Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1424 - chưa đầy đủ
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2104 / 8
Cập nhật: 2016-08-03 12:22:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 271 : Bắt Cóc Toàn Thành
gười trong tửu lâu:
-...
Lý đại ca cảm thán nói:
- Trương Tiểu Nhị, ngươi đùa giỡn đi? Ngươi mua phòng ở rách nát đó làm cái gì? Nói một tiếng với huynh đệ, ta dựng gian phòng tốt hơn của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá gấp mười lần!
Trương Tiểu Nhị uống rượu, lắc đầu, nói:
- Lý đại ca, không phải như vậy. Ngươi không biết, phòng ở kia không đáng giá tiền nhưng bên trong có một đại trận, vạn linh đại trận, bên trong có nguyên khí thiên địa đậm gấp mười lần bên ngoài.
Mọi người biến sắc mặt nói:
- Nguyên khí thiên địa gấp mười lần?
Trương Tiểu Nhị chắc chắn nói:
- Đúng vậy. Là gấp mười lần. Do dù đại điện tong chủ của Đại Vũ Thiên tông thì nguyên khí thiên địa chẳng qua chỉ như thế, ta có thể ở ba trăm năm, sau ba trăm năm dù ta kém cỏi cỡ nào thì ít nhất cũng là tu vi Thần cảnh, nếu cố gắng chút không ngừng lên tới Hư cảnh.
Trương Tiểu Nhị nói xong trái tim mọi người đập nhanh.
Hư cảnh? Có lẽ ở trong mắt nhiều người thì nó là độ cao không thể với tới, dù là Thần cảnh cũng hư vô mờ mịt. Nhưng nếu đúng như Trương Tiểu Nhị đã nói, nguyên khí thiên địa gấp mười lần, vậy thì dù có mờ mịt hơn cũng tuyệt đối có thể, tuyệt đối!
Đối với tu giả thì tu vi vĩnh viễn ở hạng nhất, dù cho có khuynh gia bại sản! Bởi vì tu vi tới rồi mọi chyệnn đều có.
Lý đại ca nhìn hướng Trương Tiểu Nhị, hỏi:
- Tại sao Chí Đông Tiền Hành đồng ý cho ngươi mượn bảy mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch?
Trương Tiểu Nhị ngẫm nghĩ, nói:
- Mọi người đều biết quy tắc của Chí Đông Tiền Hành, phải trước tiên xin vay. Ta có đích thân trình lên nguyên nhân, yêu cầu mượn một trăm viên thượng phẩm linh thạch, nhưng Chí Đông Tiền Hành không chịu, nói là có thể cho vay mua Thiên Hạ Đệ Nhất Xá nhưng phải tự mình gom góp hai mươi lăm thượng phẩm linh thạch, từ cơ sở này mới được mượn bảy mươi lăm thượng phẩm linh thạch.
- Ta suy nghĩ, cắn răng kêu lão đại nhà ta bán của cải trong nhà, mượn bạn bè một chút gom cho đủ. Chí Đông Tiền Hành thuận lợi cho vay, còn giám sát ta mua phòng, để ngừa ta dùng vào việc khác.
Có người nói:
- Chí Đông Tiền Hành ngốc sao? Không ngờ không thể lấy lại tiền? Không sợ không trả được tiền?
Trương Tiểu Nhị oán hạn nói:
- Chí Đông Tiền Hành sợ cái gì, trong hiệp ước cho vay có viết nếu ta không trả thì Chí Đông Tiền Hành sẽ lấy lại phòng ở bán cho người khác. Chí Đông Tiền Hành không chịu thiệt.
Lý đại ca cười khổ nói:
- Vậy là bây giờ ngươi không xu dính túi rồi?
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- Đúng vậy. Ta và Trương lão đại hợp mua phòng ở, mỗi tháng chúng ta chia ra người tu hành nửa tháng. Mỗi người trong vòng nửa tháng cố gắng kiếm tiền, trả món nợ là được.
Lý đại ca lo lắng nói:
- Nhưng như vậy chẳng phải là ngươi vất vả rồi?
