Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 314: Phá Ấn Và Mồi Nhử
L
úc này tấm phù ngưng tụ thành ngọn lửa, hóa thành hư ảnh con rắn màu xanh nhỏ như nắm tay, tại sau đó không ngừng bay múa ở gần đó.
"Vèo" một tiếng!
Bỗng nhiên hư ảnh con rắn bay qua một hướng.
- Cùng đi qua! Nó dẫn chúng ta tới khu vực con ma mãng ẩn thân.
Hàn Lê thấy vậy, thấp giọng nói ra, sau đó thân hình bay đi.
Liễu Minh nhíu mày, không nói hai lời mãnh liệt giẫm chân lao theo.
Trong nháy mắt, hai người đuổi theo hư ảnh trên không trung.
Qua nửa canh giờ sau, hư ảnh con rắn xoay quanh một cồn cát lớn, lúc này tán loạn trên không trung.
Hàn Lê nhìn thấy cảnh này, lập tức thần sắc khẽ động dừng bước lại, bờ môi nhúc nhích truyền âm.
- Liễu huynh coi chừng, con ma mãng có lẽ cách đây không xa.
Liễu Minh nghe vậy, mặt hiện ra nét cẩn thận gật đầu, đi đến gần thiếu niên và dừng bước lại.
Lúc này Hàn Lê bỗng nhiên há miệng ra, phun ra một tấm gương màu bạc.
Thiếu niên một tay nâng tấm gương, trong miệng yên lặng niệm động chú ngữ, cũng chiếu vào hư không của cồn cát.
"Phốc" một tiếng, một đạo bạch quan trong kính bay ra, sau khi bấm niệm pháp quyết thì trước Liễu Minh hai người xuất hiện một cánh cửa gỗ bằng màn sáng.
Trong màn sáng bày biện ra hình ảnh của cồn cát.
Lúc này thiếu niên nâng tấm gương lên hơi động một chút, hình ảnh màn sáng trước mặt xoay chuyển qua, cũng bắt đầu điều tra từng khu vực.
Liễu Minh thấy vậy, trong mắt hiện ra nét kinh ngạc.
Cho dù bảo vật này phẩm giai thế nào, nhưng thoạt nhìn thật sự là thập phần huyền diệu. Nếu có vật này trong tay, dù ở ngoài trăm dặm vẫn phát hiện ra đối thủ.
- Đây là Sưu Thiên Kính, chỉ có thể sử dụng trong khu vực đặc thù, hơn nữa phạm vi điều tra là sáu dặm. Còn có vài loại hạn chế khác. Tình hình bình thường không cách nào dùng được.
Thiếu niên dường như nhìn ra suy nghĩ của Liễu Minh. Lúc này truyền âm nói một câu.
Liễu Minh hơi giật mình.
Đúng lúc này tấm gương dừng chuyển động lại, màn sáng hiện ra thân hình cự mãng co lại như núi.
Cự mang thân dài ba mươi thước, thân hình to như cái vạc nước, bên ngoài thân trải rộng lân phiến màu tím, nhưng cái đầu lâu cực lớn lại vùi trong thân thể của mình, giống như đang nằm ngáy o o.
- Xem ra đây chính là ma mãng, nó hiện tại cách chúng ta không xa?
Liễu Minh thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ. Đồng thời truyền âm qua.
- Có lẽ lúc này cách chừng ba dặm. Lại gần thì chỉ sợ chúng ta sẽ bị ma mãng phát hiện.
Thiếu niên nhìn qua kính thập phần khẳng định nói ra.
- Rất tốt, chúng ta bô trí trận pháp ở đây đi, sau đó dẫn ma mãng tới là được.
Liễu Minh như có điều suy nghĩ nói ra.
- Đi. Ta có bộ Thiên Hỏa Bát Môn đại trận, là đại trận hỏa thuộc tính, có lẽ có thể khắc chế ma mãng vài phần.
Thiếu niên gật gật đầu, sau đó ném kính bạc lên không trung, từ trong lòng móc trận kỳ ra. Bắt đầu thân hình phiêu động bố trí ở gần đó.
Qua chừng một bữa cơm, một đại trận có vô số linh văn đỏ thẫm như ẩn như hiện trên mặt đất.
Thiếu niên lấy cái lưới màu bạc trong người ra, trực tiếp ném lên không trung của trận pháp. Lại hóa thành một đạo mây mù lăng không tiêu tán.
