu cho Thôi Đồng và Hoàng Hán biết, mỗi bước đi của hắn ở Hoàng Lương, đều đã được tính toán kỹ lưỡng
Trừ Thôi Đồng ra, Liễu Tinh Nhã, Hoàng Hán và Thôi Nghĩa Thiên đều đứng lên, bày tỏ sự tôn trọng đối với Quan Doãn. Đại thư ký Thành ủy có chút khác thường, bình thường Cục trưởng trực thuộc thành phố mời Quan Doãn ăn cơm, Quan Doãn chưa chắc tiếp nhận, cho nên, cấp bậc Quan Doãn tuy rằng không cao, quyền lực hiện tại cũng không lớn, nhưng lại là một nhân vật cực kỳ quan trọng, đã gặp hơn phân nữa ban Tổ chức cán bộ, Quan Doãn có uy đến mức, gần như có thể được xếp cùng cấp với các quan lớn.
Tuy nhiên cũng không phải là chỉ có Thôi Đồng ngồi tại chỗ, Vũ Thu và Liễu Nhã Mỹ cũng không đứng lên, Nhã Mỹ rất vui, cười khanh khách không nói lời nào, Vũ Thu lại than thở một câu:
- Cái gì anh nhỏ nhất à? Tôi nhỏ nhất mới đúng.
Vũ Thu quấy rối, không khí lại thêm hào hứng Quan Doãn cười ha hả, uống một hớp:
- Trước hãy uống cạn ly bày tỏ sự thành kính
Liễu Tinh Nhã sau khi bước vào không nói lời nào, lúc này cũng chỉ uống cạn chén rượu:
- Thư ký Quan, vậy mới tốt, mới sảng khoái. Ở nhà Bí thư Thôi, tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói một câu, về sau cậu có vấn đề gì cứ nói, tình nghĩa của chúng ta ở huyện Khổng, sau này sẽ là người một nhà.
- Người một nhà thì đừng nói lời hai nhà.
Hoàng Hán đặt chén rượu xuống, lại ngồi xuống.
- Có thể đoàn kết xung quanh Bí thư Thôi, chúng ta đều là người một nhà, được, tôi đề nghị chúng ta cùng nhau kính Bí thư Thôi một ly.
So với gương mặt Hoàng Hán lần trước gặp mặt giải quyết việc, Hoàng Hán bây giờ, có phần chân thật và sảng khoái, khiến Quan Doãn cảm thấy hơi kỳ lạ, Hoàng Hán quả thật là một nhân vật khéo léo, lòng của y bây giờ là thân ở Hoàng Lương tâm tại Hán, hay là bên ngoài là lá mặt lá trái đối với Trịnh Thiên Tắc, đằng sau bằng mặt không bằng lòng đối với Thôi Đồng?
Quan Doãn có thể không cho rằng chỉ trong một bữa yến tiệc Hoàng Hán lại là tay chân của Thôi Đồng, người trong quan trường, thường thường đều có tay trong phụ họa như vậy, đổi người khác, hắn có lẽ cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng lại đúng vào Hoàng Hán, cảm giác của hắn rất phức tạp, cảm thấy Hoàng Hán người này, biết giấu tài không để lộ, làm cho người ta nhìn không thấu.
Hoàng Hán trước mặt Thôi Đồng làm ra vẻ mật thiết, nhưng cũng để lại một số dấu vết, càng làm cho Quan Doãn dấy lên sự nghi ngờ.
Quan Doãn liền quyết định thử Hoàng Hán một lần.
- Cục trưởng Hoàng, phân cục Đơn Thủy bắt một người, là bạn của tôi, anh có thể dàn xếp được không?
Quan Doãn ngay trước mặt Thôi Đồng và Thôi Nghĩa Thiên, không e dè nhắc tới Sở Triều Huy.
- Hắn tên Sở Triều Huy.
Thôi Đồng ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt bất động, Thôi Nghĩa Thiên cũng biến sắc, muốn nói lại thôi, như vậy lại hay, chung quy vẫn là nhịn được, tỏ rõ tư cách của một người trong quan trường.