Trương Tiểu Nhị mỉm cười nói:
- Trong nửa tháng ta liên tục tăng hai trọng, trong vòng một, hai năm chắc chắn ta có thể đạt đến tu vi Khí cảnh. Khi đó ta sẽ kiếm được càng nhiều, khổ thì cũng chỉ trong hai năm này, nhưng sau này tương lai tươi sáng, ta ăn được chút khổ này.
- Đúng rồi, lúc ta ở phàm gian còn chịu khổ nhiều hơn, bây giờ là con đường rộng thênh thang.
- Trương Tiểu Nhị, ngươi nói cho ta biết làm sao làm được? ở đó thật sự là nguyên khí thiên địa gấp mười lần?
...............
.........
...
Mọi người cực kỳ hưng phấn nhìn hướng Trương Tiểu Nhị.
Thủ Khai thành, trong một cánh rừng núi.
Một sơn cốc to lớn, cửa cốc có một tấm biển to, bên trên viết 'Thiên Hạ Đệ Nhất Xá'.
Cả sơn cốc vàng rực, bốn phương tám hướng, linh khí hội tụ thành năm ngàn vòng xoáy nhỏ.
Mỗi một vòng xoáy nhỏ sẽ đối ứng một phòng ở bên dưới hơi hoa lệ.
Năm ngàn phòng ở, trong đó có một gian đại điện hướng bắc.
Diêm Xuyên dẫn theo mọi người nhìn sơn cốc trống rỗng, lạnh lẽo.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- Nguyên khí thiên địa thật đậm, đây là trận pháp gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Đây là vạn linh đại trận, thật ra không cao thâm gì, chỉ cần là người nghiên cứu trận pháp thì có thể nghiên cứu một thời gian, bố trí ra. Nhưng đại trận này tiêu hao rất nhiều, không ai chịu nổi.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Sơn cốc này cần bao nhiêu linh thạch?
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Mỗi tháng tiêu hao ít nhất một ngàn thượng phẩm linh thạch.
Mặc Vũ Hề ngạc nhiên hỏi:
- Một tháng một ngàn thượng phẩm linh thạch?
Miêu Miêu giật mình kêu lên:
- Vậy chẳng phải là một tháng mất một ngàn viên thượng phẩm linh thạch? Một năm là một ức?
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Nếu thật sự như vậy thì ngươi lỗ rồi, một phong ở là một trăm viên thượng phẩm linh thạch, ngươi chỉ lấy hai mươi lăm viên. Cho dù bán hết năm ngàn phòng thì mới chỉ là mười hai vạn. Nhưng ngươi đưa cho phủ thành chủ mười vạn, mỗi năm tiêu hao một vạn thượng phẩm linh thạch, tối đa chống đỡ ban ăm, sau ba năm là ngươi phá sản! Huống chi trong vòng năm ngày có bán hết được năm ngàn phòng ở không?
Diêm Xuyên cười nói:
- Nàng tính rất đúng, nhưng ta không trông chờ Thiên Hạ Đệ Nhất Xá kiếm tiền, ta có Chí Đông Tiền Hành kiếm tiền là được. Nếu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật sự kiếm được nhiều tiền thì đúng là điên, ta dựng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá với mục đích 'bắt cóc' phủ thành chủ.
Mặc Vũ Hề khó hiểu hỏi:
- A?
Diêm Xuyên tự tin nói:
- Hơn nữa phòng ở này sẽ là căn nguyên toàn Thủ Khai thành xáo động. Hãy chờ đi, ta sẽ khiến phòng ở trở thành ma quỷ, khuấy động Thủ Khai thành nghiêng trời lệch đất!
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- Bắt cóc phủ thành chủ?
Lưu Cương cười nói:
- Mặc cô nương, hôm đó ta đội tóc giả, cải trang một phen đi phủ thành chủ. Năm ức hạ phẩm linh thạch khiến thành chủ ngất ngây, lại đút lót năm ức hạ phẩm linh thạch, người trong đại điện thành chủ xem ta như phụ mẫu tái sinh, đều cẩn thận tiếp đãi. Ta khiến bọn họ hỗ trợ tuyên truyền, mọi người vỗ ngực bảo đảm, cung kính đưa ta về.