Lúc này trong tay Hàn Lê có lệnh bài hình lục lăng há miệng phun ra một đoàn tinh khí. Bấm niệm pháp quyết điểm qua vài cái, lúc này từ phía trên phun ra hào quang bảo vệ màu bạc. Lại cuốn qua đại trận đỏ thẫm kia, cả tòa pháp trận bắt đầu biến mất.
- Nguyên Ma Môn không hổ là đệ nhất tông của Vân Xuyên đại lục. Các loại bảo vật huyền diệu đích xác Đại Huyền không bằng.
Đứng ở bên cạnh xe, Liễu Minh rốt cục cười khổ một tiếng nói ra.
- Liễu huynh làm gì nói ra như thế, những bảo vật này tính toán có chút tác dụng, nhưng mà không đáng sợ bằng kiếm khí của đạo hữu a
Hàn Lê lại nhàn nhạt nói ra.
- Ah, Hàn huynh đệdường như cảm thấy thấy rất có hứng thú với linh khí của ta a!
Liễu Minh cười cười trả lời.
- Linh khí có thể dễ dàng chém giết một yêu thú trung kỳ, bất luận là người tu luyện nào cũng có hứng thú cả.
Thiếu niên không chút nà che dấu trả lời.
- Đáng tiếc kiếm này đối với tại hạ cũng rất trọng yếu, cũng không dễ dàng chuyển nhượng.
Liễu Minh như cười mà không cười nói ra.
- Hắc hắc, đó là bởi vì không có đầy đủ một cái giá lớn trao đổi! Nhưng mà tại hạ mặc dù có hứng thú với kiếm khí, nhưng thật sự không có ý chiếm lấy, dù sao ta chủ tu là thuật pháp chi đạo, đối với phi kiếm chi thuật là dốt đặc cán mai. Tốt, hiện tại pháp trận đã bố trí tốt, kế tiếp làm sao dẫn ma mãng tới?
Hàn Lê nói ra.
- Dụ dỗ đầu ma thú này tới, tự nhiên cần mồi nhử. Hàn huynh đệ lưu lại đây chủ trì trận pháp đi, chuyện làm mồi giao cho ta. Tuy ta chính diện không phải đối thủ của nó, nhưng mà một lòng bỏ chạy thì vài dặm với ta một chút là tới.
Liễu Minh nói ra.
- Đã như vậy, Liễu huynh cẩn thận một chút.
Hàn Lê nghe vậy, trên mặt hiện ra dị ắc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Liễu Minh thấy vậy, lập tức không nói thêm bay thẳng qua phía cồn cát.
Thiếu niên đứng tại ở chỗ cũ lặng lẽ nhìn qua Liễu Minh, chờ hắn bóng lưng của hắn lóe lên và bến mất, lại lấy một tấm phù lục bên người ra.
Sau một tiêng trầm đục, Hàn Lê lập tức hóa thành một đạo bạch quang dần dần biến mất.
...
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Quang trận màu vàng co rút bất định cuối cùng là nổ tung, một đạo khí lãng màu vàng hiện ra, lúc này hai tòa núi nhỏ nổ tung, trong hư không bỗng nhiên hiện ra hai cái lỗ thủng màu đen.
Phía dưới "Đan Cam" sắc mặt tái nhợt, khí tức trên người vô cùng suy yếu, nhưng mắt thấy cảnh nầy lại vui mừng như điên.
Tay áo của hắn vung lên, trận bàn trước người "Phanh" một tiếng, một lần nữa hủy đi vài trận bàn hình tròn, đồng thời hơn trăm bia đá gần đó bay lên, lại theo gió nhao nhao hóa thành từng đoàn bột phấn.
Thân hình thanh niên lúc này khẽ động, hóa thành bạch quang tiến vào khe hở giữa không trung.
...
Không một cái bóng dáng, thân ảnh cách mặt đất nửa xích xẹt qua cồn cát trước mặt vài chục trượng, xuất hiện trước mặt là cái hố cát lớn như thung lũng.
Trong hầm cát này, thình lình có như cự mãng to như hòn núi nhỏ, co rúc nằm ở đây.
Bóng dáng nhàn nhạt, bắt đầu dừng ở biên giới thung lũng, sau đó chậm rãi trượt xuống, trăm trượng, tám mươi trượng, năm mươi trượng, ba mươi trượng.