Hoàng Hán đang gắp miếng thịt gà, Quan Doãn vừa nói, chiếc đũa của y dừng lơ lững ở không trung, chần chờ mấy giây, lại bỏ miếng thịt gà vào trong miệng nói:
- Tình huống cụ thể như thế nào tôi còn chưa nắm bắt rõ ràng, khi về tôi hỏi qua một chút, chuyện không có gì lớn, thì thả.
Quan Doãn không để cho Hoàng Hán giả bộ ngớ ngẩn để ngó lơ, tiếp tục theo đuổi không bỏ:
- Chuyện không có gì lớn, chính là ở bên đường bày quầy bán hàng, đụng phải chiếc xe công của Quận ủy Đơn Thủy.
Thôi Nghĩa Thiên cúi đầu uống rượu, giả bộ như không biết gì cả, ánh mắt của Liễu Tinh Nhã giả bộ ngó lơ nhìn lên trần nhà, việc không liên quan đến mình, còn lại Thôi Đồng vẻ mặt trầm ngâm, dường như tâm hồn đang loảnh quanh đâu đó.
Vợ chồng đồng sàng dị mộng, quan trường ngồi cùng bàn dị tâm, người ngồi xung quanh cùng uống rượu, bên ngoài tưởng như gặp phải tri kỷ uống nghìn chén, nhưng thật ra là mỗi người đều mang tâm tư riêng của mình, trong lời nói chứa đựng âm điệu sắc bén.
Hoàng Hán buông đũa xuống:
- Chuyện nhỏ như vậy, có đáng cho Thư ký quan tâm không? Thả người, lập tức thả người.
Khi nói chuyện, lấy điện thoại ra, giả bộ gọi điện.
Hoáng Hán vừa quay số điện thoại, vừa đảo ánh mắt lặng lẽ liếc qua, quan sát vẻ mặt của Thôi Đồng, Quan Doãn nhắc đến chuyện Sở Triều Huy bị bắt, ông đã biết khá ngọn ngành.
- Trời ơi, đang uống rượu, lại có chuyện, phải gọi điện ngay trên bàn rượu? Thôi để sau hãy gọi.
Thôi Đồng cũng không biểu lộ thái độ, Thôi Nghĩa Thiên lại không nói lời nào, Quan Doãn cười nhạt, rốt cục Liệu Tinh Nhã lại mở miệng, khẽ vươn tay ghì tay của Hoàng Hán.
- Uống rượu đi, nào chúng ta hãy uống rượu đi.
- Đúng, uống rượu trước. Quan Doãn trên cơ bản đã nắm chắc rồi, cái mà hắn muốn không phải là yêu cầu Hoàng Hán lập tức thả người, mà là muốn thấy thái độ của y như thế nào, thấy thời cơ tới, cũng chuyển biến tốt, ha hả cười.
- Tôi muốn kính Cục trưởng Hoàng một ly.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Hoàng Hán cáo từ trước, sau đó đến Liễu Tinh Nhã, cuối cùng là Quan Doãn. Quan Doãn trước khi đi, Thôi Đồng đưa đến cửa, nói một câu đầy thâm ý:
- Cậu Quan, sau này nhớ thường xuyên lui tới nhà chơi, đừng xem tôi là người ngoài.
Quan Doãn tưởng rằng Thôi Đồng đưa hắn ra đến cửa là thôi, không ngờ Thôi Đồng lại trở lại nói với Vũ Thu:
- Vũ Thu, con đưa tiễn Quan Doãn.
- Đến đây.
Vũ Thu mặc áo khoác vào, lấy tay đẩy Quan Doãn.
- Đi thôi, còn chần chờ gì nữa, muốn qua đêm ở đây à?
Quan Doãn muốn mở miệng nói không cần làm phiền Vũ Thu, thấy dáng vẻ Vũ Thu như vậy, liền không nói, sau khi xuống lầu, quẹo về bên phải có một đình nhỏ, hắn đang nhắm về phía cửa chính mà bước, Vũ Thu lại giơ tay kéo hắn hướng về phía trong đình:
- Anh lại đây một chút, em có lời muốn nói với anh.
- Chuyện gì?
Quan Doãn khó hiểu.
- Đừng hỏi lung tung, chỉ cần nghe là được.
Vũ Thu không nhịn được liếc mắt.
- Em cho anh biết một bí mật liên quan đến Hoàng Hán.