Mặc Vũ Hề cười khổ nói:
- Đút lót năm ức? Thật là rộng rãi!
Năm ức hạ phẩm linh thạch? Quá khoa trương!
Lưu Cương cười nói:
- Chưa xong, ta còn hứa nếu bán hết phòng ở đợt này thì Thiên Hạ Đệ Nhất Xá ta sẽ liên tục gặp lại nhau, sau này mỗi một đợt đều có tiêu chuẩn như hiện nay. Ta còn nhớ lúc đi thì mọi người trong đại điện ai nấy run bần bần.
Mắt Mặc Vũ Hề sáng lên nói:
- Đương nhiên là run, mỗi lần đút lót cho họ năm ức, nếu lại đến mấy lần, thử nghĩ xem, thần kinh của họ đều nhảy dựng, mừng như điên!
- Ta hiểu rồi, ngươi dùng 'Chí Đông Tiền Hành' bắt cóc dân chúng, dùng 'Thiên Hạ Đệ Nhất Xá' bắt cóc phủ thành chủ. Ngươi chuẩn bị bắt cóc toàn Thủ Khai thành?
...
Thời gian một năm chớp mắt qua đi.
Lưu Cương đội tóc giả, hơi cải trang một chút lại đi tới phủ thành chủ.
Lưu Cương cười nói:
- Chúc mừng Vương thành chủ, nghe nói năm ngoái Vương thành chủ trị thành có cách, được Đại Vũ Thiên tông khen ngợi, còn cho ban cho nhiều pháp bảo.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười rất vui vẻ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nói với đệ tử đứng một bên:
- Mau lên, châm thượng hảo trà cho Lưu tiên sinh, lấy Cực Phẩm Tiên Chi Thủ cho Lưu tiên sinh uống!
Đệ tử nhanh chóng đi lấy trà:
- Tuân lệnh!
Thành chủ Vương Thanh Sơn khách sáo nói:
- Ha ha ha, Lưu tiên sinh khách sáo, năm ngoái kẻ hèn này được ban thưởng là nhờ có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá của ngươi. Nếu không có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì sao ta được tông môn khen ngợi?
Lưu Cương uống cực phẩm tiên trà, cười nói:
- Ha ha ha ha! Vương thành chủ quá khiêm nhường, có Vương thành chủ hỗ trợ hướng hẹn thì những đại hộ trong thành mới chịu mua phòng ở của chúng ta, mới mau bán hết năm ngàn căn hộ.
Diêm Xuyên mượn danh dự của phủ thành chủ, dù sao ai cũng không thể bảo đảm ba trăm năm không thay đổi, không ai ngốc nghếch, họ đều có tính toán. Nhưng phủ thành chủ đại biểu cho Đại Vũ Thiên tông, Đại Vũ Thiên tông tuyên truyền còn có giả sao? Không lẽ Đại Vũ Thiên tông không chống được tới ba trăm năm? Nói đùa. Sau khi hưởng thụ tiện lợi của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, lại có hứa hẹn 'ba trăm năm', ngày càng tăng người mua hơn.
Còn về thành chủ Vương Thanh Sơn thì đương nhiên cũng không phải đồ ngốc, bấm tay tính toán, đám phòng ở này bán mười hai vạn năm ngàn, giao lên cho gã mười vạn thượng phẩm linh thạch, tất cả đều rơi vào túi gã, còn lại chút ít đương nhiên phải cho Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành kiếm chứ không thể ép quá chặt.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá không uổng là Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, ở đó tụ tập nguyên khí thiên địa còn nhiều hơn cung điện tông chủ ta ở. Ngươi không biết, Đại Vũ Thiên tông ta cũng có hai đệ tử mua phòng tại đó, đôi khi ta cũng muốn một bộ.
Lưu Cương không đáp lời mà mỉm cười nói:
- Nhóm đầu tiên đã đầy, cho nên Thiên Hạ Đệ Nhất Xá ta muốn lại mở ra một khu vực nữa, không biết Vương thành chủ nghĩ sao?
- A?