"Oanh" một tiếng.
Đột nhiên cát vàng nổ tung, một cái miệng lớn dính máu mở ra, một ngụm nuốt lấy bóng dáng đó.
Mặt đất ở gần đó rung chuyển, một cái đầu mọc cái sừng hình đinh ốc, hai mắt huyết màu đỏ từ trong cát vàng lao ra ngoài, sau đó miệng lớn nhấm nuốt vài cái thì bỗng nhiên ánh mắt lạnh như băng nhìn qua cồn cát xa xa.
Cùng một thời gian, thân thể đang co lại của cự mãng bỗng nhiên nhạt nhòa, từ bình thường biến thành hư ảnh.
Mà trên cồn cát chớp động mấy cái, thân hình Hàn Lập lăng không hiện ra, cũng chau mày nhìn qua cự mãng màu đen..
Lúc này trước người của hắn kim quang hiển hiện, bỗng nhiên ngưng tụ lại, huyễn hóa thành tàn ảnh phù lục.
Đây chính là kim giáp phù binh.
Bóng dáng lúc trước cũng là kim giáp phù binh biến thành, ẩn nấp thân hình xong lặng yên đi qua.
Trên mặt Liễu Minh mơ hồ hêện ra nét kinh ngạc, hiển nhiên cũng không có ngờ con rắn kia là giả, không khỏi âm thầm kêu may mắn.
Nếu không phải hắn linh động dùng kim giáp phù binh thay thế mình đi qua, chỉ sợ một khi vô ý thì đúng là rơi vào miệng của con rắn rồi.
Đến lúc đó hắn dùng thủ đoạn của mình bảo vệ tính mạng của mình, nhưng tuyệt đối không cách nào toàn thân trở ra.
Liễu Minh nghĩ tới đây lại nhìn qua cự mãng hiện ra nét tàn khốc, bỗng nhiên quay người một tay đập mạnh vào cồn cát, sau đó bắn ra xa bỏ chạy.
Cự mãng trong thung lũng thấy vậy, thân hình cong lại sau đó nhảy chòm lên đuổi theo, chỉ một cái lắc mình đã vượt qua mười trượng,. Tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không cân xứng với thân hình của nó.
Phía trước Liễu Minh đã sớm tỏa tinh thần lực ra, thời khắc chú ý tới tình hình đằng sau, thấy tình hình này trong nội tâm rùng mình, tay áo run lên, vài tâm phù lục đã sớm chuẩn bị được ném ra, cũng nhao nhao lóe lên sau đó nổ tung, phù văn đặc biệt chui vào thân thể của hắn.
Cùng lúc đó, hắn quay người quát khẽ, bên ngoài thân thể bỗng nhiên hắc khí quay cuồng, hai cái chân nhỏ run lên sau đó thô to ra, kế tiếp nhảy mấy cái và tốc độ tăng lên gấp đôi, miễn cưỡng bảo trì khoảng cách với cự mãng màu đen ở phia sau.
Cả hai một chạy một đuổi, dùng tốc độ kinh người tới gần trận pháp của Hàn Lê bố trí.
Liễu Minh lập tức nhảy lên mấy cái, chính hắn có thể trốn vào trong trận pháp, trên mặt hiện ra nét vui mừng.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên sau ót của hắn có tiếng xé gió vang lên, dùng tốc độ kinh người bắn ra.
Liễu Minh không cần suy nghĩ một tay đánh mạnh vào đất, thân hình lập tức nghiêng qua một bên.
"Vèo" một tiếng, một cái đầu lưỡi rắn màu đỏ tím xẹt qua thân hình của hắn, nhưng lập tức xoáy lên quét ngang như cây roi.
Tốc độ cực nhanh, muốn tránh cũng không kịp.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, kim quang trong tay lóe lên, một thanh đoản kiếm màu vàng hiện ra, run lên một cái hóa thành hàn quang quét đi tất cả.
Âm thanh "Phốc" "Phốc" vang lớn!
Trước mặt là cái đầu lưỡi lúc này bị kiếm quang chém thành vô số đoạn.
Liễu Minh thừa này thân hình nhoáng một cái, sau đó hóa thành tàn ảnh, sau mấy lần thì rơi vào trận pháp cách đó không xa.
Lúc này hắn mới quay người nhìn qua phía sau, kết quả sắc mặt ngưng trọng.