Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 317: Chọn Đội
- A
lo, bí thư Cát, là tôi, tôi đang ở văn phòng.
Hứa Lập cẩn thận nói.
Lý Đại Sơn ngồi trên ghế nghe Hứa Lập nói chuyện với vị bí thư Cát kia, y càng khẩn trương. Cả thị xã Tùng Giang này cũng chỉ có bí thư thị ủy - bí thư Cát là có thể khiến vị thị trưởng Hứa Lập này nói chuyện với giọng cung kính đến thế. Nhưng bí thư Cát lại tự gọi điện cho Hứa Lập càng khiến Lý Giang Sinh đổ mồ hôi lạnh. Xem ra mình đã đến muộn, sớm biết Hứa Lập có quan hệ mật thiết với bí thư Cát như vậy thì mình cần gì còn phải đi theo Đổng Dương Minh chứ, không công tặng quà cho Đổng Dương Minh. Bây giờ mình thật sự là hối hận.
Cát Binh qua điện thoại hỏi chuyện hôm qua giữa Hứa Lập và Trịnh Quân Ba, y sợ Hứa Lập bị thương. Hứa Lập đành phải nói:
- Xin bí thư Cát yên tâm, bây giờ Trịnh Quân Ba còn đang ở trong bệnh viện, có lẽ hôm qua tôi ra tay hơi mạnh nên tay phải của hắn đã bị gãy và bị chấn động não. Bây giờ mặc dù tỉnh lại, tính mạng không gặp nguy hiểm nhưng trong lúc nhất thời không khỏi ngay được.
- Tốt tốt, kẻ như Trịnh Quân Ba đáng bị trừng phạt như vậy. Cậu chuyển lời với Triệu Quốc Khánh, bảo hắn nhất định phải nghiêm túc điều tra Trịnh Quân Ba, tiến hành trừng trị những kẻ tội phạm này.
Cát Binh rất căm tức Trịnh Quân Ba vì việc của Cát Vệ Lương. Tên Trịnh Quân Ba này dám đụng tới cháu của Cát Binh, Cát Binh sao có thể bỏ qua đối phương.
Hứa Lập bỏ máy mới cười nói với Lý Đại Sơn.
- Cục trưởng Lý, anh có chuenj gì?
- Thị trưởng Hứa, tôi tới nhận sai với ngài.
Khi Hứa Lập nghe điện, Lý Giang Sinh đã suy nghĩ rất nhanh, y coi như có quyết định về bước tiếp theo.
Chuyện Trịnh Quân Ba bị Hứa Lập đánh đã truyền khắp Vọng Giang; hơn nữa trong hội nghị thường vụ thị ủy bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào và thị trưởng Lý Giang Sinh có mâu thuẫn, kết quả cuối cùng ai cũng thấy. Sau này ai mới là người có tiếng nói quyết định tại Vọng Giang cũng là điều mọi người có suy nghĩ. Nếu không Lý Giang Sinh cũng không chủ động tới xin gặp Hứa Lập. Lý Giang Sinh vốn chỉ định làm tốt quan hệ với Hứa Lập, nhưng bây giờ vừa nhìn đã thấy Hứa Lập được bí thư thị ủy Tùng Giang ủng hộ, tiền đồ sáng lạn. Mình tuy không quá hy vọng có thể lên chức nhưng tuyệt đối không được đắc tội với Hứa Lập nếu không chức cục trưởng cục Tài chính Vọng Giang này cũng khó giữ.
- Ồ, có chuyện gì anh cứ nói.
- Thị trưởng Hứa, thời gian trước phó thị trưởng Đổng tìm tôi bảo thanh toán mấy hóa đơn tiếp khách, tổng cộng là hơn 48 ngàn. Tôi cũng biết như vậy là không hợp quy định nhưng phó thị trưởng Đổng cứ bảo tôi phải xử lý nếu không sẽ không để yên. Tôi cũng không có biện pháp nên phải làm theo, ngài xem…
- Hơn 48 ngàn? Thật sự là tiền tiếp khách?
- Thị trưởng Hứa, ngài cũng biết chúng ta tiếp khác đều ở khách sạn Vọng Giang, hơn nữa phó thị trưởng Đổng cầm hóa đơn tới không phải là ở khách sạn này, thậm chí còn có cả hóa đơn từ năm trước.
- Tình huống như vậy anh đáng lẽ phải tới phản ánh với chủ nhiệm Diêu mới phải.
Hứa Lập biết Lý Giang Sinh đang tỏ thái độ với mình, Lý Giang Sinh muốn cắt đứt quan hệ với Đổng Dương Minh và đứng về phía mình. Hứa Lập tới Vọng Giang không lâu nên không quá biết về Lý Giang Sinh. Chẳng qua Lý Giang Sinh có thể làm tới chức cục trưởng cục Tài chính Vọng Giang, nắm giữ tài chính toàn thị xã thì y nhất định có người ủng hộ. Mình tạm thời không nên động vào hắn là tốt nhất, miễn chọc vào ai đấy.