Thành chủ Vương Thanh Sơn cầm tách trà hơi run tay, suýt chút nước rơi ra ngoài.
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
- Chương 123: Kinh Tế Tiêu Điều
Lưu Cương cười nói:
- Vẫn là quy tắc lần trước, năm ức hạ phẩm linh thạch thuê ba trăm năm, năm ức hạ phẩm linh thạch cho Vương thành chủ dụng để bôi trơn, thấy sao?
Trong lòng thành chủ Vương Thanh Sơn hét như điên.
Thành chủ Vương Thanh Sơn lập tức bảo đảm nói:
- Ha ha ha ha! Thiên Hạ Đệ Nhất Xá quả nhiên danh bất hư truyền. Được rồi, ngươi nhìn trúng khu đất nào cứ nói với ta là được, tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Đương nhiên ta tin tưởng Vương thành chủ, nhưng có chuyện phải nhắc nhở Vương thành chủ.
- A?
Lưu Cương chân thành nói:
- Thiên Hạ Đệ Nhất Xá hợp tác với Vương thành chủ rất vui vẻ, chúng ta hy vọng luôn được hợp tác cùng Vương thành chủ.
Thành chủ Vương Thanh Sơn chắc chắn nói:
- Đó là tất nhiên!
Một lần năm ức hạ phẩm linh thạch, thành chủ Vương Thanh Sơn đương nhiên sẽ không nhường vị trí này.
Lưu Cương nói:
- Vương thành chủ, ta nghĩ một khi tin chúng ta hợp tá truyền về Đại Vũ Thiên tông thì e là nhiều người sẽ đỏ mắt, đương nhiên có lẽ là ta nghĩ nhiều.
Lưu Cương nói vậy làm thành chủ Vương Thanh Sơn đánh rùng mình.
Đúng rồi, năm ức hạ phẩm linh thạch, nửa năm là năm ức, có ai không đỏ mắt? Đại Vũ Thiên tông có nhiều đệ tử nhưng không phải tình thân như tay chân.
Lưu Cương cười nói:
- Ý của ta là Vương thành chủ nên cùng sư phụ của người thân thiết nhiều, linh thạch này kiếm không hết, lần này tiêu thụ rất tốt, có lẽ hai tháng sau ta sẽ đến làm phiền ngươi. Năm nay muốn có lợi ích tốt, ta đến bàn hiệp ước mười lần cũng bình thường.
Mười lần? Năm mươi ức hạ phẩm linh thạch vào túi tiền riêng của mình?
Thành chủ Vương Thanh Sơn thở dồn dập, cũng nhận ra số tiền này một mình gã không lấy được, không nói đến Thần cảnh, sợ là Hư cảnh cũng đỏ mắt.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cung kính nói:
- Đa tạ Lưu tiên sinh, ta sẽ nói cho sư phụ ta biết, mời sư phụ đến trấn kẻ xấu bốn phía.
Lưu Cương cười nói:
- Ha ha ha ha! Vương thành chủ là người thông minh, đây mới chỉ là một năm, tiếp theo hàng năm đều như vậy, chúng ta phải tạo ra một Thủ Khai thành cường thịnh.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:
- Ha ha ha ha! Đúng vậy!
............
.........
...
Trong khi hai người trò chuyện thì ngoài điện ồn ào.
Ngoài điện có người la ó.
- Để ta đi vào, cho ta vào, ta muốn gặp thành chủ, hắn là sư thúc của ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nghe thấy thanh âm bên ngoài thì bỗng nhướng mày.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nói:
- Lưu tiên sinh, ngại quá, ta đi ra ngoài một lúc.
Lưu Cương gật đầu, nói:
- Được rồi.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhanh chóng đi ra ngoài đại điện, đám đệ tử của gã đang ngăn ba bốn người.
Người đàn ông áo đỏ dẫn đầu cười nói:
- Sư thúc, là ta đây!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Có chuyện gì?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Ta muốn mua đất, ta muốn xây phòng ở để bán. Trận pháp của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đã bị ta phá giải. Sư thúc, xin thành toàn cho ta!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Ngươi muốn xây Thiên Hạ Đệ Nhất Xá?
- Đúng vậy.
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Vậy ngươi định thuê bao lâu?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Thuê? Đây là đất của Đại Vũ Thiên tông, cho ta mượn là dược, không đáng bao nhiêu tiền. Đương nhiên ta sẽ cho sư thúc một ngàn thượng phẩm linh thạch để bôi trơn, sau khi bán phòng mới giao.
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật.
Một ngàn thượng phẩm linh thạch? Cũng chính là một ngàn vạn hạ phẩm linh thạch. Nếu trước khi Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đến thì có lẽ thành chủ Vương Thanh Sơn sẽ mắt nhắm mắt mở.
Nhưng hiện tại có Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, tiếp theo một năm có thể kiếm cho tông một trăm ức, sẽ có năm mươi ức vào túi tiền của thành chủ Vương Thanh Sơn, mỗi lần đều là trước giao tiền, sau lấy đất. Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật là biến đeièu.
Lại nhìn sư điệt trước mắt, một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch? Cái này không đủ để nhét kẽ răng, huống chi là nói miệng, đợi bán được phòng mới đưa tiền?
Quan trọng nhất là làm rối mối làm ăn của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì bọn họ làm sao đầu tư?
Người đàn ông áo đỏ nói:
- Sư thúc, một ngàn thượng phẩm linh thạch không phải nhỏ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn cơ mặt co giật, nói:
- Vớ vẩn, Thủ Khai thành do ta quản lý, sao có thể cho ngươi làm chuyện nhảm, muốn quậy ở Thủ Khai thành tihf trước tiên hãy lấy thủ dụ của Đại Chiêu thánh địa đến ròi nói chuyện!
Người đàn ông áo đỏ nhíu mày nói:
- Sư thúc!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhíu mày răn dạy:
- Trở về tu luyện chăm chỉ vào, đừng rảnh rỗi gây chuyện!
Người đàn ông áo đỏ xoay người đi:
- Hừ! Có cái gì ghê gớm, ta đi nói cho sư phụ của mình, để sư phụ tranh giành thành chủ!
Thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn người đàn ông áo đỏ rời đi, lòng sốt ruột.
Lưu Cương ngồi trong đại điện nghe hết mọi chuyện, đương nhiên hiểu lợi ích quá lớn, không ai ngoại lệ.
Lại qua nửa ngày, thành chủ Vương Thanh Sơn đưa tiễn Lưu Cương, nhíu chặt mày.
Một đệ tử lo lắng nói:
- Sư phụ, bây giờ nên làm sao?
Bởi vì ở vị trí này nên thành chủ Vương Thanh Sơn mới có hàng đống linh thạch để chia, nếu mất đi thì...
Thành chủ Vương Thanh Sơn hít sâu, nói:
- Không được, ta đi tìm sư phụ.
- Sư tổ? Không phải sư tổ đang bế quan sao?
Thành chủ Vương Thanh Sơn mắt đỏ rực, kiên quyết nói:
- Bế quan? Bế quan cũng phải đi ra!
Từ khi Trương Tiểu Nhị mua phòng của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, dù trong khoảng thời gian này vì trả tiền nợ mà rất vất vả, nhưng tu vi tăng nhanh, đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng.
Lại qua nửa tháng, đến lượt Trương lão đại tu luyện, Trương Tiểu Nhị đi ra ngoài kiếm tiền trả nợ.
Tinh cảnh đệ cửu trọng, tâm tình của Trương Tiểu Nhị rất sung sướng, thói quen đi tìm tửu lâu cũ.
Trương Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn tửu lâu đóng chặt, bật thốt:
- Ủa? Tại sao đóng cửa?
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói:
- Trương Tiểu Nhị, ngươi tu luyện sao rồi?
Chính là Lý đại ca ngày đó đối chưởng với Trương Tiểu Nhị.
Trương Tiểu Nhị cười nói:
- A, là Lý đại ca. Lần này ta đã là Tinh cảnh đệ cửu trọng. Nhưng tửu lâu xảy ra chuyện gì? Tại sao đóng cửa?
Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Tiên Quốc Đại Đế Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ Tiên Quốc Đại Đế