- Đúng đúng, tôi lập tức tới Ủy ban kỷ luật tìm chủ nhiệm Diêu. Đúng rồi thị trưởng Hứa, ngài tới Vọng Giang đã hơn ba tháng mà xe của ngài dùng vẫn là xe mà năm đó thị trưởng Cát Vệ Lương vẫn dùng, bây giờ sắp tới lúc thay thế, ngài muốn đổi xe gì để chúng tôi đi đổi.
Mình trong thời gian này mặc dù ít dùng xe nhưng xe của mình vẫn còn tốt sao sắp tới lúc thay? Hứa Lập biết Lý Giang Sinh muốn dùng cách này lấy lòng mình. Hắn cười nói:
- Được rồi, chuyện xe thì anh cứ theo quy định mà làm. Nếu như tài chính thị xã khẩn trương thì không cần, xe đó vẫn có thể dùng vài năm nữa.
- Không có gì, an toàn của thị trưởng Hứa mới là chuyện quan trọng của cả thị xã. Ngài cứ yên tâm giao cho tôi là được.
- Ừ, qa có một điều là đừng có mua xe vượt mức quy định, nếu không tôi không tha cho anh.
Lý Giang Sinh mỉm cười, Hứa Lập nói như vậy là coi như chấp nhận cách làm ủa mình. Lý Giang Sinh cũng biết nếu Hứa Lập dùng xe vượt quy định sẽ có phiền phức.
- Tôi đi trước, có chuyện ngài cứ gọi tôi.
Lý Giang Sinh vừa đi, điện thoại di động của Hứa Lập lại vang lên.
- Alo, lão Chung, thế nào rồi, có tình huống gì sao?
Người gọi điện là Chung Đắc Lực.
- Thị trưởng Hứa, chúng tôi phát hiện một tình huống rất khả nghi ở đây. Trong một căn phòng ở khu nhà ở của mỏ, tất cả cửa sổ đều bị đóng kín, mà bên ngoài cửa luôn có người canh 24/24. Bây giờ hình như mỏ xảy ra chuyện gì đó nên phụ trách trực chỉ có một người. Tối qua tôi tới gần căn phòng này lại nghe có người bên trong nói chuyện, hình như là trẻ con nói chuyện với nhau vậy.
- Vậy các anh ó nhìn thấy gì bên trong không?
- Không có, bên ngoài có người gác, chúng tôi không dám kinh động bọn họ. Hơn nữa người gác có đi vệ sinh cũng đi không quá 10 phút. Hình như đám trẻ trong phòng rất quan trọng nên bọn họ không dám lơ là việc canh phòng.
- Ừ, các anh tiếp tục chú ý căn phòng này, nếu bọn họ có động tác gì thì gọi điện cho tôi. Tôi cũng nên bàn với cục trưởng Triệu rồi cùng hắn dẫn người tới điều tra mỏ than.
Hứa Lập bây giờ rất nghi ngờ đứa bé bị nhốt có thể là cháu của Lưu Hồng Đào. Lúc này chỉ có đứa bé này mới quan trọng đến vậy, đây là quân bài cuối cùng để Trịnh Quân Ba có thể trở mình tại Vọng Giang. Hứa Lập quyết định phải nhanh chóng kiểm chứng thân phận đứa bé này, đề phòng đám tiểu đệ của Trịnh Quân Ba tới bước đường cùng rồi dùng đứa bé này uy hiếp Lưu Hồng Đào làm ra vài chuyện không thể cứu vãn.
Khi Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh dẫn mấy chục cảnh sát cùng tới mỏ than của Trịnh Quân Ba ở, hắn không ngờ tình hình nơi đây còn nghiêm trọng hơn mình dự đoán nhiều. Ở cửa khu mỏ đứng đầy công nhân.
Khu mỏ này mỗi ngày có thể khai thác được vài ngàn tấn than, mang lại nguồn thu mấy trăm ngàn cho Trịnh Quân Ba. Vì thế đây là sản nghiệp quan trọng nhất của Trịnh Quân Ba, ở đây Trịnh Quân Ba đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng, tất cả các khâu sản xuất về cơ bản đều là cơ giới hóa, hơn nữa nơi này cũng có mấy trăm công nhân. Mấy trăm công nhân này không phải bị uy hiếp tới làm thuê mà là tự nguyện tới đây. Bởi vì mỏ than này do Trịnh Quân Ba đoạt trong tay người khác, không phải nộp bất cứ loại phí nào, là vụ kinh doanh không vốn cho nên tiền lương của công nhân cũng rất cao.